Chương 46
Khanh Nguyệt thông qua linh hồn khế ước, thử gọi Hoa Miên Thần, nhưng có thể do nguyên nhân khoảng cách xa, Hoa Miên Thần cũng không có đáp lại. Vì vậy nàng cũng giống các triệu hoán sư tinh anh, vừa gọi Hoa Miên Thần vừa tìm kiếm cục bông trắng nhỏ. Ba người Bích Vũ An thấy vậy, cũng đi theo tìm giúp.
“Miên Miên, tiểu Miên Miên –”
Khanh Nguyệt chỉ kêu một tiếng, liền nghe thấy thấy được một tiếng đáp lại yếu ớt.
“Ngao… ”
Không chỉ Khanh Nguyệt nghe thấy, Bích Vũ An cũng dừng bước lại, xoay người nghi ngờ hỏi Khanh Nguyệt: “Khanh Nguyệt, ngươi có nghe tiếng tiểu Miên Miên kêu không?”
Không chờ Khanh Nguyệt trả lời, Bích Thiên Thiên bên cạnh hưng phấn kêu to: “ở đó! tiểu Miên Miên ở trên cây cột kia!”
Khanh Nguyệt nhìn theo hướng ngón tay Bích Thiên Thiên chỉ, liền thấy cách hàn băng mãng xà không xa, trên đỉnh cái trụ lớn, chậm rãi thò ra một cái đầu nhỏ tròn tròn.
“Tiểu Miên Miên, không sao rồi, xuống đây đi.” Khanh Nguyệt đến dưới trụ, hướng về phía Hoa Miên Thần giang hai tay.
Bất quá Hoa Miên Thần hiện tại cũng không còn sức để nhích đến gần mép trụ. Toàn bộ ma lực của nàng đã hao hết không còn, hạt châu màu tím đậm trong cơ thể hiện tại màu sắc hầu như trong suốt. Cho nên vừa rồi nàng cảm nhận được Khanh Nguyệt gọi nàng thông qua khế ước linh hồn, nhưng nàng không còn sức đáp lại.
Hoa Miên Thần sở dĩ trở nên yếu như vậy, tất cả đều phải nói đến tối qua.
Tối hôm qua, Hoa Miên Thần dùng một lần phép thuật cao cấp, hù dọa hàn băng mãng xà và triệu hoán thú xung quanh, sau khi hàn băng mãng xà bị thương nặng, nàng liền nhảy xuống trụ, sau đó lần lượt lấy mạng từng con triệu hoán thú kia. Tuy nói là sân huấn luyện lâu một, Hoa Miên Thần cũng không muốn lấy mạng đám triệu hoán thú này, nhưng mà trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ! cho dù đám triệu hoán thú vô tội này chỉ nghe lời chủ nhân của chúng công kích mình, nhưng…. thật xin lỗi, có trách thì trách Vu Đạt La đi a! nghe bên tai từng tiếng kêu thê thảm, Hoa Miên Thần không chút lưu tình phóng ra ma pháp băng hệ. Nàng cố gắng một kích giết hết, để đám triệu hoán thú này đi không thống khổ.
Khi Hoa Miên Thần kiểm tra xác nhận các triệu hoán thú ở lâu một đã chết hết, nàng phát hiện có khối đá trên nóc nhà không ổn. Trải qua việc từng đột nhập mật thất của Khanh Khiếu, Hoa Miên Thần cũng mẫn cảm với những cục đá này. Nơi này, không lẽ là mật thất? Hoa Miên Thần không chút do dự đạp viên đá kia, kéo theo đó là âm thanh “ầm ầm” một viên đá trên tường chậm rãi di chuyển, sau đó để lộ một cửa động đen như mực.
Thì ra là vậy! đây là một cái cửa động! Hoa Miên Thần ở cửa động nhìn xung quanh một hồi, liền nhanh chóng phán đoán. Vu Đạt La để cho hàn băng mãng xà từ chỗ này tiến vào sân huấn luyện đại lâu! khi cửa động mở ra thì Hoa Miên Thần xoay người rời đi. Hiện tại, nàng định nò lê trụ đá, giả vờ bản thân trốn trên trụ để tránh chết.
Trong lúc Hoa Miên Thần quay về trụ, nàng dùng lợi trảo nhanh nhẹn leo lên, hàn băng mãng xà đang nằm co mình trên đất không nhúc nhích đột nhiên bật dậy tấn công Hoa Miên Thần, không ngừng phóng hơn mười lần băng châm. Băng châm công kích vừa mạnh vừa nhanh, hoàn toàn không giống một hàn băng mãng xà bị thương phóng ra. Hoa Miên Thần bò lên trụ tránh không kịp, nên bị trúng vài cái băng châm, từ trên cột ngã xuống.
Sao lại như vậy? Hoa Miên Thần chịu đựng đau nhức trên lưng, cố gắng đứng dậy tránh băng châm đâm tới. Con ma thú chết tiệt này, không phải là tiến giai rồi chứ?
Hàn băng mãng xà bị Hoa Miên Thần làm trọng thương, đột nhiên vung đầu lên, thè lưỡi, dùng tư thế bò hình chữ “S” lao về phía Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần thấy hàn băng mãng xà như vậy, trong lòng trầm xuống, chết tiệt, con ma thú này thực sự tiến giai rồi a! hơn nữa, nhìn bộ dạng của nó hiện tại hung hăng, khả năng là do phép thuật cao cấp của mình làm biến dị!
Trong truyện có nói rõ, ma thú và triệu hoán thú không giống nhau, chỉ cần chúng phát sinh biến dị, cho dù có bị thương nặng hơn thì dưới sự biến dị kích thích sẽ khỏi hẳn. Theo thế giới cũ Hoa Miên Thần ở mà nói, đủ máu đủ lực thì sống lại! hơn nữa bọn chúng đối mặt với thời điểm nguy hiểm, thì sẽ bộc lộ tiềm lực, tốc độ tiến giai so với triệu hoán thú nhanh hơn gấp mười lần!
Nếu triệu hoán thú đột nhiên tiến giai như vậy trọng lúc chiến đấu, chỉ có thể tạo cơ hội cho kẻ thù. Nhưng ma thú chỉ cần cho chúng thời gian ngắn ngủi là có thể nhanh chóng tiến giai hoàn toàn, đồng thời thực lực tăng mạnh!
Chính mình trước đó chỉ lo tiệu diệt đám triệu hoán thú, mà hoàn toàn không để ý hàn băng mãng xà trọng thương có gì khác thường không, đúng lúc đủ thời gian cho hàn băng mãng xà biến dị và tiến giai.
Hiện tại mình và hàn băng mãng xà ngang cơ sao? không thể a!
Hoa Miên Thần nhìn hàn băng mãng xà vọt về phía mình, liền phóng ra một bức tường lửa, đồng thời mở rộng vách tường, khiến hàn băng mãng xà không thể lùi lại được. Hai bên tường đều vững chắc, hàn băng mãng xà không thể đi luồn qua được, trừ phi nó tìm được cửa khác đi vào.
Đáng tiếc, ma thú trung giai không có thông minh. Cách một cái tưởng lửa dày hàn băng mãng xà liền phóng băng châm, nhưng băng châm đụng phải tường lửa thì nhanh chóng tan ra.
Cơ hội tốt, Hoa Miên Thần không để ý vết thương trên lưng, lấy trong không gian ra một đống đồ ăn, điên cuồng ăn vào. Thật là, trong lúc đánh nhau căng thẳng như vậy còn ăn cái gì chứ, mình đúng là người đầu tiên a!
Đến khi Hoa Miên Thần cảm thấy ma lực vừa đủ mạnh rồi, tường lửa cùng dần yếu đi, hàn băng mãng xà thử phá tường lửa, Hoa Miên Thần bắt đầu súc ma lực, dùng một cái phép thuật cao cấp lớn mạnh hơn.
Chờ hàn băng mãng xà xuyên qua tường lửa được, chào đón nó chính là băng gai to bằng một nửa thân của nó. Băng gai này mặc dù so với băng châm nhỏ hơn nửa, nhưng nó dễ dàng phá được phòng ngự của hàn băng mãng xà, khi hàn băng mãng xà xuyên qua tường chui đầu vào, trong tích tắc, thân thể to lớn của hàn băng mãng xà hoàn toàn ngã xuống đất.
Phù — nguy hiểm thật, còn sống a. Hoa Miên Thần không thể không bội phục sinh mệnh cứng rắn của hàn băng mãng xà, chỉ để ý mỗi mình, nhưng mà…. có thể dưới sự công kích của ma pháp cao cấp có thể thở dốc được, không hổ là ma thú biến dị a! Hoa Miên Thần cảm thán đồng thời vung lên lợi trảo của mình, vẽ lên người hàn băng mãng xà thật nhiều vết thương lớn nhỏ.
Làm xong mọi thứ, thần kinh căng chặt của Hoa Miên Thần rốt cuộc cũng thả lỏng, ngay sau đó là cơn choáng váng kéo đến. Không xong rồi, không phải là mất máu quá nhiều đó chứ? vì bị thương sau lưng, Hoa Miên Thần cũng không biết trên lưng mình bị băng châm đâu rất sâu. Nàng lắc lư đến trụ đá, liều mạng tỉnh táo bò lên đỉnh cột, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Hoa Miên Thần ngất, hạt châu trong cơ thể lại điên cuồng vận chuyển ma lực cầm máu và chữa trị vết thương.
Đến khi Hoa Miên Thần nghe thấy Khanh Nguyệt dùng linh hồn khế ước gọi mình, thì mới phát hiện ma lực trong cơ thể đã khô cạn. Trời ạ, tối qua nàng bị thương năng vậy sao? chữa trị vết thương thôi mà hao hết ma lực? Hoa Miên Thần thử chuyển động cơ thể, trên lưng vẫn còn đau nhức mơ hồ kéo đến. Đệch! mất nhiều ma lực như vậy, vết thương vẫn không lành được? con rắn chết tiệt kia hạ thủ cũng ác lắm!
“Miên Miên, tiểu Miên Miên –”
Dưới cột truyền đến tiếng gọi quen thuộc, Hoa Miên Thần dốc hết sức, mới đem đầu mình dời đến mép trụ, cố gắng lên tiếng.
“Trời ạ! cục bông trắng nhỏ kia là triệu hoán thú của tiểu cô nương sao? ta thấy hình như nó bị thương rất nặng, không còn sức xuống nữa.” Tống tuần tra vừa cho ba người mang Vu Đạt La đi kiểm tra “hàn băng mãng xà” của hắn còn ở trong phòng của hắn hay không, sau đó một mình quay lại thì nhìn thấy cục bông nhỏ đang nằm trên trụ đá. Sợ uy áp của triệu hoán thú mình quá mạnh khiến cục bông nhỏ kia sợ không dám xuống, Tống tuần tra mang voi Lăng Tuyết của mình thu hồi vào không gian triệu hoán thú. Sống hơn nửa đời ngươi rồi, Tống tuần tra lần đầu tiên nhìn thấy triệu hoán thú đáng yêu như vậy, hắn ngẩng đầu mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần nằm trên trụ chỉ thò ra nửa cái đầu.
Khanh Nguyệt nghe Tống tuần tra nói xong, mới chú ý trên trụ có một vệt máu chói mắt, xung quanh cột còn có nhiều vết tích công kích.
Âm thầm tức giận mình sơ suất, Khanh Nguyêt chạy vài bước dùng sức mượn lực nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh trụ, một tay bám vách trụm một tay ôm Hoa Miên Thần vào ngực.
Chờ Khanh Nguyệt mang Hoa Miên Thần xuống đất, Tống tuần tra đã nhìn đến mắt trừng miệng ngốc.
“Tiểu nha đầu, thân thủ của ngươi…. rất tốt a!”
Khanh Nguyệt lo lắng cho Hoa Miên Thần trong ngực, mặt cũng không cười nổi, đành nhìn Tống tuần tra lắc đầu.
Tống tuần tra nhìn viền mắt Khanh Nguyệt đỏ lên, thông cảm khoát tay: “tiểu cô nương, đưa triệu hoán thú của ngươi cho ta xem…. ừm, chắc là ma lực hao hết, ngươi mau đem ma lực của mình cấp cho triệu hoán thú của ngươi đi, còn nếu trên người có mang theo ma hạch thì cho tiểu tử này hấp thụ. Ngươi nhìn vết thương trên lưng đi…. ai nha, tiểu tử này có thể ngay cửa chết mà tránh được, có thể nói cũng không dễ dàng gì….”
Tay Khanh Nguyệt run run tách phần lông nhiễm máu của Hoa Miên Thần ra, sau đó lại dùng sức ôm chặt nàng hơn, sau đó dùng linh hồn khế ước đem ma lực của mình truyền cho Hoa Miên Thần. Hoa Miên Thần lúc này cũng không từ chối ma lực Khanh Nguyệt cấp cho mình, hiện tại toàn thân nàng vô lực, cần một chút ma lực để giảm xuống tình trạng của mình hiện tại.
Thấy Hoa Miên Thần đồng ý tiếp nhận ma lực của mình, Khanh Nguyệt càng đau lòng hơn. Tiểu Miên Miên của nàng vẫn luôn thông cảm cho mình, bình thường đều dựa vào đồ ăn trữ ma lực, hiện tại lần đầu tiên phải nhận lấy ma lực do mình cung cấp, có thể thấy tình trạng của nàng thực sự không tốt.
Ba người Bích Vũ An cũng vây lại.
“Tiểu Miên Miên sao rồi?” trên mặt ba người đều có sự lo lắng.
Nhưng triệu hoán sư khác không tìm được ma thú của mình cũng từ từ quay về, khi thấy được Hoa Miên Thần đang nằm trong ngực Khanh Nguyệt, trong mắt hiện lên đố kị. Bọn họ không ngờ, một cục bông nhỏ mềm như vậy cư nhiên có thể sống thoát được miệng của ma thú sáu giai, dù sao thì lâu một đều là triệu hoán thú của triệu hoán sư tinh anh, coi như cũng đã chết hết rồi. Nhất là Khanh Khôn, khi xác nhận heo Ô Chỉ của mình đã chết, nước mắt cũng chảy khô, âm thanh cũng không còn. Các triệu hoán sư tiểu đội tinh anh ở đây cũng đành dùng mắt liếc Khanh Nguyệt vì có Tống tuần tra đứng ở đây, nhưng mà Khanh Khôn lại mặc kệ mọi thứ, mắt hắn lạnh lùng trừng Khanh Nguyệt, nhìn Hoa Miên Thần nằm trong ngực Khanh Nguyệt lưng đầy máu, ác ý nói: “Khanh Nguyệt, ta thấy ngươi đừng uổng phí ma lực nữa, triệu hoán thú phế vật của ngươi ta thấy sống cũng không còn lâu nữa đâu!”
Nghe lời Khanh Khôn nói, trong lòng Khanh Nguyệt lo lắng, nàng tức giận nhìn Khanh Khôn, còn chưa mở miệng phản bác thì ba người Bích Vũ An bên cạnh liền tức giận mắng hắn.
“Khanh Khôn, lòng dạ của ngươi thật độc ác, triệu hoán thú của ngươi chết rồi, còn muốn cả triệu hoán thú của người chết luôn!”
“Phải a, ta thấy cũng do tâm ngươi ác nên, triệu hoán thú của ngươi mới gặp báo ứng!”
“Ngươi…. các ngươi!” Khanh Khôn mất đi triệu hoán thú, trong lòng tức giận không chỗ xả, bị ba người Bích Vũ An mắng trong lòng còn tức hơn.
Trong lúc Khanh Khôn vén tay áo muốn đánh nhau với ba người Bích Vũ An, âm thanh Tống tuần tra vang lên: “tiểu mập mạp, nếu nói triệu hoán thú người khác là phế vật, thì nên suy nghĩ lại, triệu hoán thú của ngươi dưới sự công kích của hàn băng mãng xà sáu giai liệu có sống nổi không, còn triệu hoán thú của ngươi đâu rồi? ngược lại….” tính ra triệu hoán thú của ngươi so với phế vật không phải còn tệ hơn phế vật sao?
Khanh Khôn biết được câu sau Tống tuần tra không nói ra, “ta….” hắn đỏ mặt, muốn nói phế vật kia trốn ở chỗ tốt nhất, hơn nữa hàn băng mãng xà đã bị các triệu hoán thú khác hợp lực đánh bị thương, cuối cùng ma pháp công kích phế vật kia cũng yếu đi nhiều, cho nên phế vật kia mới may mắn sống sót. Nhưng hiện tại hắn đang đối mặt với Tống tuần tra có triệu hoán thú cao giai, đành phải nuốt xuống bất mãn trong lòng mình.
Tống tuần tra dường như thấy được ý Khanh Khôn muốn nói, ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần.
“Có đôi khi, vận khí cũng là một phần của thực lực!”
Vận khí cũng là một phần của thực lực sao? Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần trong ngực không nhúc nhích, chân mày nhăn lại. Nếu vận khí tiểu Miên Miên thực sự tốt, thì sẽ không bị mình triệu hoán ra, đi theo một chiến sĩ biến thái….. như mình, cùng vào trại huấn luyện chịu nạn giống mình, nhiều lần bị thương!
Nếu như, tiểu Miên Miên không bị mình triệu hoán ra, thì sẽ có một triệu hoán sư thực sự yêu thương nó, ngươi đó có bối cảnh cường đại, thân phận cao quý, có thể bảo vệ được tiểu Miên Miên nhỏ yếu khả ái này, quan trọng hơn làn, ngươi đó sẽ không nảy sinh tâm xấu với tiểu Miên Miên!
“Tống…. Tống đại nhân….” đang lúc Khanh Nguyệt suy nghĩ mất hồn, liền có tiếng bước chân cắt lời nàng.
Là đám người Lôi Chương, Lôi Giác đang vội vàng chạy về, nhìn Tống tuần tra nói: “Tống đại nhân, chúng ta phát hiện một cái mật đạo….”
Mật đạo? Tống tuần tra cũng không nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần si mê nữa, ngược lại nghiêm túc với Lôi Chương: “mang ta đến xem!” tại đại lâu huấn luyện triệu hoán thú này sao lại có mật đạo chứ?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Ở đây giải thích một chút, tiểu Miên Miên vẫn luôn giấu băng hệ ma pháp của mình, trùng hợp hàng băng mãng xà cùng là băng hệ ma pháp, cho nên nó có thể gánh tội thay tiểu Miên Miên.
Một số bạn nói tiểu Miên Miên may mắn như vậy, sao không bị người khác nghi ngờ? hừm…. nói thế nào đây? vậy chúng ta thử làm cái ví dụ thực tế nhé. nếu nhốt một đàn sói và một con sư tử cùng một con chuột nhỏ trong căn phòng lớn, qua một đêm, chó sói chết hết, sư tử trọng thương, con chuột chỉ bị thương nhẹ, vậy mọi người có nghĩ là con chuột làm sư tử trọng thương và đàn sói chết hết không?
Cho nên, gặp phải chuyện như vậy, người bình thường luôn lý giải như vậy, cũng khó nghĩ khác được a.