Chương 36
Trước kia chỉ cần Hoa Miên Thần như vậy nhào đến dưới chân Khanh Nguyệt, ý đồ muốn leo lên Khanh Nguyệt nhất định cúi người xuống chủ động ôm nàng vào lòng. Nhưng nào ngờ, Khanh Nguyệt hiện tại chỉ dùng chân nhẹ nhàng để Hoa Miên Thần ra, sau đó thu hồi chân của mình.
“Ngao?” Hoa Miên Thần khó hiểu nghiêng đầu, sau đó nghi ngờ Bích Vũ An ba người.
Ba người Bích Vũ An trong lòng đã sớm vỡ vì Khanh Nguyệt lạnh nhạt đối đãi với Hoa Miên Thần như vậy, khi Hoa Miên Thần giương đôi mắt to tròn nhìn ba người các nàng, các nàng hận không thể nhào đến ôm lấy Hoa Miên Thần vào ngực xoa một trận cho đã.
“Tiểu Miên Miên…” Bích Thiên Thiên dẫn đầu nhịn không được ánh mắt tấn công của Hoa Miên Thần, run rẩy kêu lớn tiếng.
“Khụ khụ!”
Khanh Nguyệt ở một bên ho hai tiếng nhắc nhở, Bích Thiên Thiên nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Khanh Nguyệt liền mang theo nước marwt thu lại câu nói kế tiếp của mình, tên ma quỷ Khanh Nguyệt nhà ngươi!
“Tiểu…. tiểu Miên Miên a….” Bích Vũ An thấy Bích Thiên Thiên chỉ lo nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần đau lòng, biết người này không nhờ được, đành phải tự kiên trì chỉ vào ánh mắt tội nghiệp của Hoa Miên Thần, cẩn thận giải thích với nó: “tiểu Miên Miên, sau này ngươi không thể cứ dính Khanh Nguyệt như vậy được….”
“Ngao?” vì sao? Hoa Miên Thần càng khó hiểu, đang tốt lành đột nhiên mình không được dính Khanh Nguyệt nữa là sao? Khanh Nguyệt thì sao? không muốn dính mình luôn sao? Hoa Miên Thần quay đầu nhìn Khanh Nguyệt, thì thấy nàng nghiêng mặt không thèm nhìn mình.
Nghe nãi âm của Miên Miên kêu, trong lòng Bích Vũ An cũng run thep, “tiểu Miên Miên, ngươi nên biết rằng nơi này là trại huấn luyện triệu hoán sư vô cùng nguy hiểm, ngươi có đáng yêu thế nào thì cũng là một con triệu hoán thú! ngươi nhìn đi, làm gì có triệu hoán thú nào cứ hở chút là dính lấy triệu hoán sư làm nũng đâu a? triệu hoán thú như vậy… sau này sẽ không có tiền đồ!” Bích Vũ An không dám nói thẳng rằng Hoa Miên Thần còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ dễ mất mạng trong trại huấn luyện này.
“…” đệch, không có tiền đồ cái quỷ gì? chỉ nghe thấy người không có tiền đồ, lần đầu nghe đến thú cũng bị nói không có tiền đồ! còn nữa, lão nương thích làm nũng hồi nào?
Bích Vũ An dưới ánh mắt của Hoa Miên Thần rốt cuộc bại trần, nhìn Tào Văn nhờ giúp đỡ. Trong lòng Tào Văn run lên, nhìn lướt qua Hoa Miên Thần liền dời ánh mắt sau đó nói một dong dài như học thuộc lòng.
“Tiểu Miên Miên, Khanh Nguyệt cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Triệu hoán sư chúng ta nuôi triệu hoán thú chưa bao giờ xem như sủng vật. Vì triệu hoán thú phải ra chiến trường, phải chiến đấu! Khanh Nguyệt nếu còn tiếp tục coi như sủng vật cưng chiều, sau này cũng chỉ sẽ hại ngươi! chỉ còn 5 tháng nữa là là bắt đầu huấn luyện triệu hoán thú rồi. Khi đó, ngươi và Khanh Nguyệt sẽ bị tách ra huấn luyện, mọi cực khổ ngươi tự chịu, không có ai để ngươi làm nũng nữa….”
Huấn luyện triệu hoán thú? vốn nguyên bản Khanh Nguyệt cũng không phải là triệu hoán sư, cho nên những phát sinh trong trại huấn luyện chỉ được tả sơ sài, nhưng mà Hoa Miên Thần cũng có chút ấn tương, hình như triệu hoán thú huấn luyện so với triệu hoán sư còn tàn nhẫn hơn, trước kia tên tạp dịch đó từng nói với Khanh Nguyệt….
Khanh Nguyệt thấy Hoa Miên Thần cũng không làm bộ tội nghiệp nữa, mà cúi đầu xuống tựa như đang suy nghĩ gì đó, hẳn là nàng nghe hiểu được. “tiểu Miên Miên, mọi người đều muốn tốt cho ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi phải coi mình là triệu hoán thú, không phải sủng vật chơi đùa phụ thuộc con người.” âm thanh Khanh Nguyệt nói ra kiên định, tựa như đang thuyết phục Hoa Miên Thần, mà cũng chính là đang thuyết phục chính mình, “ta sau này sẽ coi ngươi triệu hoán thú mà đối đãi, ngoại trừ ngươi không cần phài không gian triệu hoán thú ra, thì mọi thứ khác ngươi phải từ từ thích ứng. Sau này Bích Vũ An các nàng cũng sẽ phóng xuất triệu hoán thú ra giống ngươi, ngươi phải trở thành triệu hoán thú chân chính trước khi huấn luyện triệu hoán thú bắt đầu!”
Trở thành triệu hoán thú chân chính cái quỷ ah! lão nương ta đến giờ chưa từng nghĩ mình là sủng vật, cũng không thể nào học làm triệu hoán thú được! bởi vì con mợ nó lão nương ta là một con người a! Hoa Miên Thần hiện tại coi như đã hiểu, hôm nay thái độ Khanh Nguyệt đột nhiên thay đổi nhiều với mình, là vì nàng nghĩ bình thường luôn cưng chiều mình quá, sợ mình mất đi bản năng triệu hoán thú chiến đấu sao? đúng là chuyện cười a! lão nương ta không những là người, mà còn là một đôi viên chiến ưng hung tàn! mọi kỹ xảo chiến đấu hiện tại đều đã ngấm trong xương! nàng không phục ngẩng đầu, mở miệng muốn giải thích gì đó, nhưng nhìn bốn người mắt hồng hồng, hình như đối xử với mình như vậy các nàng cũng rất khó chịu.
Thôi đi, thôi đi, các nàng không biết tình hình của mình, quyết định như vậy cũng là muốn tốt cho mình. Được rồi! sau này không dính Khanh Nguyệt thì không dính a! nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khanh Nguyệt, sau đó nhẹ nhàng “ngao” một tiếng. Khanh Nguyệt, sau này ta sẽ biết khống chế không dính ngươi nữa. Mặc dù không thể trở thành triệu hoán thú như ngươi muốn, nhưng ta sẽ cố gắng hoàn thành yêu cầu của ngươi!
Bốn người nhìn Hoa Miên Thần chậm rãi lui về cửa, cái đầu cúi xuống, dường như hiểu được lời mọi người nói. Đến cả Khanh Nguyệt bước qua cửa, cũng cách nàng một đoạn kéo dài khoảng cách với nàng.
Khanh Nguyệt mở cửa tay run lên, cuối cùng gắt gao cắn môi dưới của mình, không để ý đến cục bông nhỏ đáng thương ở một bên liền đi vào trong phòng.
Nói xong thì lạnh nhạt đối đãi với Hoa Miên Thần, nhưng mang thức ăn cho nàng Khanh Nguyệt vẫn không quên, đến cả buổi tỗi cùng như mọi khi, mang theo Hoa Miên Thần đến rừng Thanh Nam đi săn. Nhưng mà, lúc này Hoa Miên Thần cũng không vùi trong ngực Khanh Nguyệt nữa, mà tiểu chân ngắn một đường theo sau lưng nàng.
Khanh Nguyệt dùng khóe mắt lén nhìn cục bông nhỏ đang theo sau mình, nắm chặt quả đấm, móng tay ghim vào lòng bàn tay lên vết sẹo cũ.
Xin lỗi, tiểu Miên Miên, xin lỗi, xin lỗi…..
Đêm đó, Khanh Nguyệt không ôm Hoa Miên Thần đi ngủ, Hoa Miên Thần chỉ cuộn một mình một góc cuối giường.
Sau đó, Hoa Miên Thần cũng rèn luyện những cơ bản hành ngày của triệu hoán thú, không dính người, không làm nùng, không kêu to. Nhưng mà âm thanh của tiểu Miên Miên vẫn chỉ là tiểu nãi âm, nghe sao cũng như đang nũng nịu bán manh. Ăn thì Hoa Miên Thần tự mình ăn, không cần Khanh Nguyệt đút. Khanh Nguyệt cũng không giống như trước, chỉ cần ở trong phòng ngủ thì đem nàng ôm vào lòng. Nàng cũng không sờ đầu Hoa Miên Thần, gãi cằm Hoa Miên Thần, cũng không hôn Hoa Miên Thần nữa.
Một người một thú nháy mắt quan hệ trở nên lạnh lùng đến cực điểm, các nàng ở trong phòng nhưng tại như là người xa lạ, Khanh Nguyệt không chủ động nói với Hoa Miên Thần. Hoa Miên Thần cũng sẽ không mở miệng, cho Khanh Nguyệt thỉnh thoảng nói vài lời với Hoa Miên Thần, Hoa Miên Thần cũng không mở miệng, chỉ mà lắc hoặc gật đầu đáp lại chứ không mở miệng tiếp lời.
Cứ vậy hết một tuần, hôm nay Khanh Nguyệt ra ngoài, Hoa Miên Thần nhìn ngoài cửa sổ một hồi, rốt cuộc không chút do dự nhảy ra ngoài. Một tuần qua nàng đều ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ Khanh Nguyệt, chỉ muốn xem Khanh Nguyệt có canh nàng chạy loạn khắp nơi không, thái độ có thể hòa hoãn với nàng không, cũng không cần lạnh lùng với nàng như vậy. Nhưng mà, không ngờ Khanh Nguyệt bẫn tiếp tục lạnh nhạt với mình a! cũng phải, trong tiểu thuyết nàng đối với chính mình tàn nhẫn như vậy, huống chi một triệu hoán thú nhỏ bé không đáng gì? thấy thực lực Khanh Nguyệt nhanh chóng tăng lên, hẳn là không cần đến triệu hoán thú gì, chính mình đối với Khanh Nguyệt chắc chỉ là một kiểu lý do trói buộc mà thôi.
Sợ mình làm hư, sau này trên chiến trường sẽ liên lụy đến nàng sao? một tuần qua, Hoa Miên Thần từ kỳ vọng đến giờ thành thất vọng. Mà thôi, đây cũng là cơ hội tốt để mình buông xuống tình cảm không nên có với Khanh Nguyệt!
Hoa Miên Thần híp mắt một cái, trong lòng tức giận không chỗ phát tiết. Không được, nàng phải đến rừng Thanh Nam quậy một trận, đem cơn giận này xả cho sạch!
Hoa Miên Thần vừa rời khu phòng ngủ, đang định chạy vào rừng Thanh Nam, nhưng lại cảm giác được có vài cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm. Mấy tên khốn kia, lại đến rồi! Hoa Miên Thần nhìn cái góc cách đó không xa có vạt áo lộ ra, cơn giận trong đầu dâng lên. Rừng Thanh Nam không đi được, vậy bắt mấy tên khốn các ngươi cho hả giận a! Hoa Miên Thần suy nghĩ, dưới chân liền rẽ hướng.
Đang lúc Hoa Miên Thần tính toán dẫn đám người kia vào chỗ vắng, đem bọn họ vào bẫy chung, nàng đột nhiên phát hiện trên đầu có gì đó. Chờ nàng phản ứng được, liền bị cái lưới trên trời rơi xuống vây lại.
Lôi Giác và Lôi Chương mang theo triệu hoán thú của bọn họ xuất hiện, đằng sau còn có ba triệu hoán sư từ từ đi tới.
Chờ cả một tuần, sự kiên nhẫn của bọn họ cũng được đáp lại, đang định liều mạng chui vào phòng thăm dò, không ngờ Hoa Miên Thần lại chui vào lưới.
“Vật nhỏ, ta còn tưởng lần trước ngươi chạy thoát, thì ngươi nhớ rõ biết cảnh giác, không chạy loạn trong trại huấn luyện này, không ngờ vẫn không học được khôn ngoan….” Vu Đạt La đắc ý đến trước mặt Hoa Miên Thần, giơ chân muốn đá tiểu súc sinh để sẹo cho hắn một cái.
“Vu giáo quan….”
Lôi Giác vừa lên tiếng ngăn cản, Vu Đạt La liền kêu thảm. Hắn lảo đảo lui về sau vài bước, nhìn triệu hoán thú bên cạnh mình rống: “bò cạp vương, đâm nó!”
Cái đuôi bò cạp vương vung lên cao, đâm về phía Hoa Miên Thần. Hoa Miên Thần theo bản năng lộn một vòng, tránh được công kích của bò cạp vương.
“Vu Đạt La! đủ rồi!” Lôi Giác thấy Hoa Miên Thần không bị gì, trong lòng thở dài một hơi, sau đó không khách khí nói với Vu Đạt La:”ngươi đừng quên vừa rồi đồng ý cái gì với ta! nếu ta chỉ có một cái xác không, ngươi không những không có thù lao, ta còn phải nghỉ xem cái ghế giáo quan này có nên cho ngươi tiếp tục ngồi hay không!”
“Ta…. ta….” Vu Đạt La lau mồ hôi lạnh trên trán của mình, nhe ra nụ cười khó coi, “Lôi đại tiểu thư đừng giận, ta chỉ bị vật nhỏ chọc tức, ngài nhìn chân ta….” Vu Đạt La chỉ cái chân của hắn bị Hoa Miên Thần cào rách. Bất quá hắn nhìn biểu tình đám người Lôi Gi ác vẫn lạnh lùng như cũ, liền cười khan nói: “thật ra, Lôi đại tiểu thư a, vật nhỏ này tuy sa lưới, nhưng nó cũng rất gian xảo, chúng ta nên đề phòng nó, tốt nhất để nó mất định năng lực hành động…”
Vu Đạt La còn chưa nói xong, Hoa Miên Thần bị nhốt trong lưới liền chui ra, nhào về phía Vu Đạt La gần nhất, cặp lợi trảo theo bắp đùi hắn kéo xuống đầu gối.
“Ah–” tiếng kêu của Vu Đạt La càng thêm thê lương.
Mọi người lúc này mới phát hiện, cái lớn vốn đang nhốt Hoa Miên Thần, không biết từ khi nào đã thủng một lỗ lớn.
“Không thể nào! đây là lưới được chế bằng huyền thiết, lửa cũng không đốt phá được….” Lôi Chương không dám tin kêu lớn, đến cả hỏa của Cuồng Diễm Sư trong thời gian ngắn cũng không thể đốt cháy được!
“Đừng đụng mấy thứ đó, mau bắt lấy nó!” Lôi Gi ác mặc kệ lưới gì đó, trong mắt nàng chỉ có cục bông nhỏ đang chạy đi xa, “đại bàng Thủy Ảnh công kích nó!” hiện tại nàng cũng đồng ý quan điểm của Vu Đạt La, vật nhỏ này thực sư quá thông minh, bây giờ chỉ có thể làm nó trọng thương mới có thể bắt được nó. Dù sao nó cũng là triệu hoán thú, phải có đủ ma hạch thì thương thế sẽ mau khôi phục. Nhưng nàng là đại tiểu thư Lôi gia, không thiếu chính là ma hạch!
Có đại bàng Thủy Anh dẫn đầu công kích, Vu Đạt La nhịn xuống đau đớn cho bò cạp vương chạy theo, còn có một con triệu hoán thú khác đang điên cuồng chạy về phía trước phóng ra ma pháp công kích, khiến triệu hoán sư của nó đau lòng kêu lớn: “các ngươi đừng công kích loạn a! cẩn thận dê Hắc Bôn của ta!
Đáng tiếc, mọi người đối với lời của hắn mắt mù tai điếc.