Chương 66
Sau khi mọi người thống kê xong hết, số lượng ma hạch gần bằng Khanh Nguyệt chính là Tạ Định Nam. Bất quá số lượng ma hạch của hắn vẫn kém xa so với Khanh Nguyệt. Ma hạch cấp thấp 85 viên, ma hạch bốn giai 48 viên, ma hạch năm giai 13 viên, ma hạch bảy giai 7 viên. Về số lương kém hơn Khanh Nguyệt một nửa tổng lại, nhưng so với người khác cũng đã hơn trăm viên, thành tích này cũng được coi là khá rồi. Khanh Nguyệt có thể săn được nhiều ma thú như vậy cũng là nhờ công của phấn dẫn thú, nhưng mà nếu không có thực lực mạnh thì ma thú kéo đến nhiều cũng chỉ có thể làm thức ăn cho ma thú.
“Được rồi, mọi người cũng đã nhìn thấy, số lượng ma hạch của Khanh Nguyệt và Tạ Định Nam cao hơn các ngươi, ta nói hai người họ không cần tham gia khảo hạch vòng cuối, trực tiếp đến trại huấn luyện làm giáo quan, các ngươi có ý kiến gì không?” Minh Thừa Thiên chờ đợi những người còn lại đếm xong, đột nhiên lên tiếng hỏi.
Theo lý đối mặt với thành tích áp lực như vậy, mọi người sẽ thua tâm phục khẩu phục. Nhưng bọn họ thấy hai người còn trẻ tuổi, nhất là tiểu nha đầu kia, nên khiến mấy chiến sĩ và triệu hoán sư già không phục nổi.
“Thành chủ, ta cảm thấy nếu chỉ dựa vào số lượng ma hạch mà quyết định cho bọn họ làm giáo quan, như vậy….. không chút không công bằng a? ngươi nhìn đi hai người này còn quá trẻ, thực sự trong ba ngày có thể thu được nhiều ma hạch như vậy sao? nhất là tiểu nha đầu kia, ngươi xem số lượng ma hạch của nàng, thực sự rất là nhiều, có khi nào dùng thủ đoạn gì đó không…..”
Minh Thừa Thiên liếc một cái cũng không nói chuyện với tên triệu hoán sư tóc bạc hơn một nửa tuổi cũng lớn hơn mình, “ý của ngươi là…. bổn thành chủ khảo hạch lần này không công bằng? trước khi xuất phát ta kiểm tra các ngươi là giả vờ?”
“Không phải, không phải, không phải…… không phải thành chủ sai, ý ta nói có thể hai người này ở trong rừng Bình Sơn, dùng thủ đoạn nhỏ, như là….. giết những tiểu đội khác cướp ma hạch của bọn họ…..”
“Bọn họ có thể cướp được nhiều ma hạch từ đội ngũ đông như vậy, không phải chứng minh thực lực của bọn họ không bình thường sao?” Minh Thừa Thiên cười châm chọc, hắn nhớ trước khi vào rừng Bình Sơn, hắn cũng không nói là không cho phép giết nhau. Nhưng mà….. Minh Thừa Thiên nhìn mặt hai người bình tĩnh, khẽ lắc đầu một cái, hắn cũng không nghĩ hai người này sẽ cướp ma hạch của người khác, vì bọn họ chẳng cần làm chuyện như vậy.
“Không phải, không phải!” lão triệu hoán sư bới móc liền luống cuống, hắn khoát tay nói tiếp: “không phải là bọn họ cướp ma hạch từ người khác, có thể bọn họ đi nhặt ma hạch của tiểu đội bị ma thú giết chết…. bọn họ không cần làm gì, cũng có thể có được ma hạch.”
Không cần làm gì cũng nhặt được ma hạch? Minh Thừa Thiên đánh giá lão triệu hoán sư kia một hồi, hắn cũng không nghĩ rằng vì lớn tuổi mà ngu ngốc: “trong rừng Bình Sơn cũng có thể nhặt được ma hạch? không lẽ ma hạch của ngươi là nhặt được?”
Minh Thừa Thiên vừa nói xong, lão triệu hoán sư cùng đồng đội của hắn liền chột dạ quay mặt đi chỗ khác. Đúng là phân nửa ma hạch trên người bọn họ đều là nhặt được.
Cái này phải nói đến hôm đó, khi bọn họ đang tìm con mồi, thì nghe thấy tiếng người thú kêu gào thảm thiết, sợ hãi định bỏ đi. Nhưng một người trong đội to gan đề nghị, bọn họ trước tiên đi trốn, chờ âm thành dừng rồi đến xem một chút, không chừng mấy người đó chết cùng ma thú, bọn họ cũng được lợi. Mọi người tán thành điều này, bọn họ đúng là gặp may khi đó cũng đến xem thử.
Một vùng nhiễm đỏ, xung quanh là chân tay rải rác, thi thể ma thú xếp thành núi nhỏ, cục diện kinh khủng như là địa ngục. Bọn họ càng xem càng sợ, vội vàng lấy hết ma hạch trên thi thể. Cứ vậy, bọn họ lấy được 400 viên ma hạch từ tiểu đội đã chết này.
Tiểu đội chết đó là bị Khanh Nguyệt giết. Trước đó bọn chúng đi cướp của những tiểu đội khác, trữ không ít ma hạch, không ngờ sau đó liền thành lợi của người khác.
Những người lấy lợi của bọn họ hiện tại đang cúi thấp đầu, không dám lên tiếng. Minh Thừa Thiên thấy vậy trong lòng liền hiểu, ma hạch của mấy người này đúng là nhặt được.
“Ah, nhặt ma hạch? thực sự là có các ngươi.” nhất thời, Minh Thừa Thiên cũng không nói gì.
“Thành chủ…..” Tạ Định Nam luôn im lặng lại lên tiếng, “ta đồng ý tiếp tục khảo hạch.” dứt lời hắn nhìn chằm chằm Khanh Nguyệt.
Minh Thừa Thiên thấy hắn như vậy, lại nhớ đến cảnh hắn muốn so đấu với Khanh Nguyệt, trong lòng liền hiểu, tiểu tử này muốn mượn vòng khảo hạch kế tiếp để so chiêu với Khanh Nguyệt.
Khanh Nguyệt bị Tạ Định Nam nhìn chằm chằm, mặt không đổi sắc, không đáp lại điều gì. Nàng chỉ chờ thành chủ định đoạt.
“Vậy được a. Kiểm đếm xong tất cả, 10 người còn lại ngày mai bước vào khảo hạch vòng kế tiếp.” Minh Thừa Thiên vung tay lên, dứt khoát nói.
Chờ hắn nói xong, quả nhiên Tạ Định Nam liền vui vẻ, tựa như mình được lợi lớn.
Thành chủ đã nói như vậy, những người còn lại cũng không nói gì. Sau khi thống kê điểm xong, Khanh Nguyệt dùng ưu thế đứng hàng nhất, thứ hai là Tạ Định Nam, sau đó thứ ba cho đến thứ mười cũng được xếp xong, ngoài dự liệu của triệu hoán sư, còn lại 8 người, chiến sĩ 4 người, nói cách khác triệu hoán sư chỉ còn lại 3 người, không đúng, còn một tiểu nha đầu triệu hoán sư gà mờ. Nhưng người ta không có triệu hoán thú mà số lượng ma hạch lại nhiều nhất, tiểu đội nhu nhược cho dù có được nhiều ma hạch nhưng vẫn bị loại như thường.
Lẽ nào, triệu hoán sư…. thực sự không bằng chiến sĩ sao?
Toàn bộ triệu hoán sư rơi vào trầm tư, bọn họ bình thường không thấy chiến sĩ ưu việt cái gì, nhưng mà vì sao a?
Kỳ thực, triệu hoán sư cường đại thực sự, như là Minh Thừa Thiên, chỉ cần triệu hoán thú bảy giai của hắn bước ra, thì những chiến sĩ ở đây cũng không phải đối thủ của hắn, cho dù là Khanh Nguyệt, cho dù có thể toàn thân trở ra nhưng cũng không thể giết chết triệu hoán thú của thành chủ được.
Minh Thừa Thiên không để ý trong lòng mọi người nghĩ gì, hắn phất tay một cái, để tạp dịch đưa mọi người rời đi, rồi cho chuẩn bị một bữa tiệc tối thật phong phú.
Tiệc lần này, không có triệu hoán sư nào cảm thấy ngồi chung bàn với chiến sĩ là chuyện sỉ nhục nữa.
Đêm đó, Khanh Nguyệt ở trong phòng ngủ tại phủ thành chủ im lặng ngủ, trong mộng nàng thấy thực lưc của mình có thể đánh lại ma thú cao giai, sau đó nàng đi vào rừng Vô Quy, tìm được tiểu Miên Miên. Tiểu Miên Miên khi đó, đã tiến giai….. biến thành siêu cấu đại mập cầu! Khanh Nguyệt đang hạnh phúc nhào đến ôm đại cầu mập của mình thì bị đánh thức.
Khanh Nguyệt tỉnh lại, nhìn sắc trời bên ngoài, còn sớm nhưng nàng cũng đã không còn buồn ngủ.
Nếu tương lai tiểu Miên Miên tiến giai không ngừng, biến thành siêp cấp đại mập cầu, nàng có thể ôm tiểu Miên Miên hôn được không a? sợ là chị giận tiểu Miên Miên sẽ bị đánh bay a!! muốn ngăn lại tình trạng này chỉ có thể mạnh hơn thôi a.
Vì vậy, ở phủ thành chủ vào sáng sớm, có một nữ chiến sĩ mặc gió lạnh, đứng trên võ đài luyện tập.
Khi Tạ Định Nam dậy sớm đến võ đài, thì đã thấy Khanh Nguyệt luyện đến đầu đầy mồ hôi, trong lòng càng thêm kính nể hơn. Khanh Nguyệt tiểu thư đúng là khiến người ta kinh phục, vốn đã cường đại như vậy rồi nhưng vẫn hà khắc với chính mình, không được! mình cũng không thể để tuột lại phía sau được!
Sau khi ăn điểm tâm xong đám người kia cũng nhao nhao đến, bị hai người Tạ Định Nam và Khanh Nguyệt trên võ đài làm cho rung động. Đừng nghĩ người ta còn trẻ là hài tử, nhưng bọn họ so với những kẻ sống cả nửa đời người vẫn hơn nhiều, khó trách vòng đầu đã có được thành tích tốt như vậy, bọn họ hiện tại có tư cách gì mà đi chỉ trích những tiểu bối này a? nếu không cố gắng thì có thể về hưu.
Thời gian bắt đầu đợt khảo hạch thứ hai cũng đến, Minh Thừa Thiên đi lên võ đài, nhìn hai người luyện khí thế ngất trời.
“Cái này…. đây là?”
Minh Thừa Thiên kinh ngạc hỏi Nguyên Lương đứng bên cạnh.
“Như vậy không phải rất tốt sao? ta tin tưởng, giáo quan như vậy có thể dạy tốt được các học viên triệu hoán sư trong trại huấn luyện của chúng ta!”
Kỳ thật, Nguyên Lương vừa đến võ đài thấy cảnh này thì cũng đã muốn nhào vào tham gia tập luyện với bọn họ, nhưng hắn vẫn còn nhớ mình là giám khảo, nên phải nhịn xuống.
“Đúng vậy, giáo quan thì phải cố gắng phấn đấu như vậy, không thể có chuyện muốn dạy người khác mà không chịu cố gắng được!”
Khanh Nguyệt luyện mười lần “Thất Sát Kiếm” sau đó thấy Minh Thừa Thiên và Nguyên Lương đứng đợi trên võ đài, liền thu hồi trọng kiếm, chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ. Những người khác thấy được cũng đang đứng ở phía cuối.
Minh Thừa Thiền nhìn 10 người cười cười, nghĩ đến bọn họ vừa tập luyện xong, liền quan tâm cho hai người thêm nửa giờ nghỉ ngơi, chờ đợt khảo hạch thứ hai bắt đầu.
Đợt khảo hạch thứ hai chính là tỷ đấu về thực lực của mọi người. 10 người chia cặp đấu, 5 người thắng liền vào vòng tiếp theo, 5 người thua thì tiếp tục đấu, sau đó chọn ra 3 người nhập vào đội 5 người thắng trước, hợp thành 8 người, tiếp tục quyết đấu theo cặp, cuối cùng chọn ra 5 giáo quan tốt nhất.
Không biết Minh Thừa Thiên an bài thế nào, hay là vì Tạ Định Nam muốn so đấu với Khanh Nguyệt quá sâu, trong lúc 10 người bốc thăm, vòng đầu tiên Khanh Nguyệt rút trúng Tạ Định Nam. Tạ Định Nam thấy trên thăm Khanh Nguyệt giống mình liền cười nhe răng.
Chậc….. thật đần độn! Khanh Nguyệt ghét bỏ ngoảnh mặt đi.
“Khanh Nguyệt a! tiểu tử kia cũng là nhân tài hiếm gặp, ngươi nên nhẹ tay một chút a!” Nguyên Lương nhớ đến bộ dạng Khanh Nguyệt mặt không đổi nói “sẽ chết đó!”, sơ Khanh Nguyệt không quan tâm giết chết Tạ Định Nam, liền đề nghị năn nỉ.
“Được, Nguyên giáo quan.” Khanh Nguyệt đối với người mình không ghét thì sẽ không ra tay nặng, trước đó nói “sẽ chết đó!” với Tạ Định Nam là vì không muốn để hắn làm phiền.
“Ha ha ha, hiện tại không cần gọi ta là Nguyên giáo quan, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi, ngươi….. không chê, có thể gọi một tiếng Nguyên đại ca.” Nguyên Lương hiện tại tin chắc Khanh Nguyệt sẽ làm giáo quan.
“Được, Nguyên đại ca.”