Chương 48
Khanh Nguyệt ăn xong bữa trưa, sau đó gói một đống đồ ăn, quay về phòng ngủ đút hết cho Hoa Miên Thần, sau đó nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên người nàng, cẩn thận giúp nàng băng bó vết thương. Đêm đó, Khanh Nguyệt lần đầu đem Hoa Miên Thần ôm vào ngực, cố gắng đè nén dục vọng trong lòng, chỉ im lặng ôm Hoa Miên Thần nằm cả đêm. Thời gian tiểu Miên Miên ở cạnh bồi mình không còn nhiều, chính mình phải biết quý trọng thời gian hiện tại
Còn Hoa Miên Thần lại nghĩ sau khi mình ra khỏi sân huấn luyện, Khanh Nguyệt sẽ tức giận vì mình tự ý hủy kế hoạch của nàng, không những không nghe lời nàng còn vào trong đại lâu huấn luyện triệu hoán thú, để một thân thương quay về, có thể đối mặt với mình sẽ càng lạnh lùng hơn. Nhưng không ngờ, Khanh Nguyệt lại thân cận với mình.
Lẽ nào mình đạt được mục đích rồi? cái này thực sự để cho Khanh Nguyệt hiểu rõ, cho dù dùng thái độ lạnh lùng ép mình trưởng thành, chính mình vẫn không thể trở thành triệu hoán thú thật sự? bất quá đúng như lời vị quan tuần tra kia nói, vận khí đúng là một phần của thực lực, Khanh Nguyệt nhiều lần tiếp nhận chính mình vận khí tìm được chỗ sống từ trong cái chết, về sau sẽ không ép mình trưởng thành nữa a?
Ôm ảo tưởng như vậy, Hoa Miên Thần kề sát ngực Khanh Nguyệt, tiến vào mộng đẹp.
Cứ vậy trôi qua một ngày, đến ngày thứ hai, tạp dịch thổi còi, biểu thỉ hôm nay tiếp tục huấn luyện. Mà huấn luyện bọn họ, chính là Nguyên giáo quan bọn họ thích nhất.
Khi mọi người vừa ăn xong tập hợp trên sân, nhiều người hưng phấn thảo luận chuyện hôm qua liên quan đến Vu Đạt La.
Khanh Nguyệt các nàng còn mơ màng nghe mỗi người một câu, rốt cuộc cùng hiểu được xảy ra chuyện gì.
Vốn dĩ, đại lâu huấn luyện triệu hoán thú từ ban đầu không có mật đạo gì cả, nhưng qua mỗi năm huấn luyện triệu hoán thú, luôn có vài triệu hoán thú tiềm lực tốt dùng ma pháp phá hỏng tưởng đại lâu, cho nên qua vài lần đại lâu huấn luyện triệu hoán thú, đều phải tiến hành sửa chữa. Cũng không biết Vu Đạt La đến trại huấn luyện làm giáo quan được bao lâu rồi, hắn đột nhiên tiếp nhận huấn luyện triệu hoán thú và công việc sửa chữa, sau đó, đại lâu nàu liền xuất hiện một cái mật đạo như vậy.
Còn vì sao Vu Đạt La đột nhiên tạo ra một cái mật đạo như vậy, sau một đêm đám người Tống tuần tra thẩm vấn thì mới hiểu được, thì ra mỗi năm luôn có vài tên kích động không phục tùng Vu Đạt La quản giáo, cho dù Vu Đạt La nhiều lần hại bọn họ, nhưng bọn họ vẫn có thể cắn răng chịu được. Để đám cứng đầu này chiến đấu với ma thú, không thể để quá mức, cứ vài tuần một lần, đối với thực lực không kém thì có thể tránh được miệng ma thú, thời gian còn lại Vu Đạt La đành phải cắn răng nhìn đám cừng đầu kia. Vốn Vu Đạt La không thể đơn giản động thủ với những triệu hoán sư kia, nên ngầm tìm cách động thủ với triệu hoán thú của bọn cứng đầu kia không phải tốt hơn sao? ở lâu một làm một cái mật đạo, phái mấy con ma thú mình thuần phục đến giết chết đám triệu hoán thú cứng đầu kia, để những kẻ không phục tùng mình, nếm mùi mất đi triệu hoán thú, đây không phải là hình phạt nặng nhất đối với những tên cứng đầu sao?
Cho nên những triệu hoán sư rời khỏi trại huấn luyện này đều biết, đại lâu huấn luyện triệu hoán thú chính là ác mộng của các triệu hoán sư và triệu hoán thú, cho dù là triệu hoán thú có mạnh hơn nữa đi vào đại lâu huấn luyện, chỉ cần là người Vu Đạt La ngứa mắt, triệu hoán thú của họ sẽ không thể sống sót ra khỏi đại lâu này được. Trước kia bọn họ không hiểu nguyên nhân bên trong, hiện tại tin rằng không lâu nữa mọi tin tức sẽ được truyền ra ngoài trại huấn luyện.
Năm nay, Vu Đạt La thẳng thừng nhắm vào Khanh Nguyệt và Hoa Miên Thần, là bởi vì cho dù toàn bộ triệu hoán sư và triệu hoán thú cộng lại cũng không thể đả thương được mình, bọn họ đã có nhiều chống đối mình, nhưng để lại sẹo trên mặt mình chỉ có duy nhất Hoa Miên Thần!
Nguyên ngày hôm qua bắt được Vu Đạt La chính là thủ phạm cho ma thú hại chết toàn bộ triệu hoán thú của tiểu đội tinh anh chủ thành, hôm nay quan tuần sát lại tiếp tục tra rõ toàn bộ nội tình của Vu Đạt La, đem toàn bộ mọi chuyện thương thiên hại lý của hắn moi ra. Càng đào sâu quan tuần tra càng thêm kinh hãi, Vu Đạt La làm giáo quan nhiều năm qua, trại huấn luyện của bọn họ cũng mất đi nhiều triệu hoán sư và triệu hoán thú vô tội.
“Vu Đạt La! ngươi cũng biết mỗi lần chúng ta đến biên giới chiến trường phía nam luôn thiếu triệu hoán sư, ngươi còn…” Tống tuần tra nổi danh là người thân thiện, nhưng lúc này xem hết mọi chuyện xấu xa mà Vu Đạt La làm, hắn cũng tức đến đá lăn Vu Đạt La bị trói hai tay sau lưng, “những triệu hoán sư cùng triệu hoán thú bị ngươi hại chết, bọn họ đến cả cơ hội ra chiến trường vì Long Châu thành chúng ta cũng không có, nhưng lại phải mất đi sinh mệnh tuổi trẻ trong trại huấn luyện này!”
“Phi –” Vu Đạt La nhổ một ngụm máu, nhìn Tống tuần tra cười lạnh nói: “…. phế vật đó, ở trong trại huấn luyện còn không chịu nổi, có lên chiến trường không phải cũng chịu chết thôi sao?” hắn biết bản thân hiện tại, cho dù hắn có khóc quỳ xin tha thứ, cũng không thoát được cái chết, vậy sao không kiên cường một chút.
“Ngươi còn dám nói!” Tống tuần tra lại đá Vu Đạt La một cước, “ta thà để các triệu hoán sư chết trên chiến trường, cũng không muốn họ chết trong tay loại người cặn bã như ngươi!”
Những quan tuần tra khác ở bên cạnh lạnh nhạt xem hết thảy, bọn họ cũng rất phẫn nộ với hành vi của Vu Đạt La, lấy đi nhiều sinh mệnh triệu hoán sư và triệu hoán thú như vậy, hèn chi mấy năm qua thu vào số lượng triệu hoán sư không ngừng tăng, nhưng số lượng triệu hoán sư ra chiến trường lại giảm đi. Trong đó Long Châu thành và các đại gia tộc có giao hảo, bọn họ tin tưởng trại huấn luyện có thể giúp hài tử nhà mình tốt hơn, mỗi lần đi thu triệu hoán sư họ đều mang hài tử nhà mình ưu tú nhất đến, nhưng mà lại không biết có bao nhiêu biến mất trong trại huấn luyện này? không biết có bao nhiêu triệu hoán sư mất đi thân phận? hiện tại chân tướng đã rõ ràng, bọn họ sau này làm gì còn mặt mũi đến gặp những gia chủ trưởng lão trong gia tộc kia? sao còn mặt mũi là tiếp tục thu lấy những triệu hoán sư kia?
Cho dù con cháu mình vào trại huấn luyện các gia tộc đồng ý ký hiệp nghị sinh tử, nhưng mà hiện tại biết hài tử nhà mình không phải được huấn luyện bình thường chết, mà bị giáo quan trong trại huấn luyện hại chết, bọn họ có thể cam tâm sao? việc này nếu lộ ra ngoài, sợ là muốn thu thêm triệu hoán sư càng thêm khó!
Các quan tuần tra tại chỗ không hẹn cùng có một ý kiến, chuyện mật đạo không thể dối được, những chuyện khác Vu Đạt La làm ở trại huấn luyện cùng với số lượng triệu hoán sư và triệu hoán thú bị hại chết, phải nghĩ cách dấu đi!
Từ lúc thành lập trại huấn luyện cho đến nay, từ ngày đầu tiên đã xuất hiện chuyện triệu hoán sư ở trong trại chết, là do…. một số triệu hoán sư được nuông chiều quá nhiều, nhịn không được huấn luyện cực khổ mà chết, năm đầu tiên trại huấn luyện hoạt động cũng là năm có nhiều triệu hoán sư chết nhất, nhưng khi Vu Đạt La tiếp nhận huấn luyện qua nhiều năm số triệu hoán sư chết so với nhiều năm qua triệu hoán sư chết trước kia cộng lại còn nhiều hơn!
Những con số đáng sợ, làm quan tuần tra như vậy sao dám nói ra? hoàn toàn để mọi chuyện trong trại huấn luyện công khai, sau này sao có thể đi thu triệu hoán sư? làm sao để triệu hoán sư ra chiến trường? đến khi đó không những chủ thành không phái triệu hoán sư đến giúp, mà những thành khác sợ là cũng không dám cho triệu hoán sư của họ và chiến sĩ đến đây giúp đỡ. Dù sao, các ngươi đối với triệu hoán sư Long Châu thành của mình ác độc như vậy, thì đối với những triệu hoán sư thành khác sao có thể nương tay a? đến khi đó, những triệu hoán sư quý báu của họ, rốt cuộc chết trên chiến trường hay là hại chết trong Long Châu thành, thì cũng không thể nào tra ra được.
Cũng may, hiện tại bên ngoài chỉ biết trong trại huấn luyện nổi tiếng nghiêm khắc, nhiều người cũng chỉ nghĩ nó là cuộc huấn luyện tàn khốc, cũng không biết thật sự bên trong có giáo quan hãm hại triệu hoán sư. Những quan tuần tra nhìn nhau, sau đó cho người mang Vu Đạt La xuống.
Bò cạp vương của Vu Đạt La tối hôm qua đã bị voi Lăng Tuyết của Tống tuần tra hạ gục, những ma thú hắn thuần phục đều bị giết hết. Nhưng những hình phạt này đối với Vu Đạt La là không đủ, bọn họ phải đem chuyện xảy ra báo cáo với thành chủ, để hắn đứng ra tự mình nói với thành chủ – chủ thành. Toàn bộ tộ Vu Đạt La phạm phải, chỉ có thể mang đầu sỏ gây chuyện Vu Đạt La đem giao cho những gia tộc ở chủ thành để bọn họ hả giận.
Khi nhóm người Khanh Nguyệt bắt đầu kết thúc một ngày huấn luyện, thì thành chủ Long Châu thành là Minh Thừa Thiên cũng đang đọc thư do các quan tuần tra gửi đến bằng triệu hoán thú sáu giai Tật Phong điêu. Nhìn từng tội trạng của Vu Đạt La trên thư, ánh mắt Minh Thừa Thiên từng chút lạnh đi. Vu Đạt La, còn có đám giáo quan hùa theo Vu Đạt La, còn có…. phó thành chủ Trần Vinh Hoa, hiện tại các ngươi một người chạy cũng không thoát được!
Vò nát thư trong tay, Minh Thừa Thiên thở dài một hơi, bình phục tâm tình, sau đó chuẩn bị một tờ giấy trắng, cầm bút viết thư cho chủ thành – thành chủ. Thú triều ở biên giới phía nam mỗi ngày càng thêm nghiêm trọng, nhớ năm trước các ma thú phát động công kích cũng đã chiếm đến vùng biên của một trấn nhỏ. Khi đó tính mạng cư dân trong trấn gặp đầy nguy hiểm, nếu không phải nhờ những thành khác trợ giúp đến đúng lúc, hậu quả cũng khó mà lường được! Hiện tại có chủ thành giúp đỡ, cho dù thế nào cũng không thể buông tha được!
Nhớ đến trong thư Vu Đạt La thu được không ít đồ tốt từ các gia tộc, lấy một phần của họ trước khi triệu hoán sư vào trại huấn luyện xin được “chiếu cố đặc biệt”. Minh Thừa Thiên hừ lạnh một tiếng, nói vậy Vu Đạt La kia và phó thành chủ cũng đã tích của nhiều năm rồi, xem ra của cải của bọn hắn cũng phong phú lắm a? nếu đem hết bồi tội cho các gia tộc chủ thành, không biết bọn họ có tha thứ cho không? nếu không thể tha thứ, thì vẫn còn của cải những giáo quan theo Vu Đạt La a!
Những triệu hoán sư tinh anh chủ thành, mỗi người ôm mặt khóc quay về chủ thành, những triệu hoán sư khác trong trại huấn luyện nhìn thấy hả hê không ít. Mấy thiếu gia tiểu thư kia không phải luôn tự cho mình là siêu phàm sao? không phải luôn khinh thường cái chỗ huấn luyện triệu hoán sứ nho nhỏ này của bọn họ sao? bây giờ bọn họ quay về chủ thành, thân phận từ triệu hoán sư tôn quý trở thành một người bình thường, sự chênh lệch không khác gì dòng sông với biển rộng, sau này bọn họ cũng sẽ được trải nghiệm cảm giác từng kỳ thị người khác a.
Sau khi nhóm “triệu hoán sư tinh anh” rời đi, đợt thứ hai rời đi chính là những triệu hoán sư đã mất đi triệu hoán thú ở lâu một. Khanh Khôn dẫn đầu năm triệu hoán sư đeo hành lý của mình, nhìn cửa trại huấn luyện một cái, sau đó đỏ mắt leo lên xe ngựa quay về.
Bọn họ rời xa trại huấn luyện, nhưng mà bọn họ cũng mất đi thân phận triệu hoán sư.
Sau khi hai nhóm người rời đi, trại huấn luyện lại như cũ, mọi người mỗi ngày được Nguyên Lương huấn luyện càng khó hơn. Vu Đạt La và quan tuần tra cũng không xuất hiện nữa. Ngoại trừ giáo quan trong trại và tạp dịch cũ ra, thì còn có một số khuôn mặt mới ở ngoài, mọi thứ vẫn bình thường như vậy, tựa như trong trại huấn luyện chưa bao giờ xuất hiện việc triệu hoán thú bị tiêu diệt ở lâu một.
Mấy ngày qua thái độ Khanh Nguyệt đối với Hoa Miên Thần trở lại như cũ, thậm chí còn thân thiết hơn. Chỉ cần Khanh Nguyệt huấn luyện xong thì quay về phòng gủ, ngoại trừ ôm Hoa Miên Thần một cái sờ sờ, gần nhất còn thích dùng mặt cọ lông trên người Hoa Miên Thần. Hoa Miên Thần mỗi ngày sa vào ôm ấp của Khanh Nguyệt, tiếp nhận lượng lớn đồ ăn Khanh Nguyệt nguôi, vết thương khôi phục hoàn toàn, kẻ cả cơn giận trước kia Khanh Nguyệt lạnh nhạt cũng quét sạch sẽ.
Mỗi ngày đều hạnh phúc như vậy, thật tốt biết bao ~ nằm trong lòng Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần hít sâu một hơi hương khí, sau đó lại huyễn tưởng tương lai mỹ hảo về tương lai, ngủ một giấc thật say.
Hoa Miên Thần cũng không biết, mỗi lần Khanh Nguyệt dùng mặt cọ lên lông của nàng, nhân lúc Hoa Miên Thần không chú ý sẽ dùng môi mình cọ lên thân thể mềm mại của nàng. Mỗi tối Khanh Nguyệt đều ghi nhớ hình ảnh Hoa Miên Thần ngủ say, sau đó si mê vô thố hôn toàn thân Hoa Miên Thần.
Tỷ như, hiện tại….
Khanh Nguyệt run rẩy dùng ngón tay lướt qua khuôn mặt đang ngủ say của Hoa Miên Thần, tay kia gắt gao nắm chặt, móng tay đâm vào bàn tay đau đớn nhắc nhở Khanh Nguyệt, tối nay không được phép làm loạn. Vũ An các nàng đã liên hệ gia tộc nhờ tìm người thích hợp rồi, trước khi đem tiểu Miên Miên đi, Khanh Nguyệt ngươi ngàn vạn lần không được lộ bản tính biến thái này trước mặt nó!
Khanh Nguyệt chỉ hy vọng, tiểu Miên Miên rời khỏi trại huấn luyện, sống cuộc sống yên ổn hạnh phúc, đồng thời cũng sẽ nhớ đến những lần đối tốt với nó, mà chính mình cũng vĩnh viễn không thể quên được những ấm áp tiểu Miên Miên mang cho mình.
Xin lỗi, hãy mang cuộc sống lãnh đạm ta đối với ngươi lần đó, quên đi được không?
Khanh Nguyệt cúi người hôn lên trán Hoa Miên Thần, lần nữa ôm Hoa Miên Thần vào lòng.
Thành chủ Phó Nhuệ Phong chủ thành biết được tiểu đội triệu hoán sư tinh anh mình phái đến Long Châu thành, toàn bộ triệu hoán thú của họ đều chết hết trong trại huấn luyện, quả nhiên hắn giận tím mặt. Nhưng sau đó Minh Thừa Thiên mang đến thành ý cũng khiến hắn hả giận phân nửa. Nói cho cùng đây đều là những tinh anh của các gia tộc ở chủ thành, tổn thất chỉ 10 triệu hoán thú cũng không sao, huống hồ mấy triệu hoán thú này chỉ là bốn giai, đối với Phó Nhuệ Phong dùng để trao đổi vũ khí và đại lượng ma hạch trung giai, còn có ma hạch bảy giai hiếm hoi, coi như cuộc bán buôn có lời, huống chi nhận được nhiều ma hạch xin lỗi vậy trong đó còn có một viên ma hạch tám giai!
Viên ma hạch tám giai này là do Minh Thừa Thiên lấy được từ Vu Đạt La. Chỉ là một giáo quan trại huấn luyện, nhưng của cải của hắn còn nhiều hơn cả thành chủ! Minh Thừa Thiên khi đó nhìn chằm chằm viên ma hạch này, trong lòng muốn chém Vu Đạt La thành nhiều mảnh uy cho triệu hoán thú của mình! đáng tiếc triệu hoán thú của mình không ăn thứ bẩn thỉu đó, Vu Đạt La chỉ có thể giao cho thành chủ – chủ thành để hắn mang đến các gia tộc có triệu hoán sư tinh anh hạ giận. Còn viên ma hạch tám giai…. nói thật chính mình không động tâm là giả. Nhưng hiện tại, thú triều ở biên cảnh phía nam càng quan trọng hơn. Chủ thành giúp đỡ cho dù thế nào cũng phải tranh thủ cho được, nếu không cho dù mình cầm được viên ma hạch tám giai này, nhưng Long Châu thành bị thú triều công phá, vậy thì triệu hoán thú của mình cũng không còn mạng để hấp thụ viên ma hạch này.
Huống hồ, thú triều mỗi năm, nhưng ma thú tám giai rồi chín giai cũng sẽ ra ngoài, vận khí tốt mình cũng có thể lần nữa có được ma hạch cao giai.
Minh Thừa Thiên quyết định bỏ qua ma hạch tám giai, quả nhiên mê hoặc được chủ thành – thành chủ Phó Nhuệ Phong. Phó Nhuệ Phong hồi âm cho Minh Thừa Thiên, trợ giúp của chủ thành đối với Long Châu thành sẽ không biến mất vì những chuyện này, đồng thời hắn cũng sẽ hỗ trợ thuyết phục những gia tộc kia, cần bọn họ thông cảm nhận đồ của Long Châu thành, dù sao hại chết triệu hoán thú các tinh anh gia tộc bọn họ cũng không phải cả Long Châu thành. Vu Đạt La mắc nhiều tội nghiệp như vậy, trước tiên nên đánh chết uy cho ma thú. Bất quá Minh Thừa Thiên cũng đoán được chủ thành – thành chủ cũng không muốn tha cho Vu Đạt La dễ như vậy, nên giữ lại mạng chó của hắn. Dù sao Vu Đạt La đến chủ thành rồi, cũng khó thoát được cái chết, có thể chết còn thống khổ hơn.
Chủ thành hỗ trợ hiện tại có thể yên tâm, nhưng mà….
Minh Thừa Thiên đau đầu nhìn một bàn đầy thư xếp chồng lên nhau, đây đều là thư của các gia tộc trong Long Châu thành, họ đã biết chuyện của Vu Đạt La tất cả đều đang hỏi hài tử nhà mình và triệu hoán thú của chúng hiện tại thế nào, còn có những chất vất của các tộc trưởng gia tộc lo cho hài tử của mình ở những lần huấn luyện trước kia.
Vì trấn an các gia tộc lớn nhỏ trong thành, và cam đoan sau này có thể thu triệu hoán sư thuận lợi, Minh Thừa Thiên đem mọi tội của Vu Đạt La giấu đi, chỉ nói là phương pháp huấn luyện của Vu Đạt La khác với những giáo quan khác nên không thích hợp. Còn có Vu Đạt La lạm dụng quyền hạn của mình, thông qua mặt đạo trả thù không ít triệu hoán sư không ưa hắn. Đối với những gia tộc này, trại huấn luyện sẽ có những bồi thường thích đáng.
Vật phẩm bồi thường đều là tài sản của Vu Đạt La cùng đám giáo quan theo hắn, đồng thời còn có phó thành chủ và đám giáo quan kia sau bà ngày sẽ công khai trừng phạt ở giữ sân thành Long Châu. Minh Thừa Thiên còn cam đoan với cả Long Châu thành, sau này trại huấn luyện sẽ quản lý nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho kẻ thứ hai giống như Vu Đạt La xuất hiện.
Hơn 10 vị gia chủ thu được bồi thường của thành chủ, lúc này liền cho người dẫn đầu đến biểu thị nói đồng cảm với thành chủ. Mặc dù hài tử trong gia tộc bọn họ từ địa vị triệu hoán sư trở thành người bình thường, vốn nghĩ rằng chỉ đành chịu như vậy, nhưng không ngờ được bồi thường một khoản lớn, đơn giản là cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống với bọn họ. Bất quá là trời sập cho bọn họ, cái này chỉ là ngẫu nhiên Minh Thừa Thiên nghĩ đến bồi thường cho mười mấy gia tộc kia thôi. Những triệu hoán sư bị Vu Đạt La hại chết triệu hoán thú, cũng hơn mười mấy gia tộc vừa đủ.
Nếu những gia tộc bị Vu Đạt La hãm hại cũng đã hòa giải rồi, thì những gia tộc còn lại kêu gào gì được? mặc dù có vài gia tộc mất đi không ít thành viên trong trại huấn luyện, nhưng người ta cũng đã nói vậy rồi, chỉ do huấn luyện dẫn đến cái chết mà thôi.
Minh Thừa Thiên giải thích: “trại huấn luyện chính là huấn luyện, là một nơi ở tàn khốc, nó dùng bồi dưỡng triệu hoán sư ra chiến trường, chứ không phải nơi để các thiếu gia tiểu thư vui đùa!”
Minh Thừa Thiên cam đoan sẽ không xuất hiện người thứ hai như Vu Đạt La, nhưng không dám cam đoan trong trại huấn luyện sẽ có triệu hoán sư chết. Dù sao, trong trại huấn luyện, nhân số triệu hoán sư các gia tộc bỏ lại cũng rất nhiều, nếu muốn huấn luyện đám người kia có thể ra chiến trường, thì sẽ phải trả giá lớn!
Sau khi trấn an xong, các gia tộc ở Minh Châu thành cũng chấp nhận lý do của Minh Thừa Thiên, Minh Thừa Thiên cũng muốn cho các triệu hoán thú cùng triệu hoán sư được thoải mái trước khi tiếp nhận huấn luyện, nên cố ý cho bọn họ được nghỉ ngơi ba ngày, các triệu hoán sư có thể quay về đoàn tụ với gia đình và người thân, cũng có thể lên xe ngựa trại huấn luyện cung cấp để đi dạo phố một vòng thả lỏng một chút, thuận tiện bổ sung đồ cá nhân.
Sau khi thông báo ngày nghỉ, Khanh Nguyệt ôm chặt Hoa Miên Thần, nàng biết, nàng và tiểu Miên Miên sắp chia lia trong ba ngày này!
“Khanh Nguyệt! ta tìm được người nuôi thích hợp rồi!”
Trong lúc Khanh Nguyệt đang thương cảm Hoa Miên Thần, ngoài cửa truyền đến tiếng Bích Vũ An gõ cửa.
Người nuôi thích hợp sao? là ai chọn? Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt nghi ngờ nhìn Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt chột dạ quay đầu nhìn chỗ khác, đem Hoa Miên Thần nhẹ nhàng để lên giường, liền đi mở cửa. Khanh Nguyệt mở cửa những không cho ba người Bích Vũ An đi vào phòng, mà cùng các nàng nói gì đó, bốn người cùng đi ra ngoài.
Hoa Miên Thần nằm lì trên giường nhìn chằm chằm cửa đóng lại lần thứ hai, trong lòng lo lắng, Khanh Nguyệt đang gạt mình cái gì?
Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên, các triệu hoán sư ở trong trại huấn luyện cũng không chịu nổi cường độ huấn luyện cao, hôm qua khi biết tin được nghỉ cũng không kịp chờ liền thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi ba ngày thật tốt, vì vậy gần khu phòng ngủ cũng không còn người nào.
Ba người Bích Vũ An cũng không định về nhà, các nàng chỉ định ba ngày này đi dạo quanh chợ gần trại huấn luyện một chút thả lỏng, Khanh Nguyệt cũng không biết các nàng không về hay là vì chuyện tiểu Miên Miên mới ở lại. Mặc kệ thế nào, Khanh Nguyệt cũng cảm tạ các nàng. Nàng thấy may mắn, ở trong trại huấn luyện như vậy còn có thể nhờ vả ba vị bằng hữu này.
Bốn người tìm chỗ vắng vẻ, Khanh Nguyệt cảnh giác nhìn xung quanh, thấy tiểu Miên Miên không có tò mò đi theo. Sau khi dò xét, Khanh Nguyệt nghiêm túc nhìn Bích Vũ An hỏi: “Vũ An, người ngươi tìm…. có thể tin được không?”
“Đáng tin! rất đáng tin!” Bích Vũ An còn chưa nói gì, Bích Thiên Thiên đã ở bên cạnh đỏ mặt nói: “Vũ An tìm giúp ngươi đó chính là biểu ca của chúng ta, cũng chính là đường ca của Văn Văn, tên Tào Ý. Hắn thực sự là một người rất ôn nhu, chỉ cần là ma thú khả ái một chút, tựa như thỏ miệng rộng, biểu ca sẽ nuôi nó. Nếu đem tiểu Miên Miên khả ái giao cho biểu ca, ta nghĩ biểu ca nhất định sẽ bảo vệ nó gấp bội!”
“Không sai!” Tào Văn tính tình tương đối trầm ổn cũng gật đầu đồng ý, “chúng ta nghĩ kỹ, chỉ có đường ca của ta Tào Ý là người nuôi tốt nhất.”
Thấy Khanh Nguyệt còn dang do dự, Bích Vũ An vỗ nhẹ vai Khanh Nguyệt một cái nói rằng: “Khanh Nguyệt, ta biết ngươi đang sợ cái gì. Ta tin ngươi đem tiểu Miên Miên giao cho người khác, nhưng trừ ngươi ra đối với ai cũng không thể yên lòng. Ta cũng thấy không yên tâm. Ba người chúng ta đều như vậy, nhưng chỉ có ngươi là chủ nhân của tiểu Miên Miên, thì mới có thể dành tình thương tốt nhất cho tiểu Miên Miên thôi. Đáng tiếc, hiện tại chúng ta đang ở trong trại huấn luyện tàn khốc này….
Khanh Nguyệt cúi đầu không nói gì, Vũ An nói sai rồi, thực sự ngoài mình ra thì những người khác ở ngoài mới có tư cách chiếu cố tiểu Miên Miên thật tốt. Dù sao, không ai biết mình biến thái như vậy, đối với triệu hoán thú của mình có tình cảm.
Vũ An thấy Khanh Nguyệt như vậy, còn nghĩ rằng nàng đang lo lắng Tào Ý, liền kiên trì khuyên bảo: “biểu ca Tào Ý của chúng ta, ở trong gia tộc là người có tính tình tốt nhất, đối với mọi người luôn mang nụ cười ấm áp, nói chuyện nhỏ nhẹ. Hơn nữa, quan trọng nhất là, biểu ca hắn chỉ là người bình thường, hắn không có triệu hoán thú, trước kia từng nuôi vài con ma thú, đáng tiếc những ma thú kia tính tình quá hung dữ, biểu ca thuần phục chúng không được, nên đành thả chúng đi….
Không phải là triệu hoán sư sao? Khanh Nguyệt giật mình, nếu đem tiểu Miên Miên giao cho người này, hắn sẽ thực sự dốc lòng bảo hộ tiểu Miên Miên chứ?