Chương 26
Sau khi Hoa Miên Thần rời đi, Hắc Ưng từ trong bụi cỏ đi ra, ánh mắt hung ác nhìn hướng Hoa Miên Thần rời đi, mắng một câu: “tiểu súc sinh, còn biết nhanh nhạy a.”
Đi tới trước đống ma hạch làm mồi nhử, Hắc Ưng ngồi xuống thu dọn chúng. Xem ra đống ma hạch nhất giai này vẫn không đủ sức dụ dỗ rồi… lần sau thử ma hạch giai khác xem sao.
Về sau, chỉ cần trong lúc Khanh Nguyệt huấn luyện Hoa Miên Thần đi dạo thì đều nhìn thấy ma hạch ở khắp nơi, hơn nữa đẳng cấp càng lúc càng cao, số lượng cũng càng lúc càng nhiều.
Xía, mình cũng không đắc tội tên hắc y nhân kia !? nhưng lại bỏ ra nhiều vậy chỉ để bắt mình thôi sao? ngược lại hắn cứu Vu Đạt La mình còn chưa tìm hắn tính sổ a!
Nhìn đống ma hạch mê hoặc mình đẳng cấp đã được nâng lên tận 5 giai, số lượng hơn 50 viên, trong lòng Hoa Miên Thần ngứa ngáy khó chịu. Nàng quyết định, dùng mình làm mồi câu để lấy được lời to! dù sao, hắc y nhân này cũng phải trừ bỏ. Mấy ngày nay hành động của mình bị hạn chế lớn, chỗ nào cũng có hắn theo giám sát. Còn có hắc y nhân kia là trở ngại lớn để mình giết Vu Đạt La!
Đêm khuya, Hoa Miên Thần từ trong lòng Khanh Nguyệt đang ngủ say bò ra ngoài. Nàng nhảy lên bệ cửa sổ, sau đó không chút do dự nhảy ra khỏi phòng, chạy về phía bóng đêm. Hoa Miên Thần chạy như điên, cũng may tên hắc y nhân kia không có chơi đánh lén ban đêm.
Kỳ thực Hắc Ưng sao không đánh lén ban đêm, nếu có thể giữ được Hoa Miên Thần, dùng nhiều thủ đoạn hơn hắn cũng không ngại dùng. Sở dĩ hắn không đánh lén ban đêm là vì hắn không biết phòng ngủ của Khanh Nguyệt.
Ban ngày, hắn lén lút theo dõi Hoa Miên Thần, đến khi Khanh Nguyệt huấn luyện kết thúc, hắn mới không cam lòng dừng theo dõi. Dù sao hắn cũng là một đại nam nhân, tùy tiện vào phòng ngủ của nữ triệu hoán sư sẽ khiến người khác chú ý. Còn muốn nhờ đám nữ triệu hóa sư kia tìm hiểu chỗ ở của Khanh Nguyệt, vì mình suốt ngày theo Vu Đạt La, còn chưa đến gần họ thì cũng đã dọa họ chạy mất rồi a! cho dù có biết được phòng ngủ của Khanh Nguyệt thì hắn cũng sẽ không tùy tiện đánh lén ban đêm. Không dám chắc buổi tối Khanh Nguyệt có thu hồi triệu hoán thú của mình vào không gian triệu hoán thú không, hắn không thể tùy tiện dùng danh tiếng của mình để đùa, đến khi đó còn chưa bắt được tiểu súc sinh kia thì đã bị coi là biến thái rồi.
Ân, cũng do Hắc Ưng lo lắng nhiều kiểu, nên Hoa Miên Thần đỡ lo không ít. Như là hành động hiện tại của hắn. không cần lo Hắc Ưng đang rình theo dõi nàng.
Hôm sau, Khanh Nguyệt tỉnh dậy, nhìn thấy Hoa Miên Thần ngủ say sưa, ánh mắt liền nhu hòa.
“Sớm, tiểu bảo bối của ta.”
Một nụ hôn nhẹ nhàng trên cái đầu nhỏ mao nhung của Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt cẩn thận xuống giường. Chờ nàng chuẩn bị xong, thấy cục bông trên giường còn chưa tỉnh lại, nàng liền ra cửa.
Hôm nay để Miên Miên ở trong phòng ngủ cho đã, trời mới biết mỗi ngày trong lúc mình huấn luyện trong lòng lo lắng thì nó lại lắc lư đi loạn.
Khi Khanh Nguyệt đến nhà ăn, phát hiện nhiều người tụ tập, tất cả đang ầm ĩ nghị luận gì đó.
“Khanh Nguyệt, sớm a. Sao không thấy tiểu Miên Miên đâu a?” Bích Vũ An và Tào Văn Bích Thiên cùng đi tới.
“Tiểu Miên Miên còn đang ngủ say, hôm nay nhà ăn sao vậy? mọi người đều đứng ngoài cửa, không vào ăn điểm tâm sao?”
“Hình như đang nói….” Bích Vũ An trả lời Khanh Nguyệt cũng có chút bối rối, “các đầu bếp trong nhà ăn hình như chuẩn bị xong điểm tâm cho chúng ta….”
“…” nhà ăn chưa chuẩn bị xong điểm tâm cho mọi người? vì sao a? vốn các đầu bếp ở nhà ăn phải luôn chuẩn bị thức ăn cho các triệu hoán sư tham gia huấn luyện từ sớm rồi, khi trời còn chưa sáng thì đã ngửi thấy mùi đồ ăn bay đến.
“Nói như vậy, việc huấn luyện của chúng ta hôm nay có được lùi lại không?” Bích Thiên Thiên ở một bên vui vẻ hỏi.
“Ta thấy ngươi nghĩ hay quá.” Tào Văn bên kia không khách khí liếc một cái, “Nguyên giáo quan mặc dò đối với mọi người rất tốt, nhưng đắng tiếc hắn đối với việc huấn luyện của chúng ta lại rất nghiêm.”
Khanh Nguyệt tán thành gật đầu.
Thời gian cứ vậy từng phút trôi qua, nhìn thấy thời gian tập hợp sắp đến, cửa phòng ăn vẫn không mở cửa. Có vài triệu hoán sư lại thương lượng có nên gọi Nguyên Lương đến không.
Mọi người cũng không biết, Nguyên Lương đã sớm ở trong bếp nhà ăn, cùng các đầu bếp bó tay.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? thức ăn chuẩn bị sau một đêm giờ lại biến mất không còn?”
“Nguyên giáo quan, ta…. chúng ta cũng không biết a…..” các đầu bếp muốn khóc, cũng may Vu Đạt La bị thương, nếu không gặp tình huống như hôm nay, hắn sẽ mặc kệ ngươi vì nguyên nhân gì mà trừ tiền công của ngươi.
Các đầu bếp nhà ăn cũng đã tính đến số lượng các triệu hoán sư huấn luyện đến nhà ăn thường rất nhiều, cho nên thường chuẩn bị trước vào buổi tối, ngày hôm sau chỉ cần hâm lại là có thể mang ra. Năm nay từ khi bắt đầu huấn luyện trong trại đều không xảy ra vấn đề gì, nhưng ai ngờ hôm nay….
“Nguyên giáo quan, ngài nói xem, nguyên nhân có liên quan đến việc nhà ăn trước đó cũng bị mất đồ ăn của giáo quan không?” một đầu bếp cẩn thận hỏi.
Nguyên Lương nghe hắn nói, cúi đầu không nói gì. Trước một cuộc huấn luyện đồ ăn của nhà ăn liên tục mất, mọi người đều nghi ngờ có ma thú lớn chạy vào trại huấn luyện, nhưng canh nhiều ngày cũng không thu hoạch được gì. Bất quá, mấy ngày gần đây đồ ăn của giáo quan không mất nữa, mọi người cũng thở dài một hơi nghĩ rằng ma thú đã chạy về rừng rồi, nhưng ai ngờ Vu Đạt La lại bị một con cấp cao công kích, hôm nay đồ ăn của nhà ăn triệu hoán sư cũng mấy một lượng lớn.
“Có thể liên quan đến a…” Nguyên Lương nhỏ giọng trả lời, ngẩng đầu nhìn phòng bếp trống rỗng, điểm tâm hôm nay cho các triệu hoán sư coi như không được ăn rồi.
“Nguyên giáo quan….” lúc này một tên tạp dịch vội tới chỗ Nguyên Lương.
“Chuyện gì vậy?” Nguyên Lương vừa nhìn thấy tên tạp dích này, chân mày nhíu lại, hắn là tạp dịch bên cạnh Vu Đạt La, ai lại nhiều chuyện đi nói với Vu Đạt La rồi?
“Vu giáo quan nói, hôm nay để các triệu hoán sư hoạt động tự do…”
“…” nghe xong lời này, sắc mặt Nguyên Lương nhất thời khó xem.
Hoạt động tự do, không có nghĩa là các triệu hoán sư được tự do hoạt động thực sự, mà là bọn họ phải chịu huấn luyện nguyên một ngày tại rừng Nam Lâm, cái này cũng có nghĩa là các triệu hoán sư phải đấu với ma thú.
Nhưng mà, Nguyên Lương cũng không tán thành việc các triệu hoán sư này huấn luyện chưa đến một tháng đã phải chiến đấu với ma thú, trải qua cuộc huấn luyện gần đây, Nguyên Lương phát hiện có một số triệu hoán sư thực sự yếu kém, mà triệu hoán thú của họ cũng không mạnh, hiện tại tùy tiện đến rừng Thanh Nam như vậy, chỉ có thể làm mồi cho ma thú ăn mà thôi.
Nhưng cho dù mình không tán thành thì có ích lợi gì chứ? Vu Đạt La cũng đã hạ lệnh rồi…..
Nguyên Lương thở dài một hơi, thay đổi biểu tình đi ra cửa. Xem ra hôm nay hắn phải hao tâm thêm một chút rồi, cố gắng đem tổn thất triệu hoán sư làm cho nhỏ nhất a!
Các triệu hoán sư còn đang chờ nhà ăn mở cửa, cũng do trì hoãn hồi lâu nên các triệu hoán sư thấy vui vẻ, rốt cuộc cùng chờ được Nguyên Lương mặt không biểu tình đi ra.
“Các vị, hôm nay nhà ăn không có thức ăn cho mọi người. Hiện tại, cho mọi người nửa giờ quay về thu dọn một chút, tiếp theo các ngươi phải đến rừng Thanh Nam. Ba bữa hôm nay, kể cả bữa sáng hiện tại của các ngươi sẽ không có, các ngươi phải tự mình đi săn ma thú ở rừng Thanh Nam hoặc hái quả dại ăn cho đỡ đói.”
Khi lời Nguyên huấn luyện vừa nói ra, bên dưới là một đám hoan hô.
“Thật tốt quá, hôm nay không lo huấn luyện rồi.”
“Oa, đi rừng Thanh Nam sao? cảm giác chắc thú vị lắm a.”
“Là muốn chúng ta ở ngoài rừng nhóm lửa nấu ăn sao~? thật tốt quá a.”
Nguyên Lương mặt lạnh nhìn các triệu hoán sư trẻ tuổi nghi luận, chân mày nhăn muốn dính lại. Một đám không biết nặng nhẹ!
Nhìn bộ dạng mọi người dường như đã nghe qua rừng Thanh Nam. Đối với triệu hoán sư chưa từng chiến đấu với ma thú mà nói thì bọn họ căn bản không biết gì, cho dù ma thú cấp thấp ở rừng Thanh Năm nhiều, nhưng đối với bọn họ cũng là sự nguy hiểm. Trước không nói dễ dụ nhiều ma thú, chỉ cần xuất hiện một con ma thú trung giai thôi, cũng đủ giết cả đám bọn họ rồi. Trong đám người này khiến Nguyên Lương yên tâm nhất chỉ có Khanh Nguyệt, đây cũng là nguyên nhân hắn lén cho Phong Thập Ngũ nói về rừng Thanh Nam để Khanh Nguyệt biết.
Bình thường thì không được phép, triệu hoán sư không được tự mình vào rừng Thanh Nam, dĩ nhiên nếu tình huống đặc biệt, như là Vu Đạt La muốn mọi người hoạt động tự do thì các triệu hoán sư phải theo giáo quan dẫn đường rời cửa lớn đến rừng Thanh Nam.
“Vui lắm sao?” Nguyên Lương hét lớn một tiếng, mọi người liền im lặng, “các ngươi nghĩ rằng đến rừng Thanh Nam thì không cần phải chịu huấn luyện? còn nữa, ai nói cho ngươi biết rừng Thanh Nam chỉ có ma thú cấp thấp? mấy năm trước rừng Thanh Nam đã có ma thú trung giai chạy đến, gần đây không ai biết lượng ma thú trung giai có tăng thêm không? không chỉ có đám ma thú cấp thấp ngươi sao dám nói ung dung như vậy.”
Hiện trường im ắng, các triệu hoán sư ở đây chưa từng chiến đấu với ma thú! còn lai một số thì được trưởng lão trong gia tộc chỉ dẫn một chút, chỉ cần bảo vệ bản thân an toàn khi ‘chiến đấu’ với ma thú mà thôi. Sau khi bị Nguyên Lương quát, mọi người lúc này mới ý thức được cuộc “huấn luyện” đáng sợ hôm nay.
“… giáo quan, chúng ta…. không thể chờ huấn luyện tốt hơn rồi đi sao?” một giọng nói sợ hãi vang lên.
Nguyên Lương nhìn những người trẻ tuổi trước mặt, thở dài một hơi: “mệnh lệnh hạ xuống, mọi người ma về thu dọn đi. Chút nữa mọi người hợp thành tiểu đổi, không đừng độc hành, không được chạy vào sâu trong rừng, không được trêu chọc đám ma thú ở trong đó….”
Mọi việc cần chú ý Nguyên Lương đều dặn dò các triệu hoán sư, hắn chỉ hy vọng những điều hắn nhắc nhở có thể khiến mọi người lúc đi cũng như lúc về còn nguyên vẹn. Cũng may, Vu Đạt La bị thương chưa khỏi, hắn chỉ cần để các triệu hoán sư ở ngoài rừng Thanh Nam hoạt động, không cần đi sâu vào trong rừng Thanh Nam là được.