Chương 5
Hiện tại Hoa Miên Thần cảm thấy mình tiến đến thế giới này làm triệu hoán thú của Khanh Nguyệt thực sự là may mắn a, ở thế giới trước mặc kệ nàng thích ăn thế nào, thì cái bụng cũng sẽ có giới hạn, cuối cùng chịu không nổi, cho dù còn muốn ăn thêm thì cũng không được đồ ăn ngon. Hơn nữa ăn như vậy hậu quả là chịu không được, bình thường còn kéo theo bệnh tật từ dạ dày thống khổ, còn phải dành ra vài ngày ăn đồ thanh đạm. Nhưng không ai biết Hoa Miên Thần là đệ nhất sát thủ trong tổ chức lại có bệnh bao tử nghiêm trọng.
Tự mình kiếm được nhiều tiền như vậy, lại không thể tùy hứng muốn ăn gì thì ăn, đó cũng là nỗi tiếc nuối không nguôi của Hoa Miên Thần.
Bất quá hiện tại đã khác, trở thành một con triệu hoán thú thần kỳ, toàn bộ thức ăn đi vào đều chuyển hóa thành ma lực trong người, ăn càng nhiều thì ma lực trong cơ thể càng nhiều, hơn nữa dường như không có giới hạn, ma lực trong cơ thể Hoa Miên Thần cứ thế mà tồn trữ.
Càng khiến Hoa Miên Thần vui vẻ chính là, Khanh Nguyệt triệu hồi ra mình, tay nghề quay thịt thực sự là rất tuyệt a! cho dù là thịt heo hay thịt bò, đều có vị non mịn mọng nước, thêm chút gia vị cay thơm, vừa đưa vào miệng suýt chút Hoa Miên Thần đã nuốt luôn cả đầu lưỡi, mấy thứ thịt này không thua gì thịt heo thịt bò đằng cấp ở thế giới của nàng.
Khanh Nguyệt ăn xong một khối thịt chân trâu răng dài xong thì còn lại thời gian đều nhìn tiểu gia hỏa nhà mình ăn sạch một con ma thú có hình thể to lớn, hơn nữa còn có dáng vẻ vẫn chưa thỏa mãn!
“Ngươi a…” Khanh Nguyệt ôm lấy Hoa Miên Thần, sờ sờ cái bụng nhỏ của nàng, ừm, rất tốt vẫn mềm mại như trước, hoàn toàn không có cảm giác mất thăng bằng sau khi ăn no, “ăn nhiều như vậy, đều tiêu hết đi đâu rồi a?”
Toàn bộ đều chuyển thành ma lực rồi a ~ Hoa Miên Thần trở mình, không muốn cho Khanh Nguyệt sờ cái bụng, tốt xấu gì thì mình cũng từng là con người, sờ bụng gì đó a…. sao có thể để ngươi tùy tiện sờ được a?! hơn nữa, cảm giác bị Khanh Nguyệt sờ bụng, thực sự kỳ quái, tê tê nhột nhột, tựa như có dòng điện lưu vọt qua vậy.
Sau giờ ăn trưa, Khanh Nguyệt dự định nghỉ ngơi một hồi, nàng dựa vào đại thụ, nhắm hai mắt lại một tay vuốt ve cái bụng nhỏ của Hoa Miên Thần, tiểu gia hỏa này tuy ăn nhiều như vậy, nhưng trọng lượng lại không tăng a. Một hồi gió thổi qua, Khanh Nguyệt cũng thoải mái khép hai hàng mi lại. Cuộc sống như vậy, cảm giác so với trước kia thích hơn nhiều, quan trọng chính là có Tiểu Miên Miên làm bạn với mình a!
Hoa Miên Thần ghé vào trên bụng Khanh Nguyệt, lực chú ý lại chuyển đến thanh chủy thủ cắm trên bắp chân Khanh Nguyệt, hình như Khanh Nguyệt chỉ có một thanh đồng nát này làm vũ khí thôi a?! hình như vừa rồi cắt thịt ma thú cũng là dùng đến chủy thủ này, lẽ nào chiến đấu cùng dùng đến cái chủy thủ này? xem ra, cái chủy thủ này dùng rất bền a, Hoa Miên Thần đối với cây chủy thủ này thực sự rất hiếu kỳ, liền vươn trảo móc một cái.
Khanh Nguyệt cảm thấy trên đùi có động tĩnh, mở mắt nhìn đã thấy Hoa Miên Thần đang móc móc lấy cây chủy thủ của mình.
“Tiểu Miên Miên muốn chơi cái chủy thủ này sao?” vừa hỏi Khanh Nguyệt vừa tháo nó xuống, để bên cạnh Hoa Miên Thần, “muốn chơi thì chơi đi a, thật ra cũng không phải đồ tốt gì. Chủy thủ này Khanh Mân không cần, nên ta nhặt đi. Vì phải ra sau núi rèn luyện một mình, không có vũ khí cũng không ổn, ta mượn cây chủy thủ này dùng tạm ~ định săn ma thú giết lấy ma hạch bán lấy tiền đổi một món vũ khí mới, đáng tiếc ma thú ở đây toàn cấp thấp, ma hạch bán ra không đáng giá…”
Lưỡi dao chủy thủ lóe hàn quang, nhưng thân dao cùng chuôi dao gồ ghề do bị trầy xước mài ra, Hoa Miên Thần cũng không thể nhìn rõ được dáng vẻ của mình qua thân dao, nhưng cũng biết đại khái giống như là mèo hình thái nho nhỏ. Đáng ghét! sao lại là mèo!? nhưng nếu là cọp thì cũng khó nói a.
Nhưng mà Khanh Nguyệt dùng cây dao ngắn như vậy, một thân một mình nàng ở sau núi huấn luyện thực sự là rất nguy hiểm. Hoa Miên Thần ảo não, trước kia xem tiểu thuyết đối với nữ chủ Khanh gia bị đối đãi bất công cũng không có cảm giác gì, nhưng hiện tại nàng thực sự không nỡ lòng với tiểu cô nương kiên cường này.
Hoa Miên Thần cũng không chọt thanh chủy thủ kia nữa, nàng leo lên cái bụng của Khanh Nguyệt, leo lên đầu vai Khanh Nguyệt, sau đó chủ động đi cọ cọ má Khanh Nguyệt. Không sao đâu a, sau này ta sẽ làm cho ngươi một món vũ khí tốt hơn cho ngươi a!
Dường nhu biết Hoa Miên Thần đang an ủi mình, Khanh Nguyệt nghiêng mặt sang một bên cũng dùng chóp mũi cọ cọ liên tục lên thân thể mềm mại của Hoa Miên Thần. Trước đây khi nàng ở sau núi một mình, trong lòng đầy oán hận Khanh Tiếu còn có Khanh gia, nhưng hiện tại nàng đã tràn đầy hạnh phúc. Cảm tạ trời cao, cho Tiểu Miên Miên đến bên cạnh nàng.
Sau khi nghỉ ngơi, Hoa Miên Thần liền muốn đi theo Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt không còn cách nào đành phải mang theo Hoa Miên Thần tiếp tục đi sâu vào trong rừng. Buổi sáng khi mình săn giết ma thú trong lòng vẫn không thể tập trung được, cũng vì còn lo lắng an nguy của Tiểu Miên Miên. Hiện tại đã đem Tiểu Miên Miên theo bên mình, chỗ này ma thú đẳng cấp không cao, tự mình cũng có thể ứng phó được.
Đang nghĩ cách đem Hoa Miên Thần để chỗ an toàn nào, thì bên cạnh bụi cỏ liền có ma thú gào thét vọt ra. Khanh Nguyệt vội đem Hoa Miên Thần để dưới đất, hạ giọng nói: “tìm chỗ an toàn, trốn kỹ.” liền rút chủy thủ ra, nghênh chiến với con gấu nâu.
Hoa Miên Thần giương móng vuốt sắc bén của mình, leo lên một thân cây, ghé vào đầu cành, nghiêm túc nhìn Khanh Nguyệt thuần thục chiến đấu với con ma thú to lớn kia. Khanh Nguyệt mấy lần né được công kích nguy hiểm của ma thú, khiến Hoa Miên Thần nhìn thấy cũng hết hồn. Chủy thủ ngắn ngũn trong tay Khanh Nguyệt, quả thực vô cùng hung hiểm. Thảo nào vừa rồi nàng ghé lên người Khanh Nguyệt nhìn thấy y phục của nàng có vài chỗ rách, chiến đấu như vậy không bị thương cũng là tốt rồi.
Khanh Nguyệt đấu với ma thú nhìn qua cũng không có gì quá đáng sợ, Hoa Miên Thần cũng biết rõ Khanh Nguyệt thế vẫn rất mạnh. Không chờ nàng thở phào, từ xa lại truyền đến tiếng rít.
Đang cùng ma thú gấu nâu chiến đấu Khanh Nguyệt cũng không chút hoảng sợ nào, nàng chợt lách người né tránh lợi trảo công kích của gấu nâu, đem đấu khí tụ lại trên chủy thủ, sau đó đâm về phía con mắt của gấu nâu. Gấu nâu tránh không kịp, liền bị đâm. Nó gào lên một tiếng, lần nữa vung trảo muốn đánh chết cái người nhỏ bé này, Khanh Nguyệt liền nghiêng người né tránh lần nữa. Lúc này, liền có một con ma thú liêm lang cũng vọt đến phía sau Khanh Nguyệt.
Khanh Nguyệt như có mắt ở sau người, thoát được cú vồ của liêm lang, khiến nó nhào đến con gấu nâu đang bị thương. Đúng lúc, gấu nâu há miệng cắn vào chân trước của liêm lang.
Hoa Miên Thần cảm thán, thảo nào cô chiêu cậu ấm Khanh gia nuôi ra toàn phế vật không một ai đấu thắng được Khanh Nguyệt, bọn họ làm gì trải qua chiến đấu như vậy, nhưng hoàn cảnh của Khanh Nguyệt cũng thực sự là là rất tệ, dù sao chỉ có cái chủy thủ ngắn, nguy hiểm cũng tăng thêm ba phần. Khanh Nguyệt cầm chủy thủ trong tay chiến đấu đã hiểm lại càng thêm hiểm!
Hoa Miên Thần rất nhanh mở sách ma pháp trong đầu mà Hồ lão đầu cho, dùng tốc độ nhanh nhất nhớ kỹ “băng trùy thuật” liền nhắm đến cái mông bự của liêm lang, công kích. Thành rồi! ở dị giới này ma pháp của nàng phóng ra quả thực dễ dàng, nhưng mà chờ sau này ma lực nhiều thêm nàng cũng muốn tìm cơ hội sử dụng cấm thuật này xem sao.
Hoa Miên Thần ném băng trùy ra, không lâu sau liền bị nhiệt độ máu của liêm lang hòa tan, đòn công kích này đối với liêm lang mặc dù không đến đâu, nhưng đây là Hoa Miên Thần chỉ thí nghiệm một lần đã thành công, tiếp đó nàng đưa mắt nhìn tứ chi của hai con ma thú.
Cứ như vậy, dưới sự trợ giúp của Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt chiến đấu cùng hai con ma thú cuối cùng liền thấy chúng nó mạc danh kỳ diệu chân run run liền ngã xuống đất, lộ ra sơ hở liền bị Khanh Nguyệt một dao giải quyết hết. Không chờ Khanh Nguyệt kiểm tra thi thể, thì từ xa xa lại có âm thanh ma thú truyền đến. Vì vậy Khanh Nguyệt chỉ có thể buông nghi hoặc, tiếp tục chiến đấu.
Khanh Nguyệt duy trì chiến đấu năm sáu trận, nhưng ma thú lại từng còn cứ thế nhào lên. Có gì đó không ổn, trước kia ma thú không nhiều như vậy a? nếu nói là do mùi máu hấp dẫn những ma thú khác thì cũng không thể nào, Tiểu Miên Miên cũng rất nhanh đem thi thể từng con ma thú thu vào không gian của nó. Nhưng mà ma thú hôm nay như là ăn phải đồ gì đó, từng con cứ thế nhào lên khiến chân mềm nhũn sắp không chịu nổi, nhân cơ hội này không để mình rơi vào hiểm cảnh nếu không thì hôm nay nàng không thể an toàn ly khai khỏi phiến núi này, đó cũng là một vấn đề.
Nhìn thấy trời sắp tối, ma thú lại càng nhiều hơn, Khanh Nguyệt nhíu mày, thông qua khế ước trong đầu nói với Hoa Miên Thần: “Tiểu Miên Miên, chúng ta rút lui thôi, buổi tối là lúc ma thú hoạt động nhiều, chúng ta ở lại đây sẽ có nguy hiểm.”
Hoa Miên Thần cũng sớm thấy có gì đó khác lạ, trước kia xem tiểu thuyết Khanh Nguyệt ra sau núi huấn luyện, đâu gặp nhiều ma thú như vậy được? nếu ma thú đến mãnh liệt như vậy, thì mấy năm trước Khanh Nguyệt chịu nhiều khi dễ như vậy làm sao có thể sống sót ở sau núi này được?
Lúc này Hoa Miên Thần cũng không có thời gian nghĩ đến tình tiết trong truyện, nàng chờ Khanh Nguyệt thối lui đến cành cây dưới mình, nhanh nhẹn nhảy lên vai Khanh Nguyệt, sau đó nháy mắt ném ra vài cái tiểu hỏa cầu. Ma thú đuổi theo Khanh Nguyệt đột nhiên bị tiểu hỏa cầu hù sợ, Khanh Nguyệt nhân cơ hội này xoay người chạy. Hoa Miên Thần gắt gao bám vai Khanh Nguyệt, trong lúc Khanh Nguyệt không chú ý, liền ném xuống đất một tảng băng trùy lớn, gây trở ngại cho những ma thú đang lao đến kia.
Có Hoa Miên Thần trợ giúp Khanh Nguyệt an toàn thoát khỏi sau núi. Từ sau núi đi ra còn có một con đường thông đến đại trạch Khanh gia, hai bên không có thực vật. Ma thú cũng không dám rời khỏi phạm vị cánh rừng sau núi, vì ma thú sau núi tuy là cấp thấp, nhưng ma hạch của chúng nó cùng với thịt đều luôn hấp dẫn các hạ nhân của Khanh gia.
Khanh Nguyệt đi theo đường nhỏ quay về Khanh gia, thủ vệ trong cửa đã không còn, lúc này chủ tử Khanh gia chắc đã đi ăn cơm rồi, hạ nhân chắc cũng đã đi ăn cơm. Vậy thì càng tốt, sẽ không ai lắm mồm đến trước mặt nam nhân kia bép xép.
“Tiểu Miên Miên, may là có ngươi a, nếu không có tiểu hỏa cầu của ngươi thì ta cũng trốn không được a.” Khanh Nguyệt quay về phòng mình, ôm Hoa Miên Thần cả người đều run rẩy. Trước kia nàng luôn ở một mình sau núi huấn luyện, liều mạng chính là sự tàn nhẫn. Từ sau khi mẫu thân qua đời, nàng ở Khanh gia cô đơn một mình, không cố gắng phấn đấu quay về thì sẽ bị khi dễ đủ điều, thậm chí nếu nàng không bị đánh chết thì nam nhân kia đoán chừng chân mày cũng không nhíu một cái. Dù sao đều là chết, nàng thà chết ở sau núi này cũng hơn chết trong tay đám người kia.
Hiện tại đã khác, nàng thật vất vả triệu hồi được Tiểu Miên Miên, khổ sở mới được thể nghiệm cảm giác ấm áp hạnh phúc, nàng luyến tiếc cứ như vậy mà chết đi. Hơn nữa nếu như nàng chết, sẽ không có ai bảo vệ Tiểu Miên Miên, Khanh Nguyệt không ngờ, vì Tiểu Miên Miên mình lại có thay đổi lớn như vậy. Trước kia nàng hoàn toàn không sợ chết, nàng hiện tại lại càng muốn giữ mạng hơn.
Bất quá như vậy cũng không tệ, không cần chết, phải bảo vệ Tiểu Miên Miên, vậy thì làm cho chính mình trở nên mạnh hơn a!!