Chương 70
Nhóm người Hạ Nghênh Lâm chạy tới một phiến đá lớn đầy rêu, trốn phía sau và nghe được nhiều âm thanh vang lên liên tục, “rầm rầm” cùng tiếng ma thú gầm, người trốn sau cùng là Đồng Thư còn cảm nhận được một trận gió lớn.
“Tiểu gia hỏa không sao chứ?” Hạ Nghênh Lâm nhìn gió lớn, phát hiện hai con ma thú cao giai không đuổi theo, thở dài một hơi, lại lo lắng cho Hoa Miên Thần.
“Nhất định sẽ không sao! dù sao, đoàn tử đại gia cũng là ma thú siêu cao gia a!” Phạm Dũng nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên.
Đám người Bùi Chấn Sơn không lên tiếng, nhưng trong lòng vẫn khẩn cầu, cục bông trắng tham ăn không bị gì.
Không biết qua bao lâu, gió lớn từ từ chậm lại, rồi ngừng hẳn. Hạ Nghênh Lâm thò đầu ra khỏi phiến đá lớn, lo lắng nhìn về hướng Hoa Miên Thần và hai con ma thú cao giai kia.
“Không còn âm thanh nữa rồi, hay là…. chúng ta quay lại xem đi?”
Bùi Chấn Sơn cau mày, nhìn chằm chằm đằng xa yên tĩnh, rồi nói với bốn người: “các ngươi ở đây chờ trước, tốc độ của ta nhanh nhất, để ta qua xem thử!”
“Ta cũng muốn đi!”
Phạm Dũng bất mãn theo sau Bùi Chấn Sơn, mấy người Hạ Nghênh Lâm cũng tranh nhau đi theo.
“Các ngươi ở yên đó!” Bùi Chấn Sơn giữ lại Phạm Dũng, “Các ngươi chờ ở đây trước, Nghênh Lâm ngươi đừng quên, mẫu thân ngươi đang ở nhà chờ ngươi về! còn một ngày đường nữa mới ra khỏi rừng Ám Thương, phía sau không biết còn nguy hiểm nào đang chờ mọi người, các ngươi không nên mạo hiểm như vậy! huống hồ, ta chỉ đi xem rồi quay về ngay, quá nhiều ngươi sẽ bị ma thú phát hiện.”
Bùi Chấn Sơn đã nói, mọi người không thể không nghe. Bùi Chấn Sơn thấy mọi người nghe lời mình, liền hài lòng gật đầu, chạy nhanh tới chỗ Hoa Miên Thần.
Khi hắn đến, hiện trường thật thê thảm. Bùi Chấn Sơn vẫn nhớ rõ, trước khi rời đi chung quanh bụi cây chằng chịt, xung quanh có nhiều cây cối lớn che chở, hiện tại lùm cây biến mất một cách bí ẩn, chỉ còn vài khúc gỗ nhỏ. Trên đất đều là cây cối bị chém đứt đoạn, Bùi Chấn Sơn cẩn thận nhìn những đoạn cây bị chém đứt, mặt cắt không bằng còn có dạng răng cưa. Dưới đất ngoại trừ mấy thứ này ra còn có những cục thịt còn dính máu. Máu me mỗi nơi một bãi, xuất hiện nhiều nhất là trên những đoạn cây.
Tiểu gia hỏa đâu rồi? Bùi Chấn Sơn nhìn thấy đống thịt nát và máu, trong lòng liền căng thẳng, bắt đầu tìm tiểu gia hỏa. Khi cục bông nhỏ xuất hiện trong tầm mắt quen thuộc, trong lòng Bùi Chấn Sơn lo lắng cũng buông xuống. Thật tốt quá, tiểu gia hỏa vẫn còn nguyên vẹn ở đây. Hắn chậm rãi đến gần cục bông nhỏ nằm cách đó không xa, ngồi xuống muốn xem tình hình của tiểu gia hỏa, nhưng lại thấy tiểu gia hỏa ngẩng đầu liếc mình một cái, sau đó mềm nhũn “ngao” một tiếng. Chớp mắt, Bùi Chấn Sơn thấy lòng mình cũng mềm đi.
“Tiểu gia hỏa sao vậy?” Bùi Chấn Sơn muốn bế cục bông nhỏ, nhưng không ngờ tiểu gia hỏa không còn sức nhưng vẫn cố nhích thân thể, không cho tay Bùi Chấn Sơn chạm vào. Bùi Chấn Sơn nghĩ có thể trên người tiểu gia hỏa có túi bảo bối riêng, nên thu tay lại, sau đó căn cứ theo tình huống của tiểu gia hỏa mà dò hỏi: “tiểu gia hỏa có phải hao hết ma lực rồi không? bây giờ muốn ăn gì đó?”
Bùi Chấn Sơn vừa nói xong, thì thấy hai mắt cục bông nhỏ sáng lên, cái đầu nhỏ ngẩng lên nhìn.
Qủa nhiên….
Bùi Chấn Sơn đứng dậy, nhìn xung quanh, tìm một tán lá rộng cẩn thận đắp lên cho Hoa Miên Thần, sau đó vội vàng quay về tìm đồng đội. Bình thường tiểu gia hỏa ăn rất nhiều, hiện tại ma lực hao hết rồi, chắc cũng phải ăn hết mười mấy con ma thú mới bù lại được, mau đi gọi Hạ Nghênh Lâm các nàng phụ giúp thôi a.
Hạ Nghênh Lâm các nàng lo lắng chờ nửa ngày, rốt cuộc nghe tiếng bước chân quen thuộc, liền đi ra từ sau phiến đá, đón Bùi Chấn Sơn.
“Sao rồi? đoàn tử đại gia vẫn khỏe chứ?”
“Hai con ma thú cao giai đâu? chắc là bị đoàn tử đại gia giết chết rồi a!”
“Tiểu gia hỏa có bị thương không?”
Bùi Chấn Sơn giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó xoay người dẫn mọi người đi theo. Hắn vừa đi vừa nói rõ tình huống cho mọi người nghe.
“Hai con ma thú cao giai không thấy đâu, thi thể chúng gần đó cũng không thấy, bất quá nhìn hiện trường thịt vun khắp nơi, chắc là chúng chết rồi. Tiểu gia hỏa không sao, chỉ là ma lực hao hết thôi, hiện tại cần ăn thật nhiều. Chúng ta tranh thủ thời gian làm đồ ăn cho tiểu gia hỏa đi!”
“Dù sao chỉ còn một ngày nữa là chúng ta ra khỏi rừng Ám Thương này rồi, ta muốn dùng thời gian còn lại làm thịt nướng với mấy mon nữa cho tiểu gia hỏa ăn a.” Hạ Nghênh Lâm nghe Bùi Chấn Sơn nói, suy nghĩ một chút liền nói với Bùi Chấn Sơn.
“Ta thấy rất được a.” Bùi Chấn Sơn đồng ý gật đầu, “dù sao một ngày đường tới, sẽ không biết có nguy hiểm gì, hiện tại khôi phục sức mạnh cho tiểu gia hỏa mới là quan trọng.”
Hạ Nghênh Lâm giở cái lá lên, nhìn thấy Hoa Miên Thần co thành một đoàn, ánh mắt lại đau lòng, “cực khổ cho tiểu gia hỏa rồi, chúng ta sẽ chuẩn bị đồ ăn cho ngươi liền, ngươi nhất định phải ăn cho đủ a.” nói xong, nàng cẩn thận giơ ngón tay, điểm nhẹ lên cái đầu mao nhung nhỏ của Hoa Miên Thần. Mao nhung mềm mại, khiến Hạ Nghênh Lâm mang theo xúc cảm hồi lâu.
Hoa Miên Thần thấy Hạ Nghênh Lâm sắp đi chuẩn bị đồ ăn, cũng không cự tuyệt đối phương. Nàng nhắm hai mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi, cho đến khi hương vị thức ăn truyền đến.
Mặc dù mọi người đều tò mò cục bông nhỏ này làm sao giết chết được hai con ma thú cao giai, nhưng khi nhìn thấy cục bông nhỏ mệt mỏi nằm ngủ, cũng không định quấy rầy nàng. Hơn nữa, cục bông nhỏ chỉ biết ngao ngao bọn họ có nghe cũng không hiểu, cho dù có được đáp án thì cũng không được gì. Nhưng mà, trải qua trận chiến với ma thú cao giai, mọi người cũng chắc chắn rằng cục bông nhỏ là ma thú siêu cao giai.
Đồng Thư nhanh chóng nướng xong một khối thịt, nghĩ đến Hoa Miên Thần ăn uống bất tiện, định đút cho nàng ăn, nhưng lại bị cự tuyệt. Cuối cùng đành phải cắt thức ăn thành miếng nhỏ để tiện cho Hoa Miên Thần ăn.
“Các ngươi nhìn nè, đây là cái gì?!”
Đồng Thư ngồi cạnh Hạ Nghênh Lâm đang chăm chú hầm canh nấm, Bùi Chấn Sơn, Cảnh Phi và Phạm Dũng đi săn ma thú lại hào hứng tay không quay về. Không đúng, cũng không phải là tay không, Cảnh Phi vung tay lên múa múa…. là ma hạch! Hạ Nghênh Lâm nhìn ma hạch đỏ hiện lên hào quang, mở to hai mắt. Đây không lẽ là…..
“Hai con ma thú cao gia đúng là chết rồi. Chúng ta tìm được một viên ma hạch thất gia…. còn có một viên bát giai gần đó!”
Ma hạch bát giai! hiện tại trên thị trường không thể mua được, đó là bảo bối chỉ có ở trong các đại gia tộc, hiện giờ lại có trong tay của một tiểu đội thực lực không bao nhiêu như họ. Nhìn ma hạch trân quý này, Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư cũng đột nhiên dừng lại công việc trên tay.
“Ngao!” Hoa Miên Thần nhanh chóng ăn xong khối thịt nướng, chú ý đến Đồng Thư đang nướng thị cho mình sắp cháy, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Bị Hoa Miên Thần nhắc nhở, hai nữ triệu hoán sư hoàn hồn. Bùi Chấn Sơn cầm ma hạch trong tay Cảnh Phi và Phạm Dũng mang đến trước mặt Hoa Miên Thần, ngồi xuống cẩn thận để hai viên ma hạch trước mặt nàng.
“Mặc kệ ma hạch có trân quý hay không, cái này đều là của tiểu gia hỏa.”
“Phải! phải phải!” Cảnh Phi lưu luyến nhìn chằm chằm ma hạch hồi lâu, sau đó tự nhéo mình một cái, thu hồi ánh mắt,” hai viên ma hạch này là của đoàn tử đại gia, chúng ta muốn có ma hạch thì phải cố gắng đề thăng thực lực của mình, sau này tự đi lấy!” huống hồ, bọn họ cũng có được nhiều ma hạch lục giai đoàn tử đại gia rồi.
Hoa Miên Thần nhìn hai viên ma hạch cao giai trước mặt mình, không chút do dự thò tiểu chân ngắn đến. Trong cái chớp mắt của người khác, cục bông nhỏ vươn tiểu trảo ngắn cào cào, hai viên ma hạch liền giấu dưới bộ lông dài của nàng.
Hai viên ma hạch này tiêu hao hết ma lực trong cơ thể nàng, nàng không thể hào phóng đem hai viên ma hạch trân quý này cho đi a!
Nhóm người Hạ Nghênh Lâm nhìn Hoa Miên Thần cất ma hạch đi, cùng nhau thở dài, lại tiếp tục công việc trên tay mình.
“Phải rồi, không phải các ngươi đi săn ma thú sao? ma thú đâu?”
Đồng Thư mang khối thịt nướng cuối cùng để lên dĩa cho Hoa Miên Thần, quay đẩu hỏi Bùi Chấn Sơn. Hiện tại thịt bọn họ làm cho tiểu gia hỏa ăn là những phần còn thừa tối qua chưa ăn hết, canh nấm Nghênh Lâm nấu cho tiểu gia hỏa cũng là hái gần đó. Ăn hết đống thịt này thì cũng không còn thức ăn nữa.
Bùi Chấn Sơn ngại ngùng gãi đầu, ba người bọn họ nhặt được ma hạch cao gia, vì quá hưng phấn chạy về khoe với mọi người, nên quên mất việc phải đi săn ma thú.
Nhưng Phạm Dũng ở bên cạnh nói rằng: “vừa rồi chúng ta đi quanh đây một vòng, không gặp được con ma thú nào, ta nghĩ chắc do hai con ma thú trước đó thả uy áp mạnh quá, nên những con trung giai khác sợ không dám đến gần đây.”
Có thể là như vậy, nhưng nếu tiểu đội đi xa hơn để săn thì Hạ Nghênh Lâm lại thấy lo lắng, Bùi Chấn Sơn cũng không dám mạo hiểm.
“…. thịt rơi trên đất kia, đoàn tử đại gia ngài có định ăn không?”
Phạm Dũng cẩn thận hỏi Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần liền lườm Phạm Dũng một cái, sau đó nghiêng đầu đi chỗ khác không thèm nhìn hắn.
“Đại gia không ăn a, chúng ta phải làm sao đây?”
Hoa Miên Thần ăn xong miếng thịt cuối cùng, sau đó chẹp chẹp uống hết một chén canh, cảm khác khí lực khôi phục vừa đủ, liền đẩy dĩa và chén lại, tiểu chân ngắn bước đi, quay đầu nhìn mọi người.
“Ah…. ý của đoàn tử đại gia hình như bảo chúng ta thu dọn đồ lên đường a?”
Hạ Nghênh Lâm liền lấy chén dĩa lau sạch, thấy Hoa Miên Thần không cản lại, mọi người liền thu dọn đồ đặc, sau đó vác bao theo sau Hoa Miên Thần.
Mọi người từng Hoa Miên Thần đi trước, là không phải vì đồ ăn, nhưng bọn họ lại phải đến một chỗ khác, một con ma thú trung giai nhìn bọn họ gào thết, Hoa Miên Thân vung vuốt cào chết nó, ngẩng đầu nhỏ nhìn chằm chằm mọi người.
“…”
Được rồi! thì ra không phải đổi đường đi khác, chỉ là chuyển sang chỗ khác tiếp tục săn thịt làm đồ ăn thôi.