Chương 29
Khanh Nguyệt ở cửa trại huấn luyện gặp được Nguyên Lương vừa mang người bị thương về. Khanh Nguyệt nói rõ nguyên nhân với Nguyên Lương, sau đó hắn cũng sảng khoái để Khanh Nguyệt đi nhanh về nhanh.
Chờ Khanh Nguyệt quay về phòng ngủ của mình, cẩn thận thả Hoa Miên Thần lên giường, nhẹ vuốt chóp mũi nàng nhỏ giọng nói: “chiều nay ngươi phải ngoan ngoãn ở lại trong phòng ngủ nghỉ ngơi, không được chạy loạn khắp nơi biết chưa?”
“Ngao….” Hoa Miên Thần ngoan ngoãn lên tiếng.
Tiểu hư hỏng này! tính tình vốn bộp chộp giờ lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy? không lẽ đang có ý xấu gì a?! Khanh Nguyệt hoài nghi trừng mắt nhìn Hoa Miên Thần, Hoa Miên Thần cũng dùng ánh mắt chân thành nhất đáp lại Khanh Nguyệt.
Hồi laai, Khanh Nguyệt đành thỏa hiệp. Nàng sờ đầu nhỏ của Hoa Miên Thần, nhìn nàng chằm chú nói: “tiểu Miên Mieenm ngươi phải ngoan ngoãn, đừng để ta phải lo lắng, ngươi thị thương so với ta bị thương ta còn đau lòng hơn.”
Biết mình trong lòng Khanh Nguyệt quan trọng như vậy, trong lòng Hoa Miên Thần lại có chút ngọt ngào. Nàng hé môi “ngao” một tiếng, sau đó chủ động dùng đầu cọ cọ tay Khanh Nguyệt.
Tuy ta không thể cam đoan với ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ, nhưng yên tâm đi, ta sẽ không để chính mình bị thương nữa.
Hiếm khi Hoa Miên Thân lại chủ động thân cận Khanh Nguyệt như vậy, điều này khiến Khanh Nguyệt có chút vui vẻ và ngạc nhiên. Nhìn bộ dạng nhỏ nhắn của Hoa Miên Thần ngẩng đầu nhìn mình thật đáng yêu, Khanh Nguyệt liền cúi người hôn lên cái đầu nhỏ mao nhung của Hoa Miên Thần.
“…”
“…” lại nữa! Hoa Miên Thần dùng tiểu móng vuốt vỗ Khanh Nguyệt, xấu hổ ngao một tiếng.
“Xin…. xin lỗi, tiểu Miên Miên, ta…. ta không cố ý.” sợ Hoa Miên Thần lại mặc kệ nàng nữa, Khanh Nguyệt bối rối buông hai tay giải thích. Khanh Nguyệt à, ngươi bị gì vậy? cho dù tiểu Miên Miên khả ái, ngươi cũng phải biết khống chế chính mình a! xong rồi, xong rồi, trước kia hôn tiểu Miên Miên đã khiến nó giận mình hồi lâu rồi, bây giờ… “ta, ta, ta…. thời gian không còn sớm nữa, Vũ An các nàng đang chờ, ta…. ta phải đi rồi. Tiểu Miên Miên ngươi nhất định phải ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ a.” lắp bắp nói xong một câu, Khanh Nguyệt vôi vàng ra cửa. Nàng sợ cúi đầu lại nhìn thấy tiểu Miên Miên mất hứng.
“Ngao.”
Hoa Miên Thần cúi đầu lên tiếng, điều này khiến Khanh Nguyệt vừa mở cửa nghe được cũng thở dài một hơi. May quá tiểu Miên Miên đồng ý đáp lại mình, nói rõ nó không giận mình.
“Ta đi đây, tiểu Miên Miên, trong không gian của ngươi còn đồ ăn?! ăn nhiều một chút để khôi phục vết thương, ăn hết rồi cũng không sao, lần sau tìm chút thời gian ta sẽ giúp ngươi làm thêm.”
Thấy Hoa Miên Thần ủ dột, Khanh Nguyệt lại dài dòng thêm vài câu, cuối cùng mới nhẹ nhàng rời đi.
Chờ Khanh Nguyệt đi rồi, cái đầu nhỏ của Hoa Miên Thần liền chôn dưới hai vuốt. Không có tiền đồ! không phải chỉ hôn có một cái thôi sao! sao tim lại đập nhanh như vậy! tiểu trảo ngắn muốn giơ lên đầu, đáng tiếc không thể với tới, nàng đành lăn lộn trên giường hồi lâu, mới miễn cưỡng đè xuống vui vẻ trong lòng.
Được rồi! đừng nghĩ nữa! chỉ là tình yêu thuần khiết của chủ nhân dành cho triệu hoán thú của mình thôi a, ngươi kích động cái rắm a!
Hoa Miên Thần dừng lăn lộn, nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, xác định Khanh Nguyệt không quay lại mới đứng dậy. Vết thương trên bụng tuy còn đau một chút, nhưng đối với Hoa Miên Thần từng chiu vết thương nặng hơn khi làm nhiệm vụ mà nói, không là gì cả. Nàng nhanh nhẹn nhảy xuống giường, nhảy lên cửa sổ, sau đó phát hiện, Khanh Nguyệt đã khóa cửa sổ. Hừ! đúng là không tin lão nương! còn khóa cửa sổ! cũng may không có khó với lão nương a! Hoa Miên Thần cẩn thận đẩy then cài ra, mở cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Rời khu phòng ngủ của triệu hoán sư, Hoa Miên Thần cố ý lượn lờ quanh trại huấn luyện một vòng, quả nhiên không lâu sau, liền cảm nhận được có ánh mắt đanh theo dõi mình. Hoa Miên Thần nhếch miệng, tiếp tục nhàn nhã đi về phía trước.
A! tiểu súc sinh rối cuộc lại đi dạo một mình nữa, nó không biết đề phòng nguy hiểm sao? nhưng mà vậy cũng tốt, quá dễ cho mình rồi a!
Hắc Ưng trốn trong góc nhìn cái bóng trắng ngoài xa, nhìn thấy nó đi đến phòng ăn, trong lòng liền nảy ý.
Hôm nay đồ ăn trong nhà ăn qua một đêm đã mất sạch, hiện tại cũng không có ai, hay là….
Chờ Hoa Miên Thần lắc lư đến trước nhà ăn, không ngờ cửa nhà ăn mở, nhìn vào trong, quả nhiên nhìn thấy một đống ma hạch năm giai xếp cao trong phòng ăn, dụ dỗ mình đi vào quá trần trụi rồi a!
Không lẽ, định bắt mình trong nhà ăn? đúng lúc, vậy ta giải quyết ngươi trong nhà ăn luôn!
Hoa Miên Thần giả vờ như bị ma hạch hấp dẫn, tiểu chân ngắn nhẹ nhàng chậm rãi bước vào nhà ăn, nhìn xung quanh rồi cảnh giác chậm rãi đi tới.
“Rầm!”
Hoa Miên Thần đi được một đoạn ngắn, cửa nhà ăn đóng lại. Hoa Miên Thần nhếch miệng, đến rồi.
“Vật nhỏ, không ai nói với ngươi, thân làm triệu hoán thú, thì nên ngoan ngoãn ở cạnh chủ nhân sao?”
Hắc Ưng cười nham hiểm xuất hiện sau lưng Hoa Miên Thần.
“Chậc chậc chậc, súc sinh thì vẫn là súc sinh a! cảnh giác lâu như vậy, chung quy cũng không chống lại mê hoặc ma hạch của ta a, đáng tiếc, đống ma hạch này một viên ngươi cũng không có được!” Hắc Ưng nói, đi tới gần Hoa Miên Thần hai bước, sau đó nhìn vào đống ma hạch trong nhà ăn. Nhưng mà…
“Chuyện…. chuyện gì vậy? đống ma hạch năm giai vừa rồi đâu?” vẻ mặt Hắc Ưng không dám tin, thậm chí còn đưa tay dụi hai mắt mình. Mặc hắn dụi thế nào, thì chỗ đặt ma hạch đã trống rỗng, “ngươi… ngươi….”
Hoa Miên Thần xoay người nhìn Hắc Ưng, Hắc Ưng cảm nhận được uy áp cường đại từ cục bông trắng nhỏ bên dưới.
“Không thể….. không thể nào…..” bất quá chỉ là một con triệu hoán thú vô dụng làm sủng vật thôi, sao có thể hù được một chiến sĩ mạnh mẽ như mình a! Hắc Ưng nhịn xuống dục vọng muốn lùi bước, ra thế định xử lý cục bông nhỏ này.
Bất quá, kẻ không biết trời cao đất dày thực sự mới chính là hắn.
Khi Hắc Ưng phát hiện băng thứ nhọn quen thuộc xuất hiện, hắn liền ngồi sụp xuống đất. “là ngươi! chính là ngươi!” hắn không ngờ đến, triệu hoán thú bị hắn khinh là rác rưởi, lại chính là hung thủ làm Vu Đạt La bị thương.
Hoa Miên Thân phóng thích băng thức so với số lượng lần trước công kích Vu Đạt La còn nhiều hơn, lần này nàng phải chắc chắn Hắc Ưng không thể sống sót mà ra khỏi nhà ăn này.
Băng thứ dày đặc bao quanh Hắc Ưng, hắn không tìm được khẻ hở để chui ra. Khi thấy toàn bộ băng thứ đâm mình, Hắc Ưng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Là do bản thân hắc quá mức tự đại…
Lại lần nữa dùng phép thuật cao cấp vượt giai, Hoa Miên Thần mất sức nằm trên đất. Nàng nghỉ ngơi một hồi, ăn xong vài miếng thịt khô, sau đó lấy trong không gian ra hai cái xác ma thú. Hai cái xác ma thú nằm cạnh thi thể Hắc Ưng. Hai con ma thú này chính là thủ phạm hại mình bị thương, chúng là ma thú hổ Ngân Phệ hệ băng.
Thì ra, Miên Hoa Thần muốn đến rừng Thanh Nam xem, thực ra là tìm hai con má thú băng hệ gánh tội cho mình. Không cần mình đến tối mới đi làm, sáng sớm đã có cơ hội đến rừng Thanh Nam. Vốn nghĩ rằng rời Khanh Nguyệt một chút, săn hai con ma thú xong thì nhanh chóng quay lại cạnh Khanh Nguyệt, cho nên khi Khanh Nguyệt để nàng xuống đất, nàng nhân lúc bốn người không chú ý liền trốn trong bụi cỏ chạy đi.
Chờ Hoa Miên Thần mình thú một mình tiến sâu vào rừng Thanh Nam, cũng tìm được ma thú băng hệ, thật không ngờ ma thú sáu giai băng hệ này này còn rất gian xảo, một con lên trước gây chú ý với mình, một con khác núp trong tối chờ thời cơ. Hoa Miên Thần sơ hở liền bị một con hổ Ngân Phệ trốn trong góc tối dùng băng nhận làm mình bị thương. Cũng may mình tránh thoát nhanh nhẹn, trễ chút nữa nàng sẽ bị chém thành hai nửa rồi.
Hoa Miên Thần bị thương khiến hai con ma thú thả lỏng cảnh giác, chờ hai con ma thú ngã xuống đất Hoa Miên Thần mới chậm rãi đến gần, Hoa Miên Thần nhân cơ hội đó phóng ra hai cái châm băng trong lúc bọn chúng không phát hiện, liền ghim vào đầu bọn chúng. Châm băng nhỏ dài, ung dung phá phòng ngự đơn giản của hổ Ngân Phệ, xuyên thẳng vào đầu chúng. Hai con ma thú bị băng châm xuyên đầu gàm thét thống khổ, bọn chúng lăn lộn một hồi rồi mới chậm rãi tắt thở.
Hiện tại, hai con hổ Ngân Phệ nhìn không thấy vết thương rốt cuộc cũng phát huy được tác dụng rồi.
Hoa Miên Thần chậm rãi đến cạnh thi thể Hắc Ưng bị đâm thành tổ ong, tránh xa vũng máu tràn ra, qua lại một vòng. Chậc chậc chậc, uổng công Hắc Ưng này là chiến sĩ a, đến cả chút vũ khí trên người cũng không mang theo. Hoa Miên Thần xoay người đến nhà bếp, lấy một đống đồ cắt gọt vào không gian, sau đó quay lại cạnh thi thể Hắc Ưng và hai con hổ Ngân Phệ, ném hết toàn bộ dụng cụ cắt gọt ra, sắp xếp xen kẽ giữa các thi thể.
Làm xong mọi thứ, Hoa Miên Thần kiểm tra hiện tường một chút, xác nhận không để lại dấu vết, không quay đầu lại rời khỏi nhà ăn. Cửa phòng ăn đang đóng, Hoa Miên Thần yếu ướt ớt nhảy ra khỏi cửa sổ. Ai nha…. chút nữa về phòng ngủ lại phải nhảy cửa sổ a, trên đường tìm thêm chút đồ ăn bộ sung thể lực với ma lực nữa a!!
Đến khi chạng vạng Khanh Nguyệt mang theo một đống lớn thịt ma thú nướng về, Hoa Miên Thần vẫn ngoan ngoãn nằm yên trên giường nghỉ ngơi. Khanh Nguyệt im lặng nhìn cửa sổ, cửa sổ vẫn đóng chặt, then cài vẫn nguyên vẹn, nàng thỏa mãn gật đầu.
“Tiểu Miên Miên, nghỉ ngươi một buổi trưa rồi, hiện tại cảm giác thế nào rồi? nhìn ta mang cái gì về cho ngươi nè?” Khanh Nguyệt cầm một miếng thịt nướng còn hương thơm lắc lư trước mặt Hoa Miên Thần.
“Ngao ngao.” Hoa Miên Thần vốn nằm giả chết, vừa nhìn thấy thịt trước mặt liền vồ đến gặm ăn. Ân, thật là thơm, mặc dù nguội rồi, nhưng vị thịt rất mềm, vị lại ngon, Khanh Nguyệt nhất định là bỏ công vì mình a!!?
“Ha ha…. tiểu quỷ tham ăn.”
Miếng thịt nướng lớn như vậy, lại bị Hoa Miên Thần nhét vào trong miệng hết, cái mặt nhỏ sắp gồ lên hai bên má, manh đến nỗi Khanh Nguyệt lại đưa ngón tay sờ sờ quai hàm của Hoa Miên Thần.
“Ngao!” Hoa Miên Thần quay đầu đi, thật là, hiện tại mình đang cần lượng đồ ăn lớn, Khanh Nguyệt còn quấy rối như vậy, thật ngây thơ a.
Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần nuốt miếng thịt nướng trong miệng xong, không chờ lại nhìn mình, nàng hỏi dò một câu: “tiểu Miên Miên, ngươi… đồ ăn trong không gian của ngươi đã hết chưa?”
Hoa Miên Thần ngoan ngoãn gật đầu. Vừa rồi mới ăn xong, nàng đem hết đồ ăn tồn kho ăn sạch sẽ rồi a.
Ba lần dùng phép thuật cao cấp, còn có băng châm công kích hai con hổ Ngân Phệ, có thể phá được băng châm của ma thú lục giai, thì ma pháp bình thường không thể làm được. Mặc dù hiện tại trong cơ thể Hoa Miên Thần vẫn còn dư lại chút ma lực, nhưng mà muốn sống sót trong trại huấn luyện này thì vẫn chưa đủ. Dù sao huấn luyện dành cho triệu hoán thú vẫn chưa bắt đầu a!
“Trời a….” Khanh Nguyệt đỡ trắn, tiểu bảo bối nhà nàng rốt cuộc có thể ăn được bao nhiêu a? đồ ăn trữ nhiều như vậy… nhưng thấy ánh mắt đáng thương của Hoa Miên Thần nhìn nàng, nháy mắt Khanh Nguyệt lại mềm lòng. Nàng lại đem một miếng thịt nướng nhỏ đưa tới bên miệng Hoa Miên Thần, “không sao, không sao, chúng ta lén ra ngoài vài đêm vào rừng Thanh Nam a, bổ sung cho đủ kho đồ ăn của tiểu Miên Miên a.”