Chương 39
Hoa Miên Thần bị Vu Đạt La và Lôi Giác cùng nhớ đến, lúc này mới chậm rãi tỉnh lại. Nàng không biết mình đã hôn mê vài ngày rồi, nhưng mấy ngày qua qua, nàng mơ màng ngoại trừ ma lực trong cơ thể tự động giúp nàng loại trừ độc tố xâm hại, thì tự mình cũng thỉnh thoảng đều ma lực để đối kháng với độc tố, thậm chí là thôn phệ đốc tố này. Từ bắt đầu còn miễn cưỡng chống lại, sau đó thành thong thả thôn phệ, cuối cùng trước khi tỉnh lại, hạt lam châu ma pháp dưới sự thúc giục của Hoa Miên Thần, hóa thành một mảnh lam quang, đem độc tố còn lại trong cơ thể thôn phệ sạch sẽ. Cùng lúc đó, Hoa Miên Thần phát hiện hạt châu nhỏ màu xanh trong cơ thể sau khi thôn phệ xong, thì bắt đầu chậm rãi sinh biến hóa. Nguyên bản hạt châu nhỏ màu lam bình thường, liền biến thành màu tím, hình dạng hạt châu so với trước lớn gấp hai lần!
Chắc là tiến giai lần nữa a? không biết Khanh Nguyệt lần này có phát hiện trước mình không….
Trong lòng Hoa Miên Thần đầy mong chờ, cố gắng mở hai mắt ra, hiện tại khuôn mặt Khanh Nguyệt lo lắng, liền hiện trước tầm mắt Hoa Miên Thần
“Tiểu Miên Miên, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi?”
Khanh Nguyệt vừa quay lại phòng ngủ, cảm giác Miên Hoa Thần trên giường có dị động, liền tiến đến cạnh giường, mắt cũng không chớp một cái nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần, sợ mình bỏ lỡ điều gì.
“…” Hoa Miên Thần hé miệng, cố gắng phát ra chút âm thanh, đáng tiếc yết hầu khô khốc, chỉ phát ra được chút âm thanh nhỏ xíu.
Hoa Miên Thần thấy khô họng, nhưng không trở ngại Khanh Nguyệt thay Hoa Miên Thần cảm nhận. Nàng nhìn Hoa Miên Thần như vậy, chủ động đứng dậy giúp Hoa Miên Thần rót một chén nước, sau đó ôm Hoa Miên Thần vào ngực, cẩn thận để chén kề miệng nàng.
Cái ôm ấm áp quen thuộc đầy mong chờ a! Hoa Miên Thần nhắm mắt lại cảm thán một chút, thuận theo hé miệng.
Khanh Nguyệt vừa nhìn thấy cái lưỡi phấn nộn của Hoa Miên Thần, ánh mắt lóe lên tia phức tạp, sau đó nghiêm túc làm như không có gì cho Hoa Miên Thần uống nước. Uống nước xong, Hoa Miên Thần cảm giác mình không còn mệt mỏi như trước, lại dò xét hạt châu màu tím trong cơ thể mình, màu sắc hình như đâm hơn một chút. Không lẽ, vì ma lực trong cơ thể mình khô kiệt, toàn thân suy yếu, cho nên không phát ra âm thanh được? bất quá hiện tại mình cũng vừa uống chút nước rồi, ma lực có tăng lên, dường như… tiến giai xong thì mình hấp thụ ma lực cũng dễ dàng hơn rồi?
Hoa Miên Thần nỗ lực ngẩng đầu nhỏ nhìn Hoa Miên Thần, nàng chỉ nghiêm túc cho mình uống nước.
Không có phát hiện ra, Khanh Nguyệt không phát hiện mình tiến giai rồi!
Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần uống nước cong, mở to cặp măt nhìn mình, trong lòng mềm xuống, theo thói quen vươn tay muốn xao cái đầu tròn vo này một chút, nhưng lại dừng lại. Không được! đã nói rồi, sau này mình không được gần tiểu Miên Miên hôn hít nữa! nếu như vậy mà còn không thể khống chế được mình, thì làm saobieste được về sau sẽ làm chuyện cầm thú gì với tiểu Miên Miên đây!
Hoa Miên Thần cứ vậy nhìn Khanh Nguyệt, không những không phát hiện mình tiến giai, còn thu tay về, cái đầu nhỏ buồn bã rũ xuống.
“Khanh Nguyệt, chúng ta mang cơm đến cho ngươi. Tiểu Miên Miên hôm nay thế nào rồi?”
Từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng Bích Thiên Thiên, Khanh Nguyệt hoảng hốt, đem Hoa Miên Thần trong ngực thả lên giường.
Hoa Miên Thần vừa ngã xuống, suýt chút nữa choáng váng. Tuy ngã trên đêm không đau, nhưng Hoa Miên Thần vẫn ngẩng cái đầu nhỏ cố gắng nhìn chằm chằm Khanh Nguyệt, muốn nhìn xem Khanh Nguyệt quăng ngã mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Nhưng mà, Khanh Nguyệt chột dạ lại không dám nhìn thẳng mình.
Ah… cứ tưởng lần này mình hôn mê lâu như vậy, sau khi tỉnh lại thái độ Khanh Nguyệt đối với mình sẽ thay đổi tốt hone, không ngờ a! thì ra Khanh Nguyệt ngươi đối với tình cảm của ta, cũng không sánh bằng muốn cho ta trưởng thành mạnh mẽ hơn, không ôm chân ngươi mới quan trọng hơn sao? buồn cười chính là, hiện tại ta tiến giai trở nên mạnh mẽ hơn rồi, nhưng mà ngươi lại không phát hiện ra! Là vì tình cảm phai nhạt? hay là đối với sự chú ý của ta không muốn lâm sâu vào?! ngươi đã nghĩ ta nhỏ yếu như vậy, vậy thì ta ở trước mặt ngươi sẽ nhỏ yếu xuống! ta muốn ngươi biết, dù ngươi lạnh nhạt đối với ta như vậy, cũng không thể khiến ta trưởng thành một con triệu hoán thú chân chính!
“Khanh Nguyệt, ngươi…. ah? tiểu Miên Miên tỉnh?” Khanh Nguyệt mở cửa, Bích Thiên Thiên dẫn theo mọi người mang cơm trưa vào phòng, liền thấy Hoa Miên Thần ở trên giường mở to mắt cố chấp nhìn chằm chằm Khanh Nguyệt bên cạnh không rời mắt, đồng thời ngạc nhiên cùng đau lòng thay Hoa Miên Thần.
Tào Văn sau lưng Bích Thiên Thiên nhẹ nhàng đẩy nàng vào phòng, chính mình và Bích Vũ An sau khi vào phòng liền đóng cửa lại.
“Khanh Nguyệt ngươi xem, ta nói ngươi không cần lo lắng rồi a, tiểu Miên Miên nhất định sẽ không sao.” Bích Vũ An cười đi tới trước giường, nhìn Hoa Miên Thần chảo hỏi: “tiểu Miên Miên, mấy ngày không thấy, còn nhớ ta không a?”
Hoa Miên Thần thấy Khanh Nguyệt không muốn nhìn mình nửa, châm chọc nhếch miệng, sau đó hướng Bích Vũ An cùng nàng chào hỏi “ngao” một tiếng. Nực cười a, những triệu hoán sư khác so với Khanh Nguyệt ngươi còn quan tâm ta hơn a! còn muốn ghét bỏ ta, thì cứ đêm ta cho người khác a!
Tiểu Miên Miên vang lên tiểu nãi âm, vì Hoa Miên Thần còn yếu, nên càng khiến người thương yêu hơn.
“Ai nha, tiểu đáng yêu….” Bích Thiên Thiên buồng đồ ăn trong tay xuống, bước một cái vọt đến giường, nhịn không được liền duỗi tặc trảo ra.
Lúc này, Hoa Miên Thần chẳng những không né tránh tay Bích Thiên Thiên, cũng không có giơ trảo với Bích Thiên Thiên, ngược lại chủ động đem cái đầu mao nhung của mình đón nhận tay Bích Thiên Thiên cọ cọ. Khóe mắt Khanh Nguyệt lén thấy một màn như vậy, trong lòng liền đau.
“Trời…. trời ạ! ta…. ta có phải đang nằm mơ không?” cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại, Bích Thiên Thiên cố gắng kiềm chế xúc động muốn hét lên.
“Không có nằm mơ đây! Thiên Thiên ngươi mau tránh ra a, ta cũng muốn sờ! thật tốt quá, tiểu Miên Miên không hề chống cự chúng ta!” Tào Văn ở một bên nhìn đỏ mắt liền đẩy Bích Thiên Thiên ra, sau đó cẩn thận duỗi tay mình ra.
Cũng như vậy, Hoa Miên Thần cũng không cự tuyệt Tào Văn vuốt ve, ngược lại còn nãi thanh nãi khí “ngao” vài tiếng. Thoáng nhìn sắc mặt Khanh Nguyệt khó coi, trong lòng Hoa Miên Thần có chút vui vẻ vừa trả thù được. Hừ, ngươi không thích người khác đụng ta, hiện tại ta để cho người khác đụng đó a!
Bích Vũ An lại nhớ đến thời gian ngắn ngủi trước đó Hoa Miên Thần nằm trong ngực mình, nhìn hai bằng hữu sờ đến vui vẻ, trong lòng liền sinh ý tưởng lớn mật, “các ngươi mau tránh hết ra! ta muốn ôm tiểu Miên Miên làm ấm một chút a!” dứt lời, hai tay liền mở rộng với Hoa Miên Thần.
“Đủ rồi!” Khanh Nguyệt đột nhiên hét lớn, dọa ba người giật mình, “các ngươi đã quên trước đó chúng ta nói gì rồi sao?”
Ba người nhìn nhau, lại lén nhìn Hoa Miên Thần đang đứng trên giường mong chờ các nàng, trong lòng có chút đau xót. Ah ah ah! tiểu Miên Miên đáng yêu như vậy, các nàng sao có thể nhẫn tâm lạnh lùng với tiểu Miên Miên a! tên ma quỷ Khanh Nguyệt nhà ngươi a! vì không muốn mình bị tiểu Miên Miên mê hoặc tiếp, ba người đành phải cáo từ Khanh Nguyệt và Hoa Miên Thần.
“Tiểu Miên Miên…. xin lỗi, chúng ta phải đi về. Ngươi dưỡng thương cho tốt đi a! sau này đừng chạy loạn khắp nơi. Vu Đạt La độc ác, sẽ đối với tiểu khả ái ngươi, chắc là….”
“Được rồi, được rồi đừng nói nữa, các ngươi như vậy…. không được!” Khanh Nguyệt khẽ đẩy Bích Thiên Thiên một cái, không khách khí đuổi ba người ra khỏi phòng.
“Ngao ngao ngao –” phía sau truyền đến tiếng Hoa Miên Thần vội vã lớn tiếng kêu, ba người quyết tâm bước nhanh hơn.
Xin lỗi tiểu Miên Miên! chúng ta như vậy cũng chỉ muốn tốt cho ngươi! chỉ cần ngươi về sau có thể chậm rãi trưởng thành, sống sót trong trại huấn luyện người thú ăn thịt nhau này, cho dù bị ngươi oán, chúng ta cũng…..
Nghĩ đến tương lai tiểu Miên Miên vừa thấy mình liền nhe răng trợn mắt vung vuốt… không thể a! không thể tiếp nhận sự thật này được!
Ba người ôm lệ chạy về phòng mình, đột nhiên mới nhớ ra, khoan đã, cơm trưa mang dùm Khanh Nguyệt còn ở trong, còn có ba phần của các nàng nữa a! Bích Vũ An cùng hai người còn lại nhìn nhau, đành chấp nhận đi tới nhà ăn. Mà thôi, các nàng cứ đến nhà ăn lần nữa vậy, hiện tại đến chỗ Khanh Nguyệt cũng không dám chắc được mọi người chịu được sự mê hoặc của tiểu Miên Miên và ánh mắt giết người vừa rồi của Khanh Nguyệt.
“Tình hình sao rồi? vật nhỏ kia khôi phục chưa?” Lôi Gi ác thờ ơ hỏi một nữ đồng đội mình nhờ đi tìm hiểu tin tức dùm.
Nữ đồng đội lắc đầu trả lời: “tình huống vẫn không ổn, ba người thân cận với Khanh Nguyệt lúc vừa ra khỏi phòng ngủ của nàng cũng sắp khóc.”
“Vậy a, vậy chờ thêm vài ngày nữa đi.”
Trưa hôm đó, Khanh Nguyệt đem phần ăn của bốn người cho Hoa Miên Thần, nhưng mà Hoa Miên Thần chỉ ăn ba phần. Không ăn phần của Khanh Nguyệt là vì…. hừ, nàng đang giận Khanh Nguyệt a! không thèm đụng đến bữa trưa của nàng nữa!
Đêm đó, Khanh Nguyệt mang theo Hoa Miên Thần đến rừng Thanh Nam, nàng thấy được lần này Hoa Miên Thần tìm được đường sống trong chỗ chết, ma lực trong cơ thể chắc là đã tiêu hết rồi. Nhưng mà, vì tránh cho thân mật với Hoa Miên Thần quá, Khanh Nguyệt suy nghĩ cuối cùng dùng một tấm vải bọc Hoa Miên Thần lại, đeo nàng lên lưng, cứ vậy đi vào rừng Thanh Nam. Có thể nói là thuận tiện còn có thể tùy ý chiếu cố tiểu Miên Miên, đảm bảo an toàn cho nó, cũng không trở ngại chính mình giết ma thú, thật tốt.
Hoa Miên Thần bị cột trên lưng Khanh Nguyệt trợn mắt biểu thị: bệnh thần kinh!
Kỳ thực đồ ăn trong không gian của Hoa Miên Thần vẫn còn dư, nhưng nàng cũng không cự tuyệt Khanh Nguyệt giúp nàng tăng thêm đồ ăn mới. Ban ngày Khanh Nguyệt đi huấn luyện, nàng ở trong phòng ngủ liều mạng ăn để tăng ma lực trong cơ thể. Trong cơ thể không có ma lực dự trữ, điều này khiến Hoa Miên Thần cảm giác không được an toàn. Còn lo lắng ăn nhiều thì mập thành trái banh gì đó mặc kê a! mạng còn khó giữ được thì sợ thành trái banh mập cái rắm a!”
Hoa Miên Thần cố gắng ăn thật nhiều đồng thời Khanh Nguyệt và Bích Vũ An các nàng cũng đang tích cực suy nghĩ sau này nên đảm bảo cho Hoa Miên Thần ở trong trại huấn luyện như thế nào được an toàn. Nhưng thảo luận vài ngày, kết quả cuối cùng chính là, Hoa Miên Thần thực sự không thích hợp ở lại trong trại huấn luyện này. Trước đó đã hai lần chọc giáo quan chính Vu Đạt La rồi, tương lai còn có huấn luyện triệu hoán thú n ữa, cuối cùng các triệu hoán thú còn phải đấu một cuộc sinh tử với nhau rồi còn có ma thú…. tất cả mọi thứ, đều có thể lấy đi một tính mạng của cục bông nhỏ này.
“Khanh Nguyệt, ta nói… nếu như, nếu như ngươi có cơ hội mang tiểu Miên Miên ra khỏi trại huấn luyện, ngươi có làm không?” một ngày nữa huấn luyện vừa kết thúc, khi mọi người chia nhau về phòng ngủ, Bích Vũ An đột nhiên hỏi Khanh Nguyệt một câu.
Khanh Nguyệt không trả lời, bất quá nàng quay về phòng ngủ của mình thì lại đi chậm lại, không được suy nghĩ, nếu có cơ hội, chính mình sẽ mang tiểu Miên Miên đi sao? vừa nghĩ đến thời gian sau này không có tiểu Miên Miên làm bạn, trong lòng Khanh Nguyệt quặn đau từng đợt. Lúc đầu cố ý lạnh nhạt với tiểu Miên Miên chính là mình, không cho tiểu Miên Miên tách khỏi mình cũng chính là mình!
Khanh Nguyệt! ngươi còn do dự cái gì nữa? không phải muốn buông xuống tình cảm không nên có với tiểu Miên Miên sao, để tiểu Miên Miên đi đó là quyết định tốt nhất a!
Đúng vậy, chính là như vậy, mình không thể ích kỷ, phải thay tiểu Miên Miên suy nghĩ.
Khi Khanh Nguyệt mở cửa phòng ra, ngửi được mùi thức ăn còn sót lại, cùng với một cục bông nhỏ nằm ỳ trên giường cái mông trắng nhỏ đưa ra, trong lòng nàng run lên.
Nếu sau này khi mình quay về phòng ngủ không còn thấy cục bông trắng nhỏ khả ái này ra tiếp đón mình, vậy mình….
Cảm thấy tâm tình mình mãnh liệt không dừng, Khanh Nguyệt lắc mạnh đầu. Bỏ đi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? lúc này nên vì tiểu Miên Miên làm chủ. Hai năm huấn luyện còn chưa được một nửa, trại huấn luyện nghiêm khắc như vậy, mình sao có thể mang tiểu Miên Miên đi được chứ?
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tiểu Miên mở to hai mắt tròn tròn đứng thẳng mình thú nho nhỏ nghiêm trang: lão nương ta cho đến giờ cũng không có bán manh!