Chương 55
“Khanh Nguyệt chờ đã!” Bích Vũ An nhìn bộ dạng Khanh Nguyệt vội vã, liền kéo nàng lại, “chúng ta cũng lo lắng cho tiểu Miên Miên, nhưng mà ta cảm thấy trước đem chỗ Tào Ý lục soát cái đã rồi hãy quay về!”
“Phải a, ta cũng nghĩ như vậy.” Tào Văn nói tiếp, “Khanh Nguyệt ngươi phải suy nghĩ xem, tiểu Miên Miên nếu quay về trại huấn luyện sao lúc đầu Tào Ý không nói với ngươi, mà chờ chúng ta lục soát đến phòng bên trong mới nói? không lẽ tiểu Miên Miên ở trong đó, hắn muốn gạt chúng ta về trại huấn luyện trước?”
“Phải, phải, phải! ta cũng nghĩ như vậy!” Bích Thiên Thiên cảm thấy khó tin cũng gật đầu liên tục, vừa rồi Tào Ý đột nhiên lên tiếng cản lại, thực sự quái dị, “Khanh Nguyệt chắc là ngươi lo lắng cho tiểu Miên Miên quá nên mới tin lời Tào Ý nói, ngươi cẩn thận nghĩ lại, tiểu Miên Miên còn nhỏ như vậy, từ phố chợ đến trại huấn luyện tuy đường không quá xa, nhưng tiểu Miên Miên không ngồi xe ngựa giống chúng ta, bốn cái tiểu chân ngắn của nó không có người dẫn dắt mà có thể thuận lợi quay về trại huấn luyện được sao? còn có Tào Ý, ngươi dám chắc tiểu Miên Miên nhất định là chạy về hướng trại huấn luyện mà không phải chạy loạn sang hướng khác chứ?”
“Không phải! ta… ta….” nghe ba người Bích Vũ An phân tích, Tào Ý càng bất an hơn, hắn hoảng sợ giải thích: “vật nhỏ thực sự chạy mất, không có ở trong phòng ta! từ phố chợ đến trại huấn luyện các ngươi chỉ có một đường, sao nó có thể chạy sai được?”
“Thật không?” Khanh Nguyệt nghe ba người nói, rốt cuộc cũng tỉnh tảo lại, tìm lại lý trí, Tào Ý hiện tại không ổn, dường như sợ các nàng lục soát gian phòng đóng kín bên trong của hắn, “dù vậy, ta cũng không muốn tới một chuyến tay không! nói chung cứ xác nhận tiểu Miên Miên có ở đây trước hay không đã.” dứt lời, Khanh Nguyệt đi tới gian phòng phía trước, mặc Tào Ý gào lên đừng đụng vào, một cước đạp tung cửa phòng.
Cửa gỗ rắn chắc, thậm chí so với cửa lớn của nhà này còn chắc hơn. Khanh Nguyệt nhìn cánh cửa không có khe hở, hơn nữa còn có mùi lạ, cảm giác kỳ quái trong lòng càng nhiều hơn. Đá cửa liên tục ba cái, Khanh Nguyệt dùng hết lực, cánh cửa mới “rầm” một tiếng đổ xuống.
Cửa đổ xuống, nhóm người Khanh Nguyệt còn chưa vào, thì đã bị cái mùi khó ngửi truyền ra khiến các nàng lui lại vài bước, đến cả huân hương trong phòng cũng không che được.
“Đây là… cái mùi gì?” Bích Thiên Thiên bịt mũi kêu, “thật kinh tởm….. ọe…..”
Khanh Nguyệt, Bích Vũ An và Tào Văn mặc dù không giống Bích Thiên Thiên nôn ọe một trận, nhưng cũng phải cố gắng ép xuống cảm giác kinh khủng trong dạ dày.
Dịu xuống một hồi, Khanh Nguyệt bịt mũi, nhấc chân đi vào trong phòng, ba người Bích Vũ An thấy vậy, cũng chịu đựng đi vào theo.
Gian phòng khá kín, nhìn ánh sáng xuyên qua cửa sổ, bốn người thấy được một cái kệ treo đồ bên trên.
“Ah–”
Bích Thiên Thiên nhịn không hét lớn, ngay sau đó Bích Vũ An cùng Tào Văn cũng che miệng chạy ra, vịn tường nôn ọe liên tục. Sắc mặt Khanh Nguyệt khó chịu kiểm tra quanh phòng một lần, từng góc từng cái rương, xác nhận Hoa Miên Thần không có phòng kín này, sau đó mới đen mặt rời đi.
“Không ngờ, ngươi đúng là một tên biến thái!”
Khanh Nguyệt thuận tay cầm cái ghế ngồi đánh Tào Ý đang nằm dưới đất.
Tiểu Miên Miên… Khanh Nguyệt đồng thời cũng hối hận, cũng có chút may mắn Tào Ý chỉ là người thường, tiểu Miên Miên cho dù ở trong tay tên biến thái như vậy mà vẫn có thể bỏ trốn được, đồng thời còn cho tên cặn bã này một chút giáo huấn. Khanh Nguyệt nhìn vết cào hai bên mặt Tào Ý, chỉ cảm thấy tiểu Miên Miên cho hắn chút vết vào này quá nhẹ.
“Tào Ý! chúng ta thực sự coi thường ngươi!” Bích Vũ An nghĩ lại cảnh vừa rồi trong phòng khiến người ta phải nổn mửa, biểu tình trên mặt cũng kinh khiếp, “hèn gì lúc nào trong phòng ngươi cũng đốt huân hương.”
Trong cái phòng nhỏ kia, chất đủ loại tủ và kệ. Trên từng cái kệ đều là những cái bình trong suốt, trong những cái bình đó chứa đầu, các bộ phận nội tạng của ma thú. Trong những cái tủ là đầu và xác ma thú đã thối rửa, ở giữa phòng là một cái bàn, trên bàn còn có một con ma thú vừa bị mổ bụng.
Mặc dù chỉ nhìn qua, Bích Vũ An cũng biết đó là thi thể ma thú, đó là cẩu ba màu trước đó không lâu Tào Ý nói là bỏ trốn.
“Ta nói nhiều năm qua ngươi nuôi nhiều ma thú như vậy, sao lại không có con nào thích hợp với ngươi? thì ra không phải ma thú hung tàn không hợp với ngươi, mà là bản thân ngươi quá mức tàn bạo!” Bích Vũ An đem cảm giác buồn nôn nén xuống, nhìn Tào Ý trào phúng, “bất quá ngươi không ngờ đến a, có ngày ngươi lại đá trúng thiết bản, tiểu Miên Miên mặc dù chỉ là tiểu triệu hoán thú, nhưng với thực lực của nó, đối phó với ngươi cũng dư sức! dấu ấn nỏ để lại trên mặt cho ngươi sẽ đi theo cả đời a.”
Tào Ý hoảng sợ vội che mặt mình, gục đầm thầm hận, chính mình thực sự bị vẻ ngoài của vật nhỏ kia che mắt, khi đó mình ở trong tửu lâu cũng không hề phòng bị nó. Trước kia mình nuôi nhiều ma thú, phần lớn đều dùng xích sắt còng cổ, còn không thì bỏ thuốc vào đồ ăn cho chúng, cho nên đến giờ mình vẫn không hề bị ma thú công kích, mà chính mình cũng không cho ma thú cơ hội công kích. Nhưng ai ngờ được, một cục bông nhỏ như vậy, lại có móng vuốt sắc bén như thế.
Tào Ý đang hối hận và không cam lòng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, kèm theo tiếng vài người nói chuyện với nhau.
“Các ngươi nói tiểu muội cũng thật là, khó có được một lần được nghỉ ở trại huấn luyện về nhà, quay về cũng không tìm chúng ta, đã chạy thẳng đến chỗ đường ca này rồi a.”
“Hắc, đại tỷ ngươi đừng có nganh tỵ a, bộ dạng hung thần ác sát của ngươi hiện tại nếu đổi thành ta thì ta cũng sẽ đi tìm đường ca Tào Ý a.”
“Cũng không chắc nha ! cho dù gặp chuyện không vui gì, chỉ cần thấy nụ cười ôn nhu của đường ca….”
Mọi người còn chưa nói xong thì nhìn thấy Tào Ý nằm trên đất mặt đầy máu, liền dừng lại. Một hồi lâu mới có người sợ hãi nói: “đường ca Tào Ý, ngươi, ngươi, ngươi…. Tiểu Văn, đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Tào Văn phức tạp, nhìn đại tỷ của nàng, tam đệ và tiểu muội, cuối cùng đi tới cạnh đại tỷ, kéo nàng qua một bên, nói nhỏ vào tai nàng gì đó, Sau khi đại tỷ Tào Văn nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống. Nàng quay sang chỗ tam đệ cùng tiểu muội đang ngửi thấy mùi kỳ quái nói: “các ngươi mau đi gọi phụ thân đến đây, còn có các vị trưởng lão gia chủ đều kêu đến hết đi.”
“Không được…. không được….. tiểu Vi, đường ca trước đây đối với ngươi…..”
“Đủ rồi.” vẻ mặt Tào Vi không kiên nhẫn cắt lời Tào Ý, “ai biết trước đây ngươi đối với chúng ta tốt thật hay giả? tam đệ tiểu muội các ngươi còn nhìn cái gì? mau đi gọi người cho ta.”
Tào Vi hùng hổ, cho dù tam đệ tiểu muội của Tào Văn có tò mò hơn nữa thì cũng phải chạy đi gọi người, còn thỉnh cầu của Tào Ý thì xin lỗi a. Cho dù trước kia đường ca ngươi có ôn nhu lương thiện thế nào thì bây giờ nhìn bộ dạng đáng sợ kia, cũng không thể đụng đến tâm tình chúng ta được.
Khi hai đứa nhỏ đi xa, Tào Vi che mũi, đi vào gian phòng bên trong Tào Văn nói, dò xét hồi lâu mới vội vàng quay về.
Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến Tào Ý sinh bóng ma trong lòng, nói thực mặc dù nàng không tham gia trại huấn luyện triệu hoán sư, nhưng cũng đã từng theo gia tộc đánh với ma thú không ít, nàng dám nói cho dù cuộc chiến tàn khốc bao nhiêu, cũng không thể so với gian phòng kinh khủng của Tào Ý.
Trừng mắt một cái với Tào Ý tuyệt vọng nằm co ro trên đất, Tào Vi không nói gì với hắn nữa, ngược lại để các trưởng bối trong gia tộc đến định đoạt!
Trong chốc lát, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, nghe âm thanh này, người đến cũng không ít, Khanh Nguyệt biết trong chốc lát việc của Tào Ý cũng không thể giải quyết nhanh được, trong lòng nhớ đến tiểu Miên Miên, cho nên nhanh chóng cáo biệt Tào Văn các nàng. Bích Vũ An và Bích Thiên Thiên thấy vậy, cũng nói cáo từ với Tào Văn, liền theo Khanh Nguyệt về trại huấn luyện.
Các trưởng bối Tào gia đến chỉ kịp chào hỏi Khanh Nguyệt và Bích Vũ An, Bích Thiên Thiên, tuy hiếu kỳ lai lịch của Khanh Nguyệt, nhưng mà xử lý chuyện trong nhà vẫn quan trọng hơn. Lúc đầu bọn họ nghe hai đứa nhỏ trong nhà đi gọi trưởng bối đến chỗ Tào Ý cũng không nghĩ nhiều, nhưng nghe Tào Ý khác trước rất nhiều, liền tò mò đến xem một chút, còn có Tào Văn đã lâu không gặp. Nhưng khi bọn họ đến cửa, kinh nghiệm phong phú của bọn họ cũng biết được cái mùi khác lạ từ trong phòng truyền ra. Bọn họ nhìn nhau, xanh mặt đi vào phòng Tào Ý.
Khanh Nguyệt, Bích Vũ An cùng Bích Thiên Thiên lên xe ngựa quay về trại huấn luyện.
“Khanh Nguyệt, thực sự xin lỗi!”
Khanh Nguyệt đang cúi đầu cầu nguyện Hoa Miên Thân có thể tìm được đường quay về trại huấn luyện với mình, kết quả Bích Vũ An ngồi đối diện nàng chợt cong lưng nói xin lỗi, ngay sau đó Bích Thiên Thiên cũng làm theo.
“Xin lỗi, chúng ta…. để cho ngươi mang tiểu Miên Miên giao cho tên cặn bã như Tào Ý….”
“….” Khanh Nguyệt mím môi, siết chặt nắm tay, nhìn hai người cúi đầu tự trách, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ, “cái này cũng không thể trách các ngươi, nói cho cùng là do ta sai.”
Sao mà trách Vũ An các nàng không biết nhìn người được, chính mình khi đó cũng bị dáng vẻ ôn nhu của Tào Ý lừa, huống hồ là mình cố ý đem tiểu Miên Miên tặng người khác a, nhưng mà….
“Vũ An sau này ngươi có gặp lại Tào Ý, giúp ta chuyển lời cho hắn, tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt ta, nếu không ta nhất định sẽ lấy mạng hắn.”
Bích Vũ An gật đầu, nghĩ đến triệu hoán thú của mình bị kẻ khác làm mất tích, không hận lột da đối phương mới là lạ.
Trong xe ngựa lại tĩnh lặng, một hồi lâu, Bích Thiên Thiên mới cẩn thận hỏi: “Khanh Nguyệt, ngươi…. hối hận không?”
Hối hận không? đương nhiên là hối hận a. Khi đó đem tiểu Miên Miên cho người khác, nàng đã đau lòng không thôi, nàng lúc nào cũng mang dục vọng cướp tiểu Miên Miên về, kết quả lại thành như vậy.
“Hối hận a….”
Chính mình không nên mang tiểu Miên Miên đi, không áp chế được tình cảm của mình thì thế nào? chỉ cần đem tình cảm đổi thành đối xử thật tốt với tiểu Miên Miên hơn là được! xem chính mình trước giờ làm toàn ngu xuẩn a! lãnh đạm với tiểu Miên Miên, từng chút làm tổn thương lòng nó, cuối cùng đem nó tặng người khác….. kỳ thực, không thể khống chế được tình cảm thì có thể khống chế được hành vi của mình a! mặc dù nhiều lần suýt không thể khống chế được, nhưng cuối cùng đều có thể dừng lại đúng lúc đó a.
Khanh Nguyệt tự ăn năn xong, hiện tại nàng xác định mang tiểu Miên Miên đi là chuyện vô cùng ngu xuẩn! nếu như, chút nữa quay về trại huấn luyện, còn có thể gặp lại tiểu Miên Miên, mình nhất định sẽ nghiêm túc nói xin lỗi tiểu Miên Miên, cam đoan với nó, sau này tuyệt đối sẽ không bỏ lại nó nữa!
Nhưng mà, tiểu Miên Miên sẽ tha thứ cho mình không? nghĩ đến trước kia thái độ mình lãnh đạm với tiểu Miên Miên, nhưng về sau đối tốt với nó hơn một chút, chắc nó sẽ không ghi thù mình đâu, nhưng mà lần sẽ còn không?
Trong lòng Khanh Nguyệt càng lo âu hơn.