Chương 7
“Khanh Khôn, ngươi có bị đần không? ta trộm tủ trong phòng ngươi? vậy ngươi nói đi ta trộm rồi để đâu a? phòng ta chỉ lớn như vậy, ngươi có nên đi vào lục soát một chút hay không?” vẻ mặt Khanh Nguyệt khinh giễu nói Khanh Khôn, còn nghiêng người bên cửa làm kiểu mời vào, “còn cái áo của ngươi nữa, trước không nói ta là nữ nhân trộm y phục nam nhân của ngươi làm cái gì? còn thanh kiếm kia trong Khanh trạch này ai mà không biết là của Khanh Khôn ngươi, nếu ta trộm cũng không dùng được, giấu cũng không có chỗ dấu, ta trộm nó làm cái gì?”
Nhìn xuyên qua cánh cửa Khanh Nguyệt nhường đường, mọi người cũng thấy được căn phòng Khanh Nguyệt nhỏ đến đáng thương, chỉ có một cái giường, một bộ bàn ghế nhỏ cùng một cái rương nhỏ, còn lại thì trống rỗng không có gì đúng thực rất thảm.
Mọi người nghe Khanh Khôn nói cái tủ của hắn bị trộm đi, liền cảm thấy hoang đường, lại nghe Khanh Nguyệt bác bỏ, cùng với nhìn thấy căn phòng của nàng nhỏ đến đáng thương, cơ bản cũng tin là Khanh Khôn mất đồ không phải do Khanh Nguyệt lấy đi.
“Khanh Khôn, ngươi tỉnh ngủ chưa? cái tủ phòng ngươi lớn như vậy, sao có thể bị trộm được? mấy khi nào?”
Cho dù mọi người nhắm vào Khanh Nguyệt, thì lúc này bọn họ cũng thực sự tò mò, cái tủ của Khanh Khôn nặng như vậy, thực sự là mất rồi sao? là thực thì sao lại không có ở đây chứ?”
“Nói nhảm! lão tử rất tỉnh, sáng dậy trong lòng đã loạn rồi, khiến lão tử sợ đến không dám ngủ nữa!” Khanh Khôn nói đến chuyện vừa dậy, cũng thấy kỳ quái, trong một đêm cái tủ trong phòng hắn cứ vậy không tiếng động mà mất? đúng là quỷ sống rồi. Nhưng khi hắn thấy thanh kiếm treo tường cũng bị mất, liền cố ý cho là Khanh Nguyệt trộm đi. Vừa rồi lời nói kia của Khanh Nguyệt cũng khiến hoài nghi của Khanh Khôn đối với Khanh Nguyệt bị dao động, nhưng Khanh Khôn là ai? hắn vốn không ưa Khanh Nguyệt, cho dù Khanh Nguyệt không trộm đồ của hắn, thì hắn cũng mượn cơ hội này chỉnh nàng một cái! “trong phòng Khanh Nguyệt ngươi không phải còn có cái rương sao? mở ra, ta muốn kiểm tra! ai biết được ngươi có đem kiếm của ta giấu trong đó không chứ?”
“… ngươi mù hả? trường kiếm so với cái rương nhỏ của ta còn dài hơn.” Khanh Nguyệt theo bản năng phản bác Khanh Khôn, đột nhiên hiểu được Khanh Khôn muốn gây phiền phức cho mình. “đi a, ngươi đến tìm đi, tìm không được đừng trách ta đánh ngươi.”
“Ngươi… ngươi dám đánh ta, ta méc phụ thân.” Khanh Khôn hiển nhiên là sợ nắm đấm của Khanh Nguyệt.
“Khanh Khôn đừng sợ nàng, đồ của ngươi mất, chỉ là kiểm tra một chút xem có bị Khanh Nguyệt lấy không mà thôi, đâu phải là ngươi cố ý vu oan, hãm hại!”
Muốn tìm Khanh Nguyệt gây phiền phức chỉ có mỗi Khanh Khôn, những người sau lưng hắn cũng ồn ào, cổ vũ Khanh Khôn vào lục soát phòng Khanh Nguyệt.
“Vậy ngươi lực soát a!” Khanh Nguyệt cũng không cản, các lọ thuốc cùng thức ăn tối qua đều được Tiểu Miên Miên đem thu vào trong không gian của nó rồi, nàng cũng không sợ những người này tìm ra. “Bất quá ta nói Khanh Khôn ngươi không có não đúng là không có não thật, bị mất đồ sao ngươi không kêu phụ thân tìm giúp, mà chạy đến chỗ ta làm rùm beng lên. Mà thôi, dù sao cũng mất đồ rồi, còn kéo dài lâu thêm, thì kẻ cắp thực sự biến mất, ngươi cũng đừng oán ta a, có trách thì trách mấy kẻ giống ngươi không có não như ngươi a.”
Khanh Nguyệt nói mấy lời này khiến Khanh Khôn có chút do dự, sau đó liền bước vào phòng mở rương ra lấy hết quần áo bên trong ném ra, vờ như không cẩn thận đạp vài phát, cuối cùng chậm rãi bỏ đi. “Được rồi, ta kiểm tra rồi, không phải người lấy. Ta sẽ nói việc cái tủ bị trộm cho phụ thân, ngươi khỏi lo.”
Chuỗi hành động này của Khanh Khôn khiến Hoa Miên Thần tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Tên mập chết bầm nhà ngươi, chờ xem, lão nương sẽ không để cho ngươi yên đâu.
“Ngao!”
Khanh Khôn lướt qua Khanh Nguyệt đi ra cửa, Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt nhịn không được liếc hắn gào một tiếng.
Tiểu nãi âm mềm mại, mà Khanh Khôn cũng rất ghét Khanh Nguyệt, oán hận Hoa Miên Thần trước kia đốt y phục của hắn, lúc này lại nhịn không được bị tiếng kêu của Hoa Miên Thần làn ngứa ngáy. Nói thật, tiểu triệu hoán thú của Khanh Nguyệt tuy vô dụng, nhưng đối với hắn đây lả tiểu triệu hoán thú khả ái nhất mà hắn từng được thấy.
“Ta nói, cái phòng Khanh Nguyệt ngươi nghèo như vậy, không bằng đem tiểu triệu hoán thú này bán cho ta, lấy thêm chút tiền mà mua quần áo đồ dùng hằng ngày, thế nào? ngược lại nó cũng…”
Còn chưa nói xong, sau lưng Khanh Khôn liền bị đạp một cước, khiến hắn lảo đảo bang về trước vài bước.
“Ngươi…” hắn nổi giận trừng mắt nhìn Khanh Nguyệt, liền bị ánh mắt sát nhân đang sợ của nàng khiến cho câm nghẹn.
Bỏ đi, dù sao cũng phá phòng của nàng rồi, hiện tại bỏ qua cho nàng trước, nhanh tìm phụ thân báo cái tủ của mình bị trộm quan trọng hơn. Khanh Khôn tự an ủi mình, dẫn đầu ly khai.
Mấy người xem náo nhiệt, thấy không còn trò hay liền đi khỏi.
Khanh Nguyệt sờ đầu nhỏ của Hoa Miên Thần, quay về phòng im lặng đem quần áo bị Khanh Khôn làm loạn, dọn dẹp lại, vài tấm y phục bẩn để qua một bên chờ chút nữa đem đi giặt.
Hoa Miên Thần ngước cái đầu nhỏ lên, trong lòng nghi hoặc ở trong một gia tộc như vậy, một hoàn cảnh như vậy vì sao Khanh Nguyệt vẫn có thể chịu đựng mà tiếp tục sống sót cho đến giờ ở Khanh gia này được? Khanh Nguyệt cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của Hoa Miên Thần, quay đầu đã nhìn thấy đôi mắt tròn to mang nhiều khó hiểu với mình, liền vui vẻ cười gãi gãi cằm nhỏ của Hoa Miên Thần, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Miên Miên cảm thấy kỳ quái vì sao ta còn muốn ở lại Khanh gia này?”
Cái đầu nhỏ mao nhung lại gật một cái.
Khanh Nguyệt lại vuốt ve Hoa Miên Thần trong ngực mình, nghiêm chỉnh giải thích với nàng: “nói thật, ta cũng đã sớm muốn rời khỏi cái chỗ không giống nhà này rồi, thế giới bên ngoài lớn như vậy ta cũng không muốn bị vây trong cái ngục không có nhân tình này, nhưng mà…” nói đến đây, Khanh Nguyệt thở dài một tiếng, “mẫu thân để lại di vật duy nhất cho ta, bị nam nhân kia đoạt mất, thực lực hiện tại của ta không bằng hắn, không thể đoạt lại di vật của mẫu thân được, cho nên ta chỉ có thể nỗ lực đề thăng thực lực của mình, chỉ khi cầm được di vật của mẫu thân, thì ta mới có thể yên tâm rời khỏi cái nhà này…”
Đệch, cướp đồ của nữ nhi, mà còn là cái quan trọng nhất di vật của mẫu thân nàng, Khanh Tiếu này đúng thật là cặn bã, hèn chi Khanh Nguyệt chán ghét hắn, nhưng mà Hoa Miên Thần cảm thấy Khanh Nguyệt đúng là cố chấp, hiện tại dù sao Khanh Tiếu cũng là gia chủ Khanh gia, thực lực như vậy thì Khanh Nguyệt chỉ là một người đánh hết các loại ma thú cấp thấp ở sau núi cho dù là hai ba năm nữa cố gắng cũng không thể theo kịp. Kỳ thực, cách tốt nhất chính là quyết đoán ly khai Khanh gia, ở bên ngoài tìm kiếm kỳ ngộ của mình, tự tăng cường thực lực, rồi quay về vả mặt Khanh gia.
Khanh Nguyệt hiện tại là đang đi vào ngõ cụt, đã muốn rời Khanh gia lại không yên lòng di vật bị cướp, hai bên mâu thuẫn Khanh Nguyệt lại chọn ở lại.
Nhưng mà, xem qua tiểu thuyết, có tình tiết Khanh Nguyệt đánh bại Khanh Tiếu đoạt di vật mẫu thân không ta? nếu có, chắc cũng chờ đến phần kết a. Nhưng trong ấn tượng hình như Khanh Nguyệt cuối cùng cũng phải ly khai Khanh gia a…
Dù không nhớ nhiều, Hoa Miên Thần chỉ có thể đem vấn đề này ném qua một bên, lúc này Khanh Nguyệt đã giặt xong y phục trong sân, sau đó nhìn Hoa Miên Thần vẫy tay: “Tiểu Miên Miên, đi thôi, chúng ta bây giờ cùng ra sau núi.”
Ra sau núi, đúng lúc cho Khanh Nguyệt cái kinh hỷ lớn a!
Khanh Nguyệt lần nữa ôm Hoa Miên Thần từ cửa sau Khanh gia đi về phía núi, lần này ngoài cửa có hai thủ vệ, nhưng mà bọn chúng có thấy Khanh Nguyệt cũng coi như không thấy, ánh mắt chỉ dừng lại với Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt hồi lâu.
Sau khi đến núi, Hoa Miên Thần lắng nghe hồi lâu, xác nhận không có kẻ nào đi theo đến, liền ném cái tủ bự bị mất của Khanh Khôn xuống đất.
Cái tủ đột nhiên xuất hiện khiến cho Khanh Nguyệt giật mình, sau khi nhìn rõ là cái tủ của Khanh Khôn bị mất, thì cười xoa đầu nhỏ của Hoa Miên Thần. “Tiểu bướng bỉnh, ta biết cái tủ trong phòng Khanh Khôn mất là có liên quan đến ngươi a ~”
Hoa Miên Thần đắc ý “ngao ngao” hai tiếng, muốn được Khanh Nguyệt khen thưởng.
“Tiểu Miên Miên của chúng ta lợi hại nhất, đến trưa sẽ nướng nhiều thịt nướng ma thú thưởng cho ngươi a ~” Khanh Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ Hoa Miên Thần khả ái, nhất thời trong tủ đựng cái gì cũng không thấy tò mò, chỉ lo vuốt ve Hoa Miên Thần hồi lâu, chờ Hoa Miên Thần bất mãn tránh đi, mới mất hứng mở ngăn tủ ra.
Ngăn đầu tiên là tiền bạc cùng châu báu của Khanh Khôn dùng ngày thường, Khanh Nguyệt cũng thấy kinh ngạc, một tên nhị thế tổ phá sản như Khanh Khôn lại biết để dành tiền?
Ngăn hai là các loại ma hạch dành cho ma thú, xem ra là Khanh Khôn để cho triệu hoán thú của mình hấp thụ, Khanh Nguyệt đếm qua ngoại trừ ma hạch giai thấp, còn có một đống ma hạch giai trung, hơn nữa ma hạch 6 giai có đến bốn miếng, đáng tiếc hiện tại Miên Miên vẫn không biết hấp thụ ma hạch, haiz…
Khanh Nguyệt ảo não, mở ngăn ba thì ánh mắt sáng lên, không có gì ngoài đống thư tịch dày cộm, Khanh Nguyệt vội lật xem vài cuốn cơ bản, đều là liên quan đến triệu hoán thú.
“Tốt quá a, cái này đúng lúc ta cần đến.” Khanh Nguyệt xem mấy quyển sách này, tìm được quyển sách vẽ hình triệu hoán thú, “Tiểu Miên Miên, để ta tra một chút, ngươi rốt cuộc là giống triệu hoán thú gì a?” sờ sờ Hoa Miên Thần trong ngực, Khanh Nguyệt liền ngồi xuống, sau đó lật xem. Hoa Miên Thần cũng tò mò xem thử hình vẽ bên trong, đi đến thế giới này, nàng cũng không biết mình biến thành triệu hoán thú gì a.
Đáng tiếc lật xem hết cả quyển sách, Khanh Nguyệt cũng không tìm được bất cứ cái gì liên quan đến triệu hoán thú như Hoa Miên Thần.
“Haiz…” một người một thú ăn ý thở dài, Khanh Nguyệt thấy Hoa Miên Thần hạ đầu xuống thấp buồn bã, liền ôm Hoa Miên Thần vuốt ve. “Tiểu Miên Miên không sao đâu a, cho dù không biết giống loài của ngươi, ta cũng sẽ không bỏ ngươi.”
Hừ, ngươi dám bỏ ta! triệu hoán lâu như vậy mới kéo ta tới được, huống hồ ta còn có không gian a. Hoa Miên Thần không thấy bản thân có chút gì thấp kém, nàng chỉ đơn thuần hiếu kỳ trong sách viết mình như thế nào. Bất quá, cũng không có, vậy xem ra những người khác cũng không biết lai lịch của mình.
Đem quyển sách vẽ hình triệu hoán thú bỏ qua một bên, Khanh Nguyệt đem một quyển kiến thức liên quan đến triệu hoán thú bắt đầu xem. Nhưng Khanh Nguyệt càng xem càng thấy lạ, trong sách ghi triệu hoán thú không cần thức ăn, chúng nó chỉ dựa vào ma pháp triệu hoán sư cung cấp cùng ma hạch của ma thú tăng cường thực lực, nhưng Tiểu Miên Miên chẵng những ăn đồ ăn, hơn nữa… ăn nhiều không đỡ nổi!
Qủa nhiên Tiểu Miên Miên là triệu hoán thú đặc biệt a, bất quá cho dù là đặc biệt thì ma hạch chắc cũng hấp thụ được a?! nếu không… thì sao nó lớn lên được?
Khanh Nguyệt lật xem vài tờ, phát hiện chỗ này viết, triệu hoán thú nếu muốn hấp thụ ma hạch thì nuốt cả viên ma hạch vào là được. Thì ra là đơn giản như vậy? Khanh Nguyệt lấy một viên ma hạch màu đỏ ra, để bên miệng Hoa Miên Thần.
“Tiểu Miên Miên, nào, mở miệng ra, thử nuốt ma hạch này nuốt vào đi.”
Xí, nhìn cứ như đồ chơi, có thể nuốt sao? Hoa Miên Thần ghét bỏ đem ma hạch ngậm vào, sau đó lại phun ra.
“…”
Đừng nhìn ra, căn bản nuốt không trôi, Hoa Miên Thần thực sự không muốn ăn ma hạch cẩu thí này, liền ngoảnh mặt đi. “Tiểu Miên Miên ngươi không hấp thụ ma hạch này, không cần ma lực ta cung cấp… ngươi làm sao có được ma lực?”
Hoa Miên Thần xuất trong không gian ra một khối bánh tối qua đã cứng như đá, ngay trước mặt Khanh Nguyệt “ngao” một tiếng rồi ăn, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Khanh Nguyệt. Khanh Nguyệt liền hiểu ra ý của Hoa Miên Thần.
“Tiểu Miên Miên, ngươi nói là, ngươi chỉ cần ăn những thức ăn này, thì có thể tự mình sản sinh ra ma lực?”
Đúng vậy, đúng vậy! cho nên lão nương ta không cần nuốt ma hạch a, Hoa Miên Thần ý vị gật đầu nhỏ.
“Nói như vậy, thực sự là quá tốt a ~”
Khanh Nguyệt lại không nhịn được hai tay liền sờ soạn người Hoa Miên Thần. Bản thân mình là chiến sĩ, ma lực cũng cần chuyển hoán thành đấu khí cho mình sử dụng, đôi khi cũng lo lắng không có ma lực cấp cho Tiểu Miên Miên, nàng không dám sử dụng đấu khí toàn lực, nhưng hiện tại xem ra, nàng không cần lo lắng những thứ này nữa rồi ~
Hoa Miên Thần lắc người tránh khỏi cái sờ mó của Khanh Nguyệt, đúng là cái tên này thói hư mãi không chịu sửa!