Chương 59
Sau khi Hoa Miên Thần rời khỏi trại huấn luyện, không mục đích đi xuyên qua những bụi hoa cỏ ven đường, đi được một đoạn liền bắt đâu suy nghĩ đến tương lai của mình sau này. Với bộ dạng của nàng hiện tại, nhóm lửa đã không thành vấn đề, đáng tiếc nấu cơm nướng thịt thì vẫn không được. Cho nên mục tiêu tiếp theo sau việc săn thú chính là tiến giai biến hình thành người, nhưng mà nếu muốn tiến giai thì cần một lượng cơm thật lớn. Quay lại vấn đề này nàng không thể nấu cơm, làm sao để có thể tiêu thụ được thật nhiều đồ ăn đây?
Lẽ nào đến mỗi chỗ mới không có đồ ăn thì phải tìm một gia đình cướp đồ ăn sao? nhờ vả! Hoa Miên Thần đường đường là đội viên nhóm phi ưng, cũng không phải ăn trộm móc túi cướp vặt. Nhưng mà…. nàng đi trộm đồ ăn hình như cũng không ít a? phi phi phi phi, sao có thể gọi là trộm được? đó là Khanh gia thiếu Khanh Nguyệt! mình là triệu hoán thú của Khanh Nguyệt, thì nên thay Khanh Nguyệt lấy chút lợi căn bản cũng không có gì sai.
Sau khi đấu tranh một hồi, cuối cùng Hoa Miên Thần quyết định vì cuộc sống, vì tiến giai, mang đồ ăn của người ta đi nàng vẫn phải làm! bất quá nàng cũng không trộm, nàng biết dùng ma hạch trong không gian để làm tiền đổi lấy.
Ai nha, trước đó cũng định mang hết mấy thứ này trong không gian trả lại cho xú nha đầu Khanh Nguyệt rồi, nhưng mà mình mang hết bảo bối của Khanh Khiếu cất vào không gian ngọc bội của Khanh Nguyệt nhưng lại quên mang mấy thứ đồ trong không gian của mình bỏ vào đó. Kệ đị, dù sao bảo bối trong mật thất đều lấy hết cho nàng rồi, còn lại mấy thứ này mình giữ lại trong không gian từ từ dùng a.
Chờ Hoa Miên Thần quyết định xong, thì mới phát hiện mình đã rời xa trại huấn luyện, trước mắt lại mấy đường rẽ đi ra. Không cần nghĩ nhiều Hoa Miên Thần đi về hướng con đường bên trái. Mặc dù hiện tại mình vẫn chưa có mục đích rõ ràng, nhưng mà nàng cũng không muốn ở lại Long Châu thành nữa. Con đường lần trước đi là ở khu thông hành, còn lại hai con đường, bên trái cây cối rậm rạp hơn so với bên phải, đây chính là nguyên nhân Hoa Miên Thần không chút do dự chọn nó.
Hoa Miên Thần biết ngoại hình của mình gây chú ý, chỉ có con đường người ít cây nhiều mới có thể hỗ trợ cho mình. Còn đường này đi thông đến đâu? cần gì nghĩ nhiều a? dù sao cũng đi thẳng đến phía trước, thì sẽ rời Long Châu thành thôi.
——————————————
Khanh Nguyệt chờ trong trại huấn luyện hai ngày, trong thời gian hai ngày này, ngoại trừ việc nàng ra vào rừng Thanh Nam nhiều lần, thì còn nói với Nguyên Lương tình huống của ba người Bích Vũ An để cho các nàng cũng được phép ra vào bằng cửa tắt đến rừng Thanh Nam. Tuy Bích Vũ An các nàng đã biết chỗ này rồi, nhưng cũng không hào hứng đến mức yêu cầu Khanh Nguyệt dẫn các nàng đến. Hiện tại các nàng phải tập huấn vô cùng mệt mỏi, tạm thời cũng không còn sức đến rừng Thanh Nam du ngoạn. Huống hồ, hiện tại Vu Đạt La đã không còn, năm trước các triệu hoán sư luôn trong tình trạng ăn uống không đủ no hiện giờ sẽ không phát sinh nữa. Dưới sự quản lý của Nguyên Lương, để các triệu hoán sư có thể tập huấn tốt thì phải ăn no bụng trước, như vậy mới đảm bảo thể lực để bọn họ chịu được thời gian tập huấn và trưởng thành.
Khanh Nguyệt cũng biết Bích Vũ An các nàng tập huấn mệt mỏi, nên không có ép buộc các nàng đến rừng Thanh Nam. Hai ngày qua, nàng học kỹ năng từ sách trong không gian, thực lực chiến đấu cũng tăng lên. Khanh Nguyệt hiểu toàn bộ sách trong tiểu lâu vàng kim kia không phải đồ thường, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, nàng có thể dùng sức mình để hạ gục một con ma thú sáu giai khổng lồ. Bất quá, chỉ mới là sáu giai, vẫn không đủ, mục tiêu của Khanh Nguyệt là có thể chiến thắng hết toàn bộ ma thú cao giai.
Sách trong tiểu lâu vàng kim ban đầu Khanh Nguyệt còn cẩn thận xem nhiều lần, nhưng chỉ qua một ngày, Khanh Nguyệt liền có sự chọn lựa. Nàng phát hiện, số sách này được phân chia rất rõ ràng chính xác, cho dù là kỹ năng chiến đấu hay là kỹ xảo, đều có phân chia sức mạnh, độ nhanh nhẹn, phòng thủ và cân đối rất chi tiết. Khanh Nguyệt căn cứ vào đặc điểm của bản thân, cuối cùng chọn phương thức chiến đấu nhanh nhẹn. Bản thân này thực lực không kém, thân thủ cũng linh hoạt, chọn phương thức chiến đấu nhanh nhẹn, thì nàng có thể rút ngắn hiệu quả công kích ma thú và giữ được nhiều sức mạnh hơn.
Sau khi chọn phương thức chiến đấu, Khanh Nguyệt cũng không cần mù quáng tập luyện liên tục, nhưng mà được xếp theo mục đích, nội dung được ghi trong sách, vừa học vừa thay đổi cách chiến đấu của mình, thuận tiện học thêm vài kỹ năng lợi hại hơn như: Qủy Ảnh Bộ.
Đây là hai kỹ năng được nói đến trong lời dẫn đầu và được viết lại trong phần cuối hai cuốn sách. Hai ngày cũng rất dài, sau khi kết thúc huấn luyện, nàng lại quay về phòng ngủ cô đơn, im lặng chờ Hoa Miên Thần. Biết rõ không có hy vọng, nhưng trong lòng Khanh Nguyệt vẫn còn chút hy vọng. Sau thời gian chờ đời, nàng chờ đợi Nguyên Lương thông báo.
“Khanh Nguyệt…. triệu hoán thú của ngươi vẫn không về?” Nguyên Lương có chút bất ngờ nhìn tiểu nha đầu trước mắt dường như đã trưởng thành hơn, Khanh Nguyệt hiện tại cũng không giống hai ngày trước chỉ biết ủ rũ, ngược lại tràn đầy phấn khởi.
“Phải, hai ngày rồi, tiểu Miên Miên cũng không quay về cạnh ta.” dù đã kiềm nén đau lòng nhưng Khanh Nguyệt vẫn không nhịn được nhỏ giọng khi nói ra, “Nguyên giáo quan, ta….. có thể ở lại làm tạp dịch không?”
Nhìn ánh mắt thiếu nữ cầu khẩn, Nguyên Lương lạnh lùng nói: “ta đã hỏi thành chủ rồi, đáp án cuối cùng là không thể!”
Cứ nghĩ mình có thể giữ lại Khanh Nguyệt, không ngờ kết quả lại là như vậy, nàng tự hỏi bản thân mình, không thể ở lại trại huấn luyện, vậy sau này nàng chỉ có thể ở ngoài trại huấn luyện thôi sao? phải a! nàng sau này ở ngoài trại huấn luyện dựng một cái lều ở, dù sao trước cũng không tìm được tiểu Miên Miên, kệ trại huấn luyện đuổi đi thế nào, nàng nhất định phải ở lại chỗ này!
Nguyên Lương nhìn Khanh Nguyệt lúc đầu còn bối rối sau đó lại trấn định hơn, liền thỏa mãn gật đầu.
“Thành chủ nói, nhân tài như ngươi làm tạp dịch thực sự đáng tiếc, ngươi có hứng thú làm giáo quan ở trại huấn luyện không? chỉ cần dùng cách của ngươi dạy các triệu hoán sư kia, chỉ cần khiến bọn họ ở trên chiến trường có thể bảo vệ bản thân mà không cần phải dựa dẫm vào triệu hoán thú của họ?”
“Nguyện ý! ta nguyện ý!” làm giáo quan so với làm tạp dịch còn tốt hơn nhiều. Tạp dịch mỗi ngày đều nghe giáo quan phân việc, cho dù đang ngủ nửa đêm chỉ cần giáo quan có yêu cầu, thì ngươi cũng phải đi phục vụ cho hắn. Nhưng giáo quan thì chỉ cần hoàn thành công việc của mình mỗi ngày, thời gian còn lại, thì có người sắp xếp, cho dù ra trại huấn luyện ở bên ngoài cũng không vấn đề. Giáo quan không có nhiều hạn chế như là tạp dịch/
Thấy bộ dạng Khanh Nguyệt kích động, Nguyên Lương buồn cười nhếch miệng, rồi cố ý chậm rãi nói: “thế nhưng….”
Qủa nhiên, tiểu nha đầu này liền nghiêm túc nghe.
“Ngươi phải được thành chủ khảo hạch mới được. Sao hả? có vấn đề gì sao?”
Nếu là Khanh Nguyệt hai ngày trước nhất định sẽ không chịu nhận để thành chủ khảo hạch. Nhưng hiện tại Khanh Nguyệt thông qua không gian, được học thêm kỹ năng chiến đấu cùng kỹ xảo mới, quan trọng hơn là có mục tiêu sống tiếp, đối với mặt với khảo hạch thành chủ dành cho mình, trong lòng liền nổi lên chiến hỏa.
“Không vấn đề gì, Nguyên giáo quan!”
“Ha ha ha, giữ vững bộ dạng tự tin này đi, tốt lắm!” Nguyên Lương cười lớn vỗ tay, sau đó nói với Khanh Nguyệt: “thành chủ nghĩ đến ngươi vừa mất đi triệu hoán thú, cho nên tâm tình sẽ không thể điều chỉnh lại sớm được, nên cho ngươi thêm năm ngày chuẩn bị. Sau năm ngày, ta sẽ dẫn ngươi đến phủ thành chủ, tiếp nhận khảo hạch. Bất quá thấy dáng vẻ ngươi hiện tại, hẳn là đã bình thường trở lại rồi a ~”
Khanh Nguyệt gật đầu, nghiêm túc nói: “phải, tiểu Miên Miên chỉ rời khỏi ta, cũng không phải chết, khế ước linh hồn của nó của ta vẫn còn, cho nên ta cũng không cần lo lắng như là triệu hoán sư mất đi triệu hoán thú rồi tuyệt vọng. Hơn nữa, nếu ta còn tiếp tục vùi trong bi thương, thì cả đời này đi khắp nơi tìm tiểu Miên Miên cũng không về được. Cho nên, ta phải lên tinh thần, cố gắng đề thăng thực lực của mình, như vậy mới có thể vào rừng Thanh Nam và rừng Vô Quy, tìm tiểu Miên Miên về.”
Hôm qua, mình cũng đã học Qủy Ảnh Bộ, cũng đã kiểm tra đến giữa rừng Thanh Nam rồi, nhưng khế ước linh hồn cũng không có phản ứng gì. Điều này nói rõ, tiểu Miên Miên hẳn là đi sâu vào trong rừng Thanh Nam hơn, cũng có thể là rừng Vô Quy. Mặc kệ thế nào, trong rừng rậm nguy hiểm này, khế ước linh hồn vẫn còn tồn tại tốt, xem ra thực lực chân chính của tiểu Miên Miên còn mạnh hơn cả mình nghĩ. Chính mình là chủ nhân của tiểu Miên Miên thì phải nỗ lực nhiều hơn!
“Vậy mới được chứ, ta tin rằng ngươi sẽ tìm được cục bông nhỏ kia về!” Nguyên Lương cũng bội phục Khanh Nguyệt có thể trụ vững trong nghịch cảnh như vậy, nếu đổi thành triệu hoán sư khác, có thể sẽ bỏ cuộc đến hết đời, hoàn toàn làm phế nhân, “bất quá coi như ngươi đã bình thường lại, năm ngày này coi như thời gian chuẩn bị cần thiết cho ngươi. Nói trước cho ngươi biết, tham gia khảo hạch của thành chủ cũng không chỉ có một mình ngươi mà còn có thêm những người khác. Ngươi cũng thấy trong trại huấn luyện giáo quan hiện tại còn thiếu nhiều người, vì huấn luyện sau này, thành chủ phải tuyển thêm nhân tài làm giáo quan huấn luyện. Ở Long Châu thành này, phúc lợi của giáo quan có thể nói là rất tốt, hơn nữa hiện tại ngoài việc thành chủ tuyển triệu hoán sư làm giáo quan ra thì còn đặc biệt hoan nghênh các chiến sĩ đến khảo hạch. Tuần trước thông cáo tuyển giáo quan cho trại huấn luyện triệu hoán sư đã được tuyên bố xuống, triệu hoán sư và chiến sĩ đến tham gia khảo hạch sẽ rất nhiều. Qua sàng lọc thì sẽ giữ lại 50 triệu hoán sư và chiến sĩ. Ngươi được thành chủ thêm vào, cho nên…. ngươi cũng hiểu.”
Khanh Nguyệt gật đầu, nàng hiểu để tham gia khảo hạch làm giáo quan trại huấn luyện triệu hoán sư, thì phải tin tưởng vào chính thực lực của mình. Nhưng được sàng lọc giữ lại để khảo hạch thì không cần nói nhiều, đối mặt với một tiểu nha đầu đột nhiên chen vào đối đầu với mình nhất định bọn họ sẽ không phục.
“Nguyên giáo quan, ta cũng hiểu được, năm ngày này ta sẽ cố gắng giữ chặt!”
“Đi đi, ta cũng không nói lời thừa thải nữa, hiện tại ngươi có thể làm việc của mình, ta cũng phải bắt đầu huấn luyện hôm nay rồi. Haiz….. mệt chết a, nhiều người như vậy huấn luyện cũng khiến ta bị áp lực rất lớn a, ngươi nhanh chóng thông qua khảo hạch giúp ta a ~”
Khanh Nguyệt trịnh trọng hướng Nguyên Lương cúi người một cái, sau đó xoay người rời khỏi trại huấn luyện. 5 ngày vậy là đủ rồi!