Chương 74
“Tỷ, ngươi nói, ngươi bắt được tiểu súc sinh kia rồi? tiểu súc sinh kia dễ bắt như vậy sao? không lẽ ngươi bị hai tên kia gạt?”
“Không có, ta xem rồi, bọn họ bắt được tiểu súc sinh kia. Ngươi nghĩ lại xem, ngoại hình tiểu súc sinh đặc biệt như vậy, ta có thể nhầm được sao?”
“Xía! tiểu súc sinh kia đẹp thì đẹp, nhưng đáng tiếc, hung tính ma thú không đổi được, cuối cùng vẫn là thứ nguy hiểm. Tỷ, ngươi ném nó trong phòng ngươi, ngươi không sợ nó chạy thoát sao?”
“Không đâu, nó bị hai người kia đánh ngất. Thấy hai tên đó hạ lực không nhẹ, tiểu súc sinh nhỏ như vậy, sẽ không tỉnh lại nhanh được đâu a.”
“Vậy thì tốt rồi, tỷ, vậy bây giờ ngươi dự định làm gì, dùng tiểu súc sinh này đổi “chìa khóa” với Hạ Nghênh Lâm sao?”
“Chứ còn sao nữa? cứ nghĩ là giăng bẫy để mẫu thân nàng bị rắn Lục U cắn trúng độc, chúng ta có thể kéo dài được thời gian, Hạ gia cũng không còn cách nào khác, sẽ mang ‘chìa khóa’ ra đổi lấy Xích Dương thảo với chúng ta, nàng nhất định sẽ đồng ý, nào ngờ, nha đầu kia không sợ chết dàm chạy vào rừng Ám Thương, đáng ghét chính là bọn họ không nhừng có được Xích Dương thảo, còn an toàn quay về! hiện tại Hạ Xương Huy đã mang Xích Dương thảo cho y sư Hạ gia chế thuốc, mẫu thân nàng sẽ nhanh được giải độc, chúng ta chỉ có thể dùng tiểu súc sinh kia đổi ‘chìa khóa’ thôi.”
“Nhưng mà tỷ…. tiểu súc sinh kia không phải là sủng vật Hạ Nghênh Lâm nuôi, nàng có đồng ý mang ‘chìa khóa’ để đổi lấy tiểu súc sinh kia không?”
“Sao lại không đồng ý được? ngươi nghĩ đi a, tiểu súc sinh được ân nhân cứu mạng nhờ mang về nuôi mấy ngày, nếu nàng làm mất tiểu súc sinh kia, thì làm sao ăn nói với ân nhân cứu mạng của mình? hơn nữa người có thể hộ tống nàng ra khỏi rừng Ám Thương, thực lực nhất định không đơn giản. Hạ gia cũng không thể đắc tội được, cho nên Hạ Nghênh Lâm không thể không đổi được.”
“Phải a, đến khi đó sẽ kêu hai người kia đến giao dịch với Hạ Nghênh Lâm a? nhưng mà, ta muốn trả thù cho cái chân bị thương của ta trước đã.”
“Đi đi, ngươi hạ thủ nhẹ một chút, đừng đánh chết tiểu súc sinh, nếu không thì không thể đổi ‘chìa khóa’ với Hạ Nghênh Lâm được.”
Mở miệng một tiếng đều là tiểu súc sinh, hai tỷ đệ này, mình không đánh bọn họ thì mình có lỗi với chính mình là một đôi viên hung tàn nhất phi ưng đội a! Hoa Miên Thần híp mắt nghe tiếng bước chân đến gần, móng vuốt dấu dưới đệm thịt nhịn không được vươn ra.
“Phải rồi, tỷ, ngươi nhốt tiểu súc sinh kia ở trong lồng hả?”
“Không có, để trong cái túi vải bình thường thôi.”
“…”
“Sao vậy?”
“Tỷ, không lẽ quên rồi? tiểu súc sinh có móng vuốt vô cùng sắc bén!”
Đổng Diệp Đình vừa nghe Đổng Khôn Húc nói vừa đưa tay mở cửa, sau đó bọn họ liền thấy cục bông nhỏ vốn nên ngủ trong túi vải, đang cười âm hiểm vung lợi trảo nhìn bọn họ.
“Ah –”
Trời đêm yên tĩnh, vang lên hai tiếng hết, sau đó nhanh chóng biến mất, có vài người mơ màng ngủ nghe thấy thì nghĩ rằng mình nghe nhầm.
Đổng Diệp Đình và Đổng Khôn Húc ôm chặt nhau ở trong phòng, dưới ánh mắt lạnh lùng của Hoa Miên Thần run rẩy. Không phải chỉ có sợ, mà còn vì nhiệt độ đang từng chút giảm xuống.
Sương phòng nho nhỏ, cửa sổ cùng vách tường bị băng dày che kín, đây cũng là nguyên nhân hai tỷ đệ này hét nửa ngày không ai đến.
“Tỷ….. làm sao đây?” Đổng Khôn Húc bị thương ở chân chưa lành, trong lòng vẫn còn sợ hãi Hoa Miên Thần hơn cả Đổng Diệp Đình.
“Ta…. ta…..”
Trong lúc hai người hét lên, thì bị cục bông nhỏ vồ ngã vào phòng, Đổng Diệp Đình đối với cục bông nhỏ khí lực khác thường, ngay sau đó trong phòng nhanh chóng ngưng kết một lớp băng dày, cái này khiến Đổng Diệp Đình khiếp sợ nói không nên lời. Trong thời gian ngắn, kết thành tường băng dày, thực lực tiểu ma thú này…. có thể là cao giai a! nghĩ vậy, Đổng Diệp Đình cảm giác lưỡi mình thụt lại.
Cũng trách mình, biết chủ nhân tiểu ma thú là người thực lực cao cường, lại còn đi trêu chọc nó a? Đổng Diệp Đình tái xanh, hiện tại nàng hy vọng tiểu ma thú được con người nuôi dưỡng, có thể bớt đi tính hung tàn, sẽ không làm tổn thương đến tính mạng bọn họ.
Hoa Miên Thần âm trầm nhìn hai cái miệng tỷ đệ tiện này hồi lâu, từ lúc bọn họ gào lên kêu cứu, cho đến giờ im lặng co thành một cục. Nàng nhìn quanh căn phòng một vòng, đột nhiên nhìn thấy trên bàn bày một tấm nhìn như là bản đồ, đang định đến xem thử, Đổng Diệp Đình liền run rẩy muốn ngăn cản chính mình.
Không muốn sống?
Hoa Miên Thần vung tiểu chân ngắn, từ đầu gối đến chân hai tỷ đệ liền kết một lớp băng dày dính chặt trên sàn nhà. Nhìn bọn dùng sức giãy dụa không thể thoát được, Hoa Miên Thần lúc này mới bước tiểu chân ngắn, chậm rãi đến cái bàn kia. Nhảy lên bàn, Hoa Miên Thần tò mò nhìn tấm da được mở ra kia, phát hiện nó là một tấm bản đồ. Lại nghĩ đến vừa rồi hai tỷ đệ này nói đến ‘chìa khóa’, phản ứng đầu tiên của Hoa Miên Thần nghĩ đến chính là, đây là bản đồ kho báu.
Hoa Miên Thần dùng tiểu thịt trảo kéo “bản đồ kho báu” qua một bên, muốn kéo đến trước mặt hai tỷ đệ cho bọn họ giải thích, nhưng không ngờ, vừa kéo ra thì phát hiện dưới “bản đồ kho báu” còn có một xấp giấy, nhìn mặt chữ quen thuộc, Hoa Miên Thần thở dài một hơi. Thật tốt, thế giới trong văn dùng cùng kiểu chữ với thế giới mình sống. Xấp giấy này là thư Đổng gia và hai tỷ đệ đã gửi qua lại, Hoa Miên Thần lật vài tờ liếc xem một chút, nội dung đại khái đều là cha mẹ của hai tỷ đệ này viết gửi cho họ, chỉ bọn họ cách lấy cho được ‘chìa khóa’, sau đó liên kết với Phùng gia ở Kim Hổ thành âm mưu hãm hại Hạ gia.
Trong tờ đầu tiên chính là chiêu thứ nhất mẫu thân bọn họ chỉ, hạ bẫy để mẫu thân Hạ Nghênh Lâm bị rắn Lục U cắn bị thương.
Hoa Miên Thần cười như không cười nhìn hai tỷ đệ này, ông trời thực sự cũng không giúp các ngươi a, các ngươi xem đi “bản đồ kho báu” và thư từ đều trên tay ta rồi a! đáng đời! không biết hai tỷ đệ này bị gì nữa, người ta tốt bụng xem hai ngươi là khách nhân chiêu đãi, các ngươi không những lấy đồ của người ta, còn muốn hãm hại người ta! thật ra thù oán cái gì a? hơn nữa ấn tượng đầu tiên của Hoa Miên Thần với Hạ Xương Huy, thì sẽ không cho rằng hắn làm chuyện xấu để người khác ghi thù.
Đổng Diệp Đình thấy tiểu ma thú nhảy lên bàn nhìn tấm bản đồ, trong lòng liền lo lắng, sau đó lại nghĩ tiểu súc sinh này có xem thì sao mà hiểu được, lại lo lắng nàng làm hỏng bản đồ. Đây là tấm bản đồ duy nhất trên đại lục có thể đến nơi đó, nhưng mà khi Đổng Diệp Đình nhìn Hoa Miên Thần đẩy tấm bàn đổ ra, nhìn đống thư bên dưới bản đồ, tựa như người thường đang đọc, lật từng cái ra xem một hồi, vừa quay đầu ánh mắt quái dị nhìn mình, nháy mắt toàn thân Đổng Diệp Đình toát mồ hôi lạnh. Không lẽ, tiểu súc sinh này có thể đọc hiểu được? không thể nào, đây chỉ là một con ma thú thôi a! cho dù là ma thú cao giai, thì cũng không thể……
Hoa Miên Thần cũng không quản trong lòng Đổng Diệp Đình nghĩ cái gì, hiện tại nàng cảm thấy tường băng có chút dày hơi ngột ngạt. Vì đề phòng hai tỷ đệ mặt dày kêu la gọi người đến cứu, hoặc nhân cơ hội bỏ trốn. Hoa Miên Thần liền hất bọn họ đến vách tường, đem bọn họ đông lạnh cùng vách tường, nhân lúc bọn họ sợ đến há miệng, liền ngưng kết thêm hai cái cái trụng băng nhọn, nhét vào miệng họ. Làm xong mọi việc, Hoa Miên Thần nhìn hai người không ngừng “ô ô ô” thả ra băng trùy đánh nát một tường băng.
Tiểu chân ngắn di chuyển trước mặt hai tỷ đệ vài vòng, xách định bọn họ không thể thoát được, Hoa Miên Thần ngáp một cái, nàng đoán chừng thời, cảm giác mình có thể ngủ một hồi, liền quay lại tấm bản đồ đặt trên bàn, cuộn thành một đoàn đi ngủ. Hết cách rồi, vì đề phòng nửa đêm xảy ra chuyện, nàng đành phải tự thủ ở chỗ này thôi a.
Cả đêm Hạ Nghênh Lâm không thể ngủ ngon giác, biết ai cũng muốn có tiểu gia hỏa kia, nàng sao mà yên tâm được? tiểu gia hỏa lại còn cố chấp, không chịu ngủ chung phòng với mình, Hạ Nghênh Lâm đành phải vượt qua một đêm bất an, cuối cùng mơ màng ngủ lại thấy tiểu gia hỏa mất tích trong mơ.
Bị ác mộng đánh thức, Hạ Nghênh Lâm nhìn mặt trời đã lên cao, tạp dịch ngoài cửa cũng đã rời giường đi làm, hiện tại mình cũng không thể ngủ thêm, mặc y phục liền đến phòng tiểu gia hỏa xem sao.
Khi Hạ Nghênh Lâm vội vàng đến phòng Hoa Miên Thần mở cửa, thì lại hoảng sợ thấy cảnh tượng không khác gì trong mơ, tự nhéo mình vài cái xác định không phải đang mơ, vì chỗ bị nhéo rất là đau. Chăn bị xốc lên, ổ chăn trống rỗng, cục bông nhỏ nằm trên giường đã không còn tung tích. Hạ Nghênh Lâm đóng cửa phòng, xoay người chạy đến nhà chính tìm cha nàng.
Mặc dù Hạ Xương Huy là gia chủ Hạ gia, nhưng cũng không dám ngủ nướng. Hắn mỗi sáng đều dậy sớm, trước ở thư phòng mình luyện chữ một hồi, sau đó mới đến sân Hạ gia xem mấy thanh niên tập luyện, thỉnh thoảng cũng bước vào luyện vài đường.
Hạ Nghênh Lâm biết rõ thói quen của phụ thân, vội vàng xông vào thư phòng khiến Hạ Xương Huy đang vẽ chữ đột nhiên bị lệch nét.
“Làm gì mà nóng nảy vậy!” Hạ Xương Huy tức giận mắng Hạ Nghênh Lâm.
Hạ Nghênh Lâm khổ sở đem chuyện Hoa Miên Thần nói với Hạ Xương Huy.
“Ngươi có qua phòng biểu tỷ xem chưa?” Hạ Xương Huy nghe Hạ Nghênh Lâm nói xong, nâng cằm trầm ngâm một hồi, đột nhiên ngẩng đầu hỏi Hạ Nghênh Lâm.
Biểu tỷ? Đổng Diệp Đình? Hạ Nghênh Lâm có chút kỳ quái, tối qua có tiệc, biểu tỷ mặt dày cùng biểu ca bị thương ở trong phòng không ra ngoài a. Hơn nữa, Đổng Khôn Húc chiều hôm qua bị tiểu gia hỏa cào thương, sao còn dám trêu chọc nó?
Thấy được nghi hoặc trong mắt Hạ Nghênh Lâm, Hạ Xương Huy giải thích với nàng: “tối qua có hai người nhìn chằm chằm ‘tiểu ân nhân’ không rời mắt, trước bữa tiệc ta còn thấy bọn họ từ trong phòng biểu tỷ ngươi đi ra, khi đó cứ nghĩ là họ hàng của bọn chúng, không nhiều hơn, hiện tại nghĩ lại, ta không có mời hai người đó đến, nên ta đoán bọn họ có liên quan với biểu tỷ của ngươi.”
Nghe Hạ Xương Huy giải thích như vậy, Hạ Nghênh Lâm cũng hiểu được tiểu gia hỏa mất tích của liên quan đến Đổng Diệp Đình, bất quá hiện tại hai người chỉ mới suy đoán, nếu muốn chứng thực, thì phải tự mình đến phòng Đổng Diệp Đình một chuyến.