Chương 71
“Phù — rốt cuộc cũng ra khỏi rừng Ám Thương rồi a ~”
Đã không còn những tán cây chằng chị che phủ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên khuôn mặt mỗi người trong tiểu đội, mang theo nụ cười rạng rỡ trên mặt họ, tâm tình cũng thoải mái như là khí trời quang đãng. Mọi người cùng nhau quay lại nhìn tấm biển chỉ đường đi vào rừng Ám Thương, lại nhìn nhau cười. Trải qua mạo hiểm lần này, bọn họ biết mình nhỏ bé thế nào, biết thực lực của mình yếu thế nào, nếu để bọn họ lựa chọn lại lần nữa, bọn họ cũng sẽ không dám xem thường mà chạy vào rừng, nhưng mà…. hiện tại đã quay về được, mọi người lại càng phải cố gắng rèn luyện chính mình!
“Phải rồi, ta phải mang Xích Dương thảo về nhà đây, tiểu gia hỏa ngươi thì sao? chủ nhân của ngươi ở Kim Hổ thành này sao? ngươi biết chỗ hắn ở không? hay là cùng về nhà ta chơi trước mấy ngày, rồi ta sẽ giúp ngươi đi tìm chủ nhân?”
Hoa Miên Thần ngẩng đầu nhỏ nhìn tiểu đổi đã ở chung hơn nửa tháng qua, sau đó lắc đầu. Nàng còn phải tiếp tục chu du khắp nơi, ăn thật nhiều mỹ thực để thăng cấp, không muốn đến nhà người khác làm tiểu sủng vật bị dòm ngó!
Hạ Nghênh Lâm thấy tiểu gia hỏa từ chối lời mời của mình, trong lòng có chút buồn không đành lòng.
“Vậy được rồi, tiểu gia hỏa a, mặc dù thực lực của ngươi so với chúng ta mạnh hơn, nhưng ta cũng nhắc ngươi phải nên cẩn thận, có nhiều con người đối với ma thú không tốt, nhết là tiểu khả ái như ngươi a, biết không?”
Đương nhiên biết a, xú nha đầu Khanh Nguyệt còn mang ta cho loại cặn bã đó a! Hoa Miên Thần bĩu môi, nhìn nhóm người Hạ Nghênh Lâm “ngao” một tiếng, không quay đầu lại tiểu chân ngắn bắt đầu tiêu sái bước đi.
“Chậc chậc chậc, không hổ là đoàn tử đại gia, thật là thẳng thắn. Không có nhiều lời như chúng ta ở đây a….” Phạm Dũng nhìn thân ảnh Hoa Miên Thần xa dần, cảm thán một câu. Kỳ thực ở cùng cục bông nhỏ nhiều ngày rồi, hắn đối với đoàn tử đại gia cục bông trắng nhỏ này cũng không còn giận dỗi nữa mà là thương nhớ. Vì muốn bỏ xuống cảm giác khó chịu này, Phạm Dũng liền dời trọng tâm câu chuyện, muốn kể vài chuyện vui vẻ.
“Phải rồi Nghênh Lâm, ngươi mao hiểm lâu như vậy rồi cũng nên về nhà, còn mang về được dược thảo cứu mạng, ta nghĩ phụ thân ngươi sẽ mở đại tiệc đãi nữ nhi bảo bối ngươi mừng ngươi quay về nhà a?”
“Đó là dĩ nhiên rồi.” đã lâu không nhắc đến nhà, tiếc nuối trong lòng Hạ Nghênh Lâm cũng phai đi, trên mặt lại vui vẻ hơn, “các ngươi đừng về vội, buổi chiều cùng ta về Hạ gia. Lần này đi cùng mọi người không uổng công. Yên tâm, tối nay nhất định có thịt cá chiêu đãi mọi người! ta cam đoan đồ ăn phong phú, mặc các ngươi ăn thống khoái ~ ”
“Oa! thật tốt qua! chúng ta mặt dày đến nhà Nghênh Lâm cọ cơm thôi a! đã nhiều ngày làm đầu bếp rồi, bây giờ cũng được ăn cơm người khác nấu rồi a!”
“Phải a, phải a, Nghênh Lâm a tay nghề đầu bếp lần trước nấu ở nhà ngươi, đến giờ ta vẫn chưa quên a ~”
Khi 5 người còn đang vui vẻ thảo luận, Hoa Miên Thân đi được một đoạn xa đột nhiên dừng chân, hai tai nhỏ run lên. Tiệc tối? đại tiệc? đồ ăn phong phú? ăn thống khoái? nghĩ đến mấy thứ này trong lòng Hoa Miên Thần liền khó chịu. Hừ! mấy con gà mờ các ngươi còn được hưởng tiệc tối thịnh soạn, ta có công vất vả bảo vệ các ngươi giờ phải lưu lạc tìm đồ ăn? không công bằng a!
Cho nên, trong lúc 5 người Hạ Nghênh Lâm vui vẻ thảo luận việc ăn mừng, thì nhìn thấy cục bông nhỏ mập mạp từng bước ngắn quay lại.
“…”
5 người nhìn nhau, cuối cùng Hạ Nghênh Lâm vỗ tay một cái, cười hỏi Hoa Miên Thần nói: “tiểu gia hỏa a, ngươi cũng muốn theo ta về ăn cơm chiều sao?”
Cái này không phải nói nhảm a! Hoa Miên Thần lườm một cái, không khách khí gật đầu.
“Chậc chậc chậc, địa của chúng ta trong lòng đoàn tử đại gia còn không cao bằng thức ăn a!” Cảnh Phi ở một bên lầm bầm, “sớm biết Nghênh Lâm ngươi nên nói từ đầu không cần đến nhà ngươi chơi, mà đến nhà ngươi ăn vài ngày, ta nghĩ đoàn tử đại gia sẽ không từ chối đâu a.”
Phải a, nếu lúc đầu Hạ Nghênh Lâm nói với mình như vậy, thì mình cũng sẽ không từ chối a. Nhưng mà…. mấy người phàm tục các ngươi thì biết cái gì, lão nương đâu phải vì muốn ăn đâu, lão nương phải cố gắng thăng cắp tiến giai hóa hình người các ngươi có hiểu không a? Hứ!
Mặc kệ mục đích của Hoa Miên Thần là gì, Hạ Nghênh Lâm cũng vui vẻ khi cục bông nhỏ khả ái này quay lại. Nhưng hiện tại khoảng cách bọn họ từ rừng Ám Thương quay về Hạ gia cũng không ngắn, cho dù đi dường gọi thêm xe ngựa về, thì cũng mất một đoạn dài. Trước đó ở trong rừng, là nhóm 5 người 1 thú, nhưng giờ phải quay về phố xá, nhìn bộ dạng cục bông nhỏ chắc chắn sẽ gây chú ý…..
“Tiểu gia hỏa không thích chúng ta chạm vào nó, chúng ta làm sao mang nó về đây? không thể để nó cứ theo sau chúng ta được?” Hạ Nghênh Lâm lo lắng hỏi.
“Phải đó, lỡ như sơ ý, tiểu gia hỏa bị kẻ ác ôm đi, thì sao đây?” ĐồngThư cũng nghĩ đến điều này.
Phạm Dũng, Cảnh Phi và Bùi Chấn Sơn cùng oán thầm: ai dám to gan đụng vào đại gia này? sợ là sẽ phân thành mảnh nhỏ a! tới giờ bọn họ vẫn không quên, ma thú cường đại cao giao rơi vào tay cục bông nhỏ, toàn thân cũng không nguyên vẹn.
“Đúng rồi!” Hạ Nghênh Lâm đột nhiên nhớ đến cái áo choàng cất trong túi vì sợ nóng không dám mặc, nàng lấy cái áo trong túi ra, trên áo có cái mũ dính liền, nàng khoác lên người sau đó vẫy tay với Hoa Miên Thần, chỉ vào cái mũ áo của mình, “tiểu gia hỏa, trên đường đi ngươi nằm trong mũ của ta a.”
Hoa Miên Thần nhìn chằm chằm cái mũ lông xù một hồi, cảm thấy cách này tiết kiệm sức lực không ít, cho nên nhảy vào cái mũ của Hạ Nghênh Lâm.
Cứ vậy, Hoa Miên Thần tự như đại gia thực sự, một đường nằm trong cái mũ áo khoác lông mềm, theo Hạ Nghênh Lâm quay về Hạ gia.
“Oa — tỷ tỷ về rồi!”
Khi nhóm người Hạ Nghênh Lâm vừa về đến cửa phủ Hạ gia, hạ nhân trong nhà liền vội vàng đi thông báo, không lâu sau, gia chủ Hạ gia Hạ Xương Huy liền dẫn theo một đám người ra nghênh tiếp. Có mấy cái tiểu đệ tiểu muội tuổi còn nhỏ vui vẻ nhào vào lòng nàng làm nũng.
“Hồ đồ! thực sự hồ đồ!” Hạ Xương Huy cẩn thận nhìn Hạ Nghênh Lâm một lần, xác định nàng không bị thương, thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc răn dạy: “lần sau mà còn như vậy, chỉ để lại một lá thư rồi bỏ đi, ngươi đừng có mà về nhà nữa!”
Hạ Nghênh Lâm biết lần này mình tùy hứng khiến Hạ Xương Huy sợ hãi thực sự, cũng phải thôi, rừng Ám Thương nguy hiểm như vậy, bọn họ phái nhiều người đi rồi nhưng không ai có thể an toàn mang Xích Dương thảo về được, huống chi nàng chỉ là triệu hoán sư gà mờ. Nếu bọn họ không gặp được tiểu gia hỏa kia, nàng cùng bốn vị bằng hữu của mình, sợ là vĩnh viễn không ra được.
Hiểu được Hạ Xương Huy lo lắng cho mình, Hạ Nghênh Lâm nhẹ đầy đệ đệ, muội muội trong lòng mình ra, lấy Xích Dương thảo trong túi ra, chậm rãi đến trước mặt Hạ Xương Huy, lấy lòng nói: “phụ thân, nữ nhi biết lỗi rồi, người đừng tức giận nữa, người xem, nữ nha mang Xích Dương thảo về rồi!”
“Xích…. Xích Dương thảo?” Hạ Xương Huy trong lòng còn tức giận, nhưng khi nhìn thấy Xích Dương Thảo trên tay Hạ Nghênh Lâm thì tiêu tán hết sạch. “thật tốt quá, như vậy Thư Lan được cứu rồi!” tay run run nhận lấy thảo dược, Hạ Xương Huy nhìn nữ nhi của mình dường như đã trưởng thành hơn, thở dài một hơi, sau đó xoay người nhìn đám người Bùi Chấn Sơn sau lưng nàng, chắp tay nói cám ơn: “cực khổ cho các vị rồi, các ngươi nguyện ý cùng nữ nhi hồ đồ của ta vào chỗ nguy hiểm như vậy, may mắn là có các ngươi, may mắn là…..” các ngươi đều bình an quay về.
“Bá phụ quá lời rồi, Nghênh Lâm là bằng hữu của chúng ta, đây là chuyện chúng ta nên làm….” Bùi Chấn Sơn khách khí đáp lại.
“Nên làm? Nên làm là hùa theo nữ nhi của ta hồ nháo sao?” Hạ Xương Huy nhìn mấy khuôn mặt trẻ tuổi lắc đầu hỏi: “nói thật cho ta biết, lần này đến rừng Ám Thương có gặp nguy hiểm không? hiện tại các ngươi nghĩ với thực lực của mình, còn dám vào lần nữa không?”
“….”
Không dám. Hạ Nghênh Lâm cùng bốn bằng hữu cùng cúi đầu, không trả lời.
Hạ Xương Huy nhìn bọn họ như vậy, cũng biết nhóm người trẻ tuổi này nhất định đã gặp nguy hiểm, còn vì sao bọn họ bình an quay về, hẳn là có kỳ ngộ. Bất động thanh sắc quét mắt một vòng nhìn phía sau những người khác theo đến Hạ gia, Hạ Xương Huy không hỏi gì thêm, sau đó vẫy tay ý bảo mọi người vào nhà.
“Mặc kệ là gì, các ngươi an toàn quay về thì tốt rồi. Mau vào đi, mệt mỏi lâu rồi, trước nghỉ ngơi cho khỏe đi. Mọi người không cần về gấp, tối nay bá phụ hảo hảo khao các ngươi.”
“Đa tạ bá phụ.”
Khi tất cả mọi người đều vào nhà, Hoa Miên Thần vẫn là cục bông trắng nằm trong mũ áo của Hạ Nghênh Lâm, có hai người đi sau lưng Phạm Dũng nhìn lướt qua vài lần. Khi mọi người còn mang vui vẻ trên mặt thì chỉ có hai người này mặt không vui. Nhất là khi nhìn thấy Xích Dương thảo trên tay Hạ Nghênh Lâm.
Đột nhiên hiếu kỳ, Hoa Miên Thần liền nhìn hai người kia, nháy mắt nàng thấy được sự phẫn hận trong mắt hai người đó.
Sao lại phẫn hận a?
Hoa Miên Thần nghĩ đến chuyện tranh đấu ở Khanh gia, vòng vo một hồi liền cong miệng cười. Xem ra, mẫu thân Hạ Nghênh Lâm bị ma thú cắn thương, không đơn giản là vô ý a!
Hạ Xương Huy biết Hạ Nghênh Lâm các nàng rời khỏi rừng Ám Thương đã ăn no trước đó, nên không dọn bữa trưa cho bọn họ, chỉ cho hạ nhân dẫn bốn người đến phòng khác nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi ở ngoài thời gian dài rồi, hiện tại bọn họ rất muốn nghỉ ngơi thật tốt ở nhà. Còn Hạ Nghênh Lâm, định quay về phòng mình nghỉ ngơi, thì bị Hạ Xương Huy gọi đến thư phòng của hắn.
“Nói đi! có phải các ngươi vận khí tốt vào rừng Ám Thương gặp được thợ ăn ma thú cường đại không? sau đó được bọn họ dẫn ra khỏi rừng an toàn?” Hạ Xương Huy mang Xích Dương thảo đưa cho y sư trong phủ, nhanh chóng bào chế thuốc giải cho thê tử hắn. Hắn vừa đi em thê tử xong, nói tin tức tốc với thê tử xong, hắn vội gọi Hạ Nghênh Lâm đến thư phòng. Lần này nữ nhi có thể bình an quay về còn mang về thảo dược, hắn vui vẻ không thôi, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn.
“Thợ săn ma thú?” Hạ Nghênh Lâm kỳ quái hỏi lại. “thợ săn ma thú cái gì? chúng ta không gặp ai hết a.”
“Thôi đi!” Hạ Xương Huy liếc mắt Hạ Nghênh Lâm, không khách khí nói: “ngươi cùng bốn cái bằng hữu của mình như thế nào, sao ta không biết được? ta biết, dựa vào thực lực các ngươi muốn ra khỏi rừng Ám Thương thực sự vô cùng khó!”
Hạ Nghênh Lâm gục đầu xuống, tay không tự nhiên sờ lên mũ trùm: “phụ thân, người nói không sai. Với thực lực của chính chúng ta căn bản không thể sống nổi. Nhưng mà, chúng ta thực sự không gặp thợ săn ma thú nào cả, một đường che chở chúng ta ra ngoài là một con ma thú!”
“Ma thú?” Hạ Xương Huy kinh ngạc mở to hai mắt, tuy nói phần lớn ma thu đều hung tàn thấy người liền tấn công, nhưng cũng không ít ma thú được thuần hóa lại thích đi theo con người. Nhưng mà…. có thể hộ tống nữ nhi mình ra khỏi rừng Ám Thương, thực lực nhất định phải cao hơn đám ma thú cao giai kia, vậy thì những người có ma thú cao gia thân cận thì sao a? hiện tại ma thú con ngươi thuần hóa, không chỗ nào là không có một vài con trung giai. “ma thú gì? có thể che chở các ngươi quay về?”
“Nó cũng theo ta quay về…..” Hạ Nghênh Lâm cởi áo choàng xuống, cẩn thận ôm áp trong ngực, dở mũ che ra để lộ Hoa Miên Thần bên trong cho Hạ Xương Huy xem, “phụ thân, chính là tiểu gia hỏa này ~”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Đã xong chương
_(:з” ∠)_ tiểu Miên Miên theo người khác cọ cơm là nên có, ở Hạ gia, e hèm….. sẽ gặp được kỳ ngộ của nàng ~
Kỳ ngộ đó nha, các ngươi biết chứ, đương nhiên tiểu Miên Miên sẽ thăng cấp nhanh hơn rồi ~
Tác giả cũng nóng lòng lắm a, hận không thể cho tiểu Miên Miên biến hóa vào ngày mai luôn, bị gọi là tiểu cầu mập gì đó…. _(:з” ∠)_ một chút mỹ cảm cũng không có, không êm tai bằng cục bông nhỏ nha!