Chương 28
Lần đầu đánh với ma thú bốn giai, ba người ép xuống sợ hãi trong lòng, chỉ huy triệu hoán thú của mình nghênh chiến. Trong lúc ba người tản ra, Bích Thiên Thiện tự đánh miệng mình, ai kêu cái miệng quạ của ngươi a!
Ma thú bốn giai cường đại Khanh Nguyệt đã thấy qua, nhưng mà ma thú bốn giai thì cũng có bất đồng riêng. Trước kia khi nàng đối phó với vượn Tấn Phong khổng lồ, lực phòng ngự cường hãn, sức mạnh lớn, tốc độ lại không yếu, nhưng sói Xích Bối này thực sự tuyệt đối sẽ không yếu hơn vượn Tấn Phong!
“Mọi người đừng sợ! trước kia ta một mình có thể thắng được vượn Tấn Phong nguy hiểm, hiện tại chúng ta có bốn người, đối phó một con sói Xích Bối cũng không có vấn đề gì!”
Nghe Khanh Nguyệt nói, nháy mắt ba người bình tâm lại. Phải a, thực lực của Khanh Nguyệt có thể đánh một trận với ma thú bốn giai a, ba người các nàng thực lực cũng không yếu, cần gì phải sợ! Nghĩ đến điều này, ba người càng thêm kiên định, trước đó đối phó ma thú ba giai không khó, hiện tại có thêm ma thú bốn giai cũng làm khác nàng hăng chiến hơn!
Bích Thiên Thiên nghe Khanh Nguyệt chỉ huy, để Cự Mạn Hoa của mình phủ dây gai kín trên đất, chỉ cần sói Xích Bối đến gần thì chộp cơ hội trói nó lại. Cự Mạn Hoa thấp giai hơn sói Xích Bối, dây gai nó dùng trói sói Xích Bối rất dễ bị tránh thoát, bât quá Cự Mạn Hoa mặc kệ sói Xích Bối trốn thoát dễ dàng thế nào, nó chỉ cần không ngừng dùng dây gai sinh trưởng trói được sói Xích Bối là được. Hỏa Vân Hồ của Bích Vũ An là triệu hóa thú hệ hỏa, công kích sói Xích Bối lại sợ bị thương đến Cự Mạn Hoa, nên đành đứng im một bên, nhưng Bạch Vũ Lộ của Tào Văn lại là triệu hoán thú hệ phong, nó nhân lúc sói Xích Bối sơ sẩy thì công kích vài cái phong nhận.
Triệu hoán thú của ba người chỉ mới ba giai, khác với ma thú, triệu hoán thú có tư chất tốt thì đơn giản sẽ giết được một con ma thú cao giai hơn mình, nhưng đối với thấp giai và trung giai thì là chuyện khó, chênh lệch vẫn rõ ràng. Cũng may, sói Xích Bối bị Cự Mạn Hoa và Bạch Vũ Lộ công kích, hành động cũng chậm không ít.
“Được, các ngươi tiếp tục phối hợp, yểm hộ công kích của ta.” Khanh Nguyệt nhìn cục diện công kích thấy bên mình có ưu thế hơn, liền tốc chiến tốc tháng, nàng muốn đi tìm tiểu Miên Miên về!
Khanh Nguyệt nhân lúc sói Xích Bối đang chú ý triệu hoán thú của Tào Văn và Bích Thiên Thiên, tự mình năm chặt trọng kiếm trong tay, bước nhah đến chờ sói Xích Bối phản ứng lại, trên lưng đã trúng một kiếm.
“Grừ –” sói Xích Bối tức giận tru lên.
“Nhanh, tăng tốc công kích, nó đang gọi đồng bọn đến.” Khanh Nguyệt nghe tiếng sói Xích Bối tru, công kích trên tay càng mạnh hơn.
Sói Xích Bối đã bị thương, hành động không còn nhanh nhạy như trước, Bích Thiên Thiên lệnh cho Cự Mạn Hoa rút dây gai về, để Hỏa Vân Hồ của Bích Vũ An đến công kích. Dưới sự cố gắng của bốn ngươi, sói Xích Bối trong vòng 10 phút ngã xuống chết.
“Rất…. rất dễ đối phó a?” lần đầu tiên đối chiến với ma thú bốn giai, Tào Văn không bị thương, còn có thể nhanh chóng giải quyết sói Xích Bối, cảm giác có chút bất ngờ.
“Vốn các ngươi không kém, không nên đánh giá thấp thực lực của chính mình,” Khanh Nguyệt nhanh chân đá sói Xích Bối, xác nhận nó bị đâm chết, liền xoay người muốn đi tìm Hoa Miên Thần.
“Ha ha, lúc này có thêm ma thú đến nữa, ta cảm thấy chúng ta có thể ung dung đối phó a~” Bích Thiên Thiên đắc ý đứng chống nạnh nói.
Tào Văn móc ra một thanh chủy thủ định lấy ma hạch của sói Xích Bối, thì nghe thấy âm thanh “vù vù vù vù” đúng là một đám ma thú kéo đến! nàng quay đầu tức giận nhìn Bích Thiên Thiên.
Bích Thiên Thiên bị trừng mắt cúi thấp đầu, “… xin lỗi, ta không nên lắm mồm.”
“…” Bích Vũ An không nhìn các nàng mà xem một đám bọ có cánh đang bay đến chỗ các nàng.
“Vũ An, lúc này cần đến Hỏa Vân Hồ của ngươi rồi.” Khanh Nguyệt nhìn chằm chằm đám bọ bay đến. Đám bọ xanh này tuy nhiều nhưng cũng chủ là ma thú hai giai, nếu có tiểu Miên Miên ở đây, cũng đủ cho nó chơi một chút. Nghĩ vậy, Khanh Nguyệt hận không thể đốt trụi đống bọ này đi, tự mình thoát thân đi tìm tiểu Miên Miên.
“Ân, tiểu Hỏa, phun cho đám bọ kia chút lửa đi!!”
Hỏa Vân Hồ của Bích Vũ An nghe lời gật đầu, há miệng phun hỏa về phía đám bọ. Hỏa Vân Hồ một thân hồng mao đáng chú ý, bộ dạng trong số các triệu hoán thú cũng không tệ. Khanh Nguyệt nhìn Hỏa Vân Hồ một chút, liền chuyên tâm nhìn đám bọ kia. Chỉ tiểu Miên Miên nhà mình là đẹp nhất! (ed: con sen u mê ~)
Hỏa diễm của Hỏa Vân Hồ đối với đám bọ cũng có hiệu dụng, nhưng đốt đám này thì lại đến đám khác, nhìn hỏa của Hỏa Vân Hồ phun ra đang nhỏ dần, Bích Vũ An cấp ma lực cũng nhanh hết, Tào Văn cùng Bích Thiên Thiên nhanh chính gia nhập chiến đấu.
“Không được, đám bọ xanh quá nhiều, chúng ta rút lui thôi….”
“Đúng vậy! chỗ này quá nguy hiểm, chúng ta hình như đã đi vào chỗ của đám bọ rồi, mau lui ra ngoài rừng Thanh Nam thôi….”
“Nhưng mà… tiểu Miên Miên….” còn chưa tìm được Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt không muốn đi, nhưng mà từng đàn bọ xanh vô tận không ngùng lao đến, uy hiếp sinh mệnh của mọi người, nàng không thể vì mình mà liên lụy mọi người.
“Ngao….” trong lúc Khanh Nguyệt đang do dự, dưới chân truyền đến tiếng kêu quen thuộc, là tiểu Miên Miên! “tiểu Miên Miên về rồi, mọi người rút lui thôi.” Khanh Nguyệt nói xong, cúi người ôm lấy Hoa Miên Thần, sau đó để nàng lên vai mình, tự mình nâng kiếm nhìn chằm chằm phía trước cảnh giác.
Hoa Miên Thần xuất hiện, khiến ba người Bích Vũ An thở dài một hơi, muốn các nàng cứ vậy để lại tiểu Miên Miên khả ái, các nàng tuyệt đối không bỏ được.
“Nào, tiểu Hỏa, mau làm một cái tường hỏa đi, ngăn đám bọ xanh này bay đến, chúng ta nhân cơ hội rút về.” Bích Vũ An cố gắng hao hết chút ma lực cuối cùng, để Hỏa Vân Hồ làm tưởng lửa.
Mọi người nhân lúc này, xoay người chạy như điên. Hoa Miên Thần ở trên vai Khanh Nguyệt quay đầu lại, phóng ra thêm một vách tường lửa nữa.
Hai vách tưởng lửa cũng đủ thời gian kéo dài cho nhóm người Khanh Nguyệt chạy ra khỏi rừng Thanh Nam. Sau đó, bốn người nhanh chóng chạy đến bãi đất trống.
“Các ngươi đi đâu vậy?” Nguyên Lương chờ đã lâu vừa nhìn thấy bốn người liền tức giận hỏi.
Mảnh đất trống này là nơi trước khi vào rừng Thanh Nam, Nguyên Lương ước định nó là nơi tập hợp mọi người. Vì đảm bảo an toàn cho mọi người, Nguyên Lương quy định đến trưc mọi người phải từ trong rừng Thanh Nam tập hợp tại chỗ này, hắn phải kiểm kê nhân số. Hiện tại đã quá thời gian tập hợp, Nguyên Lương điểm tới điểm lui phát hiện tiểu đội mình yên tâm nhất lại không thấy. Trong lúc hắn suốt ruột, nhóm người Khanh Nguyệt mới chậm rãi đi đến.
“Xin lỗi Nguyên giáo quan, chúng ta… bị một đám bọ đuổi theo nên đi hơi xa.” Khanh Nguyệt không có nói với Nguyên Lương rằng bốn người các nàng vô tình đi sâu vào rừng Thanh Nam, bị một đàn lớn bọ xanh đuổi theo.
Một số nữ triệu hoán sư ghét côn trùng nghe vậy kinh ngạc hét lớn, đồng thời còn có tiếng nam triệu hoán sư cười chê. Ngươi là nữ chiến sĩ thì sao chứ? thực lực ngươi mạnh thì thế nào, hiện tại cũng bị côn trùng đuổi chạy khắp nơi a.
Khanh Nguyệt vốn không sợ côn trùng, nhưng lại bị côn trùng đuổi chạy chật vật như vậy? Nguyên Lương kinh ngạc nhìn bốn người thở hổn hển.
Thấy được nghi hoặc của Nguyên Lương, Khanh Nguyệt lúng túng giải thích: “bốn người chúng ta không sợ côn trùng, nhưng bọn chúng biết bay, chuyên lao vào mặt người, chúng ta không thể phòng bị…. đám đuổi theo sau bị Hỏa Vân Hồ của Vũ An thiêu cháy rồi.”
“Được rồi, lần sau phải chú ý một chút.” Nguyên Lương gật đầu, không làm khó dễ bốn người. Hắn vỗ tay nói với mọi người, “sáng nay mọi người biểu hiện không tệ, ngoại trừ có vài người bị thương, thì những người còn lại đều được tuyên dương. Được rồi, bây giờ các ngươi ở lại đây giải quyết bữa trưa đi, nghỉ ngơi một giờ tại chỗ, buổi chiều tiếp tục vào rừng Thanh Nam huấn luyện.” Nguyên Lương nói xong liền gọi vài nam sinh, cùng đỡ mấy triệu hoán sư bị thương về trại huấn luyện, nhìn bộ dạng dường như đến phòng chữa trị.
“Được rồi, chúng ta cũng nhanh tìm chỗ nhóm lửa nấu ăn thôi a.” bốn người vận động cả buổi sáng, lúc này bụng đã đói.
Khi bắt đầu nấu ăn, bốn người mới phát hiện khi nãy chạy vội quá ma thú săn được đều bỏ lại đó, hiện giờ chắc đã bị ma thú ăn hết rồi. Cũng may, họ còn mang theo đồ làm bếp và gia vị theo bên mình.
“Các ngươi chờ ở đây đi, giúp ta trông tiểu Miên Miên, ta sẽ quay lại ngay.” Khanh Nguyệt nhấc trọng kiếm lên lần nữa, cẩn thận ôm Hoa Miên Thần trên vai xuống, nói với ba người Bích Vũ An.
“Ngươi… đi một mình? hay để chúng ta đi cùng ngươi a?” Bích Vũ An trải qua chuyện vừa rồi có chút lo lắng.
“Không cần lo, ta đi quanh vùng ngoài rừng Thanh Nam săn hai ma thú cấp thấp sẽ nhanh thôi. Các ngươi mau nhóm lửa nấu nước được rồi.” Khanh Nguyệt khoát tay, xoay người đi vào rừng Thanh Nam.
“Vậy ngươi cẩn thận một chút.” Bích Vũ An biết mình lo xa, với thực lực của Khanh Nguyệt, ma thú ở bìa rừng Thanh Nam cũng không đủ uy hiếp nàng/
Bích Vũ An chờ bóng Khanh Nguyệt đi xa, xoay người định gọi Tào Văn và Bích Thiên Thiên cùng nhóm lửa, thì thấy hai người ngồi dưới đất chọc ghẹo Hoa Miên Thần.
“Tiểu đáng yêu, nhìn chỗ này a, nhìn chỗ này a….. ai nha, nhìn cái mặt này đáng yêu quá đi!”
“Khoan…. khoan đã…. dưới người tiểu Miên Miên có gì a….”
“Để ta xem, tiểu Miên Miên ngoan ngoãn đừng nhúc nhích a….”
Chờ Khanh Nguyệt kéo hai ma thú về, thì thấy ba người Bích Vũ An mắt rưng rưng nhìn mình.
“Chuyện gì vậy? đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Khanh Nguyệt, tiểu Miên Miên bị thương….”
Bích Vũ An vừa nói xong, Khanh Nguyệt ném kiếm trong tay, vọt đến cạnh Hoa Miên Thần, cẩn thận ôm lấy nó.”
Qủa nhiên, dưới bụng Hoa Miên Thần có một nhúm lông nhuộm đỏ. Vừa rồi Hoa Miên Thần đột nhiên xuất hiện bên cạnh Khanh Nguyệt, khi đó hỗn loạn, Khanh Nguyệt chỉ kịp trấn an Hoa Miên Thần, căn bản không thể kiểm tra cẩn thận. Sau đó, Hoa Miên Thân luôn ngoan ngoãn dựa vào vai Khanh Nguyệt, không nháo không ồn, Khanh Nguyệt cũng không hề biết Hoa Miên Thần bị thương.
Khanh Nguyệt cẩn thận vạch nhúm lông bị nhuộm đỏ, dưới sườn bụng Hoa Miên Thần có một vết thương. Vết thương không sâu, nhưng Khanh Nguyệt đau lòng không thôi.
“Ai kêu ngươi không nghe lời! chạy loạn khắp nơi! nhìn đi! giờ bị thương đồi đó!” Khanh Nguyệt nghiêm túc khiển trách Hoa Miên Thần, nhưng giọng nói cũng không cứng nổi. Hoa Miên Thần bị thương, ba người Bích Vũ An đau lòng đến khóc, bình thường Khanh Nguyệt sủng ái Hoa Miên Thần nhất, làm sao mà không đau lòng được? định nghiêm khắc mắng Hoa Miên Thần vài câu nhưng khi thấy Hoa Miên Thần ngước đầu nhỏ nhìn im lặng nhìn nàng, trong lòng lại mềm xuống.
“Được rồi Khanh Nguyệt, tiểu Miên Miên còn nhỏ, ngươi đừng mắng nó nữa. Cũng may nó là triệu hoán thú, vết thương thông qua ma lực sẽ từ từ hồi phục. Ngươi đến nói với Nguyên giáo quan, mang tiểu Miên Miên về phòng ngủ trước cho nó dưỡng thương đi a!?” Tào Văn và Bích Thiên Thiên ở bên cạnh nói đỡ cho Hoa Miên Thần.
Khanh Nguyệt suy nghĩ một chút, cũng hiểu được phải mang Hoa Miên Thần về. Buổi chiều các nàng còn phải đến rừng Thanh Nam huấn luyện, ai biết được tiểu Miên Miên có chịu được buồn chán lại chạy loạn khắp nơi. Vì an toàn của tiểu Miên Miên, và chờ vết thương của nó khôi phục, phải mang về a!
Nguyên giáo quan mang người đến phòng chữa trị, hiện tại còn chưa về, Khanh Nguyệt liền ôm Hoa Miên Thần đi về trại huấn luyện. Dù gì hiện tại cũng đang lúc nghỉ trưa, nàng mang tiểu Miên Miên về rồi quay lại cũng còn kịp.