Chương 51
“Tiểu súc sinh! ngươi nhìn cái gì?” Tào Ý bị ánh mắt Hoa Miên Thần nhìn có chút sợ hãi, hắn khó hiểu cảm giác thứ nhìn mình chằm chằm không phải là triệu hoán thú, mà là một con người, có thứ gì đó nguy hiểm!
Bất quá… nhìn dáng vẻ cục bông trắng nhỏ nghiêm túc, nụ cười trên mặt Tào Ý càng thêm vặn vẹo.
Bất quá chỉ là một con triệu hoán thú lớn bằng ban tay mà thôi, cần gì phải sợ? đối phương cũng không phải người, nhưng cảm giác tựa như bị người nhìn thấu, khiến mình thấy…. càng thêm hưng phấn a!
“Thật bất ngờ a! vật nhỏ?”
Nháy mắt, Tào Ý lại quay về bộ dạng ôn nhu trước đó, nếu không phải trên đất còn cái bàn bị hất, Hoa Miên Thần cũng suýt nghĩ rằng vừa rồi tên điên Tào Ý là do mình tưởng tượng.
“Vẻ mặt ôn nhu này, chỉ là giả tạo, nhưng… ” nói xong, Tào Ý nhìn Hoa Miên Thần cười ác ý, “cái này, mới thực sự là ta.”
“…” Hoa Miên Thần im lặng nhìn Tào Ý biểu diễn tuyệt kỹ lật mặt, nghĩ thầm có nên cho hắn màn biểu diễn đặc sắc trảo cào.
Tào Ý nhìn biểu tình Hoa Miên Thần như nhân tính hóa, ánh mắt càng nóng hơn. Hiếm khi lại có triệu hoán thú khiến mình thích thú như vậy. Bình thường mình cũng đã ghét giả tạo như vậy rồi, đôi khi hắn cũng nghĩ muốn liều lĩnh để mọi người thấy được bản tính của mình, nhưng mà, hắn không thể. Vì cuộc sống, hắn phải giả tạo thành bộ dạng vô hại để được hoan nghênh, nhưng lại khiến bản chất trong hắn càng thêm vặn vẹo ghê tởm, hắn muốn xả giận! nhưng không thể ở trước mặt người khác làm, cho nên cách tốt nhất, chính là đem bí mật của mình xả giận lên ma thú! nhưng hành hạ chết đám ma thú cấp thấp này lâu quá, bản thân cũng cảm thấy chán rồi. Đám súc sinh không hiểu chuyện kia, ngoại trừ sợ hãi ra thì cái gì cũng không biết, nhưng cái bộ dạng này thì lại tâm tình biến hóa rất nhiều!
Tào Ý từng có ý nghĩ giết người, nhưng hắn chỉ là người bình thường, huống hồ còn ở trong Tào gia nghiêm ngặt, trước đó còn không dám bảo đảm hành vi biến thái không bị phát hiện, lỡ như mình sơ hổ, người khác thấy được sẽ đem bản chất của mình truyền ra ngoài. Hắn không dám chắc, có thể khi đó hắn sẽ bị cả Tào gia phỉ nhổ! cho nên, Tào Ý chỉ có thể mỗi ngày nói mình nuôi ma thú, sau đó hành hạ ma thú đến chết! cho dù thỉnh thoảng có ma thú bỏ chạy, nhưng vì chúng không biết nói, nên mình có thể đổ tội hết cho ma thú.
Nhưng mà…. vẫn không đủ! cho dù dày vò tàn nhẫn đám ma thú này thế nào thì cũng không đủ a!
“Thật tốt, có vật nhỏ ngươi xuất hiện ~ ta cũng thật may mắn khi đồng ý với biểu muội nuôi ngươi a!” Tào Ý nhìn Hoa Miên Thần, mặt ôn nhu khó tả, nhưng ánh mắt thì u ám dọa người. “Vật nhỏ biết không? vì ta là người thường, thậm chí đến chiến sĩ cũng không phải, ta ở Tào gia, nhưng lại sống như là phế vật. Khi ta còn nhỏ mọi người đều khinh thường ta, chọc phá ta, ta đánh mắng gì cũng không lại, nhưng mà sau này ta phát hiện, chỉ cần bọn họ khi dễ ta, ta sẽ cười thật ôn nhu với họ, như vậy …. ” nói xong Tào Ý lại kéo lên nụ cười ấm áp, “nhìn cci, ta chỉ cần cười như vậy, những người đó sẽ không chọc ghẹo ta, cho dù có vài người còn muốn đánh ta, cũng sẽ bị những người khác cản lại. Lâu ngày, mọi người đều khen ta lòng dạ rộng lượng, nói ta ôn nhu lương thiện… ha ha ha! lòng dạ rộng lương? nếu ta là triệu hoán sư hoặc chiến sĩ, ta sẽ đánh bọn họ cho quỳ xuống đất để cầu xin tha thứ, cần gì phải giả tạo như vậy chứ?”
“….” liên quan lão nương cái rắm! Khanh Nguyệt khi nhỏ sinh ra cũng khổ như ngươi, nhưng người ta có thể lớn lên trong nghịch cảnh, biến thành nữ chiến sĩ mạnh mẽ như vậy! phi phi phi, sao lại nghĩ đến nha đầu tuyệt tình chết tiệt kia a! Hoa Miên Thần cứ vậy vừa khinh bỉ Tào Ý, vừa nhịn không được nhớ đến Khanh Nguyệt, biểu tình trên mặt cũng lật tới lật lui.
“Đúng vậy! đúng đúng đúng! chính là như vậy!” Tào Ý thất được biểu tình linh động của Hoa Miên Thần, vẻ mặt ôn nhu vặn vẹo thành điên cuồng, “ta rất muốn thấy được, vật nhỏ chúng ta cùng chơi trò “thú vị” đi, xem ngươi sẽ có biểu tình gì! thực sự thần kỳ a? thì ra triệu hoán thú và ma thú khác biệt nhiều như vậy. Vật nhỏ ngươi có nhân tính như vậy, ta suýt tưởng ngươi là con người đó a.”
Ha ha, chơi cái đầu heo ngươi á! còn nữa, lão nương vốn là người!
“Vậy mới đúng a, tựa như thần thái con người, ta chơi, như vậy mới khiến ta vui vẻ hơn a ~” Tào Ý vui vẻ nheo mắt, từng chút đến gần Hoa Miên Thần, “tiểu bé ngoan, qua đây, chúng ta cùng nhau chơi….”
Hoa Miên Thần nghe Tào Ý nói, ngoan ngoãn đứng im không động, nhưng khi Tào Ý giang hai tay ra muốn ôm nàng, nàng đột nhiên nhảy lên, vung trảo sắc nhọn, cùng lúc vỗ lên hai má của Tào Ý mỗi bên một vết rạch lớn.
“Ah –” tiếng kêu thảm thiết vang vọng tửu lâu.
“Chuyện gì vậy?”
“Đả xảy ra chuyện gì?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó tiếng đập cửa cũng vang lên.
Hoa Miên Thần khinh thường nhìn Tào Ý ở dưới đất ôm mặt lăn lộn, xía, cho dù hắn có được đưa đến thế giới của nàng thì vẫn là rác rưởi bị chà đạp, lão nương ta là đội viên hung tàn nhất đội phi ưng! nhìn phế vật như ngươi, lão nương cũng chán giết. Hài lòng nhìn ánh mắt Tào Ý từ điên cuồng thành kinh sợ, Hoa Miên Thần xoay người nhảy lên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, cứ vậy từ lầu hai nhảy xuống. Một cục bông trắng nhỏ, tựa như quả cầu trắng, rơi xuống đất, nảy lên vài cái, sau đó chạy mất bóng không còn tăm hơi.
“Vừa rồi….. có phải là quả cầu trắng lăn qua không?” một gã đi đường dụi mắt nghi ngờ hỏi bằng hữu.
“Hình…. hình như là vậy!” bằng hữu của hắn cũng dụi mắt, giọng nói không xác định.
Huyết dịch ấm nháy mắt dính đầy hai tay Tào Ý, trước kia hai tay hắn cũng bị máu nhiễm đỏ như vậy, nhưng khi đó hắn đang lộ ra ánh mắt si mê, căn bệnh biến thái cố gắng ngửi mùi máu. Nhưng hiện tại, nhìn hai tay dính đầy máu của mình.
Khi máu chày càng lúc càng nhiều, Tào Ý cảm giác đầu choáng. Không thể, một tiểu súc sinh như vậy sao lực công kích lại mạnh như vậy được? Tào Ý không thể tin được, đồng thời nhìn máu chảy không ngừng mà cảm thấy sợ hãi. Máu trên mặt không ngừng được, vậy mình sẽ giống ma thú trước kia bị chảy máu đến chết sao? không được, hắn không muốn chết!
Cảm giác muốn sống khiến Tào Ý hét chói tai: “người đâu! mau cứu mạng a!”
Trùng hợp, cửa phòng bị tung bể. Mọi người nhìn thấy Tào Ý nằm trên sàn mặt đầy máu không ngừng gào thét, không thể tin nổi vị thiếu gia ôn nhu trước đó chính là hắn.
Hoa Miên Thần biết ngoại hình của mình sẽ gây chú ý, nếu cứ vậy chạy loạn trên đường nhất định sẽ kinh động. Vì tránh phiền toái không cần thiết, nàng chạy dọc theo vách mái nóc nhà. Mặc dù vậy, nhưng đi lang thang quanh phố xá có người, vẫn bị vài người thấy được, còn có một quả cầu trắng men theo nóc nhà cứ vậy mà mất dạng.
Hoa Miên Thần dọc theo mái nhà mà chạy, rốt cuộc cũng phát hiện chiếc xe ngựa quen thuộc. Chiếc xa kia phụ trách việc đưa đón triệu hoán sư ở trại huấn luyện.
Khóe mắt thoáng thấy có một nhóm triệu hoán sư vừa cười vừa đi tới xe ngựa, Hoa Miên Thần vội trốn sau tảng đá gần đó, chờ những người này lên xe, xe ngựa chậm rãi đi, Hoa Miên Thần lợi dụng hình thể nhanh chóng vọt lên mái sau thùng xe ngựa, hai tiểu chân ngắn cào cào một hồi lâu mới có thể leo lên được.
Phù, nguy hiểm thật, thiếu chút thì ngã xuống rồi! xe ngựa ở dị thế này cũng nhanh quá a! Hoa Miên Thần nhìn cảnh vật hai bên lướt nhanh, tiểu thân thể trắng trắng nhích vào bên trong, áp sát vào thùng xe.
Khi xe ngựa đến cửa trại huấn luyện, Hoa Miên Thần xuống xe ngựa trước các triệu hoán sư, tự chạy vào một bụi cỏ rậm gần đó trốn. Hoa Miên Thần trốn trong bụi cỏ từ xa, nhìn cánh cửa trại huấn luyện quen thuộc, cái mũi chua xót.
Hoa Miên Thần ngươi thật không có tiền đồ, đã nói buông Khanh Nguyệt rồi mà, sao còn nhớ mấy thứ vô dụng này? mau giúp xú nha đầu đó lấy ngọc bội về, sau đó ngươi có thể tự do đi khắp nơi rồi! trước kia hành động bị hạn chế, sau đó trở thành triệu hoán thú lúc nào cũng bị Khanh Nguyệt mang theo, ngươi hiện tại mới thực sự là tự do!
“Haiz….. nghỉ thêm ngày ma nữa, huấn luyện cực khổ lại bắt đầu rồi a.”
“Đủ rồi a! ngươi a, chúng ta so với những triệu hoán sư, triệu hoán thú mấy năm trước còn may mắn hơn rồi đó.”
“Phải a! Vu Đạt La khốn kiếp xuống rồi, nói thế nào thì cuộc sống của chúng ta so với những triệu hoán sư trước kia vẫn tốt hơn….”
Âm thanh các triệu hoán sư trao đổi với nhau dần đi xa, Hoa Miên Thần nhìn cửa trại huấn luyện lần cuối, tựa như muốn xuyên qua cách cửa này nhìn Khanh nguyệt, một hồi lâu, tiểu chân ngắn liền rời đi.
Đường rời khỏi trại huấn luyện chỉ có một cái, sau khi rời khỏi phạm vi trại huấn luyện, trên đường liền xuất hiện ngã rẽ. Hoa Miên Thần do dự chọn nửa ngày, cuối cùng lại có một chiếc xe ngựa đi ngang qua.
Mặc kệ đường kia, hiện tại nàng muốn đi nhờ xe, đi đường dài như vậy, thực sự là mệt chết nàng a.
Khanh Nguyệt cáo từ ba người Bích Vũ An, quay về phòng ngủ, kinh ngạc nhìn quanh phòng một hồi, cuối cùng ánh mắt nhìn cái chăn trên giường đang gồ lên.
“Tiểu…. tiểu Miên Miên….” Khanh Nguyệt không tự chủ đi đến trước giường, đưa tay muốn vuốt ve cục bông nhỏ dưới chăn, cuối cùng cái chăn lại sụp xuống.
Không còn nữa… tiểu Miên Miên sáng sớm còn lười biếng nằm trong chăn, hiện tại đã không còn ở trong chăn nữa rồi.
Khanh Nguyệt ngươi chưa gì đã quên rồi, trước đó không lâu, tiểu Miên Miên đã bị ngươi mang tặng người khác rồi.
Tiểu Miên Miên, tiểu Miên Miên…. xin lỗi….
Khanh Nguyệt nằm xuống giường, ôm lấy cái chăn dường như còn mùi vị của Hoa Miên Thần vào ngực.
Bóng đêm hạ xuống, màu đen bao trùm phòng ngủ cô tịch. Ánh trăng soi qua cửa sổ mang đến cho phòng tối chút ánh sáng. Trong bóng tối tĩnh mịch, đột nhiên vang lên âm thanh nức nở nghẹn ngào.