Chương 4
Khanh gia là một trong 6 gia tộc lớn của Long Châu thành, ngoại trừ có sân huấn luyện triệu hoán sư riêng, còn có một phiến núi nhỏ phía sau. Phiến núi này vốn là một khu rừng hoang, năm đó đời đầu tiên của Khanh gia đã xây phủ đệ ở đây, cũng vì nhìn trúng mảnh rừng hoang này. Nhưng mà khi đó vì đảm bảo an toàn Khanh Chính đã dẫn một đội triệu hoán sư cấp tướng, đem ma thú trong mảnh rừng này thanh lý không còn một cái, cũng vì bảo đảm không có ma thú cấp cao sau núi uy hiếp, như vậy sau này để lại cho con cháu Khanh gia được huấn luyện an toàn không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng mà khi triệu hoán sư Khanh gia ngày càng nhiều, có nhiều triệu hoán sư được nuôi nấng nuông chiều cho mình là siêu phàm không hề ra sau mảnh rừng rậm rạp có nhiều ma thú đáng sợ này, bọn họ chỉ thích đến sân huấn luyện của Khanh gia khoe khoang triệu hoán thú của chính mình. Lâu ngày, phía sau núi trở thành sân huấn luyện của chiến sĩ bị xa lánh.
Đến đời Khanh Nguyệt, thì vẫn còn kiên trì đến sau núi, chỉ có một mình Khanh Nguyệt.
Phiến núi sau Khanh gia qua nhiều năm, ngoại trừ một ít hạ nhân cùng nhau đi săn giết ma thú thì đa phần đệ tử Khanh gia cũng không đến đây, bên trong ma thú cấp cao mặc dù không quá nguy hiểm, nhưng ma thú sinh sôi siêu cường lực số lượng vô cùng nhiều. Khanh Nguyệt trong thời gian ngắn ngủi ba năm có thể trưởng thành để mình thắng được triệu hoán sư trẻ tuổi nhất trong gia tộc, cũng là đều dùng mạng mình ở phía sau núi này tung hoành!
Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần lần nữa đến sau núi, trong lòng nàng cảm thán, sau việc mình triệu hoán đã năm ngày rồi mình không đến sau núi huấn luyện. Hôm qua cũng do mình tiêu hao nhiều thể lực còn chọc giận nam nhân kia, nên phải ở trong phòng nghỉ ngơi vài ngày mới có thể ra ngoài. Không ngờ là Tiểu Miên Miên lại mang đến cho mình nhiều kinh hỉ như vậy, còn nam nhân kia nói cấm túc mình, hừ, hừ hắn nói cấm túc mình thì phải nghe hắn sao?
Ôm Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt không thể tự mình huấn luyện, nàng liền tìm một cái cây đặt Hoa Miên Thần lên nhánh cây. “Tiểu Miên Miên, nơi này tuy có ma thú bị ta giết một ít, nhưng mà số lượng cũng không ít, ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây, nếu có nguy hiểm thì ngươi dùng linh hồn gọi ta qua khế ước, sau đó bò lên cây, biết chưa?”
“Ngao!” con ma thú nào dám a, lão nương ném hỏa cầu cho nó chết cháy a!
Khanh Nguyệt thấy bộ dạng Hoa Miên Thần ngoan ngoãn, nhân lúc nàng còn chưa phản ứng liền xoa đầu nhỏ của nàng, rồi cẩn thận bước sâu vào trong rừng. Trước kia nàng săn giết ma thú, ngoại trừ rèn luyện chính mình, thì còn phải lấy ma hạch trong cơ thể ma thú ra bán, ma hạch này có thể cho triệu hoán thú hấp thụ năng lượng cùng nâng cao thực lực, còn có thể đưa cho rèn đúc sư chế tạo trang bị, đáng tiếc ma thú cấp thấp có ma hạch bán giá thực sự không được cao. Hơn nữa, từ hôm qua Khanh Nguyệt nàng cũng đã là người có triệu hoán thú, nàng cũng phải tìm cho Tiểu Miên Miên nhà mình một ít ma hạch. Ừm, Tiểu Miên Miên biết hỏa cầu thuật, nhất định là hỏa hệ triệu hoán thú, lần này mình phải tìm cho ra ma thú có hỏa hệ thuộc tính a!!
Hoa Miên Thần thấy Khanh Nguyệt đi rồi, liền dùng móng vuốt nhỏ vuốt lại cái đầu bị Khanh Nguyệt sờ, đáng tiếc với làm sao cũng không tới. Thật là, khi nào thì Khanh Nguyệt có thể bỏ cái tật sờ loạn người ta đây a!? oán trách một hồi, Hoa Miên Thần liền rục rịch. Đùa sao, lão nương ra sau núi này chỉ vì muốn ở trên cây như vậy sao, ma thú dị giới có hình dạng gì a? mình thật tò mò a! hơn nữa ma thú có vị như thế nào, cũng thật tò mò a!
Đạp tứ chi ngắn ngủn, Hoa Miên Thần đột nhiên dừng lại, chính mình vẫn có thể giết chết những ma thú kia, cùng do thân cao cùng thân thủ của mình tính ra. Nhưng tình huống hiện tại là hình thể nàng chỉ lớn bằng bàn tay, tứ chi lại ngắn nhỏ, tốc độ chạy trốn cũng chậm, ma pháp chỉ biết chà xát một cái tiểu hỏa cầu!
Không được, không được, để an toàn vẫn phải học vài cái ma pháp a!
Cứ như vậy, trong lúc Khanh Nguyệt nỗ lực săn giết ma thú, Hoa Miên Thần cũng liều mạng học kỹ năng mới. Đúng lúc này, có một còn rắn hình thái ma thú đang muốn leo lên cây ăn Hoa Miên Thần, nhưng mà Hoa Miên Thần lại vừa học được thuật đóng băng liền đông nó lại, chờ nó rớt xuống cây liền ném thêm mấy cái tiểu hỏa cầu, liền đốt cháy con rắn này.
Khi Khanh Nguyệt đem một túi ma hạch về, Hoa Miên Thần đã học xong viêm bạo thuật cùng hỏa diễm phong bạo. Bất quá, thức ăn trong một đêm chuyển hóa thành ma pháp, toàn bộ tiêu hết sạch.
“Tiểu Miên Miên, ta về rồi, xem ta chuẩn bị cho ngươi cái gì này.” Khanh Nguyệt giơ một cái túi nhỏ lên, đang muốn xuất ra ma hạch cho Hoa Miên Thần xem, thì thấy đất dưới cây Hoa Miên Thần ngồi, khắp nơi đều có vết tích bị đốt cháy, trên mặt đất còn thi thể của một con ma thú đang nằm đó: “cái này… đây là Hoàn Vân xà? Tiểu Miên Miên là ngươi thiêu chết nó sao?”
Hoa Miên Thần kiêu ngạo, ngẩng đầu nhỏ gật một cái.
Hoàn Vân xà chỉ là yêu thú cấp thấp, nhưng thực lực lại hơn thỏ miệng rộng, đối với Khanh Nguyệt không có uy hiếp, bất quá không ngờ những người Khanh gia xem thường Hoa Miên Thần, thì nàng lại có năng lực giết chết nó.
“Tiểu Miên Miên giỏi quá!” Khanh Nguyệt cẩn thận, đem Hoa Miên Thần ôm vào ngực, nếu như vậy nàng cũng yên tâm, cho dù thực lực Tiểu Miên Miên so với mình đoán lợi hại hơn, thì người Khanh gia vẫn luôn đánh giá thấp Tiểu Miên Miên, điều này đối với Tiểu Miên Miên mà nói, không thể làm gì khác hơn là bất phôi. Được rồi, mình thử đem ma hạch ra cho Tiểu Miên Miên xem có thể hấp thụ được hay không a?! chỉ cần Tiểu Miên Miên sau này không ngừng tiến giai thì mình cũng có thể càng yên tâm. “Tiểu Miên Miên, ngươi xem a, ta đem ma hạch chọ ngươi, ngươi thử cắn nó rồi hấp thụ đi.”
Hấp thụ? làm sao hấp thụ? Hoa Miên Thần nghi ngờ nhìn vật thế bất quy tắc trong cái túi đang mở lớn của Khanh Nguyệt, nghiêng đầu một chút.
“Hả? Tiểu Miên Miên không biết hấp thụ?” Khanh Nguyệt trách mình không có cẩn thận, mình làm chiến sĩ đã quen, nên kiến thức căn bản với triệu hoán thú lại không biết rõ, xem ra sau khi về phải mua vài quyển sách về triệu hoán sư cơ bản mới được, ừm, tốt nhất cũng phải mua một cuốn tranh về triệu hoán thú, tra xem Tiểu Miên Miên rốt cuộc là triệu hoán thú nào.
Quơ quơ cái túi trong tay, Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần trong ngực, cười nói: “quên đi, Tiểu Miên Miên, túi ma hạch này ngươi có thể thu vào không gian giúp ta được không? chờ sau này tìm cơ hội tra thử xem, rồi dạy Tiểu Miên Miên ngươi làm sao hấp thụ ma hạch a.”
Vừa dứt lời, cái túi trong tay Khanh Nguyệt đã không còn tăm hơi, triệu hoán thú có không gian ma pháp thực là thuận tiện a~ Khanh Nguyệt gãi gãi cằm Hoa Miên Thần, ôm nàng đi vào sâu trong rừng, nàng vừa đi vừa giải thích với Hoa Miên Thần: “Tiểu Miên Miên, bây giờ chúng ta có về Khanh gia cũng không có đồ ăn trưa cho ta, nên chúng ta ở lại sau núi này đem mấy con ma thú vừa giết đem nướng ăn đi, xem như bữa trưa, buổi chiều lại tiếp tục huấn luyện, Tiểu Miên Miên ngươi chịu không?”
Đương nhiên được a! Hoa Miên Thần dùng sức gật đầu, cái Khanh gia không chút nhân tình kia nàng cũng không ưa, ở sau núi nàng đến chiều nàng khôi phục ma lực liền dùng chút ma thú khác để luyện tay a. Ừm, còn có thể nếm thử thịt ma thú nàng đã mong chờ từ lâu a.
Khanh Nguyệt vừa đi vừa hái chút đồ ăn. Hoa Miên Thần nhìn xuống, giống như ở thời đại của nàng là hành, gừng, tỏi đủ loại, bất quá có đầu lớn hơn. Đằng trước là một cây ớt đo đỏ lớn, Khanh Nguyệt chỉ vào nó hỏi Hoa Miên Thần: “Tiểu Miên Miên ăn cay được không?”
Có thể a! dĩ nhiên có thể a!
Khanh Nguyệt thấy tinh thần Hoa Miên Thần hưng phấn, xoa đầu nhỏ ghẹo: “Tiểu Miên Miên phải cẩn thân nha ~, cây ớt này vô cùng cay, đến lúc đó coi chừng ngươi bị cay làm khóc a ~”
Xớ, khinh người a!
Hoa Miên Thần không thèm để ý Khanh Nguyệt, tiếp tục quay đầu nhỏ quan sát mảnh rừng này. Thực sự là một thế giới kỳ quái a, ở thế giới của nàng chính là một mùa thì có một vùng có quả ăn được, nhưng ở mảnh rừng này cũng lại có. Không chờ Hoa Miên Thần nhìn rõ có phải là quả ăn được hay không? ánh mắt nàng liền bị đống thi thể trước mắt hấp dẫn.
“Tiểu Miên Miên, đây là heo hai sừng, nhìn nó bự hơn ngươi nhưng hành động lại rất chậm, ngoại trừ cậy mạnh bản thân thì cũng không có ma pháp gì, ta vừa săn giết nhiều ma thú như vậy, đối với heo hai sừng này cũng dễ đối phó, vị cũng ngon, nhưng mà đầu heo hai sừng này quá lớn, ta không thể dời đi được, cho nên cắt một chân của nó trước, chắc cũng đủ cho chúng ta ăn rồi…”
Khanh Nguyệt chưa nói hết thì đầu heo trên mặt đất đã không còn tăm hơi, Hoa Miên Thần trong ngực liền kêu “ngao ngao” vội vã.
Như vậy sao đủ ăn?! ta muốn có thêm ma lực, cả đầu heo cũng không đủ cho ta ăn!
“Ách…. ý Tiểu Miên Miên là….. vẫn không đủ sao?”
Nhìn thấy Hoa Miên Miên gật đầu, Khanh Nguyệt liền líu lưỡi, tiểu gia hỏa nhỏ như vậy, sức ăn rốt cuộc là bao nhiêu a?! hết cách Khanh Nguyệt đành nhận mệnh ôm Hoa Miên Thần tiếp tục đi đến phía trước. “phía trước còn có một con trâu răng dài ta mới săn được, mùi vị của nó cũng không tệ…”
Khi Hoa Miên Thần còn đang mong chờ bữa tiệc thịt quay lớn dành cho nàng thì lúc này, ở Khanh gia, Khanh Khôn đang mang vẻ mặt đau khổ vì bị phạt không được ăn bữa trưa.
Hôm nay Khanh Khôn như thường lệ ngủ một giấc đến trưa, rồi ôm cái bụng kêu ọt ọt, nghĩ đến lúc ăn cơm trưa, thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, kèm theo đó là tiếng rống giận của cha hắn.
“Đồ hỗn trướng! giờ này ngươi còn ngủ?! bây giờ là lúc nào rồi? nhanh lăn ra đây cho ta, suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, thảo nào ngã xuống thì da đen như heo!”
Xảy ra chuyện gì a? ngày nào mà hắn chả như vậy, chưa từng thấy phụ thân nổi giận mắng hắn như hiện tại a!
Khanh Khôn nhanh xuống giường, vội vàng mặc quần áo tử tế mở cửa. Vừa mở cửa liền có mùi khác thường bay đến.
“Hừ, ngươi a cái thùng cơm này, xem chuyện tốt tối hôm qua ngươi làm đi!” ngón tay Khanh Tiếu chỉ trên mặt đất nhìn Khanh Khôn mắng. “không những đem đồ thừa trong phòng bếp ăn hết tối qua, còn để lông lá rớt đầy đất! ngươi có biết nhị thiếu gia Trì gia vừa đi ngang qua, ngửi cái mùi vị đáng ghét này nhìn thấy cảnh tượng bẩn thỉu này, biểu tình trên mặt như thế nào không? Ngươi thực làm Khanh gia chúng ta mất hết cả mặt, sau này xem ra Trì gia sẽ nghĩ Khanh gia đệ tử chúng ta đều như nhau hết ăn no rồi nằm dơ ở bẩn.” mặt Khanh Tiếu đen thui, hiện tại hắn chỉ hy vọng Trì Lương Hàng sau khi quay về có thể đừng đi khắp nơi nói lung tung.
Khanh Khôn cảm thấy rất oan, tối hôm qua hắn ăn sạch đồ thừa trong phòng bếp, nhưng đồ ăn thừa này vốn cũng không còn lại nhiều a, hơn nữa tối qua hắn mang đồ ăn này về phòng, căn bản không nhớ có để ở ngoài cửa a.
“Phụ thân, ta…”
“Ngươi cái gì? ngươi đừng nghĩ là ta không biết ngày thường ngươi hay chạy đến phòng bếp ăn vụng cơm, bình thường ngươi ăn vụng cơm thì không sao, nhưng mấy ngày nay có nhị thiếu gia Trì gia đến làm khách chỗ chúng ta, ngươi không thể khắc chế được sao? thiếu ăn một bữa sẽ chết sao? mà thôi đi, nuôi ngươi thành bản tính tham ăn như vậy cũng do lỗi của ta. Đến giờ cơm trưa ngươi cũng đừng ăn nữa, dọn sạch chỗ này đi, cút về phòng mà tự mình kiểm điểm cho ta đi. Sau này mà còn nửa đêm chạy đến phòng bếp ăn vụng nữa, bị ta phát hiện thì nhịn ăn hết ngày đó đi!”
Khanh Tiếu nổi giận căn bản không nguyện ý nghe Khanh Khôn giải thích, hùng hổ một trận sau rồi phất tay áo rời đi, để Khanh Khôn đứng tại chỗ khóc không ra nước mắt.