Chương 63
Đang lúc hai bên tranh cãi, Nguyên Lương mang theo Khanh Nguyệt đến.
“Ồn ào cái gì? rảnh quá đúng không?”
Nguyên Lương nhìn thấy cục diện ồn ào tiếng mắng chửi, liền nổi giận.
“Nguyên giáo quan?” các triệu hoán sư thấy vẻ mặt Nguyên Lương tức giận, không thèm để mắt đến Khanh Nguyệt bên cạnh hắn, vội vàng cáo trạng với hắn: “Nguyên giáo quan, đám chiến sĩ này nói các triệu hoán sư chúng ta là phế vật! nhìn chúng ta yếu không làm được gì, cái này cạnh tranh giáo quan làm gì a?”
“Phải a, phải a! nếu bọn họ được làm giáo quan, sau này dạy dỗ triệu hoán sư, ai biết được bọn họ có dạy thực lòng không? đừng có như Vu Đạt La, đến khi đó dùng lòng dạ bẩn thỉu dày vò các học viên triệu hoán sư a!”
“Phi! Nguyên giáo quan, là bọn hắn chửi chiến sĩ chúng ta đê tiện trước! Nguyên giáo quan, chúng ta không hề khinh thường triệu hoán sư đáng kính như ngươi, nhưng đối với triệu hoán sư tự thêu dệt chuyện thì chúng ta rất khinh thường!”
“Đúng a, Nguyên giáo quan! những triệu hoán sư này luôn coi thường chiến sĩ chúng ta, nếu thực sự vào trại huấn luyện làm giáo quan, không biết sẽ thay đổi tư tưởng của các học viên như thế nào, chờ sau này lên chiến trường lại động thủ với tính mạng những người bảo vệ Long Châu thành chúng ta a.”
“Cẩu phóng rắm! chiến sĩ các ngươi dùng tính mạng bảo vệ Long Châu thành, triệu hoán sư chúng ta không có sao?”
“Vậy các ngươi đếm hết mấy năm qua đi, chiến sĩ hy sonh bao nhiêu, triệu hoán sư hy sinh mấy người?”
“Grừ –”
Tiếng hét lớn khiến cho hai bên dừng ngừng lại.
“Người nào còn ồn ào, ta sẽ cho triệu hoán thú hủy bỏ tư cách khảo hạch của hắn!”
Thành chủ Minh Thừa Thiên không biết xuất hiện từ khi nào, cũng không biết triệu hồi triệu hoán thú của mình ra khi nào, một con hổ Lôi Khiếu. Triệu hoán thú mười giai uy áp mạnh mẽ, đối với con người ảnh hưởng tuy nhỏ, nhưng đối mặt với hổ Lôi Khiếu mạnh mẽ của thành chủ, không ít lại phải cúi thấp đầu.
“Vừa rồi là ai nói chiến sĩ đê tiện trước? bước ra cho ta!” đến khi cục diện im lặng chỉ còn mỗi tiếng hít thở, Minh Thừa Thiên lại hét lớn một tiếng.
Các chiến sĩ không nói chuyện, chỉ nhìn ba người đứng đối diện nói chuyện vừa rồi. Ba người kia chỉ dám im lặng rụt cổ, không dám đứng ra.
Minh Thừa Thiên đứng chờ một hồi không thấy ai ra thừa nhận, lại nhìn qua chiến sĩ bên kia, bất quá những chiến sĩ này cũng không bước ra chỉ những người đó.
“Hừ!” Minh Thừa Thiên hừ lạnh một tiếng, “nếu như những chiến sĩ đã chết mà biết bọn hy sonh đổi lại sự vũ nhục của các triệu hoán sư ngươi, không biết họ có hối hận hay không?”
“Sẽ không!” một chiến sĩ trong đội ngũ hô vang trả lời, “những chiến sĩ kia vì bảo vệ người già, trẻ em, bảo vệ cho Long Châu thành chúng ta bình yên, nên sẽ không quan tâm đến những triệu hoán sư này! gia gia nói cho ta biết, phụ thân ta trước khi đến chiến trường phía nam từng nói với hắn, hắn vĩnh viễn cũng không hối hận!”
Trong một đám trung niên tuổi không hơn được Nguyên Lương bao nhiêu, lại có một người trẻ tuổi đặc biệt. Nhìn qua chưa đến 30, mặt tròn ngăm đen, tóc tai búi gọn gàng, vóc dáng chiến sĩ to cao, tay cường tráng, phía sau còn đeo cự kiếm. Khanh Nguyệt nhìn hắn, phát hiện hắn cũng không tham gia nhóm mắng người vừa rồi.
Minh Thừa Thiên nhìn chăm chằm chiến sĩ này hồi lâu, vị chiến sĩ này cũng không sợ hãi nhìn lại Minh Thừa Thiên.
“Ngươi, được!” từ trong mắt vị chiến sĩ này, Minh Thừa Thiên thấy được sự kiên nghị, thản nhiên duy chỉ có là không cam lòng. Người này vốn trong lòng đã là một chiến sĩ cho nên có kiêu ngạo của mình! vì vậy hắn không cần để bụng đám chiến sĩ và triệu hoán sư kia chửi bới nhau, vì loại người như vậy không lọt được vài mắt của hắn, “ngươi tên gì?”
“Hồi thành chủ, ta tên Tạ Định Nam.”
“Tạ Định Nam sao? ta chờ biểu hiện của ngươi trong khảo hạch.” Minh Thừa Thiên nhìn Tạ Định Nam gật đầu, rồi xoay người nhìn về phía các triệu hoán sư, “mở miệng vũ nhục các chiến sĩ là bọn ngươi, giờ lại không dám nhận, kẻ hèn yếu như vậy vào trại huấn luyện sao có thể huấn luyện được triệu hoán sư ưu tú hả? sợ là đến khi ra chiến trường lại trốn phía sau các chiến sĩ a?”
Các triệu hoán sư bị Minh Thừa Thiên dạy dỗ đến mặt xanh trắng đủ kiểu, có người còn dùng tay đẩy ba người kia lên để bọn tự nhận sai.
Ba người nhìn nhau, đột nhiên có người hô vang: “Phải, ta thừa nhận là ta mở miệng nói sai, nhưng mà những chiến sĩ kia cũng vũ nhục chúng ta a? vì sao thành chủ ngài chỉ trích mỗi chúng ta?”
“Ah? vậy bọn họ nói cái gì?”
“Bọn họ nói triệu hoán sư chúng ta không có triệu hoán thú thì là phế vật!”
“Phải a! thành chủ, ngài cũng là triệu hoán sư, mong ngài hiểu cho sự sỉ nhục mà chúng ta phải chịu!”
“Phải, triệu hoán sư chúng ta so với chiến sĩ mạnh hơn, bọn họ dựa vào cái gì nói chúng ta như vậy?”
Đã có người dẫn đầu, thì những người khác liền hùa theo, còn các chiến sĩ từ đầu đến cuối vẫn im lặng không phản bác gì.
Minh Thừa Thiên mặt lạnh nhìn đám triệu hoán sư nhao nhao.
Đám triệu hoán sư lòng đầy căm phẫn nói một hồi, chờ đến khi thấy được sắc mặt thành chủ, những triệu hoán sư vũ nhục các chiến sĩ càng đắc ý hơn.
“Được rồi, được rồi, mọi người im lặng đi, mọi thứ chúng ta đều nói ra hết rồi, mong rằng thành chủ đối xử công bằng.” một tên triệu hoán sư lớn tuổi đứng ra kêu mọi người im lặng, sau đó mọi người cùng nhìn về phía thành chủ.
“Ah, đối đãi công bằng? các ngươi muốn ta đối đãi công bằng thế nào?” Minh Thừa Thiên cười lạnh, ánh mắt quét qua đám triệu hoán sư kia, “những chiến sĩ kia nói không sai, bây giờ các ngươi đừng triệu hồi ra triệu hoán thú của mình để đánh bọn họ, mà tự lực đánh với họ năm hiệp xem sao?”
“Ta…. chúng ta….” các triệu hoán sư không ngờ, cùng là triệu hoán sư như nhau nhưng thành chủ lại đứng về phía chiến sĩ bên kia.
“Như vậy không công bằng! triệu hoán sư chúng ta, không có triệu hoán thú thì sao làm triệu hoán sư?” vài triệu hoán sư liền phản bác.
“Công bằng? vậy để các chiến sĩ luyện võ khí đánh với các ngươi một trận, như vậy thì công bằng?”
“Cái này…. cái này….” các triệu hoán sư thấy các chiến sĩ to cao, liền rụt cổ tiếp tục thì thào. “còn không phải không công bằng sao? triệu hoán sư chúng ta bình thường chỉ huấn luyện triệu hoán thú của mình, cố gắng đề cao ma lực của mình, còn các chiến sĩ chỉ cần rèn đúc thân thể, tố chất thân thể chúng ta kém hơn bọn họ, vốn không thể so sánh!”
“Không thể so sánh?” Minh Thừa Thiên cười cười, giơ tay thu hồi hổ Lôi Khiếu, sau đó thuận tay bỏ xuống áo khoác của mình. Bỏ xuống áo khoác dày nặng, mọi người liền thấy được cơ ngực to chắc của Minh Thừa Thiên, “Tạ Định Nam, ngươi bước ra đấu vài chiêu với ta.”
“Dạ, thành chủ!” Tạ Định Nam không chần chờ hay từ chối, liền dứt khoát bước ra,
Minh Thừa Thiên rất hài lòng thái độ không kiêu ngạo của Tạ Định Nam, hắn cũng không thể vì cuộc tỷ thí nhỏ với Tạ Định Nam mà hạ thủ nhẹ đi.
“Nhớ rõ, không cần dùng kỹ năng đánh nhau! chúng ta chỉ cần đấu vật bình thường, để chứng minh cho đám triệu hoán sư này thấy, ta một triệu hoán sư cho dù không có triệu hoán thú, cũng không phải phế vật để bị đánh!”
“Dạ! thành chủ!”
Tạ Định Nam trả lời vô cùng vang dội, khi hai người chuẩn bị tư thế, Nguyên Lương nói bắt đầu, thì từng chiêu liền được tung ra đánh đối. Khanh Nguyệt đứng một bên nhình cũng kinh ngạc thân thủ của thành chủ lại giỏi như vậy, còn chiến sĩ tên Tạ Định Nam kia thực lực cũng rất mạnh!
“Sao hả? tên Tạ Định Nam trẻ tuổi kia khiến ngươi bị áp lực sao?” Nguyên Lương nhìn hai người tỷ đấu giữa sân, nhỏ giọng hỏi Khanh Nguyệt bên cạnh.
Khanh Nguyệt nhìn chằm chằm hai người trên võ đài, khóe miệng hơi cong lên: “không đâu.”
Minh Thừa Thiên và Tạ Định Nam đánh tới đánh lui cũng hơn mười hiệp, cuối cùng Tạ Định Nam nhân lúc Minh Thừa Thiên không kịp phản ứng, liền đưa chân vào khống chế đè hắn xuống đất, trận đấu coi như kết thúc.
“Thành chủ, đa tạ.”
Tạ Định Nam để Minh Thừa Thiên ngã xuống đất, liền lùi một bước đỡ Minh Thừa Thiên dậy, sau đó ôm quyền cung kính hắn.
“Ha ha ha ha ha, đã lâu không đánh thoải mái như vậy. Ngươi tốt lắm, tuổi ta cũng đã lớn, thân thủ không thể so với trước, nhưng mà triệu hoán sư như ta không có triệu hoán thú vẫn được a.” Minh Thừa Thiên đứng dậy, tủy ý phủi bụi trên người tiếp nhận áo khoác Nguyên Lương mang đến mặc vào.
“Hồi thành chủ, thực lực của thành chủ so với chiến sĩ của chúng ta cũng không hề thấp, ta thấy trong các triệu hoán sư cũng không có mấy người làm được như ngài!” mặc dù Tạ Định Nam thắng Minh Thừa Thiên, nhưng thái độ đối với hắn càng thêm cung kính.
Khanh Nguyệt nghe lời Tạ Định Nam nói cũng không có phản ứng gì, ngược lại Nguyên Lương lại cười lớn phản bác lời Tạ Định Nam nói: “tiểu tử này ngươi nói quá rồi a, ta ở đây, …. ít nhất…. cũng có một triệu hoán sư có thể so chiêu với ngươi, thậm chí có thể đánh bại ngươi!”
Minh Thừa Thiên vừa nghe Nguyên Lương nói xong, lúc này mới nhìn đến tiểu nha đầu đứng im lặng nhìn xung quanh. Tuổi còn quá trẻ! đây là ấn tượng đầu tiên Minh Thừa Thiên đánh giá Khanh Nguyệt. Một tiểu cô nương da thịt non mềm, triệu hoán thú vừa bỏ đi thì trở thành chiến sĩ? không đúng, nghe Nguyên Lương nói, tiểu cô nương này vốn là chiến sĩ, sau này triệu hồi được triệu hoán thú nên mới trở thành triệu hoán sư, cho nên thực lực bản thân không hề kém.
Nghe nói thì chỉ nghe nói, nhưng khi nữ chiến sĩ duy nhất của Khanh gia xuất hiện trước mặt Minh Thừa Thiên, hắn vẫn nhịn không được nghi ngờ thực lực của Khanh Nguyệt. Bất quá, hoài nghi thì hoài nghi, Minh Thừa Thiên cũng không nói thẳng ra.
Nhưng Tạ Định Nam nghe Nguyên Lương nói xong thì mắt sáng lên tò mò hỏi: “xin hỏi vị triệu hoán sư này ở đâu? có thể so vài chiêu với ta không?” hắn cũng không vì Nguyên Lương so thực lực của hắn không bằng người kia mà tức giận, ngược lại càng hưng phấn muốn khiêu chiến với triệu hoán sư có thể đánh bại mình.
Nguyên Lương vỗ vai Khanh Nguyệt, nhẹ nhàng đẩy nàng lên trước, “chính là nàng, Khanh Nguyệt, triệu hoán sư trước đó các ngươi cãi nhau vì chen ngang.”
“Gạt…. gạt người a? một tiểu nha đầu?” Tạ Định Nam ngay thẳng vừa nhìn liền thốt lê. Chờ hắn phát hiện mình nhìn sai người liền nghiêm túc cúi người nói xin lỗi Khanh Nguyệt, “xin lỗi, xin lỗi, ta không phải cố ý…..”
Bất quá hắn vừa xin lỗi xong, phía sau liền có tiếng chất vấn vang lên.
“Nàng chính là người mà thành chủ cho chen ngang vào? một tiểu nha đầu sao?”
“Cái này cũng quá a! rốt cuộc có cái gì tốt mà thành chủ dám mang một tiểu nha đầu vào cạnh tranh với chúng?”
“Dung mạo tiểu cô nương rất xinh đẹp a! hy vọng chút nữa khảo hạch đừng có khóc nhè a ha ha ha ha!”
Khanh Nguyệt nghe những lời này trên mặt cũng không biểu hiện gì, nhưng Tạ Định Nam muốn cho đám người không biết tốt xấu một trận.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Nam chính trong nguyên tác lên ~ đáng tiếc Khanh Nguyệt của chúng ta không những cong mà khẩu vị còn rất nặng a _(:з” ∠)_