Chương 53
Bảo vật trong mật thất rất nhiều, bất quá Hoa Miên Thần vẫn không quên mục đích mà mình đến đây. Nàng nhìn quanh mật thật không quá lớn một ần, lướt qua những thứ óng ánh lấp lánh, còn có vũ khí cũng đồ bảo họ ngổn ngang, ánh mắt cuối cùng dừng trên một cái kệ.
Tựa như trong lòng có cảm ứng, Hoa Miên Thần cảm thấy thứ để trên kệ chính là thứ mình đang tìm.
Chậm rãi đi tới cái kệ cuối cùng, Hoa Miên Thần cố gắng ngẩng đầu nhỏ, cẩn thận đánh giá từ cái kệ từ trên xuống. Tầng trên cùng là sách, tầng tiếp theo là những cái lọ, bên dưới là rương trang sức hoa lệ, Hoa Miên Thần không cần mở cũng biết bên trong không phải thứ mình muốn. Cuối cùng, Hoa Miên Thần nhìn tầng cuối cùng có một hộp gỗ dính đầy bụi.
Tìm được rồi! tim Hoa Miên Thần đập rộn lên, nàng thuận theo cảm giác trong lòng mình, đi tới trước cái kệ, vung tiểu chân ngắn moi cái hộp gỗ ra. Trong cái hộp là một khối ngọc bội màu xanh lục, chính là khối ngọc bội mình nhìn thấy trong mơ!
Chậc chậc chậc, quả nhiên Khanh Khiếu cướp di vật của mẫu thân Khanh Nguyệt, nhưng lại không biết ngọc bội có gì quý giá, hắn nhìn sơ qua rồi đem ngọc bội cất trong góc là đủ hiểu. Có thể Khanh Khiếu lấy ngọc bội đi là do ghét Khanh Nguyệt, cũng có thể nghĩ rằng đây là di vật của tiểu thiếp mình, thì sẽ thuộc về mình, cho dù nó có quý hay không.
Hoa Miên Thần cẩn thận lấy hộp gỗ ra, sau đó đẩy rớt hộp, ngọc bội cất trong cái hộp đầy bụi xuất hiện, vang lên âm thanh thanh thúy. Qủa nhiên, nha đầu kia không hổ là bàn tay vàng, chất lượng cũng thật tốt a. Hoa Miên Thần dùng thịt trảo mềm mềm của mình giẫm lên ngọc bội, cảm giác mát lạnh khiến nàng thoải mái thở một hơi. Ngay sau đó, Hoa Miên Thần liền thấy hoa mắt, khi nàng tỉnh hồn thì phát hiện mình xuất hiện trong không gian. Không gian này không giống cái chất đồ ăn của mình.
Cái không gian này cũng giống như cái không gian của mình, xung quanh chỉ là một vùng trắng mênh mông, nhìn thế nào cũng không thấy được điểm cuối. Còn nơi Hoa Miên Thần xuất hiện gần đó, cách đó có một toàn nhà vàng óng được xây thành ba tầng. Nhìn thấy kim ốc chói mắt Hoa Miên Thần liền biết, không gian này chính là nguyên tác dành bàn tay vàng cho nha đầu Khanh Nguyệt. Trong căn phòng hoa lệ này có đủ mọi kỹ năng đếm không hết dành cho chiến sĩ chiến đấu, tương lai Khanh Nguyệt sẽ dựa vào những kỹ năng trong số sách này, thực lực tăng lên mạnh nhất. Đương nhiên, muốn học những kỹ năng chiến đấu này bản thân chiến dĩ phải có thực lực mạnh, Khanh Nguyệt cho đến giờ vẫn không ngừng nỗ lực, nàng có thể ung dung có được những kỹ năng đánh nhau thiết yếu.
Hoa Miên Thần đối với những kỹ năng trong kim ốc không chút hứng thú, nàng chỉ cần học ma pháp Hồ lão đầu để lại là được, nhất định so với Khanh Nguyệt mạnh hơn nhiều. Hiện tại Hoa Miên Thần nghi ngờ, vì sao dành bàn tay vàng cho Khanh Nguyệt rồi mà mình vẫn có thể xuất hiện trong không gian này? còn nhớ trong nguyên tác có nói, chỉ có một mình Khanh Nguyệt mới có thể đi vào không gian này a.
Ngây ngốc tại chỗ suy nghĩ một hồi, Hoa Miên Thần cũng không hiểu được lý do bên trong, cuối cùng cúng đoán rằng có thể do mình được Khanh Nguyệt triệu hồi, trong linh hồn của mình cũng có ấn ký của Khanh Nguyệt, cho nên cái không gian của Khanh Nguyệt cũng không bài xích chính mình, ngược lại có thể mở với mình.
“Ra ngoài.” Hoa Miên Thần dựa theo tiểu thuyết mình xem, thử dùng ý niệm khẩu lệnh rời khỏi không gian, quả nhiên chính mình cũng nhanh chóng quay về mật thất của Khanh Khiếu. Nhìn cái ngọc bội mình đạp dưới chân, tâm Hoa Miên Thần khẽ động. Nàng dựa theo cách dùng không gian của mình, đem một cái kệ dời vào không gian của Khanh Nguyệt. Khi Hoa Miên Thần vừa dùng ý niệm, cái kệ đang nằm kia đột nhiên biến mất, còn trong không gian của Khanh Nguyệt lại có thêm cái kệ.
Hắc! vậy thì càng dễ a! hai mắt Hoa Miên Thần sáng lên, nhìn chằm chằm đống kệ, bắt đầu dọn hết vào không gian của Khanh Nguyệt. Khanh Khiếu, nhiều năm rồi ngươi đối xử tệ bạc với Khanh Nguyệt, tạm thời dùng tài sản trong mật thất của ngươi đền bù đi.
Đang lúc Hoa Miên Thần ở trong mật thất càn quét thoải mãi, thì ở ngoài mật thất tường băng đang tan dần, nhiệt độ trong phòng đang hạ xuống. Trong lúc mơ màng nữ nhân nằm chung với Khanh Khiếu không nhịn được run lên, sau đó kéo cái chăn của Khanh Khiếu, đem mình bọc chặt lại. Khanh Khiếu là triệu hoán sư, thân thể khỏe hơn người thường, rất nhanh hắn bị cái lạnh làm tỉnh.
“Xảy ra chuyện gì? sao đột nhiên trời lại lạnh như ….” Khanh Khiếu còn chưa nói hết câu, nhìn thấy sau tấm bình phong có một vách tường băng trong suốt, liền nuốt trở vào. Mình đang mơ sao? Khanh Khiếu dùng sức dụi mắt, lần nữa nhìn lại, vẫn là vách tường băng kia. Xung quanh nhiệt độ lạnh lẽo nhắc Khanh Khiếu, đây không phải đang nằm mơ.
“Đã xảy ra chuyện rồi!” Khanh Khiếu từ trên giường ngồi dậy, nhìn nữ nhân bên cạnh bọc chăn ngủ say như chết, giận không chỗ phát tiết, một cước đá nàng xuống giường. “tiện nhân! đều tại ngươi, khiến ta tối nay thu hồi triệu hoán thú… khoan đã, sao lại trùng hợp như vậy? vừa rồi ngươi khuyên ta không được thể thú Cự Nham, đã ba tháng không thấy hôm nay trộm lại đến! tiện nhân chiết tiệt, nói đi là ai phái ngươi tới?” Khanh Khiếu vừa mặc quần áo vừa đá nữ nhân trên đất mấy cái.
Nữ nhân không có chăn che, cái lạnh cuốn lấy thân nàng, không chờ nàng tỉnh lại, trên người không ngừng truyền đến đau nhức.
“Ah…. lão, lão gia, lão gia ngài làm sao vậy? ah, đừng đá, đau quá a….”
“Tiện nhân!” Khanh Khiếu đỏ mắt phát tiết cơn điên của mình, thấy nữ nhân bị mình đá co ro, mới đi tới vách tường băng. Bây giờ giữ bắt trộm quan trọng hơn, nữ nhân này chút nữa trừng trị sau!
“Ah–” Khanh Khiếu thăm dò đưa tay sờ tường băng, ngón tay vừa chạm tới liền rụt lại. Khanh Khiếu thu tay cảm nhận được cái lạnh xâm nhập vào thân thể mình, hắn rùng mình một cái. Triệu hoán thú làm ra vách tường băng này thực lực không bình thường. Lúc này hắn liền triệu hồi thú Cự Nham ra, sau đó hạ lệnh thú Cự Nham đâm nát vách tường băng này.
“Rầm rầm — rầm rầm –”
Tiếng va chạm làm kinh động Hoa Miên Thần trong mật thất.
Hả? Khanh Khiếu tỉnh lại rồi? nghe âm thanh, hình như là dùng triệu hoán thú phá tường băng a! nhưng mà… không kịp rồi ~ ~ Hoa Miên Thần nhếch miệng nhìn mật thất được mình thanh lý xong xuôi, đem khối ngọc dưới đệm thịt thu vào không gian, sau đó chạy ra cửa mật thất.
“Grừ –”
Tiếng triệu hoán thú gầm lên cùng tiếng hô của Khanh Khiếu lọt vào tai Hoa Miên Thần, Hoa Miên Thần nhảy lên bệ cửa sổ trong nháy mắt, giống lần đầu vào phòng ngủ của Khanh Khiếu, chớp mắt liền phóng ra hai cái hỏa long.
Hoa Miên Thần thành công tiến bốn giai, hiện tại thả ra hỏa long thế tiến không cản được, âm thanh gào thét đánh về phía Khanh Khiếu cùng triệu hoán thú của hắn.
Cái này… lại là hai cái hỏa long!
Con ngươi Khanh Khiếu co lại, hắn nhớ đến lần đầu gặp phải hai cái hỏa long như đúc, hoàn toàn không phản kháng được, chỉ có thể đem thú Cự Nham ra trước mặt cản cho mình.
“Bùm –”
Bức xạ nhiệt va chạm, hỏa diễm văng tung tóe, hai mắt đầy hỏa quang, Khanh Khiếu đưa tay bảo vệ mặt mình, chật vật lùi về sau, chờ tiếng nổ tan, hắn miễn cưỡng mở hai mắt, tim hắn như ngưng lại. Thú Cự Nham của hắn, một thân thể to lớn chậm rãi ngã xuống trước mặt hắn, sau đó, biến thành những điểm sáng, hòa cùng không khí phiêu tán thành hỏa tinh.
“Không thể –” chức gia chủ Khanh gia của hắn! Khanh Khiếu tuyệt vọng hét lên.
Không ngờ, triệu hoán thú sáu giai này lại không chịu được một kích của mình? Hoa Miên Thần có chút bất ngờ, nhưng mà càng vui hơn là đã báo thù được. Hừ, coi như thay tiểu nha đầu Khanh Nguyệt báo thù, còn tính mạng Khanh Khiếu thì để xem tiểu nha đầu Khanh Nguyệt kia cón muốn lấy hay không. Hoa Miên Thần lúc này dứt khoát nhảy xuống bệ cửa sổ, không quay đầu chạy vào bóng đêm.
Nhà chính cháy lớn, nữ nhân khoác đại quần áo nhìn Khanh Khiết thất thần ngồi dưới đất gào khóc, không có ý đỡ Khanh Khiếu dậy, nàng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Tiếng gào tuyệt vọng của Khanh Khiếu vừa rồi nàng cũng nghe thấy, sau bình phòng là hỏa lớn, nàng cũng tận mắt nhìn thấy triệu hoán thú Khanh Khiếu kiêu ngạo biến mất. Qua đêm nay, sợ là Khanh gia có thay đổi lớn, việc hiện tại nàng có thể làm chính là nhân lúc loạn lạc chạy ra khỏi Khanh gia. Nếu không, mặc kệ ngày mai mình có vô tội hay không, chắc chắn sẽ bị hoài nghi liên lụy!
Phòng Khanh Khiếu cháy làm kinh động con cháu trong Khanh gia, bọn họ chạy đến đem hắn ra khỏi nhà chính, mình mẩy hắn đầy tro bụi ngây ra nhìn nhà chính của mình bị lửa chôn vùi, chỉ biết gào khóc. Sao lại cứu hắn chứ? mất triệu hoán thú rồi, cái gì cũng không còn! hơn 10 năm làm gia chủ nở mày nở mặt, hắn thà chết trong đám lửa kia, cũng không muốn sống mà nhìn sắc mặt người khác trong Khanh gia.
Chạy vào đi! Khanh Khiếu! chạy vào biển lửa trước mặt ngươi, đi cùng triệu hoán thú của ngươi a!
Khanh Khiếu năm chặt hai tay, hai chân run rẩy, nhưng lại không có dũng khí bước vào.
Không được! Khanh Khiếu chậm rãi ngồi xuống, hai tay nắm thành quyền đấm xuống đất. Vì sao? thật ra là ai đối phó với mình? phải rồi? mục tiêu của những người đó ngoại trừ mình ra, còn có mật thất chứa bảo vật mình cực khổ gom góp mười mấy năm a.
Khanh Khiếu ngồi dưới đất đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm biển lửa không tắt trong lòng không ngừng cầu khẩn: may là mình phát hiện sớm, những người đó còn chưa mang đi, hoặc có thể là không kịp mang đi hết…. ông trời ơi! không có triệu hoán thú. ta chỉ có thể dựa vào tài sản kia để bảo đảm nửa đời còn lại a, ngàn vạn lần xin hãy chừa lại cho hắn một chút dưỡng già a!
Qua ngày thứ hai, hỏa tắt, Khanh Khiếu nhân lúc không có ai, ở trong đống tro bụi, ấn công tắc mở mật thất, sau đó, ở trong mật thất trống rỗng cười như điên.
“Xong rồi, mọi thứ đều xong hết rồi….”