Chương 64
Minh Thừa Thiên không ngăn lại sự ầm ĩ sau lưng, chỉ quay đầu nhìn về phía Nguyên Lương, khi thấy được ánh mắt khẳng định của hắn, thì mới xoay người đưa ngón tay chỉ vào triệu hoán sư già nhất nói: “ngươi không phục đúng không? vậy bây giờ cho ngươi một cơ hội, đánh bại tiểu cô nương này, như vậy giúp ngươi bớt đi một đối thủ cạnh tranh.”
Tên triệu hoán sư bị chỉ tới, chính là kẻ dẫn đầu ba người vũ nhục các chiến sĩ.
Minh Thừa Thiên chỉ mới nói một câu, cục diện ồn ào liền im lặng trợ lại, bất quá khi mọi người thấy Khanh Nguyệt đứng im đó, tên triệu hoán sư bị chỉ mặt cười khẩy một cái, nói đùa: “chỉ là một tiểu cô nương thôi, ngươi xuất thủ cũng đừng nặng quá, để tiểu cô nương khóc bỏ đi không tốt ~”
Chắc hắn cũng nghỉ mình được lợi lớn rồi a, nhìn Khanh Nguyệt dung mạo xinh đẹp, ánh mắt liền trở nên hèn mọn. Hắc cười ha ha, nhìn thành chủ nói: “thành chủ, ta cũng không có ý không phục vì người đột nhiên cho người chen ngang, nhưng mà…. ngài cũng biết đõ, lần này chúng ta cạnh tranh chức giáo quan của Long Châu thành, nếu thực sự chọn tiểu cô nương này, thì không biết học viên trong trại huấn luyện sau này sẽ thành bộ dạng thế nào, cho nên vì các học viên trong trại huấn luyện, ta đành phải…. bất quá tiểu cô nương ngươi yên tâm, ca ca ta sẽ không khi dễ ngươi, ta sẽ không triệu hồi triệu hoán thú của ta…..”
Khanh Nguyệt cũng không nhìn hắn một cái, chỉ nhìn Minh Thừa Thiên nhỏ giọng hỏi: “thành chủ, xin hỏi nếu ta giết chết triệu hoán thú của người này, thì có phải chịu trách nhiệm gì không?”
Minh Thừa Thiên thú vị nhìn Khanh Nguyệt, phất tay một cái nói: “không cần chịu trách nhiệm gì cả, cho dù ngươi lỡ tay giết chết hắn, cũng không sao. Dù sao đây là cạnh tranh chức giáo quan, những người này đều đã ký giấy sinh tử rồi.”
“Nói vậy….. ” Khanh Nguyệt lúc này mới xoay người nhìn về phía người kia, đem trọng kiếm trên người mình tháo xuống, chậm rãi tháo lớp vải quấn trọng kiếm ra, chậm rãi nói: “ta khuyên ngươi nên triệu hồi triệu hoán thú ra đi, nếu không ta sợ rằng ngươi chết sẽ khó coi đó.”
“Ngươi…. ngươi có ý gì?” tên triệu hoán sư kia thấy trọng kiếm trong tay Khanh Nguyệt, nghe lời nàng nói, nụ cười trên mặt liền ngừng lại, “một tiểu nha đầu như ngươi, xem ra ca ca ta cũng không cần khách khí với ngươi a, trực tiếp dạy ngươi một vài đạo lý làm người cơ bản a!” dứt lời, dưới chân hắn xuất hiện trận pháp, rất nhanh một con gấu nâu liền xuất hiện bên cạnh hắn.
“Đây là gấu Cự Thổ, triệu hoán thú năm gia thổ hệ.” Nguyên Lương ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích cho Khanh Nguyệt.
Khanh Nguyệt gật đầu với Nguyên Lương, sau đó nâng kiếm tới giữa sân.
“Gấu Cự Thổ, thổ thứ công kích!”
Không chờ Khanh Nguyệt chuẩn bị, triệu hoán sư nhân lúc Khanh Nguyệt chậm rãi đi vào, vội vàng ra lệnh cho triệu hoán thú. Minh Thừa Thiên và Nguyên Lương liền nhíu mày. Tính cách tên này quá tệ. Nhưng ánh mắt Tạ Định Nam vẫn sáng rực nhìn chằm chằm Khanh Nguyệt.
“Ah.” Khanh Nguyệt giễu cợt một tiếng, liền biến mất tại chỗ, nơi Khanh Nguyệt vừa đứng chỉ còn lại thổ thứ.
“Cái này…. đứng đó làm gì? mau tìm nha đầu đó đi!”
Mất mục tiêu công kích, gấu Cự Thổ mờ mịt nhìn chủ nhân của mình, đáng tiếc chỉ nghe thấy hắn to giọng ra lệnh.
“Không cần tìm, ta ở đây.”
Dùng Qủy Ảnh Bộ mà mình đã quen, Khanh Nguyệt lắc mình đã xuất hiện sau lưng gấu Cự Thổ, đám triệu hoán sư nhìn thấy liền hét chói tai, giơ lên trọng kiếm chém gấu Cự Thổ thành hai khúc. Sau khi những điểm sáng tiêu tán, tên triệu hoán sư nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Khanh Nguyệt ngồi sụp xuống đất. Thật đáng sợ, hắn cũng không còn dũng khí tìm nha đầu này báo thù cho triệu hoán thú của mình.
Khanh Nguyệt cũng không cần nhìn hắn cái nào, không cần lấy mạng của hắn. Nàng biết, chỉ cần triệu hoán thú chết thì cũng đủ cho tên triệu hoán sư này đau khổ cả đời.
“Tốc độ nhanh thật!”
Khanh Nguyệt nghe thấy đằng sau vang lên tiếng vỗ tay, dưới sự dẫn đầu của thành chủ các chiến sĩ cũng vỗ tay, đến cả đám triệu hoán sư không phục Khanh Nguyệt, cũng không dám nói gì mà làm theo. Không phục thì không phục, nhưng thực lực của nha đầu kia….. thì không biết a!
“Ngươi thực sự lợi hại, ta có thể đấu với ngươi một chút không?” Tạ Định Nam không chờ Khanh Nguyệt đi đến, liền chủ động nghênh đón.
Khanh Nguyệt lau trọng kiếm trước mặt mình, tựa như đang lau bụi, miệng nói lời vô cùng khủng bố: “sẽ chết đó!”
Tạ Định Nam do dự một chút, từ từ lùi về sau: “…. thôi bỏ đi, ta còn có gia gia phải nuôi a.”
Minh Thừa Thiên lúc đầu nghe Tạ Định Nam lùi bước hơi thất vọng, nhưng nghe hắn nói thì có chút buồn cười: “sao vậy? ngươi cảm thấy không thắng được vị cô nương này?”
“Ân.” Tạ Định Nam thành thật gật đầu, “ta không thấy được thực lực của nàng, bình thường những người ta không thấy được thực lực thì ta đều không thắng nổi, giống như…. đại ca của ta….”
“Đại ca ngươi?” Minh Thừa Thiên nhíu mày, “vậy đại ca ngươi hắn…..”
“Còn đang canh giữ biên cảnh phía nam bên kia!” Tạ Định Nam cười cười gãi đầu nói: “bất quá đại ca ta nói, lần này thú triều đến sớm, hắn sẽ quay về trao đổi với ta, đến khi đó ta ra biên cảnh phía nam, đại ca sẽ quay về chiếu cố gia gia.”
Đối mặt với nụ cười thẳng thắn của Tạ Định Nam, Minh Thừa Thiên cảm thấy lòng mình đau nhói. Hắn nhẹ ho hai tiếng hỏi: “nếu muốn đến biên cảnh phía nam, vậy ngươi còn tranh chức giáo quan làm gì?”
“Bởi vì nhiều tiền a ~” Tạ Định Nam ngại ngùng trả lời, “gia gia thoát được cái chết từ biên cảnh phía nam quay về, thân thể ngày càng suy yếu, ta cần nhiều tiền để giúp gia gia dưỡng già, ân… còn có, nếu ta làm giáo quan, thì sau một năm, ta có thể cùng học viên đến biên giới phía nam, khi đó ta có thể giúp đỡ học viên của ta.”
“…” Khanh Nguyệt lạnh lùng liếc Tạ Định Nam, lại dời ánh mắt của mình. Mấy thứ này không liên quan đến nàng, nàng cạnh tranh chức giáo quan là muốn ở lại trại huấn luyện tiếp tục tìm tiểu Miên Miên.
Minh Thừa Thiên cố gắng ổn định tâm tình, hồi lâu mới đưa tay vỗ vai Tạ Định Nam, “ngươi yên tâm, làm giáo quan Long Châu thành phúc lợi rất tốt.” trong lòng hắn đã quyết rồi, cho dù lần khảo hạch này Tạ Định Nam không thể qua được, hắn cũng sẽ giữ lại chiến sĩ trung trực này.
Nhưng mà….. Minh Thừa Thiên quét mắt nhìn hai đám người chờ khảo hạch, trong lòng thầm nghĩ: ngoại trừ tiểu nha đầu không thấy được thực lực, xem ra Tạ Định Nam cũng không có đối thủ mạnh hơn?
“Tạ thành chủ! ta nhất định sẽ cố gắng!” Tạ Định Nam kích động nắm chặt song quyền, cúi người với Minh Thừa Thiên một cái, liếc Khanh Nguyệt một cái, sau đó mới đến đội ngũ của mình.
“Được rồi, lãng phí nhiều thời gian rồi, bây giờ ta sẽ nói quy tắc khảo hạch đơn giản với mọi người. Khảo hạch chia làm hai đợt, các ngươi có 50 người, vòng đầu loại thứ nhất sẽ còn lại 40 người, vòng thứ hai chỉ còn 10 người, từ trong 10 người sẽ chọn ra 5 người làm giáo quan.”
Cộng thêm Khanh Nguyệt thì là 51 người, nhưng Minh Thừa Thiên vừa nói xong, mọi người liền biết tên triệu hoán sư nhiều lời ngồi trên đất kia đã bị đuổi. Bất quá thì hắn cũng không còn triệu hoán thú, thực lực cũng không đủ để tiếp tục khảo hạch.
Không còn thời gian cho mọi người suy nghĩ nhiều, Minh Thừa Thiên liền nói: “một chút nữa, cho các ngươi nửa giờ, tự do kết thành tiểu đội, sau đó Nguyên giáo quan sẽ mang các ngươi đến rừng Bình Sơn. Các ngươi chỉ cần ở trong rừng ba ngày, đừng nghĩ rằng còn sống thì xong chuyện, các ngươi phải đi săn ma thú, lấy ma hạch. Ma hạch cấp thấp một phần, ma hạch tứ giai hai phần, ma hạch ngũ giai ba phần, ma hạch lục giai năm phần, ma hạch cao giai….. mặc dù chưa nghe qua rừng Bình Sơn có ma thú cao giai đến, nhưng không có nghĩa là không có, nếu có người may mắn đụng phải thì cũng sẽ có được ma hạch cao giai, sẽ được tính thêm 50 phút. Dĩ nhiên, cánh rừng các ngươi đi vào chúng ta đã cho kiểm tra, phòng ngừa có người ăn gian, một mình mang theo ma hạch làm chiến lợi phẩm, Qua ba ngày, chúng ta sẽ thống kê ma hạch các ngươi lấy được, điểm cao nhất ở nhóm 10, bước vào vòng khảo hạch tiếp theo.”
Nghe vậy lông mi Khanh Nguyệt nhẹ khiêu một cái, nàng nghĩ đến ma hạch trong không gian còn nhiều cũng không ai biết. Nhưng mà, nàng cũng không cần dùng số ma hạch này để ăn gian, nàng tin vào thực lực của mình.
“Nói, ta cũng đã nói xong, các ngươi còn gì thắc mắc không?”
“Thành chủ, nếu…. có người thực lực không đủ, sẽ chết ở rừng Bình Sơn….”
“… trực tiếp bị loại, mọi người đã ký giấy sinh tử, cho nên các ngươi ở rừng Bình Sơn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì phủ thành chủ và trại huấn luyện cũng không chịu trách nhiệm với các ngươi. Nhớ rõ, vào rừng Bình Sơn thì khảo hạch bắt đầu, ngoại trừ săn nhiều ma thú lây ma hạch, thì phải cảnh giác bảo vệ chính mình! được rồi, ta còn chuyện phải làm, Nguyên Lương ngươi chia đội cho bọn rồi đưa họ đến rừng Bình Sơn a.”
“Dạ, thành chủ.”
Khi Minh Thừa Thiên rời đi, cục diện lại ồn ào trở lại. Giữa chiến sĩ và triệu hoán sư tựa như có vách ngăn, bọn họ không nhìn đối phương, tự tìm người lập đội cho mình.
Còn Khanh Nguyệt, hai bên không ai ưa. Phần lớn đều lớn tuổi hơn Khanh Nguyệt, thực sự không thể chấp nhận một tiểu nha đầu vào tranh chức giáo quan.
“…. cái này…. Khanh Nguyệt tiểu thư, ngươi đồng ý lập đội với ta không?”
Được rồi, cũng không phải ai cũng không ưa Khanh Nguyệt.
Tạ Định Nam đỏ mặt, chậm rãi tới bên cạnh Khanh Nguyệt, cẩn thẩn hỏi.
Khanh Nguyệt không để ý Tạ Định Nam, mà xoay người hỏi Nguyên Lương: “Nguyên giáo quan, ta có thể một mình đội không?”
“Đương nhiên có thể.” Nguyên Lương trả lời Khanh Nguyệt xong, xoay người vỗ vai Tạ Định Nam. Tiểu tử, cần cố gắng nhiều hơn a~
Tạ Định Nam buồn rầu quay về đội của mình, bị các tiền bối cười nhạo.
“Tiểu tử ngươi, mắt cũng tốt quá a?”
“Cũng có thể a! nha đầu hung hãn như vậy lấy về mỗi ngày chắc đều bị đánh a?”
“Không phải….. không phải! không phải như các ngươi nghĩ!” Tạ Định Nam vội vàng xua tay phủ nhận, “ta chỉ là….. ta chỉ muốn chung đội với Khanh Nguyệt tiểu thư, thật ra chỉ muốn so chiêu với nàng…..”
Tiểu tử này, thật cứu không được a.
Nói chung vẫn là một tên đầu gỗ, mọi người nhìn nhau lắc đầu tiếp tục tìm đồng đội.
Khanh Nguyệt đối diện cũng không bị náo nhiệt làm ảnh hưởng, nàng chỉ im lặng đứng cạnh Nguyên Lương, chờ đến vòng khảo hạch đầu tiên.