Chương 58
Khanh Nguyệt dùng tốc độ nhanh nhất của mình, quay về phòng ngủ. Vừa vào cửa, nàng tùy ý để trọng kiếm và túi đồ xuống đất, sau đó đi đến chỗ cái bàn Hoa Miên Thần để lại vết cào. Vuốt ve vết cào nhiều lần, Khanh Nguyệt cố gắng suy nghĩ hàm ý bên trong. Cho dù thế nào, cũng chỉ là bốn vết cào bình thường, so với sẹo trên mặt Tào Ý, Vu Đạt La thì không có gì khác cả.
Khanh Nguyệt suy nghĩ hồi lâu, xác định không đoán được y, liền bắt đầu tìm những manh mối khác trong phòng. Tìm hết cả phòng một lần, đến cả đáy giường đầy bụi cũng không bỏ, nhưng vẫn không tìm được gì hữu dụng, Khanh Nguyệt mặt đầy bụi ngồi dựa ghế một chút, ánh mắt đầy tuyệt vọng. Lẽ nào, tiểu Miên Miên thực sự không quay về? vết cào chỉ là của ma thú khác để lại? không thể, không thể như vậy được, đây nhất định là vết cào của tiểu Miên Miên! cho dù tiểu Miên Miên cào ở đâu thì mình cũng có thể nhận ra được.
Tiểu Miên Miên, ngươi quay về là vì cái gì a?
Khanh Nguyệt xoa thái dương, theo thói quen nhìn về cái giường mà Hoa Miên Thần thích nằm nhất, sau đó Khanh Nguyệt chậm rãi đứng dậy. Trong phòng đã lật tung mọi thứ lên rồi, hiện tại chỉ còn cái giường này. Tối hôm qua mình vội ngủ nên không có kiểm tra giường, có thể…..
Khanh Nguyệt từng bước đi đến giường, sau đó nhấc chăn lên, không có gì cả….
Lại giở gối lên, liền nhìn thấy khối ngọc bội chói mắt Khanh Nguyệt.
“Cái này…. đây là….” tay Khanh Nguyệt run rẩy cầm ngọc bội dưới gối, vuốt ve nhiều lần. Vì sao, di vật của mẫu thân bị Khanh Khiếu cướp lại ở chỗ này? không lẽ là tiểu Miên Miên… nhưng mà, nó chỉ là một tiểu triệu hoán thú cái gì cũng không biết, sao lại biết ngọc bội quan trọng với mình? hẳn là có lần mình vô tình với tiểu Miên Miên mình còn có ngọc bội ở Khanh gia cần lấy lại, nhưng mà…. tiểu Miên Miên làm sao lấy được miếng ngọc bội này từ tay Khanh Khiếu?
Hai hàng nước mắt theo khóe mắt chảy cuống, mọi chuyện mấy ngày qua lại hiện lên trong đầu nàng. Từ thi thể ma thú bị đốt cháy ở sau núi Khanh gia, rồi trong phòng tắm tiểu Miên Miên đột nhiên thả tiểu băng trùy, cuối cùng là hàn băng mãng xà ở đại lâu huấn luyện triệu hoán thú, Khanh Nguyệt dường như hiểu ra cái gì đó.
“Ngươi, tên dối trá này!” Khanh Nguyệt ôm ngọc bội vào ngực, nhỏ giọng khóc lên: “ngươi mang ngọc bội đến cho ta, thì nghĩ rằng giữa chúng ta đã thanh lý xong rồi sao? không đâu — ngươi đừng hòng! tiểu Miên Miên, cho dù tìm hết rừng Vô Quy, ta cũng sẽ mang ngươi quay về, nếu ở rừng Thanh Nam và rừng Vô Quy không tìm thấy tung tích của ngươi, chỉ cần khế ước linh hồn của ta và ngươi còn đó, cho dù phải đi cả đại lục này ta cũng sẽ tiếp tục tìm!”
Buổi trưa, ba người Bích Vũ An huấn luyện xuong, các nàng đến nhà ăn, không thèm liếc mắt một cái, liền đi tới phòng ngủ của Khanh Nguyệt.
“Khanh Nguyệt –”
Trong lòng Bích Thiên Thiên đầy mong chờ gõ cửa phỏng Khanh Nguyệt, sau đó Khanh Nguyệt mặt không đổi sắc để cho các nàng một mâm thịt nướng nguội.
Cũng phải, các nàng huấn luyện lâu như vậy, thị nướng nóng cũng thành lạnh là bình thường a, nhưng mà…..
Bích Thiên Thiên vội cầm một miếng thịt nướng, cắn một cái, nhai mấy cái, vẻ mặt nhăn nhó nói với Khanh Nguyệt: “Khanh Nguyệt….. chưa chín…..”
Đâu chỉ chưa chín, mà mùi còn rất nồng. Bích Vũ An chật vật nuốt miếng thịt trong miệng, vừa định kháng nghị với Khanh Nguyệt, nhưng ngẩng đầu một cái liền thấy khóe mắt Khanh Nguyệt đỏ lên, vội vàng kéo Bích Thiên Thiên còn đang lải nhải không ngừng.
Bộ dạng Khanh Nguyệt như vậy rõ ràng là vừa khóc xong, hơn nữa trên người còn dính nhiều bụi, đến cả khuôn mặt sáng sủa cũng dính không ít bụi. Vừa rồi mọi người chỉ chú ý thịt nướng, căn bản không để ý thần sắc Khanh Nguyệt khác thường.
“Không có gì…” Khanh Nguyệt lắc đầu, miễn cưỡng nhếch mép một cái, “ta…. ở bìa rừng Thanh Nam không cảm ứng được tiểu Miên Miên, nên lo lắng cho nó…. thịt hôm nay đúng là ta nướng chưa chín, lần sau nhất định sẽ đền lại cho các ngươi.”
“Không sao đâu….” Tào Văn vỗ vai Khanh Nguyệt, “chỉ cần khế ước linh hồn của ngươi và tiểu Miên Miên vẫn còn, thì đây cũng là tin tốt nhất rồi. Còn thịt nướng, ta nghĩ sau này chúng ta sẽ cùng nhau nướng ~”
“Ân.” Khanh Nguyệt gật đầu, nhìn ba người một chút, lại nhìn thịt nướng trên bàn, lại đột nhiên nói rằng: “ta sẽ đi nói với Nguyên giáo quan, tranh thủ cho các ngươi cơ hội cùng đi nướng thịt!”
“Vậy thì cám ơn Khanh Nguyệt a ~” Bích Vũ An thấy tâm tình Khanh Nguyệt không vui, kéo Bích Thiên Thiên và Tào Văn, cùng cáo biệt Khanh Nguyệt: “Khanh Nguyệt, chúng ta về nhà ăn trước. Chắc giờ cũng còn chút đồ ăn, có cần chúng ta mang đến món gì cho ngươi không?”
“Không cần…. hiện tại ta không thấy đói…..”
“…. vậy được rồi, chúng ta đi trước, Khanh Nguyệt ngươi ở một mình suy nghĩ cho kỹ, đừng nghĩ quá nhiều, tiểu Miên Miên nhất định tìm về được.”
Tiễn ba vị bằng hữu đi, Khanh Nguyệt sờ ngực mình, miếng ngọc bội kia là tiểu Miên Miên lấy lại giúp mình, hiện tại đang treo ở trên cổ nàng, ẩn trong áo. Bây giờ khối ngọc bội này không còn là di vật mẫu thân để lại cho mình nữa…..
Khanh Nguyệt phủi bụi trên người, cau màu, lục trong rương ra mấy bộ y phục còn sót lại, sau đó gói vào một cái túi lớn, đi đến nhà tắm.
Khí trời ngày càng lạnh, Khanh Nguyệt trong cái lạnh giá này tự ngược tắm nước lạnh. Cảm giác lạnh đến tận xương, khiến Khanh Nguyệt càng tỉnh táo hơn. Nghĩ đến trước kia mình luôn coi tiểu Miên Miên chỉ là cục bông nhỏ mềm yếu mà bảo vệ, hiện tại nghĩ lại thật buồn cười. Hơn nữa, trong đầu Khanh Nguyệt còn có một suy nghĩ bạo dạn, có phải toàn bộ triệu hoán thú trong đại lâu ở tầng một đều là tiểu Miên Miên giết hết không? cũng có thể a. Dù sao tiểu Miên Miên cũng có băng hệ ma pháp. Nghĩ lại tên hộ vệ Vu Đạt La bị giết trong nhà ăn, còn có hai con ma thú băng hệ, không lẽ đều là do tiểu Miên Miên giở trò? khó trách Khanh Nguyệt đa nghi, chỉ cần là việc liên quan đến băng hệ ma pháp, thì Khanh Nguyệt đều cẩn thận suy xét một hồi.
Chờ Khanh Nguyệt tắm xong, quay về phòng ngủ, khi nằm lên giường, tay phải che mặt, nở nụ cười thật nhỏ.
“Tiểu Miên Miên…. tiểu lừa gạt…. nếu ngươi đúng như ta đoán, thì thực lực đã hơn cả ma thú trung giai, vậy thì ta cũng có chút yên lòng, cố gắng đề thăng thực lực của mình. Như vậy, ta mới có thể lần nữa tìm ngươi về.”
Khanh Nguyệt không ngừng nhớ đến Hoa Miên Thần, vô tình bước vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ đột nhiên nàng xuất hiện trong một không gian thần bí, xung quanh một mảng trắng xóa, trên mặt đất là những cái kệ cùng tủ tán loạn, toàn bộ đều là vàng bạc châu báu cùng vũ khí. Cách nàng vài bước, là một cái tiểu lâu kim sắc ba tầng.
Chỗ này là chỗ nào? sao mình lại có giấc mơ kỳ quái như vậy? Khanh Nguyệt nhìn mấy cái tủ một lượt, sau đó không chút do dự đi tới tiểu lâu ba tầng kia. Trực giác nói cho nàng biết, ở trong tiểu lâu kia, nàng có thể tìm được đáp án.
Chậm rãi bước vào tiểu lâu, Khanh Nguyệt đưa tay đặt lên cửa tiểu lâu một chút, ánh sáng kim quang của tiểu lâu càng thêm chói, trong đầu Khanh Nguyệt đột nhiên xuất hiện một đoạn văn tự. Đem những chữ này đọc xong, Khanh Nguyệt kinh ngạc. Xem xong những chữ đã viết kia, Khanh Nguyệt cũng biết hiện tại nàng không có nằm mơ, mà thực sự xuất hiện trong không gian. Không gian này ở trong ngọc bội di vật mẫu thân để lại cho mình, không gian này chỉ hữu duyên với người tạo ra nó thì mới có thể mở được không gian này. Đúng lúc, mình lại là người hữu duyên đó.
Sau khi khiếp sợ, Khanh Nguyệt nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng nhìn cánh cửa trước mắt này, trong lòng càng kiên định. Nàng biết, sau cánh cửa này, có kỳ ngộ của mình. Nàng nhất định phải nắm chặc kỳ ngộ này, sau đó không ngừng mạnh mẽ hơn, cuối cùng tìm tiểu Miên Miên của nàng về.
Cánh cửa màu vàng óng không tiếng động mở ra, Khanh Nguyệt bước vào tiểu lâu, liền bị thư tịch chất đầy trong phòng làm sợ. Nhưng đây mới chỉ là lâu một.
Khanh Nguyệt đến trước kệ sách gần nàng nhất, tùy ý lấy ra một quyển sách mở xem. Sau đó Khanh Nguyệt ngạc nhiên phát hiện nội dung trong sách, đều là những kỹ năng cần thiết cho một chiến sĩ chiến đấu. Xem hết nửa cuốn đều là ghi chép kỹ xảo chiến đấu.
Khanh Nguyệt hưng phấn đi lướt qua từng kệ sách, chờ nàng muốn lên lâu hai thì đột nhiên bị một bức tường vô hình chặn lại.
Xảy ra chuyện gì vậy? mình không thể lên lâu hai? Khanh Nguyệt nghi ngờ lùi lại vài bước, lần nữa muốn lên lâu hai, nhưng kết quả vẫn như cũ.
Khanh Nguyệt dùng tay chạm lên bức tường vô hình này, quay đầu lại nhìn một phòng đầy sách.
Kệ đi, không thể lên thì thôi, sách ở lâu một này cũng đủ xem để luyện rồi.
Nghĩ vậy, Khanh Nguyệt đến trước kệ sách gần cửa nhất, lấy ra cuốn sách dạy kỹ năng đánh nhau kia, chăm chú đọc.
Không biết qua bao lâu, Khanh Nguyệt đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
“Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt mở cửa, chúng ta mang cơm tối đến cho ngươi.”
Là Vũ An các nàng, Khanh Nguyệt vội đem sách trong tay cất vào kệ, sau đó dựa theo đoạn chữ viết trong đầu đã đọc qua, mặc niệm trong lòng “ra ngoài.”
Nháy mắt, Khanh Nguyệt phát hiện mình đã quay về phòng ngủ.
“Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt ngươi có ở trong không?”
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
“Có, các ngươi chờ chút, ta mặc y phục.”
Kỳ thực Khanh Nguyệt chỉ nằm trên giường không có cởi đồ, cho nên chỉ cần chỉnh lại y phục nhăn, liền xuống giường mở cửa.
“Chờ lâu a, vừa mới ngủ dậy, thật ngại quá.”
“Không sao, không sao, có lẽ chúng ta nên để ngươi ngủ thêm một chút….” Bích Vũ An vội xua tay.
“Không cần, ngủ đủ rồi.” vừa rồi ở trong không gian thần bí mặc dù chỉ xem được hai cuốn sách, nhưng lợi ích cũng không nhỏ. Hiện tại nàng muốn đến rừng Thanh Nam, nghiên cứu kỹ xảo trong sách này.
“Đã như vậy….” Bích Thiên Thiên cầm cái túi trong tay lắc lư, vừa cười vừa nói: “chúng ta cùng nhau ăn cơm đi a ~ ngủ đủ rồi thì phải ăn cho no mới được a.”
Khanh Nguyệt cũng không khách khí tiếp nhận cơm tối các bằng hữu mang đến cho mình. Không sai, trước khi đến rừng Thanh Nam, thì phải để bụng no trước đã.
Bích Vũ An các nàng nhìn nhau cười, thật tốt quá, Khanh Nguyệt rốt cuộc cũng bình thường lại rồi, thần thái cũng quay về rồi.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tiểu Miên Miên (ánh mắt thâm ý): uổng công ta để ngọc bội ở chỗ dễ tìm nhất, xú nha đầu này còn tìm lâu như vậy!