Chương 35
Ngày đầu tiên sau khi Hoa Miên Thần được bỏ lệnh cấm, bình yên vô sự, một thân thú cũng tinh thần không ít. Khanh Nguyệt vì vậy cũng bỏ xuống lo âu trong lòng, mấy ngày sau cũng không cấm Hoa Miên Thần nữa. Huống hồ, mỗi lần tiểu Miên Miên làm nũng xin mình ra ngoài chơi, phúc lợi như trước cũng không có. Mỗi lần trước khi ra cửa lại được hôn nhẹ một cái, khiến Khanh Nguyệt tinh thần bình tĩnh cũng phải nhộn nhạo lên.
Khi Hoa Miên Thần lần nữa nghe lời Khanh Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, sau đó vui vẻ tiểu chân ngắn rời đi. Khanh Nguyệt xoa khuôn mặt chỗ bị Hoa Miên Thần hôn qua, trong lòng có chút tiếc nuối khó hiểu. Hiện tại nàng cảm thấy chưa đủ thỏa mãn? nàng muốn tiểu Miên Miên hành động thân mật với mình hơn, như là, hôm đó….
Nghĩ vậy, Khanh Nguyệt ngẩn người ra, mình điên rồi sao? sao lại có suy nghĩ bậy bạ này trong đầu!
Ba người Bích Vũ An thấy Khanh Nguyệt sờ mặt nửa ngày liền liếc mấy chục cái. Mấy ngày qua, Khanh Nguyệt mỗi ngày đều cùng tiểu Miên Miên làm như vậy, tiết mục “tình yêu đẹp đẽ” khiến các nàng nhìn thấy mà chết lặng! sao mà không ghen tỵ được! đúng vậy, còn có một chút như vậy a.
“Phải rồi! đừng sờ nữa! huấn luyện xong tối ngươi về phòng ngủ, tiểu Miên Miên không phải còn để ngươi hôn cho đủ sao!” Bích Vũ An khẽ đẩy Khanh Nguyệt một cái, dẫn đầu đi trước bỏ lại nàng, Bích Thiên Thiên và Tào Văn cũng theo sát phía sau.
Chờ mình quay về thì sẽ cho mình hôn đủ a? Khanh Nguyệt nhớ đến cảm xúc mềm ướt, nhấc chân đi theo Bích Vũ An.
Đêm đó, chờ Hoa Miên Thần đi chơi đã rồi về phòng, thì phát hiện Khanh Nguyệt mang một đống đồ ăn từ nhà ăn về, đều là thứ mình thích! oa! tiểu nha đầu Khanh Nguyệt này thật biết chăm sóc quá a! Hoa Miên Thần vui vẻ “ngao” một tiếng, nhảy lên bàn.
Cả ngày hôm nay đều thật hài lòng, quá tốt a!
Thật ra, lúc ban ngày khi Hoa Miên Thần đi dạo, phát hiện đám người Vu Đạt La lén lút theo sau mình, còn gọi ra triệu hoán thú chạy theo bốn năm con. Trong đó uy áp mạnh nhất là bò cạp vương của Vu Đạt La. Đáng tiếc, mình cũng không bị uy áp làm cho sợ.
Hoa Miên Thần khi đó khinh thường kêu một tiếng, sau đó liền trêu chọc đám người kia. Nàng dùng thân thủ nhạy bén vài lần dẫn đám người này cùng đám thú kia nhảy vào cái bẫy mình đã làm sẵn. Nghĩ đến bộ dạng họ chật vật, tâm tình Hoa Miên Thần lại tốt hơn.
“Tiểu Miên Miên ~ ” Khanh Nguyệt ôm lấy Hoa Miên Thần đang ngậm thịt trong miệng cẩn thận ôm vào lòng, nàng gãi gãi cằm Hoa Miên Thần, bắt đầu lấy một cái bánh ngọt trên bàn uy cho Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần đã sớm quen Khanh Nguyệt uy, cho nên không biết ánh mắt Khanh Nguyệt đang nhìn mình có bao nhiêu si mê.
Đêm đó, Khanh Nguyệt nhỏ giọng gọi Hoa Miên Thần vài tiếng, xác định nàng đã ngủ say, mới chậm rãi đưa tay lên, từng chút vuốt ve bộ lông của Hoa Miên Thần. Cảm xúc thật tốt, nhưng cũng không đủ thỏa mãn dục vọng hiện tại của Khanh Nguyệt. Ngưng mắt nhìn cái miệng nhỏ của Hoa Miên Thần hơi hé ra, Khanh Nguyệt chậm rãi cúi đầu, hôn lên trán Hoa Miên Thần, sau đó lại nhìn xuống dưới. Một hồi lâu, môi Khanh Nguyệt mới bắt đầu dời xuống. Không chút do dự nào, Khanh Nguyệt đưa đầu lưỡi vào miệng Hoa Miên Thần. Khi đầu lưỡi Khanh Nguyệt chạm lưỡi Hoa Miên Thần, cảm giác khiến nàng mê say lần nữa kéo đến. Không đủ! không đủ! nàng còn muốn nhiều hơn.
Khanh Nguyệt nhẹ nhàng ngước đầu, để cái miệng nhỏ của Hoa Miên Thần mở ra thêm, đang lúc nàng muốn tiến thâm một bước, cái miệng của Hoa Miên Thần liền khép lại, hàm răng bén nhọn cắn lưỡi Khanh Nguyệt.
“!!!” đau đớn kịch liệt khiến cho hành động điên rồ của Khanh Nguyệt ngừng lại, nàng vội thẳng người. vỗ miệng Hoa Miên Thần ra.
Có lẽ Hoa Miên Thần đang mơ ăn mình ăn gì đó, ah! vỗ vài cái xong liền liếm khóe miệng một cái, trở minh tiếp tục ngủ say.
Khanh Nguyệt che miệng, thấy cái bụng Hoa Miên Thần ọt ọt đều đều, không có dấu hiệu tỉnh lại, lén thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà nàng yên tâm không lâu, trong lòng liền có nỗi sợ lớn dâng lên.
Vừa rồi mình đang làm cái gì vậy? mình điên rồi sao? chỉ một câu nói đùa của Vũ An ban ngày, mà mình lại cho là thật, còn thực sự đối với tiểu Miên Miên…..
Khanh Nguyệt tát mình một cái, sau đó cả người nhịn không được run lên. Khanh Nguyệt, ngươi điên rồi! tên biến thái nhà ngươi! cư nhiên hạ thủ với triệu hoán thú của mình! một cục bông nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, ngươi… cả Long Châu thành, không đúng… cả đại lục này, chắc sẽ không có triệu hoán sư nào lại làm chuyện như vậy với triệu hoán thú của mình a!! Khanh Nguyệt ngươi, lại sinh tình cảm không nên có… với triệu hoán thú của mình.
Mặc dù Khanh Nguyệt còn trẻ, tuy chưa trải qua chuyện yên đương, nhưng không có nghĩa nàng đối với phương diện này không biết gì. Nghĩ lại trước giờ luôn muốn chiếm lấy tiểu Miên Miên, còn có phản úng khi tiểu Miên Miên chạm vào mình, còn có hiện tại, nàng có…. dục vọng với tiểu Miên Miên….
Qủa nhiên mình điên rồi! Khanh Nguyệt che mặt, không tiếng động khóc.
Qua ngày thứ hai, Khanh Nguyệt rửa mặt xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng ba ngươi Bích Vũ An gọi, Hoa Miên Thần từng bước theo Khanh Nguyệt đến của, như thường ngày, mong chờ Khanh Nguyệt ôm lấy mình đòi hôn. Nhưng hôm nay, Khanh Nguyệt lại bình thản nhìn nàng nói một tiếng cẩn thận, rồi xoay người đi.
“…” Hoa Miên Thần có chút mất mát khi nhìn bóng lưng Khanh Nguyệt rời đi, đứng tại chỗ một hồi, rồi chậm rãi rời phòng ngủ. Vì sao Khanh Nguyệt không muốn mình hôn nàng nữa a? tuy lúc đầu có chút xấu hổ, nhưng mà…. đây là thời gian mỗi ngày mình mong đợi nhất a….
Ba người Bích Vũ An tưởng rằng Khanh Nguyệt và Hoa Miên Thần lại tiếp tục trình diễn một hồi ngọt ngào nữa, nhưng ai ngờ….
“Khanh Nguyệt, ngươi…. làm sao vậy?” Bích Vũ An có chút lo lắng hỏi.
“Đúng vậy Khanh Nguyệt, ngươi vừa rồi, sao lại lạnh nhạt với tiểu Miên Miên như vậy?” Tào Văn cũng bất ngờ, trước kia Khanh Nguyệt thường dài dòng một hồi rồi mới cho tiểu Miên Miên rời đi, nhưng hôm nay nàng không chút do dự lại dẫn đầu rời đi, để lại tiểu Miên Miên một mình đứng ở cửa, chính mình cũng nhịn không được mà quay đầu nhìn thoáng quá cục bông nhỏ kia, nhưng Khanh Nguyệt vẫn lạnh lunhf không quay đầu một cái.
Khanh Nguyệt siết chặt nắm tay, cố gắng cười một cái. “không sao đâu, chỉ là ta cảm thấy, ta…. tiểu Miên Miên không nên dính ta quá….”
“Dính ngươi có gì không tốt?” Bích Thiên Thiên bất mãn nói, “thực sự đang ở trong phúc mà không biết phúc! ta mỗi ngày đều nằm mơ tiểu Miên Miên dính ta a!”
“….”
Khanh Nguyệt liếc Bích Thiên Thiên một cái, Bích Thiên Thiên sợ đến run một cái, liền ngậm miệng lại. Má ơi, ánh mắt của Khanh Nguyệt thật đáng sợ.
“Thiên Thiên, có phải ngươi quên tiểu Miên Miên là triệu hoán thú rồi không hả?”
“…” đúng là Bích Thiên Thiên cũng quên, bao gồm Bích Vũ An và Tào Văn, luôn coi Hoa Miên Thần như tiểu sủng vật là nuông chiều.
“Tiểu Miên Miên cũng chỉ là một con triệu hoán thú, nếu ta quá cưng chiều nó, như vậy sau này nó sẽ mất hết thú tính, cuối cùng sợ là đến cả tính công kích cũng không có. Triệu hoán thú như vậy, sau này đối mặt với nguy hiểm, các ngươi cảm thấy tỷ lệ nó có thể sống sót thoát được nguy hiểm bao nhiêu?”
Ba người cùng im lặng, các nàng biết nếu tiểu Miên Miên thực sự được cưng chiều nuôi lớn, thú tính biến mất, như vậy sau này đụng phải đối thủ mạnh hơn, chỉ cần là triệu hoán thú hoặc ma thú có tính công kích, tỷ lệ sống sót của nó hầu như là số không.
“Khanh Nguyệt, ngươi làm đúng a.” một hồi sau, Bích Vũ An mới mở miệng nói, “là chúng ta không nghĩ lâu dài, chỗ này là trại huấn luyện triệu hoán sư, tiểu Miên Miên còn chưa bắt đầu, chúng ta không thể cứ đối đãi với nó như là tiểu sủng vật được. Hiện tại tiểu Miên Miên đối mặt với ba người chúng ta đã mất đi tính cảnh giác, sau này cũng có khả năng sẽ mất cảnh giác với người khác.”
“Phải a, đến khi đó tiểu Miên Miên sẽ gặp nguy hiểm.”
“Được! vì an toàn của tiểu Miên Miên, sau này chúng ta sẽ không đùa với tiểu Miên Miên như bình thường nữa, cố gắng lạnh nhạt với tiểu Miên Miên một chút, đừng để nó đến gần con người quá!”
Khanh Nguyệt nhìn ánh mắt ba người kiên định, chột dạ dời ánh mắt. Thực sự thì nguyên cũng là do mình. Nhưng mà mọi người nói không sai, huấn luyện triệu hoán thú còn chưa bắt đầu, nàng không thể để tiểu Miên Miên dính người như vậy! như vậy càng tốt như vậy đem mọi nhớ nhung của mình dành cho tiểu Miên Miên dập tắt hoàn toàn luôn!
Buổi trưa, Khanh Nguyệt cùng ba người Bích Vũ An ăn trưa, không về phòng ngủ, mà ở nhà ăn nghỉ ngơi một hồi, tiếp tục huấn luyện buổi chiều. Chờ đến chiều tối, mọi người ăn cơm tối xong, mới chậm rãi về khu phòng ngủ. Ba người Bích Vũ An đi theo Khanh Nguyệt, các nàng cảm thấy đột nhiên lãnh đạm với tiểu Miên Miên, thì cũng nên nói rõ ràng với nó, để nó hiểu Khanh Nguyệt và mọi người làm vậy là muốn tốt cho nó.
Còn chưa đến phòng ngủ của Khanh Nguyệt, mọi người từ xa đã nhìn thấy một cục bông trắng nằm co ro một góc, trong lòng bốn người liền xót xa.
“Khanh Nguyệt, tiểu Miên Miên nó…. không phải vẫn ở chỗ này từ lúc chúng ta đi chứ?”
Khanh Nguyệt không trả lời Bích Vũ An, nàng nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần, cố gắng chặn xúc động muốn chạy đến ôm Hoa Miên Thần. Nhưng mà nửa ngày không gặp, nàng đã nhớ nhung tiểu Miên Miên, cũng sắp nhịn không được rồi. Cứ tiếp tục như vậy thì không được!
Hoa Miên Thần nghe thấy tiếng chân quen thuộc, ngẩng đầu nhìn một cái, quả nhiên là người mình chờ cả một ngày. Đúng vậy, Hoa Miên Thần hôm nay không như ngày thường cáo biệt Khanh Nguyệt xong thì vui vẻ đi chơi, mà là ngồi trước cửa phòng cả một ngày ngủ chờ. Vì sao thái độ Khanh Nguyệt đối với mình lại lãnh đạm như vậy? Cuối cùng Hoa Miên Thần kết luận chính là, nhất định hôm qua nàng chơi quá lâu, về muộn, hại Khanh Nguyệt lo lắng, khiến Khanh Nguyệt không vui. Cũng phải, dù sao đối với Khanh Nguyệt, mình mới từ chỗ chết về, hiện tại vết thương cũng mới vừa lành, sao lại đi chơi lâu như vậy được a? Hoa Miên Thần tự nhận nguyên nhân do mình, quyết định ở cửa chờ Khanh Nguyệt quay về, hảo hảo hướng nàng hối lỗi. Nào ngờ, kết thúc huấn luyện buổi sáng, Khanh Nguyệt cũng không về phòng ngủ, Hoa Miên Thần cảm thấy Khanh Nguyệt giận rất nhiều. Cho nên nàng cứ vậy chờ ở ngoài cửa, rốt cuộc chờ Khanh Nguyệt đến chiều tối mới về.
“Ngao ngao ngao ~” Hoa Miên Thần nãi thanh nãi khí kêu, tiểu chân ngắn bước nhanh đến trước mặt Khanh Nguyệt, “ngao ngao ngao ~” xin lỗi Khanh Nguyệt, ta sai rồi, sau này sẽ không về trễ như vậy nữa. Hoa Miên Thần níu ống quần Khanh Nguyệt, tứ chi muốn leo lên chân Khanh Nguyệt.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
e hèm…. đột nhiên có tình cảm với một con thú, mọi người chắc nghĩ mình điên rồi đúng không?
Khanh Nguyệt đánh thương đang tiến đến con đường biến thái một đi không trở lại ╮(╯▽╰)╭