Chương 72
Bên trong cái mũ lông áo choàng, một cục bông nhỏ màu trắng nằm yên lặng bên trong, Hoa Xương Huy trừng mắt nhìn hồi lâu, sau đó mặt phức tạp nhìn nữ nhi của hắn hỏi: “chính là tiểu ma thú này che chở các ngươi ra khỏi rừng Ám Thương?” hiện tại hắn đang hoài nghi có phải nữ nhi mình ở trong rừng Ám Thương bị sợ hãi quá độ cho nên thần kinh có vấn đề hay không, có thể là…. đầu bị choáng a!
Hạ Nghênh Lâm cũng đoán được là cha nàng không tin, cho nên đem Hoa Miên Thần trong mũ áo cẩn thận để lên bàn của cha, ôn tồn nói: “tiểu gia hỏa, nhìn kìa, thực lực của ngươi bị coi thường a, bộc lộ tài năng của ngươi cho cha ta xem một chút đi?”
Hoa Miên Thần lười biếng xoay người, đem đầu nhỏ của mình chôn vào bụng. Hừ, ta ở trại huấn luyện còn nhịn được lâu như vậy, cha ngươi khinh thường ta thì tính là gì? ma lực của ta rất trân quý a, dùng một ít cũng đã hao một ít rồi, lão nương ta còn muốn thăng giai a….
Tựa như thấy được suy nghĩ trong lòng Hoa Miên Thần, Hạ Nghênh Lâm lại nói tiếp: “tiểu gia hỏa a, ngươi làm một cái ma pháp cho ta đi a, ta đến nhà bếp mang hai nồi cơm đến cho ngươi ăn, buổi tối cho ngươi thoải mái luôn!”
Hạ Xương Huy nghe nữ nhi mình nói chuyện với ma thú, biểu hiện trên mặt càng thêm phức tạp. Không lẽ lần này nữ nhi vào rừng thực sự đầu óc cũng bị sợ làm choáng rồi a?
Hoa Miên Thần nghe đến câu hai nồi cơm và ăn bữa tối thoải mái, cái đầu nhỏ hạ xuống suy nghĩ một hồi, cảm thấy cũng được, nhưng mà hai nồi cơm lớn ăn không đủ, phải gấp đôi! cho nên, nàng liền nhìn Hạ Nghênh Lâm, “ngao ngao” vài tiếng, tiểu vuốt không ngừng quơ ra hiệu.
“…. ý tiểu gia hỏa là…. muốn gấp đôi 2 nồi cơm lớn? muốn ăn 4 nồi lớn?”
“Ngao ~ ” phải! Hoa Miên Thần nghiêm túc gật đầu.
“Được! Bây giờ ngươi làm một cái phép thuật lực sát thương vừa đủ chấn động là được!”
Lực sát thương không lớn nhưng đủ chấn động sao? yêu cầu cũng thật nhiều. Hoa Miên Thần ghét bỏ liếc mắt, sau đó khoát tay, nháy mắt cả thư phòng liền hạ nhiệt.
Hạ Xương Huy thấy nữ nhi cùng cục bông nhỏ cò kè mặc cả, cảm thấy có chút thú vị, nhưng nghĩ đến nữ nhi đầu bị choáng thì trong lòng lại không vui nổi. Không chờ hắn thoát khỏi nỗi buồn, thì lại thấy cục bông nhỏ vung tiểu chân ngắn lên, thoáng một cái xung quanh thư phòng xuất hiện một vách tường băng mỏng trong suốt.
“…” Hạ Xương Huy dụi mắt, xác định mình không hoa mắt, lại nhìn nữ nhi đang nhìn mình ánh mắt đắc ý, tiện miệng lại nói thêm một câu: “chút băng mỏng thôi ai, có gì mà lợi hại…..”
Sau đó, trần thư phòng của hắn xuất hiện một cái trụ băng vĩ đại vả mặt.
“Xin lỗi tiểu tổ tông, ta sai rồi!” Hạ Xương Huy cũng tin rằng cục bông nhỏ này bảo vệ nữ nhi mình rời khỏi rừng Ám Thương, trụ băng hàn khí bức người, triệu hoán thú trung giai cũng khó mà làm được, “phiền ngài có thể thu hồi trụ băng này lại được không?”
Chậc, đã thả ra rồi còn muốn thu hồi sao? Hoa Miên Thần quay mặt chỗ khác không để ý đến Hạ Xương Huy.
“Ta để nữ nhi…. làm thêm cho ngài hai nồi cơm lớn nữa a!”
“Vèo –” Hoa Miên Thần nhanh chóng xuất ra năm cục băng tròn, trực tiếp phá nát toàn bộ trụ băng.
Nhìn thư phòng đều là bã băng, Hạ Xương Huy nhìn Hạ Nghênh Lâm giơ ngón tay cái.
“Lão gia, lão gia sao vậy? sao nóc thư phòng của ngài lại đột nhiên bay mất vậy?” ngoài cửa là tiếng tạp dịch và hộ vệ lo lắng.
“Khụ khụ….. không có việc gì, là ta thả chim ưng Kim Tiêu trong thư phòng, không ngờ nó bay cao quá làm hỏng trần nhà. Các ngươi đi gọi thợ mộc đến, rảnh rỗi sửa lại trần thư phòng giúp ta a.”
Con triệu hoán thú đó của ngài mạnh dữ vậy sao? nhưng mà lão gia bọn họ nói vậy rồi, tạp dịch và hộ vệ chỉ có thể nghi ngờ rời đi.
Đối với cách phụ thân giấu đi thực lực của tiêu gia hỏa, Hạ Nghênh Lâm vô cùng hài lòng. Ngoại hình tiểu gia hỏa vốn gây chú ý nhiều, thực lực mạnh như vậy chắc chắn sẽ có người muốn lợi dụng. Hiện tại giấu thực lực của tiểu gia hỏa, sẽ có một vài người vì thích ngoại hình của nó mà nghĩ rằng nó yếu ớt, đến khi đó kẻ thực sự gặp rủi là kẻ có lòng tham mà thôi.
“Đa tạ phụ thân,…. ta mang tiểu gia hỏa đi ăn cơm.”
Hạ Nghênh Lâm định ôm lấy mũ áo, nhưng cục bông nhỏ lại nhảy ra khỏi cái mũ, tiểu chân ngắn bước về phía cửa, khi nó đến trước cửa còn đóng chặt thì quay đầu lại nhìn chính mình.
Nhìn bộ dạng tiểu gia hỏa như vậy, hẳn là muốn tự mình đi a. Hạ Nghênh Lâm đi theo, xoay người phất tay với Hạ Xương Huy, mở cửa rời đi.
Hạ Nghênh Lâm nghĩ mang sáu nồi cơm đến phòng mình thì có chút phiền phức, nên mang Hoa Miên Thần đến nhà bếp.
Dọc đường đi, không ít người nhìn thấy Hạ Nghênh Lâm theo sau cục bông trắng nhỏ, toàn bộ đều bị bề ngoài khả ái của nàng hấp dẫn, muốn nhào đến xoa vuốt mấy cái.
Hạ Nghênh Lâm là trưởng nữ của Hạ Xương Huy, địa vị ở Hạ gia không cần nói nhiều, ở Hạ gia cũng không phải chỉ có một mình Hạ Xương Huy, cho nên Hạ Nghênh Lâm cũng có không ít đường ca, đường tỷ. Những người này ở chung cũng tạm ổn, Hạ Nghênh Lâm theo chân tiểu gia hỏa để giải thích với bọn họ, tiểu gia hỏa là do mình đưa từ rừng Ám Thương về, đừng nhìn nó khả ái mà sơ ý, tính nó rất hung dữ, không thích người khác chạm vào, mọi người cũng hiểu mà gật đầu, ai cũng thu hồi tay, đổi lại đứng một bên xem.
Đường ca, đường tỷ dễ ở chung, nhưng lại có hai người, chỉ cầu bọn họ đừng đến chỗ này. Trong lúc Hạ Nghênh Lâm đang cầu mong không muốn đụng mặt hai người kia, thì phiền phức lại kéo đến.
“Ai nha ~ biểu mội, tiểu sủng vật ngươi mang từ đâu về vậy a? thật đáng yêu, đúng lúc biểu tỷ ta đang muốn nuôi một con sủng vật, hay là ngươi tặng nó cho biểu tỷ đi a?!”
Hoa Miên Thần nghe lời nói không biết xấu hổ kia, kinh ngạc quay đầu muốn xem người kia da mặt dày cỡ nào, thì phát hiện là nữ nhân khi nãy đứng ở gần cửa ra vào, đây là một trong hai người vừa rồi nàng thấy có vẻ mặt kỳ quái, người còn lại đang theo sau nữ nhân này.
Hạ Nghênh Lâm cảm giác gân xanh trên thái dương của mình muốn nổ tung, biểu tỷ này của nàng, từ ba tháng trước đến Hạ gia ở tới giờ, cũng đã lấy đi rất nhiều đồ rồi.
Lúc đầu, chỉ là những món đồ nhỏ, về sau là những món trang sức có giá trị của mình. Biểu tỷ đến là khách Hạ gia, Hạ Nghênh Lâm lại không thể từ chối, cho nên phải nhịn xuống thỏa mãn biểu tỷ này. Sau đó, Hạ Nghênh Lâm phát hiện, toàn bộ Hạ gia, này biểu tỷ chỉ tìm mình lấy đồ! muốn khi dễ mình sao? Hạ Nghênh Lâm tức giận ủy khuất tìm mẫu thân tố khổ, mẫu thân mặt phức tạp nhìn mình, hé miệng chỉ nói một câu: “ta sẽ nói rõ với nàng, Lâm Nhi sau này không cần để mình chịu oan, chúng ta cũng không cần nhịn bọn họ.”
Hạ Nghênh Lâm nhớ rõ lời cuối cùng mẫu thân nàng nói, có thể nói là nghiến răng để mà nói ra. Lẽ nào, mẫu thân nàng cũng bị biểu tỷ chọc tức lấy đi thứ gì? không đúng, mẫu thân nói thế nào cũng là trưởng bối của biểu tỷ, nhưng nàng chỉ nhắm vào mỗi mình ở Hạ gia này, biểu tỷ này chỉ là ỷ lớn hiếp yếu…. không lẽ gia tộc biểu tỷ có liên quan đến mẫu thân?
Mẫu thân mình tính tình hiền lành nhất, Hạ Nghênh Lâm cũng không nghĩ rằng mẫu thân ôn nhu như vậy sẽ đụng độ với ai khác. Càng nghĩ càng không ra Hạ Nghênh Lâm cũng không quan tâm nhiều, nhưng về sau gặp mặt biểu tỷ muốn lấy gì đó, nếu là đồ quý trọng thì sẽ tìm cớ cự tuyệt. Khiến Hạ Nghênh Lâm kinh ngạc là, bị mình cự tuyệt, vị biểu tỷ này cũng không có bất mãn gì, cũng không mặt dày, chỉ lộ ra nụ cười quái dị, sau đó thì bỏ đi.
Nhưng mà, sau vài ngày, nàng lại mò đến tìm mình lấy đồ như không có chuyện gì.
Hơn nửa tháng Hạ Nghênh Lâm đã không thấy vị biểu tỷ này, nhưng vẫn không thể bỏ đi sự chán ghét trong lòng mình. Thấy người này nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa hai mắt sáng lên. Con ngươi Hạ Nghênh Lâm đảo một vòng, ngồi xuống hảo ý giới thiệu với Hoa Miên Thần: “tiểu gia hỏa a, vị này chính là biểu tỷ của ta Đổng Diệp Đình.” sau đó lại ngẩng đầu nói với Đổng Diệp Đình: “biểu tỷ, sợ là không được a, thứ nhất, ta không phải chủ nhân của tiểu gia hỏa này, nó chỉ theo ta đến Hạ gia chơi vài ngày thôi, ta không thể tự ý tặng ngươi được. Thứ hai, tiểu gia hỏa dù gì cũng là ma thú, tính tình rất hung dữ, nó rất nghét người khác chạm vào nó, nếu chạm vào thì sẽ bị cào ah ~”
Hoa Miên Thần phối hợp ngẩng đầu nhỏ “ngao” một tiếng, hai tai nhỏ của nàng giật giật, quay về chỗ Hạ Nghênh Lâm mới nghe được câu nói kia: tiểu gia hỏa, nếu nữ nhân này làm ngươi khó chịu, thì không cần khách khí, có chuyện gì để ta chịu trách nhiệm.
Nãi thanh nãi khí kêu một tiếng, nhưng cũng không dọa được Đổng Diệp Đình, ngược lại nàng ta còn muốn gần Hoa Miên Thần hơn, ngồi xuống muốn sờ cái đầu nhỏ mao nhung kia.
“Ai nha? không phải là ma thú của biểu muội sao? cho ta mượn chơi vài ngày rồi trả lại ngươi a?”
Hiển nhiên, Đổng Diệp Đình quên luôn câu nhắc nhở sẽ bị cào của Hạ Nghênh Lâm quên sạch.
“Biểu tỷ cẩn thận!”
Nhìn thấy Đổng Diệp Đình giơ tay muốn chạm lên đầu Hoa Miên Thần, Hạ Nghênh Lâm liền nhắc nhở một câu. Hoa Miên Thần lùi về sau một bước, vung lên móng vuốt bén nhọn, uy hiếp. Đổng Diệp Đình nhìn thấy cục bông nhỏ đột nhiên giơ móng vuốt dài, cũng sợ hãi vội thụt tay về.
“Xía, tỷ, gan ngươi cũng nhỏ thật a! một cái tiểu bất điểm như vậy, thì hung dữ được bao nhiêu a?”
Luôn theo sau Đổng Diệp Đình là Đổng Khôn Húc khinh thường cười, đi tới trước mặt Hoa Miên Thần, giơ đầu bàn chân muốn đẩy cục bông nhỏ này đi.
Ân, hai tỷ đệ này, đúng là không vui chút nào a! Hoa Miên Thần híp mắt một cái, không khách khí vung trảo với cái chân muốn đá mình.
“Ah –”
Tiếng kêu thê thảm đã lâu vang lên khiến lòng Hoa Miên Thần sảng khoái một hồi. Hừ hừ, tiện nhân thì nên hảo hảo dạy dỗ, hai tỷ đệ này vừa nhìn là biết không phải người tốt rồi, Hoa Miên Thần vẫn không quên ánh mắt phẫn hận của họ khi nhìn thấy Hạ Nghênh Lâm mang Xích Dương thảo về. Ân, nên tìm cơ hội nhắc nhở Hạ Nghênh Lâm đề phong hai tỷ đệ này mới được.
“Ah — súc sinh! súc sinh!” Đổng Khôn Húc ôm chân bị thương, đỏ mắt trừng Hoa Miên Thần, bộ dạng hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
“Xảy ra chuyện gì?” Hạ Xương Huy một mình ở trong thư phòng, khó khăn dọn sạch đống vụn băng, vừa ra ngoài thì lại thấy chỗ này ồn ào.
Đổng Diệp Đình vừa thấy Hạ Xương Huy đến, liền đỡ đệ đệ bị thương của mình, khóc lóc om sòm kể lể: “dượng, ta…. chúng ta chỉ muốn xem tiểu ma thú khả ái biểu muội mang về, muốn đến gần nó một chút, ai ngờ ma thú này….. đột nhiên công kích. Biểu muội không nên mang ma thú nguy hiểm như vậy về nhà a! hôm nay đệ đệ ta bị thương, ngày mai nếu những người khác cũng bị thương thì làm sao đây a?”
Tiểu tổ tông sao mới vừa ra ngoài đã gây sự rồi a? Hạ Xương Huy nghi ngờ nhìn về phía nữ nhi.
Hạ Nghênh Lâm nhìn Hạ Xương Huy nhún vai, bĩu môi âm thanh ủy khuất nói: “phụ thân, ta có nhắc biểu ca biểu tỷ rồi, tiểu gia hỏa không thích bị chạm vào, nhưng mà biểu ca không nghe còn dùng chân đá nó, nên mới chọc giận tiểu gia hỏa. Không tin người hỏi đường ca đường tỷ ở đây đi.”
“Phải, không sai, tiểu gia hỏa rất là ngoan ngoãn, chúng ta chỉ đứng một bên nhìn, nó cũng không đả thương ai hết.”
“Đúng vậy, đường muội cũng đã nhắc nhở chúng ta rồi, cũng đã đặc biệt nhắc nhở Diệp Đình biểu muội rồi.”
Hạ Nghênh Lâm nhìn các đường ca đường tỷ vì nàng làm chứng.
Hạ Nghênh Lâm thấy vậy, vẻ mặt buồn bã nhìn Hạ Xương Huy nói: “hỡn nữa phụ thân a, người cũng biết a, chủ nhân của tiểu gia hỏa hộ tống ta an toàn ra khỏi rừng Ám Thương là đại nhân ân, hiện giờ hắn gửi tiểu sủng vật ở nhà chúng ta vài ngày, nhưng còn chưa hết một ngày, đã bị mắng là súc sinh, nếu bị ân nhân biết…..”
“Hừ!” Hạ Xương Huy đố với hai tỷ đệ đột nhiên chạy tới nhà xin ở nhờ này đã không có hảo cảm rồi, nếu không phải nể mặt thê tử, thì chỉ với việc bọn họ đòi đồ của nữ nhi mình, cũng đủ đuổi bọn họ ra khỏi Hạ gia rồi. “Đổng Diệp Đình và Đổng Khôn Húc a, trước kia các ngươi nói đến đây ở tạm một thời gian, hiện tại cũng hơn ba tháng rồi, huống hồ các người lại không hợp với sủng vật của ân nhân cứu nữ nhi ta, tốt nhất nên…..”
Hạ Xương Huy định khuyên hai tỷ đệ này rời đi, không ngờ Đổng Diệp Đình dành nói trước: “dạ dạ dạ, dượng a, lần này là chúng ta sai. Người yên tâm, ta và đệ đệ hai ngày tới sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng, không ra ngoài chọc tiểu ma thú nữa.”
Đổng Diệp Đình nói vô cùng thành khẩn, Hạ Xương Huy cũng không thể đuổi khách liền được, đành cương mặt bất đắc dĩ gật đầu.