Chương 47
Tống đang cùng đám người Lôi Chương rời đi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, liền phái ra hai vị quan tuần tra nói với bọn họ: ” các ngươi đến những lâu khác đem triệu hoán thú của mình về đi, tiểu Trương và tiểu Từ các ngươi bồi bọn họ, bảo vệ mọi người an toàn cẩn thận, thuận tiện kiểm tra xem triệu hoán thú ở những lâu khác có bị hại không.”
Lâu một ngoại trừ triệu hoán thú Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt ra, thì những triệu hoán thú khác đều đã chết. Mọi người đành phải quay về phòng ngủ của mình mà khóc lóc, phải rồi còn phải thu dọn hành lý nữa. Tin chắc không lâu sau, bọn họ sẽ phải rời khỏi trại huấn luyện này.
Còn Khanh Nguyệt, cũng muốn sớm mang Hoa Miên Thần về phòng ngủ, hiện tại ma lực của nàng chỉ còn lại một nửa, nhưng nửa còn dư lại Hoa Miên Thần không chịu hấp thu tiếp. Tiểu Miên Miên vốn cần ma lực chữa thương, nhưng vẫn không quên suy nghĩ cho mình.
Khanh Nguyệt hít mũi một cái, đồng thời cảm động hạ quyết tâm.
Mặc dù linh hồn khế ước triệu hoán thú của ba người Bích Vũ An vẫn còn, nhưng các nàng cũng lo lắng triệu hoán thú của mình bị thương. Nói với Khanh Nguyệt một tiếng, ba người theo hai vị quan tuần tra đi đến những lâu khác.
Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần về phòng ngủ, cẩn thận để Hoa Miên Thần lên giường, lấy một cái tui đeo lên lưng, cầm trọng kiếm ra cửa. Trải qua chuyện ồn ào của Vu Đạt La, buổi huấn luyện hôm nay coi như không có, các triệu hoán sư cũng không còn tâm tinh huấn luyện, các giáo quan cũng không phải là không huấn luyện, nhưng bọn họ còn phải bồi quan tuần tra điều tra rõ việc ma thú đột nhập vào đại lâu huấn luyện triệu hoán thú, để cho chủ thành thành chủ một cái công đạo. Nói gì cũng được, miễn sao tốt cho mình. Tiểu Miên Miên hiện tại cần lượng đồ ăn lớn, chính mình nhân lúc này đến rừng Thanh Nam một chuyến.
Ba người Bích Vũ An cũng thuận lợi đến cửa tìm được triệu hoán thú của mình, xác định triệu hoán thú của mình không bị thương gì, liền thở dài một hơi. Đem triệu hoán thú của mình thu hồi vào không gian, ba người nghĩ đến cái lưng Hoa Miên Thần đỏ rực, trong lòng vừa thả lỏng lại căng lên.
“Đi thôi, chúng ta đến chỗ Khanh Nguyệt xem tiểu Miên Miên….”
Quan tuần tra vẫn đang mang các triệu hoán sư đi từng lâu thu hồi triệu hoán thú của mình về, Bích Vũ An các nàng tìm được triệu hoán thú của mình rồi nên có thể rời đi trước, không cần lên lâu khác. Trong lúc xuống dưới lâu, Tào Văn đột nhiên nói một câu: “ta đột nhiên cảm thấy, tiểu Miên Miên thực sự không hợp ở trong trại huấn luyện tàn khốc này….”
“Bây giờ ngươi thấy được sao? ta đã cảm thấy như vậy từ sớm rồi!” Bích Thiên Thiên sau đó tiếp lời.
Bích Vũ An cũng đồng cảm gật đầu nói: “với triệu hoán thú của chúng ta, chúng ta cảm thấy tham gia huấn luyện bị thương là bình thường, nhưng dính đến trên mình tiểu Miên Miên, thì cảm thấy không đành lòng. Tiểu Miên Miên khả ái như vậy, nhưng so với nó là triệu hoán thú thì trông nó càng giống sủng vật hơn, chỉ thích hợp nuôi trong phòng, được chủ nhân sủng ái.”
Bích Thiên Thiên điên cuồng gật đầu tán thành, “không sai, Khanh Nguyệt nói phải lạnh nhạt đối đãi với tiểu Miên Miên, là muốn tiểu Miên Miên trưởng thành làm triệu hoán thú chân chính, nhưng mà….”
“Tống tuần tra nói vận khí cũng là một phần của thực lực, vận khí của tiểu Miên Miên luôn rất tốt, lâu một toàn bộ triệu hoán thú chết, nhưng chỉ có mình nó sống sót, nhưng mà….. thấy tiểu Miên Miên một thân thương, ta cũng thấy đau lòng….”
“Các ngươi nói xem, tiểu Miên Miên có thể lớn thành một con triệu hoán thú mạnh mẽ không?” Tào Văn quay đầu hỏi hai vị bằng hữu.
“…”
Rất khó, đây là đáp án trong lòng ba người. Kỳ thực từ lúc đầu, mọi người đều nghĩ Hoa Miên Thân cố gắng sống được, thì không thể mạnh lên được. Nhưng khi Vu Đạt La nói bắt đầu huấn luyện triệu hoán thú, các nàng liền nghĩ đến điều đầu tiên chính là cho triệu hoán thú của mình đi bảo vệ Hoa Miên Thần, chứ không phải Hoa Miên Thần mạnh mẽ bảo vệ chính mình. Cho dù sau này Khanh Nguyệt nói phải lạnh nhạt với Hoa Miên Thần, ép nàng trưởng thành, thì vẫn như cũ không thể ngưng việc muốn bảo vệ Hoa Miên Thần.
Nhưng mà, chuyện ma thú lần này đúng là Vu Đạt La giở trò, Vu Đạt La nhất định sẽ không còn làm giáo quan được nữa, vậy thì tương lai cuộc sống của tiểu Miên Miên sẽ tốt hơn rồi a?!
Khi ba người đến lâu một, có một đám triệu hoán sư thu hồi triệu hoán thú của mình rồi nhưng vẫn chưa rời đi, mà tụ lại một chỗ thảo luận gì đó.
“Sao các ngươi còn chưa về? đả xảy ra chuyện gì?” Bích Thiên Thiên tò mò đến hỏi.
Một nữ triệu hoán sư nhìn Bích Thiên Thiên chớp mắt, nhỏ giọng nói: “ngươi biết không? mật đạo ở lâu một thông đến tầng hầm phòng ở của Vu Đạt La! hơn nữa ta nghe một tạp dịch nói, hàn băng mãng xà Vu Đạt La nuôi chính là con đã xuất hiện ở lâu một!”
“Nói vậy, Vu Đạt La không phải tiêu rồi sao?”
“Nhất định là tiêu rồi! mấy thiếu gia tiểu thư chủ thành kia đều khóc rất nhiều quay về phòng ngủ của mình, trong miệng thì thào nói viết thư gửi về cho thành chủ – chủ thành lấy lại công bằng cho bọn họ!”
Bích Thiên Thiên quay đầu nhìn Bích Vũ An và Tào Văn, hai người gật đầu với nàng biểu thị nghe thấy.
“Vậy hiện tại chúng ta nhanh đến chỗ Khanh Nguyệt đi, đem tin tốt này nói với Khanh Nguyệt a!!”
Thật tốt, điều các nàng mong chờ nhất đã thành sự thật. Vu Đạt La xuống đài một cái, thì đám giáo quan hùa theo hắn cũng sẽ bị điều tra. Khanh Nguyệt và tiểu Miên Miên ở trại huấn luyện này chính là kẻ thù lớn nhất của Vu Đạt La, chỉ cần Vu Đạt La không còn ở lại, cuộc sống của các nàng sẽ tốt hơn nhiều. Đương nhiên, các triệu hoán sư khác cũng có thêm thời gian thoải mãi hơn!
Khi ba người đến trước cửa phòng ngủ của Khanh Nguyệt, gõ cửa cũng không thấy Khanh Nguyệt ở trong phòng ngủ. Tiểu Miên Miên bị thương, Khanh Nguyệt lúc này không ở trong phòng ngủ lại đi đâu a? ba người nghi ngờ nhìn nhau, trước tiên quay về phòng ngủ của mình nghỉ ngơi. Chuyện hôm nay phát sinh lớn như vậy, tâm các nàng cũng cần chút bình tĩnh.
Chờ đến trưa, ba người lại đến tìm Khanh Nguyệt, lúc này Khanh Nguyệt đã về đến phòng ngủ. Nghe trong phòng có mùi thịt nướng, trong lòng ba người càng nghi hoặc nhiều hơn. Mùi thịt nướng này không giống nhà ăn làm, mà giống vị lần trước đến rừng Thanh Nam do Khanh Nguyệt tự tay nướng. Nhưng mà…. cửa trại huấn luyện đã đóng chặt, Khanh Nguyệt lấy thịt nướng ở đâu ra? Khanh Nguyệt nhìn ba người nghi hoặc, hé miệng định nói gì đó, nhưng lại lại dừng một chút, cuối cùng nói: “ta biết các ngươi đang nghi ngờ cái gì, nhưng hiện tại ta không thể nói cho các ngươi biết được, phải chờ các ngươi mạnh hơn một chút, được Nguyên giáo quan đồng ý thì ta mới có thể nói cho các ngươi biết.”
Kỳ thực với thực lực hiện tại của ba người, đi quanh bìa rừng Thanh Nam cũng không có nguy hiểm gì. Nhưng tóm lại cửa đến rừng Thanh Nam là do Nguyên giáo quan nói với Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt cảm thấy ít nhiều gì thì cũng nên hỏi Nguyên giáo quan trước mới được.
Đối với bí mật của Khanh Nguyệt, ba người cũng không có gì bất mãn. Các nàng nói sang chuyện khác, còn nói đến chuyện Vu Đạt La.
“Khanh Nguyệt, ngươi biết không? lần này Vu Đạt La tiêu rồi! mật đạo lâu một kia thông đến phòng ở của Vu Đạt La!”
Khanh Nguyệt quay đầu nhìn Hoa Miên Thần nằm trên giường ăn xong thịt nướng của mình bất động, nhìn ba người chớp mắt nói: “ta cũng đoán được. Hiện tại thời gian không còn nhiều, nhà ăn chắc đã mở cửa, chúng ta đi ăn cơm trưa trước đi! sáng sớm tuy không có huấn luyện, nhưng hiện tại bụng cũng có chút đói rồi.” mặc dù buổi sáng Khanh Nguyệt không có huấn luyện, nhưng đi săn ma thú nương thịt cũng mất sức không ít, cho nên hiện tại bụng cũng đã thấy đói.
Không phải ngươi vừa ăn thịt nướng xong sao? Bích Vũ An trừng mắt nhìn Khanh Nguyệt: “ah…. đi, ta cũng thấy đói bụng rồi, chúng ta đến nhà ăn trước đi.” nàng cảm thấy Khanh Nguyệt muốn nói gì đó với các nàng nhưng lại muốn tránh tiểu Miên Miên, liền theo Khanh Nguyệt đi ra.
Khi bốn người đến nhà ăn, ăn xong cơm trưa, liền tìm một chỗ ngồi xuống. Khanh Nguyệt trầm mặc một hồi, sau đó hít sâu một hơi chậm rãi nói: “Vu Đạt La gặp chuyện, hiện tại trại huấn luyện đang còn loạn, ta muốn nhân cơ hội này, đem tiểu Miên Miên đi cho!” cho dù thế nào, thì cũng phải mang tiểu Miên Miên ra khỏi trại huấn luyện này, cho dù là vì an toàn của tiểu Miên Miên, hay là… trái tim không thể quản của mình.
Vừa rồi đi săn ở rừng Thanh Nam, Khanh Nguyệt rốt cuộc cũng có thể đem mọi lo lắng trong lòng mình, cùng với thống khổ và phẫn nộ toàn bộ phát tiết ra ngoài, nàng tựa như ma đầu chém giết xung quanh, chờ lấy lại tinh thần, cây cối xung quanh nàng đều bị chém gãy hết, thi thể ma thú cũng năm quanh dó. Phát tiết được phẫn nộ, nhưng sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn! Khanh Nguyệt biết, hiện tại không thể khống chế tình cảm của mình, tiểu Miên Miên còn ở lại cạnh mình, không những ảnh hưởng sâu đến mình, mà còn hại đến tiểu Miên Miên! tiểu Miên Miên quá mức tin mình, cũng không có phòng bị, đối mặt với tiểu Miên Miên khả ái như vậy, có trời mới biết sau này mình sẽ làm chuyện gì không thể tha thứ được!
Ba người không có lên tiếng phản bác đề nghị của Khanh Nguyệt, trước đó không lâu, ba người các nàng cũng đã thảo luận chuyện này, cuối cùng thống nhất kết luận, tiểu Miên Miên không thích hợp ở lại trại huấn luyện này.
“Nhưng mà… Vu Đạt La sau này sẽ không còn nữa, tương lai tiểu Miên Miên sẽ tốt hơn một chút a?!” Bích Thiên Thiên cuối cùng vẫn hỏi dò một câu. Tiểu Miên Miên không thích hợp ở lại trại huấn luyện, nhưng các nàng cũng không muốn tiểu Miên Miên rời đi, nghĩ đến sau này huấn luyện không có cục bông trắng nhỏ bên cạnh làm bạn, Bích Thiên Thiên cảm thấy tương lai hoàn toàn u ám.
“Nhất định…. phải đem tiểu Miên Miên đi sao?”
“Đúng vậy! Khanh Nguyệt, ngươi muốn đem tiểu Miên Miên đi, thì cũng nên tìm người thích hợp chứ? thay vì đem tiểu Miên Miên cho người không rõ lai lịch, thì không bằng giữ nó bên mình hảo hảo bảo vệ nó, dù sao ngươi thân thủ cũng giỏi như vậy….”
Cũng chính vì ở cạnh ta, tiểu Miên Miên sẽ càng nguy hiểm hơn, Khanh Nguyệt khổ sở nhếch môi bất đắc dĩ nói: “hiện tại ta chưa chọn được người thích hợp, các ngươi cũng biết, những người trong gia tộc ta…. cho nên Vũ An, Thiên Thiên, tiểu Văn, ta nhờ các ngươi giúp ta, các ngươi có biết ai đáng tin, ôn nhu nuôi ma thú hoặc triệu hoán thú làm sủng vật. Tiểu Miên Miên ở cạnh ta, cuối cùng cũng phải tách rời ta để huấn luyện triệu hoán thú. Tiểu Miên Miên có thể tránh được một lần, hai lần, nhưng ba bốn lần sau thì sao? ta không dám chắc sau này tiểu Miên Miên sẽ gặp được vẫn khí tốt như vậy. Huống hồ, mỗi lần thấy tiểu Miên Miên bị thương, ta…. rất khó chịu!” trong lòng thống khổ đè nén tình cảm, Khanh Nguyệt không thể nói ra được, đành phải nhịn lấy ba chữ “rất khó chịu”.
Nghe Khanh Nguyệt nói như vậy, ba người Bích Vũ An mới nhớ đến, còn chưa huấn luyện triệu hoán thú, hiện tại mọi người đã mang triệu hoán thú của mình ra, nhưng sau đó sẽ phải đến đại lâu tiến hành huấn luyện. Trước mắt lại hiện lên cạnh tượng Hoa Miên Thần toàn thân dính máu, hấp hối, trong lòng liền khó chịu. Qủa thực tìm một người mang tiểu Miên Miên giao cho hắn, để tiểu Miên Miên rời khỏi trại huấn luyện tàn khốc này là lựa chọn tốt nhất.
Còn vì sao Khanh Nguyệt không tìm người nhà mình, mà nhờ ba người các nàng. Bích Vũ An các nàng ở cùng Khanh Nguyệt một thời gian lâu, nên đối với cuộc sống lớn lên của Khanh Nguyệt ở Khanh gia cũng biết một phần. Trong trại huấn luyện này, thực sự thì mỗi đại gia tộc đều có xích mích, đừn thấy Bích Vũ An cùng Bích Thiên Thiên và Tào Văn gần gũi thì nghĩ rằng tốt, thực tế khi đi đường gặp những người khác trong gia tộc họ cũng phải dùng mặt để mỉm cười, nhìn Khanh kỳ quái ai cũng dựng râu trợn mắt với Khanh Nguyệt, dù không biết bọn họ khinh thường Khanh Nguyệt cái gì? nhưng bàn về thực lực, Khanh Nguyệt có thể nói là triệu hoán sư mạnh nhất trong trại huấn luyện này!
“Ai nha, hiện tại vẫn chưa tìm được người thích hợp. Khanh Nguyệt ngươi đừng quá xúc động. Chúng ta sẽ xem giúp người coi ai thích hợp trong gia tộc.”
“Ta biết, chuyện liên quan đến tiểu Miên Miên, ta sẽ không xúc động mà làm loạn!”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Về một vài vấn đề được bình luận trong hai ngày qua, hôm nay sẽ giải thích luôn.
Thứ nhất, tác giả viết văn không có suy nghĩ, hừm…… cái này không đúng, vì suy nghĩ quá nhiều, nên nới giỡn đến giờ, có nhiều tình huống được tả rõ ràng.
Thứ hai, Miên Miên là một đột viên đặc chủng, sao tính cảnh giác lại kém như vậy? hai lần trước có thể đổ nguyên nhân do nàng tự đại, thân làm người nhất định sẽ cảm giác mạnh hơn khi làm thú, đối thủ của mình thì lại quá yếu. Còn lần cuối cùng, nhấn mạnh lần nữa, Miên Miên nàng không phải người của thế giới này, chính nàng cũng không ngờ đến mà thú bị mình đánh sắp chết lại đột nhiên biến dị tiến giai, giống như ở thế giới cũ của nàng một người đang làm nhiệm vụ đột nhiên bị cắt tứ chi rồi đúng dậy phản đòn. Nếu đổi thành Khanh Nguyệt, thì sẽ không như vậy, giải thích vậy rồi mà còn không chịu thì hết cách _(:з” ∠)_
Cuồi cùng, tác giả thêm vài giả định chắc chắn sẽ khiến mọi người khó chịu, tác giả cũng không thể làm hoàn mỹ được, ở đây có chút áy náy với mọi người, thực sự có lỗi. Mọi người theo dõi văn đến đây thực sự cũng cảm ơn mọi người, nhưng nếu có chỗ không thể xem được, thì đừng quá miễn cưỡng, cũng như bình thường giả định nào tác giả không thích thì có thể bỏ văn.