Chương 56
Sau khi Hoa Miên Thần từ Khanh gia rời đi, tìm đại một chỗ nghỉ ngơi qua đêm, ngày thứ hai không quá một buổi sáng liền quay về trại huấn luyện. Ít nhiều gì thì hôm nay là ngày thứ ba trại huấn luyện còn nghỉ, có một số triệu hoán sư về nhà nghỉ ngơi cũng bắt đầu thu dọn quay về trại huấn luyện. Dọc đường đi Hoa Miên Thần bắt ké không ít xe đi đường. Nửa đường Hoa Miên Thần còn ghét bỏ chiếc xe ngựa mình đi ké quá ồn liền nhảy qua chiếc xe ngựa khác, đổi một chiếc xe ngựa khác yên tĩnh hơn.
Xe ngựa đến trại huấn luyện thì dừng lại, Hoa Miên Thần nhân lúc không ai chú ý, nhanh chóng trốn vào bụi cỏ, sau đó lại cẩn thận nhảy lên vách tường thấp kế bên cổng vào, thuận lợi đi vào trại huấn luyện.
Đúng như mình dự liệu là thuận lợi, bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, đứng canh cửa chỉ có hai người. Nếu là ngày thường cho dù là tường thành thấp thì cũng có dến 6 người canh, nhưng với tường thành cao còn phải đề phòng việc bị xâm nhập, trên tường còn rào thêm một lớp gai dày, đỉnh tường còn cắm thật nhiều đinh nhọn, cho nên nếu Hoa Miên Thần muốn leo lên tường cao để vào trại huấn luyện là cực khó.
So với hai người trước trại huấn luyện vắng vẻ thì hiện tại trong trại đã có thêm nhiều nhóm triệu hoán sư. Hoa Miên Thần trốn trong bụi cỏ, chậm rãi đi về phòng ngủ của Khanh Nguyệt.
Nhìn thấy cách phòng ngủ Khanh Nguyệt càng lúc càng gần, Hoa Miên Thần đột nhiên khẩn trương. Không biết Khanh Nguyệt hiện tại có ở trong phòng ngủ không? nói thật Hoa Miên Thần hiện tại cũng không gặp mặt Khanh Nguyệt. Cứ vậy mang mình tặng cho người khác, mà người nhận là một tên cầm thú cặn bã, Hoa Miên Thần không thể không oán hận Khanh Nguyệt.
Huống hồ, nếu Khanh Nguyệt thấy mình quay về trại huấn luyện, không biết nàng có lợi dụng là chủ nhân của mình, đem mình cưỡng ép đưa vào không gian triệu hoán thú rồi mang đến cho tên rác rưởi kia nữa a?
Cho nên trước khi vào phòng nên kiểm tra cho kỹ.
Hoa Miên Thần sau khi kiểm tra xong, xác nhận Khanh Nguyệt không có trong phòng ngủ, lúc này mới mở then cài cửa sổ, mở cửa sổ ra, nhảy lên cái bàn gần bệ cửa sổ trong phòng.
Tuy Khanh Nguyệt không ở trong phòng ngủ khiến Hoa Miên Thần yên tâm, nhưng mà cảm xúc phẫn nộ đột nhiên kéo đến trong lòng Hoa Miên Thần.
Hừ! nhìn bên trong phòng ngủ, Khanh Nguyệt cũng chưa có bị đuổi khỏi trại huấn luyện, lúc này nàng cũng không ở trong phòng ngủ, không lẽ cùng Bích Vũ An các nàng đi dạo phố rồi? chậc chậc chậc! vội vã như vậy a? vứt bỏ ta xong ngày thứ hai đã ra ngoài chơi? chắc là chúc mừng vì bỏ được gánh nặng như ta a? mặc kệ thế nào, trong lòng Hoa Miên Thần đều khó chịu.
Lão nương cực khổ cả đêm giúp ngươi lấy về bàn tay vàng, nhưng nha đầu chết tiệt nhà ngươi lại chạy ra ngoài vui chơi?
Hoa Miên Thần càng nghĩ càng giận, móng vuốt nhỏ ở bên bàn nhịn không được lại thêm lực, trên bàn liền xuất hiện vết cào, chờ Hoa Miên Thần phát hiện ra, nàng đã càm xuống bàn bốn vết sâu.
Tĩnh táo một chút, đừng để nha đầu vô lương tâm Khanh Nguyệt làm ảnh hưởng! mình nên nhanh trả lại ngọc rồi rời đi a, rời khỏi địa phương khiến mình mất khống chế này.
Hoa Miên Thần ổn định tâm tình, nhảy xuống bàn. Nàng nhìn một vòng căn phòng quen thuộc, bối rối không biết đem ngọc bội để đâu có thể để Khanh Nguyệt phát hiện được. Cuối cùng, Hoa Miên Thần đưa mắt nhìn cái giường nhỏ mình đã ngủ nhiều lần, do dự một chút, liền chậm rãi đi tới.
Tiểu chân ngắn mao nhung vừa giẫm lên chăn, nháy mắt trong mũi Hoa Miên Thần tràn đầy mùi quen thuộc.
Khanh Nguyệt…
Hoa Miên Thần bước tiểu chân ngắn lên gối của đối phương, cuộn thành một đoàn ở trên, nằm một hồi, sau đó mới lấy ngọc bội của Khanh Nguyệt để trong không gian của mình ra, cẩn thận nhét xuống gối.
Khanh Nguyệt, bây giờ ta và ngươi, thực sự đã thanh lý xong hết rồi.
Lam xong những việc này, Hoa Miên Thần cũng không quay đầu rời khỏi phòng ngủ.
Khi Khanh Nguyệt không ngừng thỉnh cầu để xa phu cho xe ngựa đi nhanh hơn. Đến khi xe ngựa đến trại huấn luyện, Khanh Nguyệt liền vọt xuống xe ngựa, vội vàng chạy vào trại huấn luyện. Bích Vũ An và Bích Thiên Thiên nói cám ơn với xa phu, rồi đuôi theo sao Khanh Nguyệt.
Nếu tiểu Miên Miên quay về trại huấn luyện, chỗ muốn đến nhất là đâu? Khanh Nguyệt không cần nghĩ liền chạy về phòng ngủ của mình.
Khi Khanh Nguyệt chạy về phòng ngủ của mình, liền mở cửa phòng ngủ ra, đập vào mắt vẫn là sự vắng vẻ như hôm qua.
Mỗi góc trong phòng cũng không còn bóng dáng tiểu bạch mình quan tâm hay nằm.
“Tiểu Miên Miên…. ta về rồi….”
Bích Vũ An và Bích Thiên Thiên thở hổn hển đuổi theo đến cửa phòng ngủ Khanh Nguyệt, chỉ thấy bóng Khanh Nguyệt cô đơn cúi đầu.
“Khanh Nguyệt, tiểu Miên Miên nó…. không có về sao?”
“Ân, hình như là không có về….”
“Cái này…. vậy a?” Bích Vũ An thất vọng chà xát hai tay, đang nghĩ làm sao an ủi Khanh Nguyệt mất hồn, đột nhiên nhìn thấy cửa sổ bị mở ra, “Khanh Nguyệt, lúc sáng ngươi ròi phòng ngủ, có đóng cửa sổ chưa?”
“Cửa sổ? tối hôm qua ta cũng không mở.” Khanh Nguyệt nghe lời Bích Vũ An nói, cũng quay về hướng cửa sổ, nàng cũng phát hiện cửa sổ vốn đóng cũng đang mở.
Là có người khác lén vào phòng ngủ của mình, hay là… Khanh Nguyệt tim đập nhanh hơn. Nàng ba bước đã đến cạnh cửa sổ, xung quanh đó bị lục lọi. Nhưng cả phòng ngủ lớn như vậy, chỉ tìm được bốn vết cào thật sâu. Khanh Nguyệt run rẩy vuốt lên bốn vết cào kia, thô ráp vẫn còn, màu sắc gỗ còn mới, vết cào này rõ ràng vẫn chưa được lâu.
“Tiểu Miên Miên! Tiểu Miên Miên!”
Tiểu Miên Miên nhất định đã quay về, hiện tại chắc là giận mình, cho nên cố ý trốn đi a? Khanh Nguyệt như phát điên lục lọi xung quanh phòng. Nhưng mà lục cả căn phòng, từng góc nhỏ, từng hốc nhỏ không dám bỏ sót cái nào, nhưng tiểu Miên Miên nàng luôn mong nhớ vẫn không thấy đâu.
“Tiểu Miên Miên xin lỗi, ta sai rồi, ngươi đừng trốn ta có được không?”
Cuối cùng, Khanh Nguyệt thất vọng ngồi xuống đất nhỏ giọng khóc.
Bích Vũ An và Bích Thiên Thiên khi nhìn thấy trên bàn còn lưu lại bốn vết cào, cũng khẳng định tiểu Miên Miên nhất định đã quay về, nhưng mà hiện tại tiểu Miên Miên đang ở chỗ nào?
“Khanh Nguyệt, ngươi đừng vội, có tiểu Miên Miên như ngày thường, một mình chờ ngươi ở phòng ngủ thấy nhàm chán, nên lại ra ngoài đi dạo rồi a.”
“Phải a! tiểu Miên Miên cũng không chịu được tịch mịch, nhất định là chạy đến chỗ khác trại huấn luyện chơi rồi, ta cứ đi tìm một chút a.”
Khanh Nguyệt nghe xong lời Bích Vũ An an ủi nàng, tựa như bắt được cái phao cứu sinh, liền đứng dậy chạy ra ngoài.
Bích Vũ An và Bích Thiên Thiên nhìn nhau, giúp Khanh Nguyệt đóng cửa lại, sau đó cùng đi tìm tiểu Miên Miên trong trại huấn luyện.
Cứ vậy tìm cho đến khi trời tối, ba người Khanh Nguyệt cơm tối cũng không ăn, âm thanh kêu đến khàn, hai chân đi đến chết lặng, nhưng vẫn không thể tìm được cục bông trắng nhỏ. Tào Văn buổi chiều quay về trại huấn luyện cũng giúp đỡ đi tìm. Các nàng hỏi những triệu hoán sư khác, còn có tạp dịch và thủ vệ, đáng tiếc cũng không ai thấy được tiểu Miên Miên.
“Các ngươi về trước đi, để ta đến chỗ khác tìm một chút….” Khanh Nguyệt không muốn cứ vậy buông tha, cũng không muốn Bích Vũ An các nàng lại giúp mình tiếp, đành khàn giọng khuyên các nàng rời đi.
“Khanh Nguyệt… ngươi cũng cũng đi về nghỉ ngơi đi….” Bích Vũ An lo lắng khuyên bảo.
“Không được…. ta còn chưa tìm được tiểu Miên Miên… tiểu Miên Miên nhất định còn trốn đâu đó chờ ta tìm thấy nó, sau đó chân thành xin lỗi nó….” Khanh Nguyệt đẩy tay Bích Vũ An đang kéo mình ra. Vừa nói xong câu này, Khanh Nguyệt khó chịu ôm cổ họng im lặng.
“Đủ rồi Khanh Nguyệt!” thấy Khanh Nguyệt như vậy, Tào Văn liền túm lấy Khanh Nguyệt lảo đảo muốn đi tiếp, dùng ánh mắt bảo Bích Vũ An và Bích Thiên Thiên tiến lên hỗ trợ.
Vì Khanh Nguyệt mất sức nhiều nhất trong bốn người, cho nên ba người cũng dễ dàng đỡ được Khanh Nguyệt.
“Khanh Nguyệt ngươi tỉnh lại đi, chúng ta đã tìm hết mọi góc gách trong trại huấn luyện rồi, có thể tiểu Miên Miên cũng không ở trong trại huấn luyện nứa, có thể nó chạy vào rừng Thanh Nam, thậm chí là rừng Vô Quy!”
“Không được…. sẽ không!” Khanh Nguyệt sợ hãi dùng sức lắc đầu, “tiểu Miên Miên nhỏ như vậy, nó…. nó không thể đi đến đó…. không được! ta phải đi rừng Thanh Nam tìm tiểu Miên Miên về!”
“Khanh Nguyệt ngươi điên rồi? bây giờ trễ như vậy rồi!” Bích Thiên Thiên rốt cuộc nhịn không được, nhìn Khanh Nguyệt hét lên, “ngươi muốn bày cái bộ dạng này cho ai xem? trước kia lạnh nhạt với tiểu Miên Miên chính là ngươi, cố ý đem tặng người khác cũng là ngươi! từ đầu đến cuối, đều là một mình ngươi tự quyết định, ngươi hoàn toàn không nghĩ cho tiểu Miên Miên! nói là muốn tốt cho tiểu Miên Miên cái gì chứ? ta thất bất quá là do ngươi tự mình làm thôi!”
Lời Bích Thiên Thiên nói khiến Khanh Nguyệt như bị sét đánh, cả người nháy mắt liền mất lực. Bích Vũ An và Tào Văn liền đỡ Khanh Nguyệt quay về phòng ngủ.
“Phải…. ngươi nói không sai…. từ đầu đến cuối, là do ta ích kỷ tự quyết định, tiểu Miên Miên….. nhất định là rất hận ta….”
“Cho nên bây giờ ngươi nên về nghỉ ngơi cho tốt, nếu ngươi thực sự muốn nói xin lỗi với tiểu Miên Miên, liền mau đề thăng thực lực của mình, sau này… vào rừng Thanh Nam tìm tiểu Miên Miên về, chân thành mà xin lỗi nó!”
“Đề thăng thực lực…. ta phải đề thăng thực lực…. tiểu Miên Miên, tiểu Miên Miên…. ngươi chờ ta, ta nhất định sẽ tìm ngươi về, khi đó chúng ta cũng không chia lìa nữa…..”
Khanh Nguyệt tùy ý để Bích Vũ An các nàng đỡ đi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Qua một đêm, Bích Vũ An ba người quay lại thăm Khanh Nguyệt, thấy nàng khôi phục bộ dạng tỉnh táo, căng thẳng trong lòng ba người rốt cuộc cũng hạ xuống.
“Khanh Nguyệt, ngươi có thể bình tĩnh lại thật tốt quá.”
“Phải đó! đây mới chính là Khanh Nguyệt chúng ta quen biết, ngươi đừng lo lắng, tiểu Miên Miên nhất định sẽ tìm về được!”
Trải qua thời gian một đêm, Khanh Nguyệt cũng hiểu được, nếu mình còn chìm đắm trong nỗi khổ mất đi tiểu Miên Miên cũng vô dụng. Nàng phải sớm lấy lại tinh thần, để thăng thực lực của mình, như vậy mới có thể vào sâu trong rừng Thanh Nam tìm tiểu Miên Miên. Đồng thời nàng cũng cảm kích ba vị bằng hữu này luôn bên cạnh giúp đỡ khuyên răn nàng, đánh thức chính mình. Nàng nhìn ba người Bích Vũ An nói: “ta không sao rồi, mọi người yên tâm, ta sau này sẽ không làm loạn nữa. Cái mạng này của ta, ta sẽ cố gắng quý trọng nó, ta còn phải tìm tiểu Miên Miên về a.”
“Được rồi, được rồi, chúng ta cùng đi cũng nói a! hôm nay bắt đầu huấn luyện lại rồi, nhanh ăn cơm rồi còn đi tập.”
“Đi thôi.” Khanh Nguyệt đóng cửa lại, đi theo ba người Bích Vũ An, “bất quá, chút nữa ta phải tìm Nguyên giáo quan nói chút chuyện…..”