Chương 40
Cứ vậy qua một tuần lễ, thời gian tiểu đội tinh anh quay về chủ thành ngày càng gần, Lôi Gi ác cũng không chờ được liền tìm Vu Đạt La.
“Vu giáo quan, thời gian của chúng ta không còn nhiều. Hiện tại vật nhỏ kia lành hẳn chưa cũng không quan trọng nữa, bắt đầu huấn luyện triệu hoán thú luôn đi!” dù sao còn có triệu hoán thú của mình bên cạnh “điều giáo” tiểu khả ái và b ảo hộ tiểu khả ái. Có hai con triệu hoán thú của mình và đại ca ở đó, cho dù tiểu khả ái bị thương chưa lành, nhưng cũng đủ đảm bảo an toàn của nó.
Dịch Huyên luôn bám theo Vu Đạt La đã bị Lôi Gi ác phái người đến mang về chủ thành, mấy ngày qua Vu Đạt La đang vội kiểm tra nơi huấn luyện triệu hoán thú. Hắn phải đảm bảo, kế hoạch của mình không thể sơ suất! an bài huấn luyện cho tiểu súc sinh kia chính là tầng trệt lâu thứ nhất/ Tuy nói là thấp nhất, nhưng chỉ có tầng này là có mật đạo thông đến phòng ở của mình. Vu Đạt La đã thí nghiệm trước đó, lần này sẽ thả ma thú hàn băng mãng xà sáu giai – băng hệ, hình thể vừa đủ để đi vào mật đạo tiến đến nơi huấn luyện kia. Tối hôm qua, hắn nhân nửa đêm không có ai, mang theo hàn băng mãng xà thử đi thử lại nhiều lần. Hiện tại hàn băng mãng xà không cần chỉ thị của mình, cũng đã thuần thục ra vào mật đạo rồi. Hơn nữa nó cũng hiểu được huấn luyện lần này, chính mình chỉ có một mục tiêu, là một cục bông trắng nhỏ không đủ nhét kẽ răng.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa, hiện tại mình phải chờ tiểu súc sinh kia khỏi hẳn. Không ngờ lại có người còn mất kiên nhẫn hơn mình đó là Lôi đại tiểu thư a.
“Được, được, vậy ta sẽ nghe theo Lôi đại tiểu thư, chúng ta…. sớm bắt đầu huấn luyện thôi a?” Vu Đạt La cười, mặt nhăn như đóa hoa cúc.
“Nhan lên, hôm nay ngươi đi báo trước một chút đi.”
Sáng sớm, Khanh Nguyệt trộm nhìn Hoa Miên Thần đang nằm trên giường không để ý đến, sau đó cùng ba người Bích Vũ An bắt đầu đến sân huấn luyện.
“Khanh Nguyệt, tiểu Miên Miên hiện tại bị thương… đã khỏe chưa?”
Ba người Bích Vũ An đối với tiểu Miên Miên đầy si mê, hiện tại cũng kiên trì được một tuần không đến nhìn nó rồi.
Khanh Nguyệt nghe Bích Vũ An hỏi xong, liền thở dài một hơi, “không biết, tiểu Miên Miên hiện tại không muốn cho ta đụng vào nó…” mỗi lần mình muốn bế tiểu Miên Miên vào rừng Thanh Nam ban đêm, nó lại chống cự không muốn ở trên lưng của mình, nhưng lại tình nguyện dùng tiểu chân ngắn đi theo sau.
“Các ngươi…. ai nha! Khanh Nguyệt, chúng ta đối với tiểu Miên Miên lãnh đạm như vậy, thực sự có thể giúp tiểu Miên Miên trưởng thành sao?” đối với nhóm của Bích Vũ An thì Khanh Nguyệt làm như vậy có chút quá đáng, “ta cảm thấy, nếu ngươi đối với tiểu Miên Miên thân thiết một chút cũng không sao, huấn luyện gì cũng làm xong rồi, tất cả đều chỉ muốn cho tiểu Miên Miên mạnh mẽ hơn thôi a!”
Khanh Nguyệt khổ sở nhếch mép một cái nói: “các ngươi không hiểu….” nếu mình đến gần hôn tiểu Miên Miên, thì sẽ không có thể khống chế được tình cảm dồn nén của mình! tiểu gia hỏa ấm áp như vậy, cứ mỗi lần có được từng chút ấm áp của tiểu Miên Miên, chính mình cũng bị kích thích sẽ càng tham lam hơn, mong muốn càng nhiều hơn.
“Ngươi a….” Bích Vũ An lắc đầu, không hiểu Khanh Nguyệt đang rối rắm cái gì.
Bốn người đến sân huấn luyện, thì nhìn thấy người mà các nàng cùng những triệu hoán sư khác không muốn nhìn thấy nhất đứng đó.
Vu Đạt La chờ các triệu hoán sư đến đông đủ, mặt biểu thị một nụ cười lớn. Hắn sờ vết sẹo trên mặt, sau đó vỗ tay ra ý cho mọi người im lặng. “các vị, báo cho mọi người một tin tốt, huấn luyện hôm nay được miễn, coi như cho các ngươi một ngày nghỉ ngơi thả lỏng.”
Vu Đạt La sao lại tốt bụng như vậy? chắc là sắp có chuyện xấu gì rồi a?! các triệu hoán sư cau mày, cảnh giác nhìn chằm chằm Vu Đạt La.
Vu Đạt La thấy các triệu hoán sư không hề vỗ tay hoan hô, mà im lặng chờ câu nói kế tiếp của mình, liền thỏa mãn gật đầu. Hắn liếc Khanh Nguyệt, sau đó tiếp tục nói.
Khanh Nguyệt thấy được ánh mắt Vu Đạt La lóe lên, trong lòng liền căng thẳng.
Qủa nhiên….
“Nhưng mà, chút nữa mọi người rút thăm chia nhóm, ngày mai bắt đầu, huấn luyện triệu hoán thú theo nhóm cũng phải bắt đầu!”
“Khoan đã… như vậy quá sớm a?!” Nguyên Lương bên cạnh vội xen miệng.
“Nguyên giáo quan, chiến tranh phía nam biên giới ngày càng khó khăn, chúng ta cũng không có nhiều thời gian để kéo dài. Qua một đêm suy nghĩ, hiện tại cũng nên sớm bắt đầu huấn luyện triệu hoán thú rồi, vậy thì chúng ta cũng có nhiều thời gian để huấn luyện hơn, cũng đảm bảo được khi chúng ra chiến trường được huấn luyện mạnh mẽ hơn!”
Lời Vu Đạt La nghe cũng có lý, nên Nguyên Lương hé miệng nhưng lại không thể nói được câu nào phản bác.
“Huống hồ, còn có triệu hoán sư tinh anh tới từ chủ thành cũng cảm thấy đề nghị huấn luyện triệu hoán thú sớm là một việc tốt a! để tỏ lòng ủng hộ cho ta, bọn họ cố ý dời thời gian về chủ thành. Ngày mai bắt đầu, triệu hoán thú của bọn họ sẽ ở chung với triệu hoán thú của chúng ta một tuần!”
Vua Đạt La nói xong những lời này, trong lòng Khanh Nguyệt dự cảm điều xấu càng mạnh. Triệu hoán sư tinh anh chủ thành? Lôi Gi ác? có phải bọn họ đang có ý với tiểu Miên Miên!
“Dựa vào cái gì mà muốn để triệu hoán thú của họ ở chung với triệu hoán thú của bọn ta!” lập tức có triệu hoán sư liền bất mãn, “Vu giáo quan, ngươi cũng biết bọn họ là triệu hoán sư tinh anh của chủ thành, triệu hoán thú của bọn họ cho dù cấp bậc hay là tư chất thì cũng cao hơn triệu hoán thú của chúng ta, nếu để triệu hoán thú của họ và triệu hoán thú của chúng ta ở chùng, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Phải a! ta cảm thấy như vậy không công bằng!”
“Huấn luyện triệu hoán thú sớm còn chưa nói, bây giờ còn để triệu hoán thú của người ngoài cho vào….”
“Câm miệng!” càng lúc càng nhiều âm thanh xì xào khiến sắc mặt Vu Đạt La khó chịu, “triệu hoán sư tinh anh người ta đồng ý cho triệu hoán thú của bọn họ huấn luyện cùng triệu hoán thú của các ngươi, các ngươi không biết cám hơn còn ngồi đó oán hận! Xem ra mọi người vẫn chưa hiểu được huấn luyện triệu hoán thú, ở đây ta sẽ nhấn mạnh lần nữa cho mọi người! chúng ta huấn luyện triệu hoán thú để ra chiến trường, phải là mạnh nhất! nếu triệu hoán thú của các ngươi vô tình chết trong lúc huấn luyện, vậy thì các ngươi chỉ có thể chấp nhận không may này, thu dọn hành lý rời đi a!! chiến trường không cần triệu hoán thú phế vật, nhất là….” Vu Đạt La nói đến đây liền liếc Khanh Nguyệt, “triệu hoán thú nhìn thì đẹp nhưng không xài được.”
Triệu hoán thú nhìn thì đẹp nhưng không dùng được, lời này như ghim vào lòng Khanh Nguyệt. Xung quanh có chút đồng tình có chút hả hê ánh mắt nhìn Khanh Nguyệt cũng không rảnh rỗi, nàng lại nhớ đến vấn đề hôm đó Vũ An hỏi nàng. Nếu có cơ hội, chính mình sẽ để tiểu Miên Miên rời đi sao? hiện tại Khanh Nguyệt sẽ trả lời là” đi! so với tính mạng của tiểu Miên Miên, thì mình đau lòng có đáng là gì!
“Được rồi, được rồi…” Vu Đạt La thấy mình dọa sợ mọi người, liền đổi mặt tươi cười, “mọi người cũng biết, triệu hoán sư tinh anh của chúng ta tổng cộng cũng không đến 10 người, cho nên triệu hoán thú của triệu hoán sư tinh anh cũng chưa chắc chung nhóm với triệu hoán thú của mọi người. Cho nên, để công bằng, tất cả mọi người đến rút thăm quyết định đi. Hiện tại chia làm 10 nhóm rút thăm, trên mỗi cái thăm có một con số. Các ngươi rút số nào thì triệu hoán thú của các ngươi sẽ được huấn luyện ở tầng đó.
Biết mình không thể phản kháng, mọi người đành phải im lặng để Vu Đạt La an bài. Chỉ hy vọng, ngàn vạn lần đừng có chung lâu với đám triệu hoán sư tinh anh kia.
Mọi người bắt đầu xếp hành tiến đến, Khanh Nguyệt đứng tại chỗ nắm chặt tay. Nàng dám chắc, tiểu Miên Miên sẽ bị đẩy chung nhóm với đám triệu hoán thú của triệu hoán sư tinh anh tại tầng trệt lâu nhất!
“Khanh Nguyệt….” bên tại truyền đến tiếng Bích Vũ An lo lắng, “nếu không, chúng ta đi với với Vu Đạt La, tiểu Miên Miên còn bị thương chưa khỏe….”
“Vô dụng….” âm thanh Khanh Nguyệt có chút khàn khàn, “mục tiêu của hắn chính là tiểu Miên Miên, cho dù ta nói cái gì, cũng đều vô dụng….”
“Mấy người ở sau còn giỡn cái gì? mau đến đây rút thăm đi!” Vu Đạt La nhìn Khanh Nguyệt đứng im tại chỗ không đi, cũng không xếp hàng, vội vàng hét về hướng của nàng.
Khanh Nguyệt lạnh lùng nhìn Vu Đạt La, chậm rãi đi về phía trước. Nàng nhìn đội ngũ đi trước rút thăm, xoay người đổi một đội khác.
Vu Đạt La thấy Khanh Nguyệt như vậy, cũng không nói gì. Hừ, mặc kệ ngươi đổi thế nào, 10 cái rương rút thăm này ta đều đã có sắp xếp rồi!
Khi Khanh Nguyệt rút thăm nhìn thấy bên trên viết “1”, đột nhiên nói với Vu Đạt La rằng: “Vu giáo quan, triệu hoán thú của ta trước đó bị thương, hiện tại vẫn chưa khỏe…” biết rằng như vậy là vô dụng, nhưng Khanh Nguyệt vẫn muốn giãy dụa một chút.
“Khanh Tam tiểu thư, ngươi như vậy là không được. Huán luyện triệu hoán thú thì tất cả triệu hoán thú đều phải tham gia, không thể vì triệu hoán thú của ngươi bị thương thì không thể tham gia được? nếu cứ như vậy, lỡ chiều nay mọi người để triệu hoán thú của họ bị thương rồi ngày mai huấn luyện triệu hoán thú chẳng lẽ phải bỏ?”
Ánh mắt Vu Đạt La trắng trợn trào phòng, khiến Khanh Nguyệt siết chặt nắm tay lại.
“Ah? thì ra Khanh Tam tiểu thư rút được tầng trệt à? vậy ngày mai đi tầng trệt nha ~” Vu Đạt La không thèm nhìn cái thăm của Khanh Nguyệt, nhưng lại giả vờ hảo ý nhắc nhở Khanh Nguyệt một câu.
Nhưng Khanh Nguyệt nghe qua, nhắc nhở này như đang cảnh cáo!
Triệu hoán thú ở tầng một, chính là nhóm triệu hoán thú tinh anh! nhất thời mọi người liền hiểu. Mọi người vội vàng kiểm tra thăm của mình, may quá, phần lớn đều không phải là 1, đương nhiên cũng có ngoại lệ. Như là, vẻ mặt của Khanh Khôn nhìn như muốn khóc.
“Được rồi! triệu hoán sư rút thăm xong rồi thì có thể về, uy ma hạch hay trấn an gì đó thì làm hết đi, ngày mai bắt đầu, triệu hoán thú của các ngươi sẽ phải chia lìa các người trong vòng một tuần. Hy vọng…. qua một tuần, mọi người có thể gặp lại triệu hoán thú của mình!” Vu Đạt La nói xong, liền xoay người rời đi.
Khanh Nguyệt nắm chặt thăm trong tay, mất hồn đi về phòng ngủ.
“Khanh Nguyệt!” ba người Bích Vũ An đuổi kịp Khanh Nguyệt, “ta nghĩ… đem thăm của ngươi và ta đổi với nhau, nói gì đi nữa thì Hỏa Vân Hồ của tha thực lực cũng mạnh….”
“Vừa rồi ta cũng nghĩ vậy, hay là đem tiểu Miên Miên đổi với triệu hoán thú của chúng ta, như vậy triệu hoán thú của chúng ta có thể bảo vệ tiểu Miên Miên, nhưng ai mà ngờ…”
Khanh Nguyệt nhìn thăm trong tay các nàng hai cái ghi 5 một cái ghi 7, lắc đầu, “vô dụng, cho dù Vu Đạt La không nhớ số thăm của ta, ta cũng sẽ không đổi với các ngươi. Ai cũng không thể cam đoan, ở chung với triệu hoán thú của đám tinh anh kia ở tầng một, triệu hoán thú của các ngươi sẽ được an toàn.”
“Vậy ngày mai….”
“Hiện tại ta nghĩ cách xem có thể mang tiểu Miên Miên đi không, cho dù mang đến ngoài rừng Thanh Nam cũng được. Ngày mai ta sẽ nói với Vu Đạt La, tiểu Miên Miên bị thương nặng, không chịu nổi…”
Ba người nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể vỗ nhẹ vai Khanh Nguyệt một cái. Hiện tại đây là cách tốt nhất rồi, “có cần chúng ta giúp một tay không?”
“Không cần, quá nhiều người sẽ gây chú ý cho người khác.”
“Được rồi, vậy ngươi cũng nên cẩn thận hơn, nếu thực sự không được, cũng đừng cương quá….”