Chương 33
“Vũ An, đi, chúng ta đi xem tiểu Miên Miên.” Tào Văn chờ mọi người giải tán, kéo Bích Thiên Thiên đi theo Khanh Nguyệt.
Bích Vũ An còn đứng tại chỗ hoảng hốt hoảng.
“Vũ An? ngươi làm sao vậy?” Bích Thiên Thiên kỳ quái đẩy Bích Vũ An một cái.
Đột nhiên, Bích Vũ An chợt quay đầu kéo tay Bích Thiên Thiên, kích động hỏi: “Thiên Thiên ngươi nói ta biết đi, hiện tại có phải ta đang nằm mơ không? ta vừa ôm tiểu Miên Miên có phải đang mộng không? tiếp đó… tiểu Miên Miên bị con sư tử xấu xí kia cắn cũng là mộng?”
Bích Thiên Thiên nhớ đến vừa rồi Hoa Miên Thần ngoan ngoãn nằm trong ngực Bích Vũ An, trong lòng cũng bắt đầu đố kỵ. Nàng cứ vậy nhìn chằm chằm tiểu Miên Miên hồi lâu, đáng tiếc vì sợ móng vuốt sắc của tiểu Miên Miên nên không dám thò ma trảo của mình ra. Bích Vũ An thì ngược lại, hai tay còn có thể chạm người tiểu Miên Miên!!! nhìn bộ dạng nàng hạnh phúc muốn xỉu, xem ra cảm giác ôm trên tay rất đã nha! nhưng mà sau đó….
“Đi thôi, đi thôi, đều là thật! tiểu Miên Miên sau đó nhảy khỏi ngực ngươi, chạy đi đấu với sư tử xấu xí kia, rồi bị cắn một cái. Ta vừa thấy vết máu trên người tiểu Miên Miên, hẳn là bị thương rồi, chúng ta nhanh đi xem thử tiểu Miên Miên có bị thương nặng hay không a!”
Nhắc đến Hoa Miên Thần bị thương, ba người Bích Vũ An cũng có chút tỉnh táo lại. Nàng kéo tay Tào Văn cùng Bích Thiên Thiên, nhanh chóng đi về khu phòng ngủ.
“Mau lên, mau lên, nếu tiểu Miên Miên bị thương nặng…. thì ta có mấy viên ma hạch hỏa hệ a….”
“Phải a! ta cũng có!”
Khanh Nguyệt dùng tốc độ nhanh nhất quay về phòng ngủ, nhìn cái lỗ máu nhắc mắt, nhìn nước mắt Khanh Nguyệt không tự chủ được rơi xuống, “ai kêu ngươi không ngoan! nói ngươi ở bên người Vũ An rồi sao ngươi không nghe lời?” Khnh Nguyệt nghẹn ngào trách cứ Hoa Miên Thần. Bản thân từ nhỏ bị thương cho đến lớn, vốn đã quên mất cảm giác đau đớn, nhưng mà nhìn thấy tiểu Miên Miên ở đây, cảm giác đau vốn chết lặng của nàng lúc này như hành hạ chính mình. Tiểu Miên Miên bị thương, so với chính mình bị thương còn đau hơn!
“Ngao…” Hoa Miên Thần liền ứng tiếng, vừa rồi chính mình cũng có sơ sót, nếu không với thực lực của mình, con sư tử xấu xí kia căn bản không thể tổn thương mình được. Mặc dù không phục, nhưng Hoa Miên Thần vẫn ngoan ngoãn nghe lời Khanh Nguyệt.
“Ngươi ngao cái gì? vì sao lần nào cũng không nghe lời ta? lần trước ở rừng Thanh Nam chạy loạn khắp nơi bị thương…..” Khanh Nguyệt vừa rơi nước mắt vừa lải nhải, tay cũng mở vết thương khiếp người mà xem, “tiểu Miên Miên, nhưng vết thương này trên người ngươi có thể dùng ma lực để khôi phục không?”
Hoa Miên Thần suy nghĩ một chút, thử dùng tiểu lam châu chứa ma lực, chậm rãi chuyển đến vết thương của mình.
Khanh Nguyệt kinh ngạc phát hiện, một lớp quang nhạt bao lấy vết thương của Hoa Miên Thần, ngay sau đó vết thương chậm rãi khép lại. Nhưng mà, khi lam quang biến mất, vết thương sâu hơn một chút cũng chỉ khôi phục được một nửa.
Kỳ thực với ma lực trong cơ thể Hoa Miên Thần, muốn chữa vết thương lành hẳn cũng không khó, nhưng mà làm vậy sẽ tiêu nhiều ma lực. Trong trại huấn luyện này, nàng phải biết cách giữ ma lực để bảo vệ chính mình.
Khanh Nguyệt không biết Hoa Miên Thần đang tiết kiệm ma lực, chỉ nghĩ đây là sự nỗ lực tự làm mình khôi phục của nàng. Nàng cẩn thận ôm lấy Hoa Miên Thần, để Hoa Miên Thần đối mặt với mình, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Hoa Miên Thần, nghiêm túc nói: “đây là lần thứ hai ngươi không nghe lời để bị thương!”
Hoa Miên Thần thấy Khanh Nguyệt bắt đầu tính nợ mới lẫn nợ cũ, chột da quay mặt qua một bên, không dám nhìn Khanh Nguyệt.
“Tiểu Miên Miên, nhìn ta đây!” Khanh Nguyệt tím Hoa Miên Thần đến gần, “chính ngươi cũng biết lỗi, đúng không?”
“Ngao….” phải phải phải, ta sai rồi tiểu tổ tông! Hoa Miên Thần bất đắc dĩ kêu một tiếng ứng phó.
“Ngươi nói xem, vì sao muốn thể hiện? đó là triệu hoán thú bốn giai a, tư chất còn trác việt….”
Hoa Miên Thần nghe Khanh Nguyệt khen con triệu hoán thú kia, trong lòng liền khó chịu. Bốn giai thì sao? trác việt thì sao? nếu mình dùng toàn lực, con sư tử xấu xí kia căn bản không chịu được một chiêu của mình a!
Khanh Nguyệt thấy được tức giận trong mắt Hoa Miên Thần, trong lòng thở dài một cái. Nàng quên mất, tiểu Miên Miên tính tình mềm yếu, cho dù thế nào cũng có bản chất hiếu chiến của triệu hoán thú a. Cho nên vừa nghe người khác muốn khiêu khích nó, nên mới không nghe lời xúc động đánh nhau với Cuồng Diễm Sư a?!
“Tiểu Miên Miên, ta biết ngươi không phục, ngươi không thích người khác coi thường ngươi. Nhưng mà, ngươi vì chút khiêu khích nhỏ này, mà mất đi sinh mệnh, như vậy không đáng, hơn nữa còn ta phải làm sao đây?” Khanh Nguyệt nói Hoa Miên Thần có thể mất đi sinh mệnh, âm thanh lại bắt đầu run rẩy, nước mắt không ngừng rơi.
Hoa Miên Thần thấy bộ dạng này của Khanh Nguyệt, trong lòng mềm xuống. Lần này là do mình xúc động, nếu mình thắng con sư tử thúi kia vậy thì năng lực muốn dấu từ đầu của mình sẽ như thế nào? một mặt muốn để cho đám người Vu Đạt La thả lỏng cảnh giác, một mặt cũng muốn khích lệ Khanh Nguyệt có thể mạnh mẽ hơn trở thành nữ chiến sĩ a!
“Ngao….” xin lỗi, ta sai rồi. Hoa Miên Thần giãy dụa thân thể nho nhỏ, xích tới mặt Khanh Nguyệt, chủ động cọ cọ má nàng. Sau đó, nàng nhìn thấy nước mắt Khanh Nguyệt chảy xuống, nhịn không được vươn đầu lưới phấn hồng, muốn liếm nước mắt đi.
Khanh Nguyệt đúng lúc, quay mặt lại, Hoa Miên Thần vươn đầu lưỡi liền liếm lên môi Khanh Nguyệt.
“….”
“….”
Một người một thú đơ ra, nhịp tim Hoa Miên Thần lại nhịn không được nhảy loạn xạ. Trời ơi, mình vậy là liếm…. liếm… liếm môi Khanh Nguyệt, bốn bỏ năm lên một cái, đó đó dó không phải là …. trực tiếp rồi sao? nghĩ vậy, tiểu chân ngắn của Hoa Miên Thần liền che đi cái mặt nóng lên của mình. Không dám nhìn biểu tình của Khanh Nguyệt lúc này. Che mặt hồi lâu, Hoa Miên Thần phát hiện Khanh Nguyệt vẫn nâng mình như vậy, liền dùng sức giãy dựa, thấy Khanh Nguyệt thả lỏng lực đạo liền tránh đi, sau đó chui đầu vào trong chăn.
Nếu như, Hoa Miên Thần quay đầu lại, thì sẽ nhìn thấy Khanh Nguyệt đang đỏ mặt, đỏ đến tận cổ. Nếu để sát tai nghe, có thể nghe được tiếng tim Khanh Nguyệt đập mạnh không ngừng.
Đáng tiếc,Hoa Miên Thần trốn trong chăn không để ý đến những cái này, Khanh Nguyệt cũng biết bầu không khí dị thường đang diễn ra, trong phòng yên tĩnh quá mức.
“Khanh Nguyệt!” đột nhiên có tiếng đập cửa khiến một người một thú trong phòng kinh hách, “Khanh Nguyệt, mau mở cửa, chúng ta đến xem tiểu Miên Miên.”
Nghe âm thanh này, chính là Bích Thiên Thiên.
Khanh Nguyệt chậm rãi đứng dậy, vừa quay đầu liền thấy cái mông tròn nhỏ của Hoa Miên Thần lộ ra khỏi chăn, nắm chặt tay liền đi tới cửa.
“Khanh Nguyệt, tiểu Miên Miên nó….” vừa mở cửa, Bích Thiên Thiên không kịp chờ đã hỏi, nhưng thấy mặt Khanh Nguyệt đỏ lên cũng viền mắt ướt ướt, liền dừng lại.
Tào Văn và Bích Vũ An cũng thấy được bộ dạng này của Khanh Nguyệt, nhưng mà các nàng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Khanh Nguyệt lo lắng Hoa Miên Thần bị thương nên khóc đến đỏ cả mặt.
“Khanh Nguyệt, tiểu Miên Miên…. nó sao rồi?” Bích Thiên Thiên cẩn thận hỏi.
Hai người còn lại vẻ mặt cũng lo lắng, nhưng mà Khanh Nguyệt bình thường ít để ý chuyện gì lại khóc thành như vậy, không phải tiểu Miên Miên sẽ…. trong lòng ba người liền lo lắng.
Khanh Nguyệt sờ khuôn mặt nóng lên của mình, tránh qua một bên cho ba người vào phòng, đồng thời âm thanh bình tĩnh nói: “tiểu Miên Miên vừa dừng ma lực chữa thương cho mình, hiện tại vết thương đã tốt hơn rồi, nhưng mà vết thương sâu vẫn chưa lành hẳn.”
Như vậy, ba người cũng thở phảo một cái. Các nàng không kịp chờ liền vào phòng, đã thấy Hoa Miên Thần để lộ cái mông nhỏ ở ngoài.
Khanh Nguyệt cảnh giác ba người đang nhìn chằm chằm, ánh mắt các nàng đang biến hóa, nếu lúc này không nhịn được sẽ chọt vào cái mông nhỏ kia một cái. Khanh Nguyệt vội tới gần giường, kéo chăn che đi cái mông nhỏ đang lộ ra ngoài của Hoa Miên Thần.
“Tiểu Miên Miên bị thương vẫn chưa hồi phục, không thể để cảm lạnh được.” Khanh Nguyệt nghiêm túc giải thích với ba người. Không hiểu vì sao, chỉ cần nghĩ đến cái mông nhỏ của tiểu Miên Miên bị người khác sờ vào, nàng lại thấy khó chịu. Cũng giống như khi nãy nhìn tiểu Miên Miên nằm trong lòng Bích Vũ An.
“…” ba người các nàng vì muốn xem tiểu Miên Miên nên mới đến đây, bây giờ ngươi đem tiểu Miên Miên che đi, các nàng xem cái quỷ gì đây a!?
“Vậy… Khanh Nguyệt….” Tào Văn chần chờ lên tiếng nhắc, “ngươi che tiểu Miên Miên kín như vậy, không sợ nó cảm giác bí bách sao?”
Vừa dứt lời, Hoa Miên Thần liền đạp chăn vội bò ra ngoài. Khanh Nguyệt đáng ghét, không phải cũng ngươi gián… gián tiếp hôn môi một cái thôi sao! cần gì giận đến muốn mình chết ngộp a!
“Tiểu Miên Miên ~”
Bích Thiên Thiên vui vẻ đến gần gường, Bích Vũ An cũng theo sát phía sau. Thời gian hưởng thụ được chạm vào ngắn ngủi, nàng vẫn chưa thấy đủ a!
Khanh Nguyệt nhìn ba người vây quanh Hoa Miên Thần hỏi han ân cần, tay hơi đưa lên lại buông xuống. Bỏ đi, các nàng không sờ loạn tiểu Miên Miên là được rồi. Tiểu Miên Miên chỉ có thể cho mình sờ thôi.
Vì Vu Đạt La phải bồi các thiếu gia tiểu thư đội tinh anh đi dạo nên buổi chiều Nguyên Lương huấn luyện, điều này khiến mọi người mừng rỡ không thôi. Cho dù là Vu Đạt La hay đám triệu hoán sư tinh anh kia thì không một ai muốn nhìn thấy họ cả.
Trong lúc huấn luyện, mọi người cũng thấy cục bông trắng nhỏ luôn đi theo Khanh Nguyệt cũng không có, đột nhiên có chút không quen. Vốn trong trại huấn luyện cực khổ, thỉnh thoảng bớt chút thời gian ngắm cục bông trắng nhỏ đối với bọn họ cũng có nhiều an ủi. Nhưng mà…. cục bông trắng nhỏ lúc sáng đã bị thương, mọi người cũng hiểu được buổi chiều vì sao cục bông tráng nhỏ kia không thể xuất hiện.
Nguyên Lương cũng đã hỏi thăm thương thế của Hoa Miên Thần, biết được không đáng lo, cũng yên lòng. Hắn nhìn Khanh Nguyệt thuần thục luyện tập cùng mọi người, trầm tư một hồi nói với Khanh Nguyệt: “Khanh Nguyệt, chút huấn luyện này của ta đối với ngươi mà nói cũng quá đơn giản, hay là chiều nay miễn huấn luyện cho ngươi một buổi, ngươi quay về chiếu cố triệu hoán thú của ngươi cho tốt đi a!”
Khanh Nguyệt cảm kích gật đầu, xoay người rời đi. Nàng biết, Nguyên Lương sẽ không dễ dàng miễn cho nàng một buổi huấn luyện như vậy. Có thể Nguyên Lương nói vậy là muốn mình đến rừng Thanh Nam rèn luyện, thuận tiện săn chút ma hạch về cho tiểu Miên Miên dưỡng thương, cái này đúng ý Khanh Nguyệt. Hiện tại, tiểu Miên Miên cũng cần rất nhiều thức ăn mới có thể khôi phục được ma lực!