Chương 27
Khanh Nguyệt quay về phòng ngủ, Hoa Miên Thần cũng bị tiếng mở cửa đánh thức.
“Ngao…” Hoa Miên Thần ủ dột phát ra tiếng kêu kháng nghị, khiến Khanh Nguyệt nhịn không được buông kiếm xuống một bên, tới bên giường.
Một tay đem Hoa Miên Thần ôm vào lòng, Khanh Nguyệt nhỏ giọng gọi Hoa Miên Thần tỉnh lại: “Tiểu Miên Miên, chút nữa ta phải đến rừng Thanh Nam rồi, hôm nay chúng ta huấn luyện ở rừng Thanh Nam, ngươi có muốn đi cùng không?”
Rừng Thanh Nam? từ khi vào trại từng đến một lần rồi, cũng lâu rồi chưa đến! Hoa Miên Thần đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội được thưởng thức tay nghề của Khanh Nguyệt. Hơn nữa… mình cũng có thể nhân cơ hội này chuẩn bị một chút cho kế hoạch của mình.
“Ngao!” ta muốn đi.
Hoa Miên Thần nhìn Khanh Nguyệt liên tục gật đầu, Khanh Nguyệt cười điểm lên chóp mũi nàng một cái, “tiểu quỷ tham ăn, lại luốn ăn thịt rồi a!? đi, hôm nay ta nhất định cho ngươi ăn thống khaoais~”
Gần đây mình bị thương, đều là tiểu Miên Miên mang cơm đến cho mình, mà mình cũng không có thời gian đến rừng Thanh Nam săn ít ma thú lớn cho nó ăn no, nghĩ đến sức ăn của tiểu Miên Miên…. hình như hơi ủy khuất nó.
Nếu Hoa Miên Thần mà biết được suy nghĩ của Khanh Nguyệt lúc này, nhất định sẽ chột dạ. Vì tạo thành cục diện sáng nay không có điểm tâm ăn, còn khiến các triệu hoán sư phải đến rừng Thanh Nam, thủ phạm chính là Hoa Miên Thần a.
Tối hôm qua Hoa Miên Thần nửa đêm lén đi ra ngoài, mục đích là phải ăn thật nhiều cơm để có nhiều ma lực hơn. Nàng đến nhà ăn chuyên dụng cho giáo quan trước, nguyên nhân là do đồ ăn cho giáo quan đang được làm, nên Hoa Miên Thần không tìm được cái gì ăn. Cuối cùng Hoa Miên Thần đành dời mục tiêu đến nhà ăn triệu hoán sư kia.
Nhà ăn triệu hoán sư đã chuẩn bị xong một lượng lớn thức ăn điểm tâm cho ngày thứ hai. Hoa Miên Thần do dự nhìn chằm chằm đống thức ăn kia, trong lòng không ngừng thuyết phục chính mình: ân, dù sao xung quanh đây đều là rừng, các đầu bếp chuẩn bị nguyên liệu cũng không thiếu, cho nên dù mình có ăn sạch cũng không sao đâu a?! ôm suy nghĩ hy vọng như thế, Hoa Miên Thần quét sạch 500 phần ăn của các triệu hoán sư sạch sẽ!!! cục bông nhỏ ăn nhiều như vậy, đi hết cả đêm, đây cũng là nguyên nhân khiến Hoa Miên Thần sáng dậy không nổi a.
Khanh Nguyệt nghe ngoài cửa đã có âm thanh triệu hoán sư thu dọn đồ đạc xong, nhanh chóng cầm trọng kiếm lên, “Tiểu Miên Miên, ngươi mang chút gia vị trong không gian ra đi, thêm vài món đồ làm bếp nữa a….”
Vì lý do an toàn, Khanh Nguyệt cũng không thể mang theo trọng kiếm đi tập hơn, nếu không…. đến khi đó cũng không thể giải thích được đột nhiên có thêm mấy món đồ.
“Ngao.” Hoa Miên Thần biết Khanh Nguyệt lo lắng, nghe lời đem ra mấy cái túi gia vị nhỏ, sau đó là một cái nồi sắt lớn, một cái muỗng dài, một cái chén nhỏ.
“Đi thôi, mấy thứ này là đủ rồi,” Khanh Nguyệt đem mấy thứ này chuẩn bị xong thì ngoài cửa có tiếng Bích Vũ An truyền vào: “Khanh Nguyệt, ngươi thu dọn xong chưa? chúng ta đi tập hợp a!?”
Khanh Nguyệt đeo đồ làm bếp cùng gia vị lên, xách theo trọng kiếm, trong lòng ôm Hoa Miên Thần, mở cửa nói với ba người Bích Vũ An: “được rồi, chúng ta đi thôi.”
Ba người nhìn Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần còn mang theo một thanh trọng kiếm, trên lưng đeo một túi đồ, không khỏi kinh ngạc.
“Khanh Nguyệt, hiện tại ta cũng thấy ta và ngươi khác nhau quá a.” Bích Vũ An bội phục nói Khanh Nguyệt.
Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt cảm thấy buồn cười, cái kiểu đại tiểu thư sống trong nhung lụa, thì làm gì có kinh nghiệm như Khanh Nguyệt, căn bản không thể nhận ra được sự chênh lệch của bản thân và Khanh Nguyệt a!
Tào Văn ở sau kinh ngạc, lại quan tâm Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt nhiều hơn, “Khanh Nguyệt, ngươi cũng mang tiểu Miên Miên đi theo sao? không phải Nguyên giáo quan nói, rừng Thanh Nam nguy hiểm…”
“Không sao đâu.” Khanh Nguyệt khoát tay, nàng tùy tiện đem cái lý do đắp lại Tào Văn: “lần đầu tiên đến rừng Thanh Nam, mòi người đều mang triệu hoán thú theo, triệu hoán thú của ta đi theo có gì không được sao.”
Không có, nhưng mà ngươi mang triệu hoán thú nhỏ xíu như vậy đi có chút không ổn a. Ba người Bích Vũ An đều nghĩ như nhau.
Chờ các triệu hoán sư thu dọn đồ xong, Nguyên Lương mang theo mọi người đến rừng Thanh Nam.
“Bây giờ, gọi các triệu hoán thú của mọi người ra đi.”
Trong khoảng thời gian này luôn bận rộn huấn luyện các triệu hoán sư, nhưng vẫn chưa bắt đầu với triệu hoán thú, đây cũng là nguyên nhân khiến Nguyên Lương lo lắng khi để các triệu hoán sư vào rừng Thanh Nam sớm….
Một đám triệu hoán sư gà mờ, rồi còn thêm một đám triệu hoán thú gà mờ….. ai nha …..
Ma pháp trận liên tục xuất hiện dưới chân các triệu hoán sư, từng đạo quang mang lóe lên, đã là đám đông thì lại càng thêm chật.
“Nhớ rõ, dựa theo đội hình các ngươi trước kia, cùng nhau hành động. Nếu gặp nguy hiểm phải tỉnh táo, phối hợp cùng đồng đội cho tốt, đừng có mà hét ầm ĩ…. nhắc lại một lần nữa, tuyệt đối, không được đi sâu vào rừng Thanh Nam! Được rồi, chúng ta đi vào thôi.”
Nguyên Lương nhìn đội ngũ khổng lồ chậm rãi đi vào rừng Thanh Nam, ánh mắt đảo qua Khanh Nguyệt ở sau đội ngũ, cùng Hoa Miên Thần trong ngực nàng, không chút do dự bước tới trước đội ngũ. Người và thú cộng lại số lượng cũng đến 1000, nhiều ngươi như vậy, Nguyên Lương căn bản không thể lo hết được, hắn chỉ có thể trông đám người thực lực yếu nhất đằng kia, còn những người khác chỉ có thể tự cầu nhiều phúc hơn.
Kỳ thực, chỉ cần tuân thủ đúng quy tắc trước đó Nguyên Lương đã nhắc nhở, bản thân không muốn tìm đường chết, thì cơ bản ở ngoài rừng Thanh Nam vẫn an toàn, nhưng chỉ sợ là….
Vừa vào rừng Thanh Nam thì có triệu hoán sư nhìn thấy một Thảo Diệp Hầu lấp ló, liều mạng đem triệu hoán thú của mình công kích nó, sau đó một đám Thảo Diệp Hầu hét lên lao ra.
“…” những người theo sau lưng Nguyên Lương chấp nhận để ngân giáp thú của hắn đi lên hỗ trợ, sau đó mắng tên triệu hoán sư công kích kia: “ngươi không biết Thảo Diệp Hầu là ma thú quần cư hả? vội vàng công kích nó, muốn chết hả?”
“Xin….. xin lỗi giáo quan, ta không biết….” tên triệu hoán sư kia vội vàng áy náy nói.
Những người này nói cho cùng thì kinh nghiệm chiến đấu quá ít, đối với ma thú cũng không biết nhiều.
Mang trọng kiếm ôm Hoa Miên Thần sau lưng Khanh Nguyệt có thêm ba cái tùy tùng, tiểu đội các nàng tuy chỉ bốn người, nhưng lại là tiểu đội triệu hoán sư an toàn nhất. Chỉ cần gặp ma thú công kích cấp thấp Khanh Nguyệt có thể dùng một đao giải quyết. Tiện cho Khanh Nguyệt công kích, Tào Văn và Bích ThiênThiên còn chủ động chỉa sẻ mang dùm đồ bếp cho Khanh Nguyệt. Nhưng Bích Vũ An lại muốn giúp Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần, bất quá Khanh Nguyệt có chịu hay không cũng là một chuyện, nàng cũng lo lắng triệu hoán thú Hỏa Vân Hồ của mình khi dễ tiểu Miên Miên mềm mại kia.
Sau khi giết liên tục 6 con ma thú, Khanh Nguyệt chọn một chỗ đất trống gọi ba người đến: “được rồi, chúng ta trước xử lý đống ma thú này, sau đó làm chút điểm tâm ăn. Điền no bụng rồi các ngươi cũng không thể ngồi nhìn được, chút nữa ta dẫn vài con ma thú đến cho các ngươi luyện tay một chút.”
Ba người các nàng biết Khanh Nguyệt đang muốn tốt cho các nàng, đều dứt khoát gật đầu.
Ngoại trừ Khanh Nguyệt, không ngờ ba đại tỷ kia cũng có tay nghề khá tốt, Hoa Miên Thân vẫn thích Khanh Nguyệt nấu ăn hơn.
“Dù gì trong gia tộc cũng quản giáo chúng ta nghiêm ngặt, cái gì cũng phải học nếu không….. không có Khanh Nguyệt, thì chúng ta sẽ giống như vài tiểu đội vừa rồi, chỉ có thể ăn rau và trái cây dại.”
Nghĩ tới vừa rồi mọi người đi ngang qua một tiểu đội, Bích Vũ An bật cười, “quan trọng là rau quả cũng chỉ biết ăn sống.”
Các nàng vừa làm vừa trò chuyện, rất nhanh hương thơm bay đi xa. Vài tiểu đội ăn đồ sống còn mặt dày thò đến xin đồ ăn.
“Muốn ăn cũng được, cầm ma hạch ra đổi a!!” Bích Thiên Thiên dứt khoát nói.
“Xía, ngươi nghĩ hay quá ha, một đồ loạn tao này mà đòi đổi ma hạch?” có người đối diện mất hứng kêu.
“Các ngươi muốn hưởng mà không làm gì, muốn ăn đồ chúng ta cực khổ làm? nực cười!” Tào Văn không khách khí đáp trả.
“Các ngươi…..”
Lúc này, Khanh Nguyệt im lặng giơ trọng kiếm lên, đi tới chỗ bọn họ vài bước. “Muốn ăn thì dùng ma hạch đổi, không ăn thì cút! đừng đứng đây vướng chỗ!”
Mấy tiểu đội kia thấy trọng kiếm trong tay Khanh Nguyệt liền nuốt nước miếng một cái, im lặng rút lui.
Sau đó có vài tiểu đội đi ngang muốn xin đồ ăn, nhưng các nàng đều nói muốn ăn thì đổi ma hạch. Không muốn thì nhìn trọng kiếm của Khanh Nguyệt một chút, đi đứng cũng nên cẩn thận một chút a. Đương nhiên cũng có không ít đại thiếu gia, đại tiểu thư dư ma hạch.
Chỉ một bữa cơm nhóm người Khanh Nguyệt đã bán lời được hai viên ma hạch tứ giai. Trong lúc đó, Khanh Nguyệt còn lén đút thật nhiều đồ ăn cho Hoa Miên Thần.
Ăn điểm tâm nhưng cũng không tính là “điểm tâm”, Khanh Nguyệt để ba người nghỉ ngơi tại chỗ, chuẩn bị dẫn ma thú đến cho các nàng.
Ba người nghe Khanh Nguyệt nói xong liền thu hồi nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc. Đối với ba đại tiểu thư từ gia tộc ra thì trước kia cũng từng có kinh nghiệm chiến đấu với ma thú, nhưng hiện tại cũng khiến các nàng hưng phấn. Có thể là vì không bị các trưởng lão nhìn ngó đang chiến đấu, và có thể kích thích lực chiến đấu của các nàng.
Khanh Nguyệt nhanh chóng đem đến một con ma thú hai giai, ba người nghe tiếng ma thú gào lên thì đã chuẩn bị xong, khi ma thú hai giai xuất hiện trước mặt mọi người, ba người Bích Vũ An phối hợp không tệ, ma thú cấp hai đối với các nàng mà nói không chút khó khăn, lại suy nghĩ một chút liền đổi ma thú ba giai.
Ba người Bích Vũ An từ nhỏ đã chơi thân với nhau, lớn lên được huấn luyện trong gia tộc cùng nhau, cho nên dưới sự phối hợp ăn ý của các nàng, hoàn toàn không cần Khanh Nguyệt xuất thủ, ba người liên tục giết chết bốn con ma thú ba giai. Tiếp đó cũng không cần Khanh Nguyệt dẫn ma thú đến, ba người chủ động xuất kích đánh ma thúc lạc đàn, cứ như vậy một đường vừa đi vừa giết, bốn người nhanh chóng rời xa đội ngũ lớn kia/
“Cái này…. hình như chúng ta đi hơi xa? Nguyên giáo quan luôn dặn chúng ta chỉ được động vùng ngoài …..”
Lần nữa giết thêm một con ma thú ba giai, Bích Vũ An có chút lo lắng nhìn xung quanh.
“Ân, hình như chúng ta vào sâu trong rừng Thanh Nam rội, trước rút lui về đi?”
Ba người luôn đi theo Khanh Nguyệt gật đầu đồng ý, đột nhiên phát hiện Hoa Miên Thần không biết từ khi nào đã không thấy nữa! “các ngươi nhanh về trước đi! ta đi tìm tiểu Miên Miên một chút.” giọng Khanh Nguyệt có chút gấp gáp.
“Không thấy tiểu Miên Miên?” lúc này ba người mới để ý đến, cục bông nhỏ hay nằm trong ngực Khanh Nguyệt giả chết giờ đã không thấy! “sao lại không tìm thấy được? Khanh Nguyệt để chúng ta bồi ngươi đi quanh đây tìm một chút a!”
“Đúng vậy, một ngươi quá nguy hiểm, mặc dù ba người chúng ta thực lực không bằng ngươi, nhưng nếu gặp phải ma thú trung giai cũng có thể giúp một chút….”
Bích Thiên Thiên còn chưa nói xong, liền có ma thú khổng lồ hét lớn lao về phía mọi người. Đó là một con Sói xích bối bốn giai.
“Tản ra, loại ma thú nhạy bén này rất khó đối phó, mọi người chú ý đừng để nó đến gần. Thiên Thiên để cho Cự Mạn Hoa quấy rầy sói xích bối, tốt nhất nên vây chặt nó lại!” Khanh Nguyệt lắc mình huy kiếm đánh lui sói xích bối, sau đó nhảy một bước lớn, hướng vè phía ba người hô. Hiện tại nàng thấy hối hận, lúc đó sao lại để tiểu Miên Miên xuống đất đi dạo sau lưng mình, biết rõ tiểu Miên Miên hay hiếu kỳ, thích chạy đến chỗ loạn lạc, bản thân mình nên giữ chắc nó a!