Chương 57
Ăn điểm tâm xong, khi bốn người đến sân huấn luyện, Nguyên Lương cũng đã đứng đây chờ, Khanh Nguyệt nói vài câu với Bích Vũ An các nàng, liền đi đến chỗ Nguyên Lương.
“Khanh Nguyệt, sớm a, tiểu triệu hoán thú của ngươi khôi phục thế nào rồi?” Nguyên Lương cười híp mắt chào hỏi với Khanh Nguyệt.
Nhắc đến Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt súy chút không giữ được nụ cười trên mặt. Nàng hít sâu một hơi, không ngừng khiến mình bình tĩnh lại, “Nguyên giáo quan, hiện tại ta đến tìm ngươi, chính là muốn nói chuyện về triệu hoán thú của ta….”
Nguyên Lương nhìn vẻ mặt Khanh Nguyệt cứng ngắc, trong lòng lo lắng, không lẽ cục bông nhỏ kia bị thương quá nặng, không qua được rồi sao?” Ngươi nói đi… có gì cần thì cứ nói.”
“Cảm tạ Nguyên giáo quan.” Khanh Nguyệt cảm động nói với Nguyên Lương, nàng cảm thấy thật may mắn khi trong trại huấn luyện có nhiều người thực sự quan tâm giúp đỡ mình đến như vậy, “Nguyên giáo quan, triệu…. triệu hoán thú của ta không thấy nữa.”
“Cái gì?” Nguyên Lương cũng đã chuẩn bị tâm lý, chờ Khanh Nguyệt nói Hoa Miên Thần bị trọng thương khó khôi phục hoặc là đã chết, nhưng lại không ngờ đến, kết quả triệu hoán thú lại mất tích! đây là chuyện lần đầu xảy ra trong trại huấn luyện. Cũng phải, bình thường các triệu hoán sư khác đều mang triệu hoán thú của mình cho vào không gian, chứ không để triệu hoán thú tự do hoạt động ở ngoài như Khanh Nguyệt. Nàng đối với triệu hoán thú của mình dung tung hơi quá! nghĩ vậy, Nguyên Lương nhìn Khanh Nguyệt ánh mắt mang sự trách cứ, “đã tìm hết trại huấn luyện chưa? ngươi có thể thông qua khế ước linh hồn tìm được nó không?”
Khanh Nguyệt lắc đầu, “không thể, tiểu Miên Miên đã chạy khỏi vùng cảm ứng của ta. Ngày hôm qua ta cùng ba vị bằng hữu tìm khắp trại huấn luyện rồi, thông qua khế ước linh hồn khẳng định, tiểu Miên Miên không ở trong trại huấn luyện nữa.” tối hôm qua sau khi Vũ An ba người tiễn mình về phòng ngủ, nàng một mình bình tĩnh lại, ép bản thân lấy lại tinh thần, chậm rãi phân tích. Qúa trình mình ở trong trại huấn luyện tìm kiếm tung tích của tiểu Miên Miên, đáng tiếc, đến cả cảm ứng cũng không được, chứ đừng nói là được tiểu Miên Miên đáp lại. Phạm vi nhận biết khế ước linh hồn khá rộng, chính mình ngày hôm qua đã cảm ứng hết cả trại huấn luyện, nàng không thể không chấp nhận sự thật tiểu Miên Miên đã không còn ở trại huấn luyện nữa. “ta đoán… có thể tiểu Miên Miên chạy vào rừng Thanh Nam…..” suy đoán tệ hơn…. có thể tiểu Miên Miên đi sâu vào rừng Thanh Nam, thậm chí… có thể vào luôn rừng Vô Quy.
Nguyên Lương nhìn thấy bộ dạng Khanh Nguyệt bi thương, cũng không tiện chỉ trích nàng, “ngươi đừng nghĩ nhiều, tiểu gia hỏa cũng nhanh nhẹn a. Hơn nữa vận khí lại tốt, ở trong rừng chắc cũng sẽ thoát được công kích của ma thú…. có thể vài ngày nữa thì quay về a.”
“Chỉ mong như vậy….” Khanh Nguyệt đối với khả năng Hoa Miên Thần quay về cũng không còn hy vọng. Bởi vì, tiểu Miên Miên đã vào phòng ngủ của mình rồi, sau đó lại bỏ đi, đến cả mình cũng không muốn nhìn lần cuối. Là do mình quá tuyệt tình đã tổn thương sâu tới tiểu Miên Miên, trong lòng chỉ còn bi thương, Khanh Nguyệt ngẩng đầu khẩn trương hỏi Nguyên Lương: “Nguyên giáo quan, hiện tại triệu hoán thú của ta đã mất tích, ta có thể….. bị đuổi khỏi trại huấn luyện đúng không?”
“Cái này….” Nguyên Lương khổ sở nhíu mày, “bao năm qua trại huấn luyện cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy, theo lý ngươi không có triệu hoán thú, thì nên rời khỏi trại huấn luyện…. nhưng mà…. hay là chờ thêm hai ngày nữa đi, xem tiểu triệu hoán thú của ngươi có quay về không? nếu như không về, thì…..”
Nguyên Lương cũng không nói tiếp, Khanh Nguyệt nghe cũng hiểu. Nàng buồn bã cầu xin Nguyên Lương nói: “Nguyên giáo quan, cầu xin ngài, ta không phải là không muốn rời trại huấn luyện. Ta phải ở lại chỗ này, cố gắng cho bản thân mạnh mẽ hơn, sau đó vào rừng Thanh Nam tìm tiểu Miên Miên về…..”
“Cái này, cái này…..”
Không có triệu hoán thú, Khanh Nguyệt cũng không phải là triệu hoán sư, không phải triệu hoán sư thì làm sao được ở lại trại huấn luyện chứ? nhưng mà, nha đầu Khanh Nguyệt cũng là một người khó kiếm….. nhất thời, Nguyên Lương cũng rất mâu thuẫn.
Khanh Nguyệt đột nhiên nhớ đến tạp dịch trước kia đến phòng ngủ của mình, liền nảy ra một ý, “Nguyên giáo quan, ngài còn nhớ vị tạp dịch bên mình không? hắn nói cho ta biết, trước kia hắn cũng là triệu hoán sư. Cho nên, ta có thể ở lại như một tạp dịch không? ngài yên tâm, ta sẽ làm tất cả, chỉ cần để ta ở lại, mặc kệ cực khổ thế nào ta cũng đồng ý chịu.”
Tạp dịch? Nguyên Lương nhìn Khanh Nguyệt ánh mắt vô cùng phức tạp. Phạm Thập Ngữ bên cạnh hắn từng là triệu hoán sư, nhưng vì mất đi triệu hoán thú, liền biến thành một người bình thường, không còn mặt mũi quay về gia tộc của mình, đành phải ở lại trại huấn luyện làm tạp dịch. Nhưng Khanh Nguyệt không giống vậy, nàng cho dù không còn triệu hoán thú thì nàng vẫn là một chiến sĩ thực sự, nhân tài như vậy không thể để làm một tạp dịch được.
“Ngươi chờ thêm hai ngày nữa! nếu sau hai ngày triệu hoán thú của ngươi không quay về, ta sẽ xin chỉ thị của chủ thành xem xét.” làm tạp dịch thực đáng tiếc, Nguyên Lương cảm thấy với thân thủ của Khanh Nguyệt, thì có thể làm giáo quan, cho dù là trợ giáo cũng tốt hơn so với tạp dịch.
“Được, cảm tạ Nguyên giáo quan.” Khanh Nguyệt thấy Nguyên Lương nhưu vậy, cũng biết chính nàng có cơ hội ở lại, “Nguyên giáo quan, hiện tại ta….. còn có thể tham gia huấn luyện không?”
“Không cần.” Nguyên Lương dứt khoát trả lời, “Khanh Nguyệt, ta biết ngươi ở lại mục đích chỉ muốn tìm triệu hoán thú của ngươi. Nhưng mà, với thực lực của ngươi hiện tại, không nên…..”
“Ta biết giáo quan, ta biết rõ thực lực của mình. Ta sẽ không làm việc ngu ngốc, trước khi ta đề thăng thực lực, ta sẽ ở bìa rừng Thanh Nam tìm tiểu Miên Miên.”
“Ngươi hiểu được là tốt rồi, hai ngày này, ngươi có thể tự do hoạt động. Ta biết, ở đây huấn luyện cùng các triệu hoán sư khác cũng ủy khuất cho ngươi.”
Trước khi Khanh Nguyệt rời đi, lại lần nữa cúi người cảm tạ Nguyên Lương. Nguyên Lương là giáo quan tốt, thực sự để nàng thấy tôn kính.
Bích Vũ An ba người thấy Khanh Nguyệt nói chuyện với Nguyên Lương vừa xong liền chạy đến.
“Sao rồi? Nguyên giáo quan nói sao rồi? hắn đồng ý để ngươi ở lại sao?”
“Nguyên giáo quan tốt như vậy, chắc sẽ đồng ý thôi a.”
Thấy ánh mắt quan tâm của các bằng hữu, trong lòng Khanh Nguyệt có chút ấm áp.
“Ân, ta nói với Nguyên giáo quan muốn ở lại làm tạp dịch, nhưng nhìn thái độ Nguyên giáo qua chắc là sẽ đồng ý.”
“Tạp dịch a –” Bích Thiên Thiên không vui bĩu môi, nàng cảm giác Khanh Nguyệt mình sùng bái, không nên làm tạp dich a. “thực uổng nhân tài!” Bích Vũ An và Tào Văn cùng tán thành gật đầu.
“Được rồi ~” Khanh Nguyệt thấy các bằng hữu vì nàng bất bình, có chút buồn cười. Tạp dịch thì sao chứ, chỉ cần nàng có thể ở lại, cho dù đám triệu hoán sư kia coi nàng như bao cát nàng cũng nguyện ý, “có thể ở lại cũng không tệ, cần gì đòi hỏi nữa. Được rồi, tiếp đến huấn luyện ta cũng không thể ở cạnh các ngươi rồi, các ngươi phải tự nỗ lực hơn a. Được rồi, ta đến rừng Thanh Nam vài vòng, chút nữa mang thịt nướng về cho các ngươi.” nói đến đây, trong lòng Khanh Nguyệt lại có chút khổ sở. Tiểu Miên Miên không ở dây, nàng nướng thịt nhưng lại không thể đút cho tiểu quỷ ham ăn kia….
Ba người Bích Vũ An nghĩ đến tài nướng thịt của Khanh Nguyệt, cũng không để ý đến cảm xúc Khanh Nguyệt buồn bã.
“Đi thôi, đi thôi, chúng ta sắp bắt đầu huấn luyện rồi. Khanh Nguyệt, ngươi nhất định phải cẩn thận a, đừng quá khoe khoang.”
“Biết rồi.” Khanh Nguyệt giơ tay vẫy vẫy, để lại cho Bích Vũ An các nàng một bóng lưng tiêu sái.
—————————————–
“Vụt –” cự kiếm vẽ lên một đạo tàn ảnh trên không, máu văng tung tóe, sau đó một thân thể cao lớn chậm rãi ngã xuống.
Khanh Nguyệt chậm rãi tới bên cạnh ma thú, giơ trọng kiếm lên bổ xuống, xác nhận ma thú đã chết, liền móc chủy thủ ra đào ma hạch. Đây là một con ma thú bốn giai.
Khanh Nguyệt lúc đầu đến rừng Thanh Nam, cũng chỉ định ở bìa rừng tìm Hoa Miên Thần, nhưng đi vòng bìa rừng một lần khế ước linh hồn cũng không cảm nhận được gì, Khanh Nguyệt quyết định đi xa hơn một chút. Nàng cũng không phải muốn mạo hiểm, nàng chỉ tin vào thực lực của mình hiện tại. Khanh vội vã đi vào rừng Thanh Nam một vòng, nhận thấy có ma thú tiếp cận, liền chạy nhanh ra bìa rừng, nhưng lại chỉ có ma thú bốn giai, đuổi theo Khanh Nguyệt ra ngoài bìa rừng Thanh Nam.
Đào ma hach xong, Khanh Nguyệt cắt vài khối thịt trên người ma thú cho vào túi nhỏ, xoa tay đi ra bìa rừng Thanh Nam. Đốt lửa, bắc nồi, Khanh Nguyệt vừa nướng thịt vừa để ý xung quanh.
Ai nha! nếu tiểu Miên Miên ở đây, chính mình cũng có thể mang đi một con thú rồi. Hiện tại mình ở đây nướng thịt, chút nữa vào rừng Thanh Nam, con ma thú bị nàng giết vừa rồi nhất định chỉ còn lại bộ xương. Tiểu Miên Miên, ngươi đã chạy đi đâu a? Khanh Nguyệt nhớ đến mình đi vào rừng Thanh Nam nhưng vẫn không cảm ứng được, trong lòng quặn lại. Trong rừng Thanh Nam vẫn chưa kiểm tra hết được, chờ chút hồi sức rồi tìm thêm lần nữa, nếu như bây giờ tìm không thấy…. có thể tiểu Miên Miên đã đi sâu vào Thanh Nam, hoặc là ……
Càng nghĩ lòng Khanh Nguyệt càng loạn, nếu không phải khế ước linh hồn còn tồn tại, nàng thực sự cho rằng tiểu Miên Miên đã…..
Tiểu ngu ngốc này, giận mình thì giận, sao còn chạy vào chỗ nguy hiểm như vậy? nếu đã về phòng ngủ rồi, thì có thể tìm mình để phát tiết cũng được a. Mình cũng nguyện ý cho nó cắn, thậm chí là cào mặt như Tào Ý cũng không sao. Nếu như vậy vẫn không thể tha thứ cho mình, thì mỗi ngày đều có thể cào mình thêm mấy cái, mấy cái này mình đều có thể chấp nhận, chỉ cần…. tiểu Miên Miên đừng đến chỗ nguy hiểm đó…..
Khoan đã! nếu tiểu Miên Miên không muốn thấy mình, vậy tại sao lại còn quay về phòng ngủ làm gì? không lẽ để lại ám hiệu gì cho mình, chỉ cần mình giải được thì có thể tìm ra tiểu Miên Miên, sẽ nhận được sự tha thứ của nó? Tim đập càng lúc càng nhanh, Khanh Nguyệt cũng không còn tâm tư nướng thịt, gia vị còn chưa thêm, vội vàng đem thịt vừa nướng chín cất vào trong túi. Nhanh chóng dọn đồ nấu ăn, Khanh Nguyệt chạy nhanh về trại huấn luyện.