Chương 34
Được Nguyên Lương phê chuẩn, Khanh Nguyệt về phòng ngủ mang Hoa Miên Thần đến rừng Thanh Năm trước, sau đó đành một buổi chiều trữ lương thực cho Hoa Miên Thần. Trước kia Khanh Nguyệt mang Hoa Miên Thần đên rừng Thanh Nam, đều để Hoa Miên Thần tùy ý tự mình chơi đùa, sau đó tự mình đi săn ma thú. Nhưng chiều hôm nay Khanh Nguyệt lại muốn Hoa Miên Thần im lặng trong phạm vi tầm mắt của mình, không cho chạy lạn khắp nơi. Hoa Miên Thần biết hôm nay thực sự khiến Khanh Nguyệt sơ hãi, liền ngoan ngoãn nghe lời Khanh Nguyệt nói, trong lúc Khanh Nguyệt đánh nhau với ma thú, thì bản thân ở một bên im lặng xem.
Chăm chú hình chằm chằm hình ảnh Khanh Nguyệt hiên ngang đánh với ma thú, Hoa Miên Thần xem đến mê mẩn. Vốn định phân thần học chút ma pháo Hồ lão đầu để lại, nhưng hiện tại nàng không thể dời ánh mắt mình đi được. Đứng trước mặt ma thú khổng lồ Khanh Nguyệt cao gầy cũng không thề thua trước khí thế của ma thú, thậm chí khí thế của Khanh Nguyệt còn mạnh hơn cả ma thú.
Không hổ là nữ chủ tiểu thuyết a! càng trưởng thành, mị lực càng kinh người. Không biết sau này sẽ tiện nghi cho tên nam chính khốn kiếp nào đây! Hoa Miên Thần nghĩ vậy, trong lòng liền khó chịu. Trong nguyên tác, Khanh Nguyệt cuối cùng cũng tìm được người mình yêu a?! mình thì lại muốn cùng Khanh Nguyệt cả dời, nhưng mà mình có thể trơ mắt nhìn Khanh Nguyệt cùng người khác yêu nhau, kết hôn, rồi thành người hầu sao?
Không thể a?! nghĩ đến lại đau lòng không thể nhịn được!
“Tiểu Miên Miêm, mau đến –”
Khanh Nguyệt đứng đó không xa gọi Hoa Miên Thần tỉnh hồn, nàng ngẩng đầu nhìn Khanh Nguyệt đang vẫy nàng, tiểu chân ngắn liền bước đi. Nghĩ nhiều như vậy làm gì, nam chính vẫn chưa xuất hiện mà! không đúng vì có sự xuất hiện của mình, tương lai Khanh Nguyệt sẽ bị cải biến a! so với hiện tại, Khanh Nguyệt trong nguyên gốc vốn là chiến sĩ, giờ lại thành một triệu hoán sư không phải sao?
“Ngao –” nghĩ vậy, Hoa Miên Thần lại nhanh chân đến.
Vì phải giúp Hoa Miên Thần bổ sủng lượng lớn đồ ăn, cho nên ngày thứ ba, vết thương của nó liền khép lại hoàn toàn. Khanh Nguyệt cẩn thận kiểm tra chỗ bị thương trước đó, phát hiện sẹo cũng không còn.
Khanh Nguyệt kiểm tra khiến toàn thân Hoa Miên Thần bị sờ nhột, nàng cố gắng kiềm chế cơn nhột, ngoan ngoãn duỗi thẳng tứ chi ngắn ngủn cho Khanh Nguyệt tùy ý kiểm tra. Hiện tại mình đã lành hết rồi, vậy thì Khanh Nguyệt sẽ không kiềm chế hành động của mình a?! ba ngày qua, nàng luôn ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ không có chạy loạn khắp nơi a!
Khanh Nguyệt vừa kiểm tra Hoa Miên Thần xong, lại thấy nàng ngẩng cái đầu nhỏ mao nhung, dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn mình, không hiểu vì sao lại nhớ đến ngày đó, cảm xúc mềm mại ẩm ướt…. Khanh Nguyệt mấp máy môi mình.
“Ngao ~” Hoa Miên Thần thấy Khanh Nguyệt kiểm tra vết thương của mình xong nhưng không bày tỏ cái gì, còn kỳ quái ngây người, liền nóng nảy.
Khanh Nguyệt bị tiểu nãi âm của Hoa Miên Thần làm cho hoảng sợ, thấy nàng vẫn còn nhìn mình chằm chằm, lại chột dạ nghiêng mặt, “tiểu Miên Miên sao lại nhìn ta như vậy? vết thương đã khỏi hẳn rồi, không sao nữa.”
“Ngao!” sau đó thì sao? không có hả? vậy là xong rồi?
Khanh Nguyteje bị Hoa Miên Thần nhìn chằm càng lúc càng ngại, nàng nhẹ nhàng đặt Hoa Miên Thần lên giường, đang định dọn dẹp một chút rồi đi tham gia huấn luyện, Hoa Miên Thần lại đè lại vạt áo của nàng trên giường, sợ vạt áo trượt khỏi thịt đệm, Hoa Miên Thần thò ra chút móng vuốt. Cho nên, khi Khanh Nguyệt đứng dậy…..
“Xoẹt –”
Khanh Nguyệt im lặng nhìn y phục của mình bị cào rách, tự tay gõ lên đầu nhỏ của Hoa Miên Thần một cái, “tiểu bướng bỉnh!”
“Khanh Nguyệt –”
Bích Vũ An các nàng ở ngoài cửa tìm Khanh Nguyệt đi tập hợp.
Khanh Nguyệt sờ đầu Hoa Miên Thần nói: “tiểu Miên Miên ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, ta đi huấn luyện đây.”
“Ngao….” Hoa Miên Thần còn chưa gào xong, Khanh Nguyệt đã ra tới cửa.
Khi Khanh Nguyệt còn đang chào hỏi với ba người Bích Vũ An, xoay người muốn đi, thì phát hiện Hoa Miên Thần đang chạy theo sát chân mình.
“Tiểu Miên Miên sao vậy?” Khanh Nguyệt nghi ngờ ôm lấy Hoa Miên Thần.
“Ngao ngao ngao!” ta đã lành rồi, ta muốn tự do hoạt động! mặc dù không được Khanh Nguyệt cho, Hoa Miên Thần trước đó cũng đã lén chạy ra ngoài, nhưng hiện tại không giống như trước, nếu mình bị thương Khanh Nguyệt sẽ lo lắng như trước đó, cũng không dám không nghe Khanh Nguyệt nói, lỡ như nàng đột nhiên quay về không thấy mình ở trong phòng… nghĩ đến ánh mắt thấy vọng của Khanh Nguyệt, tặc gan của Hoa Miên Thần cũng biến mất.
“Ah… tiểu Miên Miên hình như không muốn ở trong phòng ngủ nữa?” mấy ngày nay Bích Vũ An đều qua tìm Khanh Nguyệt, đương nhiên biết ba ngày qua Hoa Miên Thần ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ.
“Ngao ngao ngao!” phải a! Hoa Miên Thần nhìn về phía Bích Vũ An gật đầu.
“Tiểu Miên Miên muốn ra ngoài chơi?” Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần, chần chờ hỏi.
“Ngao!” Hoa Miên Thần gật đầu thật mạnh, thậm chí còn dùng cái đầu mao nhung của mình ở dưới cằm Khanh Nguyệt cọ tới cọ lui.
Khanh Nguyệt cũng đang lo lắng tiểu đội tinh anh còn đang đi lại trong trại huấn luyện, tiểu Miên Miên tự mình ra ngoài chơi đụng phải bọn họ, nhất là Lôi Gi ác kia, ý đồ với tiểu Miên Miên quá rõ ràng! nhưng Hoa Miên Thần cọ như vậy khiến nàng lại mềm lòng. Tiểu Miên Miên ở trong phòng ngủ cũng ba ngày rồi, ba ngày qua chắc cũng khiến nó buồn không thôi, vậy thì nên cho nó ra ngoài hít thở không khí a? dù sao tiểu Miên Miên bình thường rất là thông minh.
“…” Khanh Nguyệt nhìn ánh mắt Hoa Miên Thần vô cùng khát vọng, tâm đột nhiên khẽ động. Nàng một tay nâng Hoa Miên Thần lên, một tay chỉ vào má mình, cười nói: “tiểu Miên Miên hôn ta một cái, ta sẽ cho ngươi ra ngoài hít thở không khí ~”
“…” Hoa Miên Thần đỏ mặt, xác nhận Khanh Nguyệt không nói đùa, cẩn thận vươn mình về phía trước, cái miệng nhỏ chạm một cái lên khuôn mặt bóng loáng của Khanh Nguyệt.
“Ngoan ~” Khanh Nguyệt hài lòng cúi người thả Hoa Miên Thần xuống, “vậy hôm nay ngươi ra ngoài dạo một vòng đi, phải chú ý an toàn. Nhìn thấy đám người Vu Đạt La thì may chạy đi, với tốc độ của ngươi bọn họ cũng không dễ đuổi theo được….”
Nói dài dòng một hồi lâu, bị Tào Văn nhắc nhở không còn thời gian, Khanh Nguyệt mới lưu luyến nói từ biệt Hoa Miên Thần.
Trên đường đi đến nơi huấn luyện, Bích Thiên Thiên đột nhiên nói một câu: “Khanh Nguyệt! ta muốn đánh nhau với ngươi!” có trời mới biết, nàng vừa nhìn thấy tiểu Miên Miên và Khanh Nguyệt hỗ động với nhau, trong lòng có bao nhiêu là đố kỵ, nhất là khi tiểu Miên Miên nghe lời hôn mặt Khanh Nguyệt, mắt nàng đã nhanh phát hỏa! đáng ghét, nàng cũng muốn có tiểu sủng vật giống như tiểu Miên Miên!
Khanh Nguyệt thấy được sự đố kỵ trong mắt Bích Thiên Thiên, rụt cổ một cái kinh sợ vài giây, “ta…. ta nói đùa thôi.” đừng nghĩ nắm đấm kia trắng nhỏ tinh xảo, nhưng Bích Thiên Thiên biết nó mạnh như thế nào.
“Dừng –” Tào Văn khinh thường giễu cợt, nàng cũng đố kỵ Khanh Nguyệt và Hoa Miên Thần hỗ động với nhau, nhưng nàng không ngốc như Bích Thiên Thiên.
Bích Vũ An trong số ba người, vì thực sự được ôm Hoa Miên Thần rồi, nên lòng đố kỵ của nàng cũng không nhiều bằng hai người kia.
Chờ các nàng đến sân huấn luyện, Nguyên Lương đã đứng đó chờ mọi người.
Thật tốt, hôm nay huấn luyện bọn họ lại là Nguyên giáo quan a!
Trong lúc Nguyên Lương đang nghiêm túc huấn luyện các triệu hoán sư. Vu Đạt La lại tươi cười tiếp tục cùng tiểu đội tinh anh đi dạo. Khi hắn đang còn giới thiệu về đấu thú trường, Lôi Gi ác đột nhiên nói.
“Nói vậy, Vu giáo quan a, trong trại huấn luyện của các ngươi có huấn luyện triệu hoán thú, nhưng sao còn chưa bắt đầu?”
“Ah?” vẻ mặt Vu Đạt La khó hiểu, sao trọng tâm câu chuyện lại thành như vậy? bất quá hắn cũng nhanh chóng phản ứng lại, cười giải thích với Lôi Gi ác: “trại huấn luyện của chúng ta muốn để các triệu hoán sư có thời gian thích ứng trước 6 tháng đã. Có nhiều triệu hoán sư không chịu được giai đoạn này, sẽ bị loại bỏ, triệu hoán thú của bọn họ cũng không cần huấn luyện nữa.” Vu Đạt La nói đến triệu hoán sư “không thích ứng” được, kỳ thực là chịu không nổi thống khổ bị hắn dày vò sống không được mà phải chết, triệu hoán sư chết thì triệu hoán thú của họ sẽ không bị khống chế, phần lớn đều chạy vào rừng Thanh Nam, thực lực mạnh thì còn sống được, yếu thì…..
Vu Đạt La từng nghĩ muốn thu phục những triệu hoán thú vô chủ này, nhưng mà đáng tiếc, không thành công được. Trước không nói triệu hoán thú không đủ trung thành, đột nhiên không bị khế ước ràng buộc, thì cũng không nguyện ý để ngươi khống chế lần nữa. Còn triệu hoán thú trung thành thì khỏi phải nói, Vu Đạt La là hung thủ giết hại chủ nhân của mình, có một số tìm Vu Đạt La báo thù, bị triệu hoán thú của Vu Đạt La giết chết, còn có một số sợ uy áp triệu hoán thú của Vu Đạt La, không cam lòng bỏ đi. Nhưng mà chúng luôn trốn trong rừng Thanh Nam, chờ đợi thời cơ để báo thù.
Kỳ thực, huấn luyện triệu hoán thú trong trại phải đến 6 tháng sau mới bắt đầu, đây là quy định của thành chủ Long Châu thành. Vì muốn tránh cho việc triệu hoán sư không chịu được huấn luyện gian khổ, bị đuổi đi, khiến những triệu hoán sư và triệu hoán thú cũng không cần huấn luyện nữa. Nếu quy tắc này để Vu Đạt La định từ đầu, hắn nhất định sẽ ép triệu hoán sư và triệu hoán thú ra dày vò cho đã. Hắn thấy, triệu hoán sư chết mà triệu hoán thú ở lại không thể thuần phục, vậy thì sao không giết luôn triệu hoán thú cho nó chết cùng chủ nhân luôn/
Nhưng mà cũng không sao, 6 tháng sau, Vu Đạt La cũng sẽ không bỏ qua cuộc dày bò các triệu hoán thú. Đến khi đó, đám triệu hoán thú được Vu Đạt La an bài, trước khi bắt đầu huấn luyện, sẽ loại bỏ đi một số có thực lực yếu. Đồng thời, còn có một bộ phận triệu hoán sư sợ ánh mắt của Vu Đạt La, khiến triệu hoán thú của bọn bị loại trong trại huấn luyện trước khi bắt đầu.
Như là, Khanh Nguyệt và triệu hoán thú của nàng.
Lôi Gi ác không biết chuyện vòng vo này, cũng không biết rằng lần đầu huấn luyện triệu hoán thú có nghĩa là cát chết đang đến gần chúng một bước. Nàng chỉ đơn thuần nghĩ, nếu có thể sớm huấn luyện triệu hoán thú, như vậy nàng sẽ có cơ hội bắt tiểu bông trắng kia làm của mình.
Mấy ngày qua, Lôi Gi ác luôn cố vô tình nhắc đến Hoa Miên Thần trước mặt Vu Đạt La, hắn đương nhiên biết ý đồ của Lôi Gi ác. Hắn sờ vết sẹo trên mặt, con ngươi đảo một vòng nịnh nọt cười nói: “Lôi đại tiểu thư hình như rất thích tiểu súc sinh của Khanh Nguyệt… ấy tiểu khả ái a? thật ra, không cần chờ đến khi đó mới bắt đầu huấn luyện triệu hoán thú, chủ nhân của nó bình thường cũng không có đem nó vào không gian triệu hoán thú, hơn nữa trong lúc chủ nhân của nó huấn luyện nó lại một mình thích chạy loạn khắp nơi. Bất quá mấy ngày nay nó bị thương, nên ngày không thấy thân ảnh nó lắc lư đi quanh trại huấn luyện thôi…..”
“Chủ nhân của nó bình thường không đem nó thu vào không gian triệu hoán thú?” Lôi Gi ác có chút kinh ngạc ngắt lời Vu Đạt La, nhưng mà nghĩ kỹ lại, nếu mình có triệu hoán thú đáng yêu như vậy, cũng hận không thể mỗi ngày mang theo bên mình khoe khoang, sao nỡ lòng đem nó đưa vào không gian triệu hoán thú chứ? nhưng mà….. “nàng để triệu hoán thú của mình chạy loạn khắp nơi?” Khanh Nguyệt này rốt cuộc suy nghĩ thế nào? trong trại huấn luyên nguy hiểm không ngừng, lại để cục bông nhỏ chạy loạn khắp nơi a?
“Đúng vậy.” Vu Đạt La híp mắt trả lời, có vài lần hắn nhìn thấy tiểu súc sinh kia đi dạo quanh nhà ăn, bất quá không chờ mình đến gần, nó đã nhanh chạy đi rồi. “vật nhỏ này rất thông minh, hơn nữa tốc độ chạy trốn rất nhanh. Lôi đại tiểu thư phải tính toán một chút, ta sẽ phối hợp hành động với ngài. Nếu không bắt được nó cũng không sao, khi đó ta sẽ vì Lôi đại tiểu thư cho huấn luyện triệu hoán thú luôn a ~”
“Vậy…. phiền Vu giáo quan, sau khi chuyện thành công, ta sẽ đáp lễ cho ngươi.” Lôi Gi ác hướng Vu Đạt La thủ lễ.
Vu Đạt La liền hiểu ý Lôi Gi ác, cố gắng nén xuống cơn vui điên cuồng trong lòng, vuốt sẹo trên mặt bắt đầu tính toán. Cho dù chủ thành ra quy định sau 6 tháng mới huấn luyện triệu hoán thú thì sao chứ? hiện tại mọi huấn luyện trong trại huấn luyện không phải do Vu Đạt La quyết định đó sao? huống hồ, hắn muốn giao lưu với nhóm “khách quý” này của chủ thành a!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tiểu Miên Miên: ta cu nhiên cào rách y phục Khanh Nguyệt, bốn bỏ năm lên một cái…. (*////▽////*) ta đã vạch trần Khanh nguyệt như vậy a!