Chương 54
Khanh Nguyệt không biết mình ngủ lúc nào, trong mộng nàng quay về lúc trước, tiểu Miên Miên híp hai mắt mở cái miệng nhỏ nằm trong ngực mình chờ mình đút đồ ăn, còn mình thì xoa cái bụng tròn vo của tiểu Miên Miên, rồi đem từng miếng bánh uy vào cái miệng nhỏ kia…
Chờ Khanh Nguyệt mơ màng tỉnh lại, nhớ lại mọi thứ tốt đẹp trong mộng, đột nhiên mở to hai mắt.
Tiêu rồi, nàng chưa nói với Tào Ý là tiểu Miên Miên không hấp thụ ma hạch! cũng trách chính mình khi đó xấu xa chỉ vì muốn chạy khỏi tửu quán không muốn nhìn tiểu Miên Miên nằm trong lòng người khác, cho nên dù thế nào thì cũng nên nhân ngày nghỉ cuối cùng này nói ra tính tình của tiểu Miên Miên cho Tào Ý biết.
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cũng đã sáng dần, Khanh Nguyệt xoa hai con mắt thâm quầng, đi ra khỏi phòng. Nàng phải tìm Vũ An giúp nàng tìm Tào Ý.
Khi Bích Vũ An nghe Khanh Nguyệt nói xong, không nói hai lời liền viết thư cho Tào Ý, nhưng kỳ quái là hôm qua Tào Ý hồi âm rất nhanh, nhưng hôm nay chờ đến trưa cũng không thấy tin hồi âm.
Khanh Nguyệt cau mày, ở trong phòng ngủ Bích Vũ An đi tới đi lui. Trong lòng nàng cảm thấy không ổn, nhìn trời đã tới trưa rồi, ngày mai trại huấn luyện bắt đầu lại, sau đó mình sẽ bị đuổi khỏi trại huấn luyện, Vũ An lại khó ra được trại huấn luyện, muốn liên lạc với Tào Ý cũng sẽ khó khăn.
“Vũ An, ngươi có cách nào có thể mang ta đi gặp trực tiếp biểu ca của ngươi không?” cuối cùng, Khanh Nguyệt quyết định đích thân ra cửa đi tìm Tào Ý, đúng lúc có thể ngắm tiểu Miên Miên từ xa.
“Ah? được!” Bích Vũ An ngây ra một lúc, bất quá nhìn Khanh Nguyệt lo lắng, liền nhanh chóng đồng ý.
Kỳ thật, Bích Vũ An cũng cảm thấy Tào Ý không bình thường. Tào Ý ở Tào gia, nổi danh là tri thư đạt lễ, trước giờ luôn hồi âm với Thiên Thiên, Tiểu Văn các nàng rất nhanh chóng. Dựa vào tốc độ bay của chim Tật Phong, thì không thể tới trưa mà chưa có tin gì. Huống hồ, chim Tật Phong đã được huấn luyện đặc biệt rồi, nhất định là không thể nào đưa thư sai chỗ được. Trừ phi…. Tật Phong nửa đường bị ma thú tấn công? mặc kệ chuyện gì, cách tốt nhất là đi tìm Tào Ý, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng, thời gian của các nàng không còn nhiều.
Bích Vũ An mang Khanh Nguyệt đi tìm Bích Thiên Thiên và Tào Văn đang ngủ say sưa, các nàng nghe Khanh Nguyệt nói muốn tìm Tào Ý, liền vội vàng rời giường bồi Khanh Nguyệt cùng đến Tào gia.
Khanh Nguyệt nghĩ mình tùy tiện đến trước nhà những gia tộc, có thêm vài người đi chung thì càng tốt hơn, nên gật đầu đồng ý.
Tào gia chính là nhà Tào Văn, Tào Văn đối với Tào gia quen thuộc nhất, sau khi các nàng đi xe ngựa đến Tào gia, ba người liền đến tiểu viện của Tào Ý.
“Biểu ca, biểu ca ngươi có ở trong không? sáng sớm chúng ta viết thư cho ngươi không thấy hồi âm, Khanh Nguyệt còn chuyện chưa nói với ngươi, cho nên lần này chúng ta trực tiếp đến….”
Tào Văn và Bích Vũ An gõ nhẹ cửa vài cái, nhưng trong phòng không có tiếng đáp lại, liền tăng lực đạo, đồng thời nâng cao âm lượng gọi Tào Ý.
Bốn người chờ hồi lâu, nhưng không có tiếng đáp lại.
“Có khi nào… biểu ca ra ngoài rồi không?” Bích Vũ An nghi ngờ hỏi/
Khanh Nguyệt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín, ánh mắt lạnh run, thực lực ba người Vũ An không bằng mình, cho nên không nghe thấy trong phòng có âm thanh nho nhỏ truyền ra, nhưng chính mình lại nghe rất rõ. Rõ ràng trong phòng có người, nhưng sao lại vờ như không biết, không lẽ tiểu Miên Miên…. nghĩ vậy, trong lòng Khanh Nguyệt sợ hãi, nàng đẩy Tào Văn và Bích Vũ An còn đang thảo luận Tào Ý đi đâu đứng trước cửa ra, một cước đá văng cửa.
“Khanh Nguyệt!”
“Khanh Nguyệt ngươi sao….”
Ba người Bích Vũ An thấy cửa bung ra liền hoảng sợ, định trách cứ Khanh Nguyệt, nhưng khi các nàng nhìn thấy Tào Ý vốn không có ở phòng lại đàng ngồi trên bàn, hai mắt đỏ lừ hung tợn nhìn chằm chằm các nàng, cả kinh không nói thành lời. Tào Ý như vậy thật xa lạ. Biểu ca vốn ôn văn nhĩ nhã, sao lại có ánh mắt như vậy? còn có hai má hắn che lớp vải thật dày….
“Đường….. đường ca, mặt, của ngươi…. bị sao vậy?” nhìn hồi lâu, Tào Văn mới căng thẳng mở miệng. Tào Ý nhìn ánh mắt bọn họ, thật dọa người a.
“Ah ha ha…” Tào Ý đột nhiên đứng dậy, hất đổ bàn xuống đất, “hỏi mặt ta sao? cái này là nhờ công tiểu súc sinh các muội mang về cho ta nuôi a.”
Hắn cười gằn, từng bước đến chỗ Khanh Nguyệt các nàng, Bích Vũ An cũng bị dọa lui vài bước.
“Cái gì mà tiểu khả ái bảo bối hả? cái gì mà cục bông trắng đáng yêu hả? con mẹ nó đều là chó má che mắt hết!” Tào Ý vạch băng che mặt xuống, thoáng một cái liền thấy rõ ràng vết rạch trên mặt từ hai bên má, Bích Vũ An các nàng thấy được liền trợn to hai mắt, lệ khí trong lòng Tào Ý càng sâu. “nhìn đi! nhờ phúc tiểu súc sinh kia, cả khuôn mặt lão tử bị hủy hết rồi!”
Tào Ý gầm lên câu cuối, giơ nắm tay vung về phía Khanh Nguyệt các nàng.
Khanh Nguyệt hoàn toàn không tránh né, nàng chỉ nhấc chân, liền đá bay Tào Ý ra ngoài, ” tốc độ ra quyền chậm như vậy, các ngươi cần gì phải sợ?” khi Tào Ý hất tung bàn xuống đất, Khanh Nguyệt quay đầu nhìn ba người Bích Vũ An trốn sau lưng nàng nói.
Đúng vậy! Tào Ý chỉ là người bình thường, nhưng các nàng đều là triệu hoán sư a! biểu tình đối phương chỉ hơi đáng sợ chút thôi, sao lại bị hù dọa chứ?
“Ah… không phải, không phải…” Bích Thiên Thiên lúng túng xua tay giải thích, “chúng ta chưa từng thấy bộ dạng này của biểu cả, cho nên mới….”
“Hừ! ngụy quân tử, bình thường ngụy trang cũng tốt thật.” Khanh Nguyệt coi như đã nhìn ra, so với bộ dạng khiêm tốn hôm qua, thì cái dáng vẻ chó điên hiện tại của Tào Ý mới là diện mục chân thực nhất. Sao mình lại đem tiểu Miên Miên giao cho một tên ngụy quân tử như vậy chứ? “phải rồi, tiểu Miên Miên đâu rồi?” nghĩ đến tiểu Miên Miên, Khanh Nguyệt đi vào đá Tào Ý một cái.
“Đồ điên! nữ nhân điên này!” toàn thân Tào Ý đau nhức, sẹo trên mặt còn chưa lành đã nứt ra, máu chậm rãi chảy xuống. “mặt của ta bị con triệu hoán thú của ngươi cào nát! bây giờ ngươi còn vọt đến phòng ra há hư cửa phòng của ta, ngươi, ngươi….. các muội muội tốt của ta, các ngươi cứ vậy nhìn biểu ca các ngươi bị người ngoài đánh hả?”
Từ lúc Tào Ý vung tay muốn đánh Khanh Nguyệt thì hình tượng nho nhã của hắn trong lòng bọn họ đã không còn. Các nàng cũng không quen với một Tào Ý trước mắt như vậy. Bích Thiên Thiên không muốn nhìn Tào Ý mặt máu như quỷ, liền quay đi chỗ khác. Còn Bích Vũ An và Tào Văn nghe Tào Ý hỏi xong cũng thờ ơ, không còn sợ như trước đó. Các nàng là đối tượng quan trọng được bồi dưỡng trong gia tộc, không phải tiểu cô nương đơn thuần mới lớn, sau sợ hãi đột ngột, hiện tại cũng nhận biết được diện mục thực sự của Tào Ý.
“Biểu ca, chắc ngươi không biết, tiểu Miên Miên chưa bao giờ chủ động công kích người khác, trừ phi người đó làm gì nó.”
“Đúng vậy, Tào Ý, hiện tại ta đang nghĩ, những ma thú trước kia ngươi nuôi dưỡng, có thực sự là do dã tính khó thuần, hay là vì nguyên nhân khác mà chạy trốn? còn nữa, thực sự chạy trốn có mấy con?” Tào Văn cũng không gọi hắn là biểu ca nữa, nàng không ngờ ca ca ôn nhu trước kia từng thích, thì ra là loại người hai mặt.
“Ta… ta làm cái gì a.” Tào Ý nghe xong lời Bích Vũ An và lời Tào Văn nói, vẻ mặt xuất hiện sự hoang mang. Không được, hắn không thể để lộ bản chất của mình! như vậy không giống trước kia. Tào Ý nhịn đau, cố gắng mỉm cười, nhưng hắn hoàn toàn không biết, bộ dạng hiện tại của hắn cười thật quỷ dị, mang chút đáng sợ khó nói, “Vũ An, Thiên Thiên, Tiểu Văn, các ngươi phải tin ca ca a. Là triệu hoán thú của nữ nhân này, đột nhiên nhảy lên cào ta! ta không có làm gì cả….. không hề làm gì cả.”
“Đừng cười nữa! thật ghê tởm!” Tào Văn bĩu môi ghét bỏ. Ở cũng tiểu Miên Miên lâu rồi, các nàng biết mặc dù tính khí tiểu Miên Miên không tốt, nhưng cho đến giờ chưa từng cào các nàng, còn có những triệu hoán sư khác. Trong trại huấn luyện, ngươi duy nhất bị tiểu Miên Miên cào chính là Vu Đạt La.
Khanh Nguyệt nhìn nụ cười giả tạo của Tào Ý liền thấy phiền. Vì hắn biểu hiện giả dối, mình lại đem tiểu Miên Miên giao cho một tiên khốn kiếp! càng nghĩ Khanh Nguyệt càng hối hận đạp một cước vô mặt Tào Ý, chà đạp một hồi, từng chữ gằn ra hỏi: “tiểu Miên Miên hiện tại đang ở đâu?”
“Ah –” mặt Tào Ý hiện tại càng thêm thê thảm, hắn cố gắng thoát khỏi chân Khanh Nguyệt, sau đó ôm mặt khóc, “không biết, ta không biết…. tiểu súc sinh kia cào ta xong thì nhảy ra cửa sổ bỏ chạy….”
“Ngươi mới là súc sinh! súc sinh thực sự!”
Hai mắt Khanh Nguyệt đỏ lên, trên trán nổi gân xanh, nàng đá Tào Ý thêm vài cái, cho đến khi Bích Vũ An đi lên giữ nàng lại, mới thở hổn hển dừng lại, “hỏi ngươi lần cuối, tiểu Miên Miên ở đâu?”
Tào Ý cuộn mình, hai tay ôm mặt khóc rống: “đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta thực sự không biết a –”
Khanh Nguyệt không nói gì nữa, cứ vậy nhìn chằm chằm Tào Ý. Nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng Tào Ý khóc nức nở.
Đột nhiên, Khanh Nguyệt chuyển động, nàng bước qua Tào Ý nằm trên đất như chó chết, đi vào phòng bên trong.
“Vũ An, ta có thể lục soát căn phòng này trước không?” nhìn như đang hỏi, nhưng Khanh Nguyệt không chờ Vũ An trả lời đã hành động.
“Được, chúng ta cùng giúp ngươi.” Bích Vũ An, Bích Thiên Thiên và Tào Văn liền tiến lên hỗ trợ. Vừa bắt đầu nàng bị khuôn mặt của Tào Ý làm kinh ngạc, cho đến sau đó biết được Tào Ý lừa gạt mình 10 năm qua càng thêm phẫn nộ. Lửa giận còn chưa hạ, nghe thấy Khanh Nguyệt không ngừng hỏi tiểu Miên Miên, trong lòng lại kéo lên hổ thẹn với Khanh Nguyệt và lo lắng cho tiểu Miên Miên, là do mình trước đó giới thiệu Tào Ý đáng tin với Khanh Nguyệt, nhưng hiện tại mọi chuyện đã thành như vậy…..
Thấy mọi người kiểm tra xong một gian nhưng không có gì, liền đi sâu vào những gian bên trong, Tào Ý nằm trên đất đột nhiên hoảng loạn kêu to: “ta nói! tiểu súc sinh….. đi chỗ nào, các ngươi dừng lại!”
“Đi đâu?” Khanh Nguyệt siết chặt tay mặt không đổi hỏi.
“Đi… đi…. nó quay về trại huấn luyện tìm ngươi! dù sao ngươi cũng là chủ nhân của vật nhỏ! khi đó ta thấy nó nhảy từ lâu hai xuống, chạy về hướng trại huấn luyện!”
Trong lòng Khanh Nguyệt giật mình, tiểu Miên Miên, thực sự quay về tìm mình? nghĩ lại một chút, chính mình triệu hoán tiểu Miên Miên đến đây, mình không những là chủ nhân của tiểu Miên Miên, mà còn là người duy nhất tiểu Miên Miên dựa vào! ngoại trừ trại huấn luyện tiểu Miên Miên đến tìm mình, thì còn có thể đi đâu? nhưng mà, đường từ nơi này đến trại huấn luyện, tiểu Miên Miên biết được sao?
Nghĩ vậy, Khanh Nguyệt không chờ nữa, nàng phải vội vàng chạy về để gặp tiểu Miên Miên.
Nghĩ vậy, Khanh Nguyệt không chờ nữa, nàng phải vội vàng chạy về để gặp tiểu Miên Miên