Chương 62
“Phạm Dũng ngươi bị thần kinh gì vậy? gọi ai là đại gia vậy?” Hạ Nghênh Lâm giúp mang ma thú về, sau đó liếc Phạm Dũng một cái, “ít khi thấy được ngươi thừa nhận có người khác mạnh hơn mình a? nói đi, ba con ma thú này là do Chấn Sơn hay Cảnh Phi giết?”
“Không phải chúng ta….” Cảnh Phi mang theo rượu quý bên mình đã lâu không dám uống ra, cẩn thận đổ ra một cái chung nhỏ, sau đó cung kính hai tay để trước mặt Hoa Miên Thần, bái nàng một cái nghiên túc nói: “đại gia, hiện tại ra khỏi rừng Ám Thương nguy hiểm này, chúng ta phải dựa vào ngươi rồi!”
“….” mợ kíp khôn vãi! Hoa Miên Thân dùng tiểu chân ngắn hất văng chung rượu, xoay người xem Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư chuẩn bị nướng thịt. Bất quá, ghét bỏ cái kiểu đần độn này thì ghét, nhưng đi theo tiểu đội này rời khỏi rừng…. Hoa Miên Thần cảm thấy cũng ổn. Nói thật, thịt nướng của hai nữ triệu hoán sư thực sự không tệ, tiểu đội này nhìn cũng rất ổn, quan trọng là chính mình cũng cần có thức ăn đầy đủ, thuận lợi rời khỏi cánh rừng này cũng không phải vấn đề lớn gì.
Cảnh Phi đau lòng nhặt cái chung lên, đem vài giọt còn sót đổ vào miệng, rồi nhìn Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư đang làm thịt nói: “các ngươi nướng thịt cho ngon một chút, phải để đoàn tử đại gia ăn thật vui vẻ, biết chưa?”
Đoàn tử đại gia? là cái quỷ gì?
Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư nhìn nhau, khó hiểu nhìn Cảnh Phi một chút rồi lại nhìn Bùi Chấn Sơn một chút.
Bùi Chấn Sơn vẻ mặt phức tạp nhìn các nàng gật đầu một cái nói: “nướng thịt ngon một chút, thịt thôi thì không đủ, các ngươi nấu thêm nồi canh rau nữa đi. Để cho…. tiểu gia hỏa ăn vị một chút.” không thể làm một chiến sĩ không biết xấu hổ được, Bùi Chấn Sơn cho dù thế nào cũng không thể như Cảnh Phi hay Phạm Dũng không cần mặt mũi mà gọi đoàn tử đại gia được, cho dù tiểu gia hỏa này thực lực rất mạnh.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy a?” sao đi săn một chuyến về, mỗi người đều thay đổi thái độ với tiểu ma thú rồi a? nhất là Phạm Dũng, trước đó còn ghét bỏ tiểu gia hỏa là tiểu phiền phức, hiện tại liền gọi người ta là đại gia rồi!
“Ba con ma thú này…..” Bùi Chấn Sơn chỉ vào ba con ma thú khổng lồ, “tất cả đều là tiểu gia hỏa săn được.”
“…”
“Gạt…. gạt người a?”
Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư chấn kinh hồi lâu, ánh mắt đảo qua đảo lại quanh ba người, cuối cùng xác nhận bọn họ không nói đùa. Cục bông trắng nhỏ nhìn đáng yêu yếu đuối này lại có thực lực mạnh đến đáng sợ!
“Thảo nào tiểu gia hỏa xuất thủ hào phóng như vậy, tùy tiện đã cho hai viên ma hạch lục giai….”
Sau khi tiếp nhận Hoa Miên Thần chỉ là cục bông nhỏ có sức chiến đấu lớn không tùy ý đả thương người, đội ngũ năm người liền chắc chắn ôm tiểu chân ngắn của Hoa Miên Thần. Hành trình tiếp theo, bọn họ chỉ cần nấu ăn cho ngon là được, còn lại thức ăn a….. dùng chút phấn dẫn thú, ma thú bị dụ đến sẽ bị cục bông nhỏ này xử lý sạch sẽ, bọn họ ngoại trừ làm cơm ra, thỉnh thoảng còn tìm đường, hái trái dại và rau dại cùng một ít gia vị, quả thực là ung dung đến nhàn a.
Cho dù… sức ăn của cục bông nhỏ có lớn đến dọa người cũng không sao! so với chiến đấu với ma thú cao giai, thì thời gian nướng thịt vẫn tốt hơn…. rất là tốt a…..
Ngược lại với tiểu đội ung dung bên này, Khanh Nguyệt ở trại huấn luyện bên kia cũng coi như là tự ngược rồi. Ngắn ngủi 5 ngày, nàng dùng bản lĩnh học nhanh siêu cường của mình, học được bốn kỹ năng chiến đấu mới, đừng nghĩ nó chỉ là bình thường, nếu cái này dùng cho chiến sĩ khác thì không biết sẽ học đến bao lâu. Còn Khanh Nguyệt không những học xong chúng, còn hoàn toàn nắm được cách sử dụng nó. Dù sao, nàng cũng liều mạng ở trong rừng Thanh Nam luyện ba ngày ba đêm! Một núi thi thể ma thú xếp chồng lên nhau, mùi máu hấp dẫn càng nhiều ma thú khác đến hơn. Cuối cùng lại cảm thấy được nguy hiểm, có thể là do sát khí của Khanh Nguyệt quá mức kinh khủng, ngược lại đã không còn ma thú nhào lên, ma thú quanh khu vực của Khanh Nguyệt đều được xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại một đống thi thể máu nhiễm đỏ đất, còn lại một mình Khanh Nguyệt cô linh.
Tiểu Miên Miên, ngươi xem a, thịt ma thú nhiều vậy, thật là lãng phí a….
Khanh Nguyệt nhìn vào khoảng không bên mình thở dài một tiếng, sau đó ma hạc của ma thú cũng không đào, liền quay về trại huấn luyện. Dù sao ma hạch trong không gian ngọc bội của nàng vẫn còn nhiều, đẳng cấp đều cao hơn nhiều, chính mình giết ma thú đã ba ngày rồi cũng thực sự mệt mỏi, ngày mai còn phải đi dự khảo hạch của thành chủ, mình phải dành thời gian nhanh chóng nghỉ ngơi cho thật khỏe mới được!
————————————–
“Khanh Nguyệt cố gắng lên! đánh bay hết đối thủ, nhất định phải trở thành giáo quan a!”
“Khanh Nguyệt ngươi đừng khẩn trương quá, chúng ta đều tin vào thực lực của ngươi!”
“Khanh Nguyệt ngươi phải trở thành giáo quan mới của trại huấn luyện chúng ta a, mỗi ngày ta đều tiếp nhận ngươi dạy a ~”
Khanh Nguyệt cười vẫy tay với những bằng hữu đang cổ động cho mình, sau đó xoay người theo Nguyên Lương.
“Sao rồi? 5 ngày? huấn luyện thế nào rồi? có lòng tin không?” lên xe ngựa, Nguyên Lương ân cần hỏi Khanh Nguyệt.
Khanh Nguyệt cho Nguyên Lương một nụ cười đầy tự tin, làm một cái thủ thế không vấn đề, nói với Nguyên Lương rằng: “Nguyên giáo quan, ngài cứ xem đi a!”
Thấy Khanh Nguyệt như vậy Nguyên Lương cũng yên tâm hơn, “có lòng tin là tốt, nhưng ngươi cũng nên chú ý, đừng khinh địch….”
“Sẽ không.” Khanh Nguyệt ngồi thẳng người, nghiêm túc nói với Nguyên Lương: “Nguyên giáo quan ngài yên tâm, chuyện khinh địch này tuyệt đối sẽ không xảy ra với ta.” nàng từng ở sau núi Khanh gia, thực lực tăng lên, đối với ma thú nhất giai cũng không hề khinh địch.
Nếu là 5 ngày trước, Khanh Nguyệt sẽ không có lòng tin như hiện tại, nhưng qua năm ngày học kỹ năng chiến đấu, nàng đa có thể ung dung đối chiến với năm con ma thú năm giai. Dựa theo tính toán của Khanh Nguyệt, tham khảo thực lực các giáo quan trong trại huấn luyện, Khanh Nguyệt cảm giác nếu mình mạnh hơn bò cạp vương của Vu Đạt La thì có thể đánh được một trận. Còn Vu Đạt La được gọi là có thực lực cao nhất trong trại huấn luyện, với kiểu tính đó thì nàng đối chiến với những giáo quan còn lại cũng có thể thắng được. Đối chiến với giáo quan trong trại huấn luyện không thành vấn đề, vậy thì đối mặt với 50 đối thủ chưa thành giáo quan cũng không thành vấn đề. Cho dù là hắc mã thực lực siêu quần đi nữa thì mình cũng không phải là không có cách chiến thắng, dù sao mình cũng đã học kỹ năng chiến đấu cũng không phải tầm thường!
Trong 5 ngày, Khanh Nguyệt còn đi quanh phố gần trại huấn luyện một chuyến. Cho dù phần lớn khách hàng trên phố đều là triệu hoán sư thì những cửa hàng bán sách dạy kỹ năng chiến đấu cũng không thiếu. Vào một cửa hàng chuyên bán sách dạy kỹ năng chiến đấu, Khanh Nguyệt phát hiện cuốn cao cấp nhất chỉ đến kỹ năng tứ cấp lam sắc, tính ra còn thua xa cả cuốn kỹ năng lục sắc cấp thấp trong tiểu lâu kim sắc. Đồng thời những cuốn sách trong tiểu lâu kim sắc ở ngoài này cũng không có.
Tại cửa hàng chuyên bán sách dạy kỹ năng chiến đấu, nhưng lại không có sách dạy kỹ năng giống như tiểu lâu kim sắc, Khanh Nguyệt cảm thấy có thể là tiểu lâu kim sắc chỉ chứa những cuốn sách mà thế giới này bọn họ không có, cũng có thể đây là tuyệt phẩm quý nhất, chỉ tồn trại trong những đại gia tộc. Mặc kệ thế nào, hiện tại mình có đến năm kỹ năng chiến đấu cường đại rồi, trải qua thực chiến ba ngày ba đêm ở rừng Thanh Nam, nàng đối với khảo hạch cũng không còn sợ hãi!
“Đến rồi.”
Cửa xe ngựa gõ nhẹ ba tiếng, sau đó có thị vệ cung kính giúp Nguyên Lương mở cửa xe. Chờ Nguyên Lương và Khanh Nguyệt xuống xe, thị vệ kinh ngạc nhìn Khanh Nguyệt vài cái. Nguyên giáo quan không ngờ lại mang một cô nương trẻ tuổi như vậy đến tham gia khảo hạch giáo quan a?
Không cần nhìn ánh mắt càn rỡ của thị vệ, Khanh Nguyệt đi theo Nguyên Lương vào phủ thành chủ.
“Ta hy vọng, khi ngươi rời đi, tên thị vệ vô lễ kia sẽ thay đổi thái độ đối đãi với ngươi cũng giống như ta.” Nguyên Lương dẫn theo Khanh Nguyệt, đột nhiên nói.
“Được.”
Trong phủ thành chủ là một cái sân tỷ võ rộng lớn, có 50 người đứng bên trên đợi, cái này khiến sân tỷ võ trống rỗng được nổi bật lên. Tuần trước chỗ này còn tụ tập mấy trăm người đánh nhau kịch liệt. Có lẽ thời gian chờ đợi nhàm chán, một tên triệu hoán sư nói chuyện với một triệu hoán sư bên cạnh.
“Huynh đệ, ngươi có nghe nói chưa? chúng ta khảo hạch lần này, không đơn giản chỉ là cục diện 50 người a, có người nói thành chủ vừa phê chuẩn cho thêm một triệu hoán sư vào, người này cũng không tham gia vòng loại tuần trước.”
“Xía –” tên triệu hoán sư bên cười mỉa, đáp lại hắn: “triệu hoán sư cái gì chứ? ta nghe tạp dịch thành chủ nói, triệu hoán thú phản bội tên triệu hoán sư này, chạy vào rừng Thanh Nam, cho nên triệu hoán sư kia gọi là chiến sĩ tham gia khảo hạch lần này a.”
Hai người đang nói, lại có thể một triệu hoán sư chen vào nói.
“Đến cả triệu hoán thú của mình cũng phản bội, triệu hoán sư này thực tệ hại. Triệu hoán thú không còn thì làm chiến sĩ, với thực lực của hắn, nếu tham gia vòng loại, nhất định là người đầu tiên bị đánh rớt xuống đài, hèn gì giờ này mới chen vô tranh thủ…..”
Lấy ba người làm ranh giới, bên cạnh còn có một khoảng trống, nhìn qua chính là chiến sĩ đến tham gia khảo hạch lần này. Cục diện 50 người, nhưng cũng thấy rõ ràng chia làm hai bên. Các chiến sĩ đều tập trung ở bên trái.
Chiến sĩ vào triệu hoán sư đứng không xa nhau, hơn nữa âm thanh ba người nói chuyện cũng không nhỏ, cho nên các chiến sĩ đều nghe thấy rõ ràng.
“Hừ! chiến sĩ dễ làm lắm sao? triệu hoán thú người đó còn chưa chết, nói cho cùng chỉ là một triệu hoán sư gà mờ thôi! đừng xem hắn như là chiến sĩ chúng ta!” một tên chiến sĩ nhìn bộ dạng không phải vừa bất mãn nói.
Chiến sĩ đê tiện.
Tên triệu hoán sư kia không nói ra miệng, bất quá những triệu hoán sư còn lại đều nghe hiểu, không hẹn cùng lên tiếng cười nhạo.
Mà những người nghe được cái này, không chỉ triệu hoán sư mà còn chiến sĩ đều hiểu là lời kỳ thị.
“Không có triệu hoán thú, chỉ là một phế vật! người như vậy, tính là chiến sĩ cái gì?” một loạt âm thanh khàn khàn không khách khí phản bác lại, hắn trắng trợn trào phúng các triệu hoán sư.
“Ngươi mắng ai là phế vật?” các triệu hoán sư cũng nghe hiểu chiến sĩ này nói bọn họ không có triệu hoán thú thì cũng không làm được gì.
“Ta nói người đột nhiên chen vào kia, ngươi vội vàng nhận cái gì?”
“Ngươi…. chờ đó! chút nữa lão tử sẽ làm thịt ngươi!”
“Phế vật đây a! gia gia ta trước giết chết triệu hoán thú của ngươi, đến khi đó ngươi chỉ biết đứng đó khóc than a!”
“Mẹ kiếp, từ lúc nào đến lượt đám chiến sĩ đê tiện các ngươi nói chuyện?”
“Ha ha, phế vật triệu hoán sư lại tự cao rồi?”
Chương 62
“Phạm Dũng ngươi bị thần kinh gì vậy? gọi ai là đại gia vậy?” Hạ Nghênh Lâm giúp mang ma thú về, sau đó liếc Phạm Dũng một cái, “ít khi thấy được ngươi thừa nhận có người khác mạnh hơn mình a? nói đi, ba con ma thú này là do Chấn Sơn hay Cảnh Phi giết?”
“Không phải chúng ta….” Cảnh Phi mang theo rượu quý bên mình đã lâu không dám uống ra, cẩn thận đổ ra một cái chung nhỏ, sau đó cung kính hai tay để trước mặt Hoa Miên Thần, bái nàng một cái nghiên túc nói: “đại gia, hiện tại ra khỏi rừng Ám Thương nguy hiểm này, chúng ta phải dựa vào ngươi rồi!”
“….” mợ kíp khôn vãi! Hoa Miên Thân dùng tiểu chân ngắn hất văng chung rượu, xoay người xem Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư chuẩn bị nướng thịt. Bất quá, ghét bỏ cái kiểu đần độn này thì ghét, nhưng đi theo tiểu đội này rời khỏi rừng…. Hoa Miên Thần cảm thấy cũng ổn. Nói thật, thịt nướng của hai nữ triệu hoán sư thực sự không tệ, tiểu đội này nhìn cũng rất ổn, quan trọng là chính mình cũng cần có thức ăn đầy đủ, thuận lợi rời khỏi cánh rừng này cũng không phải vấn đề lớn gì.
Cảnh Phi đau lòng nhặt cái chung lên, đem vài giọt còn sót đổ vào miệng, rồi nhìn Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư đang làm thịt nói: “các ngươi nướng thịt cho ngon một chút, phải để đoàn tử đại gia ăn thật vui vẻ, biết chưa?”
Đoàn tử đại gia? là cái quỷ gì?
Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư nhìn nhau, khó hiểu nhìn Cảnh Phi một chút rồi lại nhìn Bùi Chấn Sơn một chút.
Bùi Chấn Sơn vẻ mặt phức tạp nhìn các nàng gật đầu một cái nói: “nướng thịt ngon một chút, thịt thôi thì không đủ, các ngươi nấu thêm nồi canh rau nữa đi. Để cho…. tiểu gia hỏa ăn vị một chút.” không thể làm một chiến sĩ không biết xấu hổ được, Bùi Chấn Sơn cho dù thế nào cũng không thể như Cảnh Phi hay Phạm Dũng không cần mặt mũi mà gọi đoàn tử đại gia được, cho dù tiểu gia hỏa này thực lực rất mạnh.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy a?” sao đi săn một chuyến về, mỗi người đều thay đổi thái độ với tiểu ma thú rồi a? nhất là Phạm Dũng, trước đó còn ghét bỏ tiểu gia hỏa là tiểu phiền phức, hiện tại liền gọi người ta là đại gia rồi!
“Ba con ma thú này…..” Bùi Chấn Sơn chỉ vào ba con ma thú khổng lồ, “tất cả đều là tiểu gia hỏa săn được.”
“…”
“Gạt…. gạt người a?”
Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư chấn kinh hồi lâu, ánh mắt đảo qua đảo lại quanh ba người, cuối cùng xác nhận bọn họ không nói đùa. Cục bông trắng nhỏ nhìn đáng yêu yếu đuối này lại có thực lực mạnh đến đáng sợ!
“Thảo nào tiểu gia hỏa xuất thủ hào phóng như vậy, tùy tiện đã cho hai viên ma hạch lục giai….”
Sau khi tiếp nhận Hoa Miên Thần chỉ là cục bông nhỏ có sức chiến đấu lớn không tùy ý đả thương người, đội ngũ năm người liền chắc chắn ôm tiểu chân ngắn của Hoa Miên Thần. Hành trình tiếp theo, bọn họ chỉ cần nấu ăn cho ngon là được, còn lại thức ăn a….. dùng chút phấn dẫn thú, ma thú bị dụ đến sẽ bị cục bông nhỏ này xử lý sạch sẽ, bọn họ ngoại trừ làm cơm ra, thỉnh thoảng còn tìm đường, hái trái dại và rau dại cùng một ít gia vị, quả thực là ung dung đến nhàn a.
Cho dù… sức ăn của cục bông nhỏ có lớn đến dọa người cũng không sao! so với chiến đấu với ma thú cao giai, thì thời gian nướng thịt vẫn tốt hơn…. rất là tốt a…..
Ngược lại với tiểu đội ung dung bên này, Khanh Nguyệt ở trại huấn luyện bên kia cũng coi như là tự ngược rồi. Ngắn ngủi 5 ngày, nàng dùng bản lĩnh học nhanh siêu cường của mình, học được bốn kỹ năng chiến đấu mới, đừng nghĩ nó chỉ là bình thường, nếu cái này dùng cho chiến sĩ khác thì không biết sẽ học đến bao lâu. Còn Khanh Nguyệt không những học xong chúng, còn hoàn toàn nắm được cách sử dụng nó. Dù sao, nàng cũng liều mạng ở trong rừng Thanh Nam luyện ba ngày ba đêm! Một núi thi thể ma thú xếp chồng lên nhau, mùi máu hấp dẫn càng nhiều ma thú khác đến hơn. Cuối cùng lại cảm thấy được nguy hiểm, có thể là do sát khí của Khanh Nguyệt quá mức kinh khủng, ngược lại đã không còn ma thú nhào lên, ma thú quanh khu vực của Khanh Nguyệt đều được xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại một đống thi thể máu nhiễm đỏ đất, còn lại một mình Khanh Nguyệt cô linh.
Tiểu Miên Miên, ngươi xem a, thịt ma thú nhiều vậy, thật là lãng phí a….
Khanh Nguyệt nhìn vào khoảng không bên mình thở dài một tiếng, sau đó ma hạc của ma thú cũng không đào, liền quay về trại huấn luyện. Dù sao ma hạch trong không gian ngọc bội của nàng vẫn còn nhiều, đẳng cấp đều cao hơn nhiều, chính mình giết ma thú đã ba ngày rồi cũng thực sự mệt mỏi, ngày mai còn phải đi dự khảo hạch của thành chủ, mình phải dành thời gian nhanh chóng nghỉ ngơi cho thật khỏe mới được!
————————————–
“Khanh Nguyệt cố gắng lên! đánh bay hết đối thủ, nhất định phải trở thành giáo quan a!”
“Khanh Nguyệt ngươi đừng khẩn trương quá, chúng ta đều tin vào thực lực của ngươi!”
“Khanh Nguyệt ngươi phải trở thành giáo quan mới của trại huấn luyện chúng ta a, mỗi ngày ta đều tiếp nhận ngươi dạy a ~”
Khanh Nguyệt cười vẫy tay với những bằng hữu đang cổ động cho mình, sau đó xoay người theo Nguyên Lương.
“Sao rồi? 5 ngày? huấn luyện thế nào rồi? có lòng tin không?” lên xe ngựa, Nguyên Lương ân cần hỏi Khanh Nguyệt.
Khanh Nguyệt cho Nguyên Lương một nụ cười đầy tự tin, làm một cái thủ thế không vấn đề, nói với Nguyên Lương rằng: “Nguyên giáo quan, ngài cứ xem đi a!”
Thấy Khanh Nguyệt như vậy Nguyên Lương cũng yên tâm hơn, “có lòng tin là tốt, nhưng ngươi cũng nên chú ý, đừng khinh địch….”
“Sẽ không.” Khanh Nguyệt ngồi thẳng người, nghiêm túc nói với Nguyên Lương: “Nguyên giáo quan ngài yên tâm, chuyện khinh địch này tuyệt đối sẽ không xảy ra với ta.” nàng từng ở sau núi Khanh gia, thực lực tăng lên, đối với ma thú nhất giai cũng không hề khinh địch.
Nếu là 5 ngày trước, Khanh Nguyệt sẽ không có lòng tin như hiện tại, nhưng qua năm ngày học kỹ năng chiến đấu, nàng đa có thể ung dung đối chiến với năm con ma thú năm giai. Dựa theo tính toán của Khanh Nguyệt, tham khảo thực lực các giáo quan trong trại huấn luyện, Khanh Nguyệt cảm giác nếu mình mạnh hơn bò cạp vương của Vu Đạt La thì có thể đánh được một trận. Còn Vu Đạt La được gọi là có thực lực cao nhất trong trại huấn luyện, với kiểu tính đó thì nàng đối chiến với những giáo quan còn lại cũng có thể thắng được. Đối chiến với giáo quan trong trại huấn luyện không thành vấn đề, vậy thì đối mặt với 50 đối thủ chưa thành giáo quan cũng không thành vấn đề. Cho dù là hắc mã thực lực siêu quần đi nữa thì mình cũng không phải là không có cách chiến thắng, dù sao mình cũng đã học kỹ năng chiến đấu cũng không phải tầm thường!
Trong 5 ngày, Khanh Nguyệt còn đi quanh phố gần trại huấn luyện một chuyến. Cho dù phần lớn khách hàng trên phố đều là triệu hoán sư thì những cửa hàng bán sách dạy kỹ năng chiến đấu cũng không thiếu. Vào một cửa hàng chuyên bán sách dạy kỹ năng chiến đấu, Khanh Nguyệt phát hiện cuốn cao cấp nhất chỉ đến kỹ năng tứ cấp lam sắc, tính ra còn thua xa cả cuốn kỹ năng lục sắc cấp thấp trong tiểu lâu kim sắc. Đồng thời những cuốn sách trong tiểu lâu kim sắc ở ngoài này cũng không có.
Tại cửa hàng chuyên bán sách dạy kỹ năng chiến đấu, nhưng lại không có sách dạy kỹ năng giống như tiểu lâu kim sắc, Khanh Nguyệt cảm thấy có thể là tiểu lâu kim sắc chỉ chứa những cuốn sách mà thế giới này bọn họ không có, cũng có thể đây là tuyệt phẩm quý nhất, chỉ tồn trại trong những đại gia tộc. Mặc kệ thế nào, hiện tại mình có đến năm kỹ năng chiến đấu cường đại rồi, trải qua thực chiến ba ngày ba đêm ở rừng Thanh Nam, nàng đối với khảo hạch cũng không còn sợ hãi!
“Đến rồi.”
Cửa xe ngựa gõ nhẹ ba tiếng, sau đó có thị vệ cung kính giúp Nguyên Lương mở cửa xe. Chờ Nguyên Lương và Khanh Nguyệt xuống xe, thị vệ kinh ngạc nhìn Khanh Nguyệt vài cái. Nguyên giáo quan không ngờ lại mang một cô nương trẻ tuổi như vậy đến tham gia khảo hạch giáo quan a?
Không cần nhìn ánh mắt càn rỡ của thị vệ, Khanh Nguyệt đi theo Nguyên Lương vào phủ thành chủ.
“Ta hy vọng, khi ngươi rời đi, tên thị vệ vô lễ kia sẽ thay đổi thái độ đối đãi với ngươi cũng giống như ta.” Nguyên Lương dẫn theo Khanh Nguyệt, đột nhiên nói.
“Được.”
Trong phủ thành chủ là một cái sân tỷ võ rộng lớn, có 50 người đứng bên trên đợi, cái này khiến sân tỷ võ trống rỗng được nổi bật lên. Tuần trước chỗ này còn tụ tập mấy trăm người đánh nhau kịch liệt. Có lẽ thời gian chờ đợi nhàm chán, một tên triệu hoán sư nói chuyện với một triệu hoán sư bên cạnh.
“Huynh đệ, ngươi có nghe nói chưa? chúng ta khảo hạch lần này, không đơn giản chỉ là cục diện 50 người a, có người nói thành chủ vừa phê chuẩn cho thêm một triệu hoán sư vào, người này cũng không tham gia vòng loại tuần trước.”
“Xía –” tên triệu hoán sư bên cười mỉa, đáp lại hắn: “triệu hoán sư cái gì chứ? ta nghe tạp dịch thành chủ nói, triệu hoán thú phản bội tên triệu hoán sư này, chạy vào rừng Thanh Nam, cho nên triệu hoán sư kia gọi là chiến sĩ tham gia khảo hạch lần này a.”
Hai người đang nói, lại có thể một triệu hoán sư chen vào nói.
“Đến cả triệu hoán thú của mình cũng phản bội, triệu hoán sư này thực tệ hại. Triệu hoán thú không còn thì làm chiến sĩ, với thực lực của hắn, nếu tham gia vòng loại, nhất định là người đầu tiên bị đánh rớt xuống đài, hèn gì giờ này mới chen vô tranh thủ…..”
Lấy ba người làm ranh giới, bên cạnh còn có một khoảng trống, nhìn qua chính là chiến sĩ đến tham gia khảo hạch lần này. Cục diện 50 người, nhưng cũng thấy rõ ràng chia làm hai bên. Các chiến sĩ đều tập trung ở bên trái.
Chiến sĩ vào triệu hoán sư đứng không xa nhau, hơn nữa âm thanh ba người nói chuyện cũng không nhỏ, cho nên các chiến sĩ đều nghe thấy rõ ràng.
“Hừ! chiến sĩ dễ làm lắm sao? triệu hoán thú người đó còn chưa chết, nói cho cùng chỉ là một triệu hoán sư gà mờ thôi! đừng xem hắn như là chiến sĩ chúng ta!” một tên chiến sĩ nhìn bộ dạng không phải vừa bất mãn nói.
Chiến sĩ đê tiện.
Tên triệu hoán sư kia không nói ra miệng, bất quá những triệu hoán sư còn lại đều nghe hiểu, không hẹn cùng lên tiếng cười nhạo.
Mà những người nghe được cái này, không chỉ triệu hoán sư mà còn chiến sĩ đều hiểu là lời kỳ thị.
“Không có triệu hoán thú, chỉ là một phế vật! người như vậy, tính là chiến sĩ cái gì?” một loạt âm thanh khàn khàn không khách khí phản bác lại, hắn trắng trợn trào phúng các triệu hoán sư.
“Ngươi mắng ai là phế vật?” các triệu hoán sư cũng nghe hiểu chiến sĩ này nói bọn họ không có triệu hoán thú thì cũng không làm được gì.
“Ta nói người đột nhiên chen vào kia, ngươi vội vàng nhận cái gì?”
“Ngươi…. chờ đó! chút nữa lão tử sẽ làm thịt ngươi!”
“Phế vật đây a! gia gia ta trước giết chết triệu hoán thú của ngươi, đến khi đó ngươi chỉ biết đứng đó khóc than a!”
“Mẹ kiếp, từ lúc nào đến lượt đám chiến sĩ đê tiện các ngươi nói chuyện?”
“Ha ha, phế vật triệu hoán sư lại tự cao rồi?”