Chương 42
Khanh Nguyệt về đến phòng của mình, một đêm không ngủ, trong đầu chỉ có hình ảnh Hoa Miên Thần co ro một cục nằm cô đơn trong rừng Thanh Nam. Nàng vừa nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng tiểu Miên Miên nhỏ xíu bị ma thú khổng lồ truy đuổi. Vì lo lắng quá độ Khanh Nguyệt cũng không thể ngủ được.
Không được nghĩ! không được nghĩ nữa! tiểu Miên Miên thông minh như vậy, đến cả sư tử Ngân Gi ác bốn gian còn đuổi không kịp nó, bị bò cạp vương sáu giai dùng đuôi độc đâm mà còn sống được từ chỗ chết…. Khanh Nguyệt mở to hai mắt liều mạng an ủi chính mình. Đáng tiếc, cho dù cố gắng thế nào, thì trong đầu nàng vẫn giữ nguyên hình lúc bỏ đi tiểu Miên Miên co ro nằm trong đống lá.
Xin lỗi… tiểu Miên Miên.
Khanh Nguyệt quyết định, cho dù ngày mai có bị đuổi liền, cũng phải thu dọn hành lý mượn cớ, nhân cơ hội này chạy đến rừng Thanh Nam đón tiểu Miên Miên về.
Ngày thứ hai, Khanh Nguyệt hai vàng mắt đên, cùng ba người Bích Vũ An chậm rãi đi đến sân tập hợp cùng mọi người. Dựa theo lệnh của Vu Đạt La, sáng nay tất cả triệu hoán sư và triệu hoán thú của mình đều phải tập hợp ở cái sân này, sau đó Vu Đạt La sẽ dẫn đến nơi huấn luyện triệu hoán thú.
Bích Vũ An các nàng thấy Khanh Nguyệt không mang theo Hoa Miên Thần, lo lắng hỏi: “Khanh Nguyệt, tiểu Miên Miên, thực sự bị ngươi mang đến rừng Thanh Nam rồi hả?”
“Ân, tối qua nhân lúc trời tối đưa đi rồi.”
Ba người cũng không hỏi Khanh Nguyệt tại nơi thủ vệ nghiêm ngặt như vậy làm sao mang Hoa Miên Thần đi, nhưng các nàng lại lo lắng an toàn cho Hoa Miên Thần nhiều hơn.
“… tiểu Miên Miên một mình ở rừng Thanh Nam có gặp nguy hiểm không?” Bích Thiên Thiên sau đó liền hỏi.
“…” Khanh Nguyệt không thể trả lời, mặc dù an ủi chính mình cả đêm, nhưng trong lòng Khanh Nguyệt vẫn vô cùng lo lắng.
“Thiên Thiên nói gì vậy? tiểu Miên Miên thông minh như vậy, nhất định sẽ không sao!” Tào Văn bên cạnh thấy vẻ mặt Khanh Nguyệt đau buồn liền phản bác.
Bích Thiên Thiên nhìn Tào Văn nháy mắt ra hiệu cho mình, ngây ra một hồi liền phản ứng. “đúng vậy, đúng vậy! là do ta quá lo lắng, tiểu Miên Miên rất là thông minh, Khanh Nguyệt ngươi đừng quá lo lắng, nó đã nhiều lần từ trong nguy hiểm tìm được đường sống đó a!”
Nghe bằng hứu an ủi, Khanh Nguyệt miễn cưỡng cười cười, “ân, tiểu Miên Miên nhất định sẽ không sao!” nhất định!
“So với tiểu Miên Miên, hiện tại ta lo lắng hơn chính là Khanh Nguyệt ngươi a…” Bích Vũ An nhíu chặt mày, “chút nữa ngươi gạt Vu Đạt La nói chuyện tiểu Miên Miên… đã chết, ngươi cảm thấy hắn sẽ tin sao?” dù sao tiểu Miên Miên cũng đắc tội Vu Đạt La nhiều lần rồi, lần này Vu Đạt La quyết tâm dùng cuộc huấn luyện triệu hoán thú để giết chết Hoa Miên Thần a!
Khanh Nguyệt cười tự giễu, “hừ, cho dù hắn không tin cũng không được, ta dùng không gian triệu hoán thú cũng không gọi ra được, có đến phòng ngủ của ta cũng không thể tìm được tung tích của tiểu Miên Miên…”
“Không phải, ý ta hỏi…. Vu Đạt La hắn có thể gây sư với ngươi không?” ý Bích Vũ An nói là Vu Đạt La động thủ tại chỗ với Khanh Nguyệt.
“Muốn gây sự với ta? hắn gây sự với ta còn ít sao?” Khanh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, “Vũ An, ta biết ngươi lo lắng cái gì, nhưng mà không sao, chỉ cần tiểu Miên Miên không rơi vào tay bọn họ, ta chịu khổ một chút cũng không sao…”
“Ai nha…” ba người cùng thở dài, hiện tại tiểu Miên Miên đã bị mang đi, các nàng có thảo luận thêm cũng không làm được gì, nên suy nghĩ chút nữa làm sao nói giúp Khanh Nguyệt đây a!!
Khanh Nguyệt cùng ba người Bích Vũ An đến sân, thì đã nhìn thấy không ít đến trước.
“Ai nha, Khanh tam tiểu thư, nhìn thái độ của ngươi còn không tích cực bằng triệu hoán thú của ngươi a! nhìn vật nhỏ của ngươi đi, so với ngươi còn đến sớm hơn a!” âm thanh Vu Đạt âm dương quái khí truyền đến. Lúc đầu Vu Đạt La còn lo lắng, Khanh Nguyệt luôn lo lắng cho tiểu súc sinh kia như vậy, hôm nay không biết có dùng thủ đoạn gì không? không ngờ thời gian tập hợp còn chưa đến, vật nhỏ này đã tự nhiên chạy đến. Nhìn bộ dạng nó ngây thơ rung đùi đắc ý, Vu Đạt La kéo ra nụ cười độc ác tàn nhẫn. Nhìn cho đã đi vật nhỏ, đây là thời khắc cuối cùng ngươi thấy thế giới mỹ hảo này a.
Bình thường Khanh Nguyệt đối với khiêu khích châm chọc của Vu Đạt La đều mặc kệ, nhưng Vu Đạt La vừa nói xong câu kia, liền khiến Khanh Nguyệt rùng mình. Vu Đạt La vừa nói cái gì? tiểu Miên Miên, đến còn sớm hơn mình?
“Nguy rồi Khanh Nguyệt! ngươi xem, tiểu Miên Miên ở đó!” Bích Vũ An bên cạnh kéo kéo Khanh Nguyệt, chỉ vào cục bông nhỏ đứng đó cách các nàng không xa.
Sao lại có thể như vậy? nhìn thấy cục bông nhỏ quen thuộc, con ngươi Khanh Nguyệt co lại, “Miên Miên!” sao ngươi lại ở chỗ này! Khanh Nguyệt bước nhanh đến trước mặt Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần nghe thấy Khanh Nguyệt chất vấn, không vui xoay người, dùng cái mông hướng về phía Khanh Nguyệt. Hừ! lão nương còn đang tức giận, hiện tại không muốn để ý đến ngươi!
“Ồ –” Vu Đạt La luôn chú ý Hoa Miên Thần thấy tình huống này, liền phát sinh tiếng giễu cợt. Ta nói sáng nay tiểu súc sinh này sao lại đến sớm hơn chủ của nó, thì ra là đang giận dỗi với chủ của nó. Cùng triệu hoán thú của mình giận dỗi, còn không quản được triệu hoán thú của mình, Khanh Nguyệt a! ngươi làm triệu hoán sư cũng thật thất bại a, quay về làm chiến sĩ của ngươi đi a! tiện mệnh tiểu súc sinh của ngươi để ta lấy cho.
“Được rồi, mọi người cũng đến đủ rồi, bây giờ chúng ta đem triệu hoán thú đến đại lâu huấn luyện triệu hoán thú.” Vu Đạt La không chờ xem Khanh Nguyệt nói gì với Hoa Miên Thần, liền lớn tiếng hô, hắn xoay người bước nửa bước, quay đầu liếc nhìn Khanh Nguyệt bên này, “Khanh tam tiểu thư, chân triệu hoán thú của ngươi ngắn như vậy, nên giữ cho tốt, đừng để ta nhân cơ hội này “làm mất” a!”
“Ngao ngao ngao!” tên Địa Trung Hải chết tiệt nhà ngươi, cái chân củ cải của ngươi cũng ngăn a! Hoa Miên Thần không phục mài tiểu chân ngắn của mình, tức giận hừ hừ đuổi theo.
Vu Đạt La nhìn thấy Hoa Miên Thần không phục bước nhan tiểu chân ngắn của mình, nụ cười trên mặt càng sâu. Tiểu súc sinh này, quả nhiên là ngu xuẩn!
Tại nơi Vu Đạt La không nhìn thấy, mặt Hoa Miên Thần đầy tức giận. Tên Địa Trung Hải chết tiệt nhà ngươi, lão nương đang giận không muốn đối mặt với Khanh Nguyệt nên mới giả vờ tức giận đuổi theo ngươi thôi a!
Khanh Nguyệt cũng không chờ ba người Bích Vũ An gọi triệu hoán thú ra, liền đuổi theo.
Dọc đường đi, Khanh Nguyệt cũng không có cơ hội nói chuyện với Hoa Miên Thần. Xung quanh nhiều người, bề ngoài của Hoa Miên Thần lại xuất chúng dụ người, xung quanh nàng có nhiều ánh mắt không kiềm được đang nhìn nó.
“Đến rồi.” Vu Đạt La dẫn mọi người đến trước đại lâu cao hơn 20m, dùng chân lại. Hắn quay đầu nhìn về phía Hoa Miên Thần cười gian xảo nói: “vật nhỏ, chủ nhân của ngươi rút được lâu một, bây giờ ngươi vào trước đi!”
“Khoan đã….”
Khanh Nguyệt vội vàng hé miệng, một bước vọt đến phía sau Hoa Miên Thần, khom lưng muốn ôm lấy nàng, Hoa Miên Thàn liền tránh khỏi hai tay của Khanh Nguyệt, sau đó nhanh chóng chạy đến đại lâu.
“Khoan cái gì? Khanh tam tiểu thư, hôm qua đã cho các ngươi một ngày cùng triệu hoán thú ở chung rồi, nếu còn có lời muốn nói, vậy thì chờ một tuần sau đi a!! hy vọng khi đó, vật nhỏ của ngươi có thể bình an đi ra nghe ngươi nói những lời chưa kịp nói ~” Vu Đạt La nhe răng cười, nhìn Hoa Miên Thần chạy về phía đại lâu, trong lòng thoải mái không thôi. Vĩnh biệt, tiểu súc sinh!
Hoa Miên Thần đứng ở lối vào tầng một, đột nhiên quay người lại hướng về phía Khanh Nguyệt “ngao” một tiếng, sau đó dứt khoát đi vào trong lâu. Khanh Nguyệt, một tuần sau, ngươi hãy nhìn ta bình an đi ra, khi đó hy vọng ngươi sẽ thay đổi thái độ với ta. Ta muốn ngươi biết, ngươi tự quyết định mọi thứ với ta, tất cả đều là sai lầm! trong mắt ngươi cho dù ta nhỏ yếu, thì không cần bất kỳ thay đổi nào vẫn có thể sống sót ở lại trại huấn luyện này!
Đối với Hoa Miên Thần mà nói, cuộc chia tay này chỉ là một tuần, tuy không nỡ nhưng rồi sẽ qua nhanh. Nhưng đối với Khanh Nguyệt mà nói, Hoa Miên Thần một bước đi vào đại lâu huấn luyện, thì tựa như cùng nàng sinh ly tử biệt!
“Khanh Nguyệt!” ba người Bích Vũ An mang triệu hoán thú của mình chạy đến, các nàng còn chưa thấy Hoa Miên Thần chạy vào đại lâu, “tiểu Miên Miên đâu?”
“Vào rồi…” Khanh Nguyệt nói xong câu này, tựa như mất hồn, toàn thân vô lực ngã xuống, Bích Vũ An và Tào Văn liền hoảng sợ đến đỡ nàng.
“Khanh… Khanh Nguyệt, ngươi đừng như vậy…” Bích Thiên Thiên lo lắng an ủi Khanh Nguyệt, “tiểu Miên Miên chắc sẽ không sao, vừa rồi chúng ta không thấy đám triệu hoán sư tinh anh ở trong đó….”
Không chờ Khanh Nguyệt có thêm hy vọng, lời nói của Vu Đạt La vô tình như thau nước lạnh dội lên mặt Khanh Nguyệt.
“Nhanh lên, tốc độ các ngươi nhanh một chút! triệu hoán thú tinh anh của người ta đã được đưa đến chờ ở trong từ sớm rồi, hy vọng triệu hoán thú của các ngươi đủ may mắn đụng với triệu hoán thú của bọn họ a!!”
Thì ra, đám người Lôi Giác không đến đây, vì thấy không đáng đứng cùng một chỗ với những triệu hoán sư này, nên sáng sớm liền để cho triệu hoán thú vào lâu, hiện tại triệu hoán thú đã vào lâu một của đại lâu huấn luyên và Hoa Miên Thần chính là con mồi của bọn chúng.
“Khốn kiếp!” Khanh Nguyệt đỏ mắt, nhìn Vu Đạt La tức giận mắng một tiếng.
“Khanh Nguyệt! ngươi đừng như vậy!”
“Khanh Nguyệt, ngươi bình tĩnh một chút!” ba người luống cuống chân tay kéo Khanh Nguyệt lại, đồng thời còn phân thần chỉ huy triệu hoán thú của mình đi vào đại lâu.
Vu Đạt La nghe thấy tiếng Khanh Nguyệt mắng, bất quá cũng không để ý. Hắn thấy kế hoạch của mình sắp thành công, trong lòng còn đang vui vẻ, Khanh Nguyệt chửi hắn một câu “khốn kiếp!” cũng không ảnh hướng gì hắn, ngược lại hắn đoán có thể xú nha đầu này đang rất tức giận!
Khi 500 triệu hoán thú đều vào đại lâu, Khanh Nguyệt ủ rũ đứng ngoài cửa nhìn đám thủ vệ cùng giáo quan đứng canh ngoài cửa, cuối cùng bất đắc dĩ cúi thấp đầu xuống. Thực lực nàng không mạnh như họ, không thể xông vào được…
Ba người Bích Vũ An đỡ Khanh Nguyệt cùng quay về phòng ngủ của nàng, nhìn Khanh Nguyệt ngồi trên giường trầm mặc không nói gì, ba người đều rất lo lắng.
“Khanh Nguyệt…” Khanh Nguyệt như vậy, khiến cho cảm giác rối bời luôn nằm trong lòng.
“Các ngươi về trước đi! yên tâm, ta không làm điều ngu ngốc đâu, ta còn phải chờ tiểu Miên Miên a!” nếu một tuần sau không chờ được tiểu Miên Miên, vậy thì ta sẽ nghĩ cách liều mạng với Vu Đạt La. Chỉ cần tiểu Miên Miên chết, Vu Đạt La ngươi cũng phải chôn cùng tiểu Miên Miên của ta!
Biểu tình của Khanh Nguyệt tuy nhìn khủng kiếp, nhưng nàng đã nói phải chờ tiểu Miên Miên đi ra, điều này cũng khiến ba người kia yên tâm. Đúng vậy, lo lắng tiểu Miên Miên ở trong đại lâu huấn luyện gặp nguy hiểm thì cũng chỉ là lo lắng của các nàng, tất cả mọi thứ phải chờ đến một tuần sau mới có thể biết được. Sân đại lâu huấn luyện lớn như vậy, tiểu Miên Miên không chừng có thể tránh được một tuần ở trong đại lâu a!
Không đúng, nhất định là có thể!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác gia: Miên Miê, đi, bán manh với mọi người một cái!
Tiểu Miên Miên: phi! lão nương đến giờ cũng không bán manh!
Tác giả: vậy ta sẽ viết Khanh Nguyệt biến thái hơn chút nữa a….
Tiểu Miên Miên (nhanh chóng nhổng người vẫy vẫy tiểu chân ngắn): ngao ngao ngao ngao —