Chương 75
Tính tình tỷ đệ Đổng Diệp Điifnh khó dây dưa được, Hạ Nghênh Lâm cũng đau đầu không thôi, cho nên Hạ Nghênh Lâm cố ý kêu Hạ Xương Huy bồi mình đi một chuyến. Hạ Xương Huy cũng quan tâm đến ‘tiểu ân nhân’ của nữ nhi mất tích, không chờ Hạ Nghênh lâm nói thêm gì, hắn dẫn đầu ra khỏi phòng trước Hạ Nghênh Lâm một bước.
Hai cha con cũng chuẩn bị xong tinh thần đối mặt với những lời từ chối của hai tỷ đệ Đổng Diệp Đình, nhưng bọn họ không ngờ lại gặp phải tình huống như vậy.
Hạ Nghênh Lâm gõ cửa phòng Đổng Diệp Đình hồi lâu, cũng không thấy ai ra mở cửa, liền tới cạnh cửa sổ, thấy trong phòng không có người. Cảm thấy kỳ quái liền đến phòng Đổng Khôn Húc sát vách, định giơ tay lên gõ cửa, nhưng không ngờ cửa lại “két” một tiếng tự mở ra.
Xảy ra chuyện gì a? Hạ Nghênh Lâm và Hạ Xương Huy nhìn nhau, được Hạ Xương Huy đồng ý, nàng cẩn thận thăm dò bên trong, sau đó nhìn thấy hai tỷ đệ Đổng gia bị đóng băng tím tái trên tường. Cục bông nhỏ nàng lo lắng, đang đứng trên bàn đắc ý nhìn mình. Đúng vậy, chính là đắc ý?! tựa như đông cứng hai tỷ đệ này vào tường là chuyện vô cùng tốt. Tuy thấy hai tỷ đệ này bị đông cứng trong lòng Hạ Nghênh Lâm cũng rất thoải mái, nhưng dù sao bọn họ cũng là khách của Hạ gia, nếu có chuyện gì thì sao có thể nói chuyện với Đổng gia được?
Hạ Xương Huy và Hạ Nghênh Lâm cùng đi vào, hắn bước nhanh đến chỗ hai tỷ đệ, thấy bọn họ hai mắt nhắm, mặt xanh tái, môi thì tím lạnh, cũng may còn hơi thở. Hai người không biết trước đó bọn họ còn phải ngậm cả cái trụ băng nhọn nữa a.
“Hồ….. hồ đồ….” Hạ Xương Huy quay người muốn răn dậy Hoa Miên Thần, nhưng thấy nàng nghiêng đầu nhỏ nhìn mình, định nói gì đó liền ngưng lại, đổi thành: “ngươi sao lại một mình một thú chạy đến đây a? lỡ như xảy ra chuyện gì, sao ta có thể ăn nói với chủ nhân của ngươi đây a….”
“Phụ thân, người đến xem cái này đi!” không chờ Hạ Xương Huy nói xong, Hạ Nghênh Lâm liền ngoắc gọi Hạ Xương Huy đến xem bản đồ và thư trên bàn. Hai món đồ này trên bàn là do tiểu hoa hỏa dùng thịt trảo của mình dẫm lên gây chú ý.
Khi Hạ Xương Huy xem xong nội dung thư từ, sắc mặt không khác gì tỷ đệ Đổng gia.
“Mấy tên khốn kiếp này!”
Trong thư ngoại trừ lên kế hoạch giăng bẫy khiến thê tử mình bị rắn Lục U cắn trúng độc ra, còn có cả kế hoạch chi tiết được viết ra để bọn họ liên kết với Phùng gia hãm hại Hạ gia khiến Hạ Xương Huy tức giận. Thảo nào, gần đây Hạ gia có đệ tử ra ngoài lại đột nhiên biến mất, còn làm ăn thì bị chặn khắp nơi, thì ra hai nhà Đổng Phùng ở sau giở trò. Kế hoặc của bọn họ cũng đã đến bước thứ ba rồi, cũng may là bị mình phát hiện, nếu chậm chút nữa chờ bọn họ hoàn thành kế hoạch thứ tư thành công, Hạ gia đúng là không thể cứu được!
“Phụ thân, sao vậy?” Hạ Nghênh Lâm thấy Hạ Xương Huy rức giận run người, lo lắng hỏi.
Hạ Xương Huy nhìn ánh mắt lo lắng cảu nữ nhi, tâm tình dần ổn định lại. Mình kích động cái gì a? thể tử đã uống thuốc giải rồi, hiện tại đang khôi phục, nữ nhi cũng bình an quay về, Hạ gia hắn lại mỹ mãn như trước. Coi như hai nhà Đổng Phùng ở sau làm nhiều chuyện dơ bẩn như vậy thì sao chứ? hiện tại mình cũng đã phát hiện ra, nhất định sẽ khiến các ngươi thất bại! hơn nữa! các ngươi nghĩ Hạ gia dễ khi dễ sao? lần này nếu không giẫm các ngươi dưới chân, sợ là các ngươi không biết Hạ gia là một trong tứ đại gia tộc ở Kim Hổ thành!
“Ta không ngờ, Đổng gia lại tiểu nhân như vậy, bất quá khi đó chúng ta mừng lễ thành niên, hắn lại mang thù cho đến giờ, thủ đoạn còn ác độc như vậy!”
“Lúc còn trẻ? phụ thân, lúc còn trẻ người đã làm cái gì?”
Hạ Nghênh Lâm tò mò hỏi, trong lòng nàng, phụ thân luôn là một vị quân tử, khi còn trẻ sao lại làm sai chuyện gì a? Hoa Miên Thân cũng dựng tai nhỏ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hạ Xương Huy.
“Ngươi nghĩ gì vậy a?” Hạ Xương Huy điểm trán Hạ Nghênh Lâm một cái, “phụ thân ngươi ăn ngay nói thẳng, đời này chưa làm chuyện trái lương tâm nào! khi đó ta cùng gia chủ Đổng gia – Đổng Hãn Văn mừng tết thành niên, vì ta và hắn cùng thích mẫu thân ngươi, nhưng mẫu thân ngươi lại chọn ta, khiến hắn phẫn hận. Còn tiểu di của ngươi…. là mẫu thân Đổng Diệp Đình gả cho Đổng Hãn Văn, nàng giăng bẫy hại mẫu thân người, là vì nàng hận mẫu thân ngươi, có địa vị trong lòng Đổng Hãn Văn cao hơn nàng…. còn cao đến đâu thì không biết? bọn họ hiện tại không phải đang cùng nhau hãm hại mẫu thân ngươi đó sao? cho dù bọn họ chuẩn bị Xích Dương thảo để đổi ‘chìa khóa’ để giải độc cho mẫu thân ngươi, thì cũng thấy được tình cảm Đổng Hãn Văn dành cho mẫu thân cũng chỉ như vậy mà thôi! ta thật may mắn là lấy được mẫu thân ngươi, nếu không để mẫu thân ngươi gả cho Đổng Hãn Văn, nhất định sẽ không hạnh phúc.”
Thì ra mẫu thân và tiểu di kết thù từ đây, hẳn là tiểu di mỗi ngày đều nói gì đó với hai tỷ đệ Đổng Diệp Đình a, cho nên bọn họ mắt mặt dày đòi đồ của mình.
Hạ Nghênh Lâm thấy Hạ Xương Huy nói đến Đổng gia, trong lòng liền trầm xuống, cố ý trêu ghẹo nói: “đó là dĩ nhiên rồi! khi mẫu thân ở cạnh phụ thân, mới thực sự là hạnh phúc a! bình thường thấy hai người ân ân ái ái, ta cùng các đệ đệ muội muội nhìn cũng thấy ê răng a!”
Hạ Xương Huy biết nữ nhi muốn mình thoải mái, bất đắc dĩ lắc đầu, “ngươi a…… kỳ thực ngươi và đệ đệ muội muội ngươi, đều là hạnh phúc lớn nhất của mẫu thân ngươi rồi.”
Hoa Miên Thần ở một bên trông coi hai người nữ nhi phụ thân tìm thâm, hâm mộ một hồi, sau đó khó chịu quay đầu đi chỗ khác. Mình ở thế giới này cũng không có chỗ nương tựa, thậm chí đến cả một vị bằng hữu cũng không có…..
“Tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa?”
Hạ Nghênh Lâm kêu nàng khiến Hoa Miên Thần tỉnh hồn.
Thấy Hoa Miên Thần ngẩng đầu nhìn mình, Hạ Nghênh Lâm cười nói tiếp: “tiểu gia hỏa a, vì cảm tạ ngươi giúp Hạ gia chúng ta đại ân này, đây, cái này tặng cho ngươi, ngươi có thể mang cho chủ nhân của mình ~” Hạ Nghênh Lâm vừa nói, vừa lấy từ trong áo ra một viên đá đỏ.
Đây là thứ gì? Hoa Miên Thần dùng tiểu chân ngắn khẩy viên đá trước mặt mình.
“Đây chính là ‘chìa khóa’ mà Đổng gia muốn.” Hạ Xương Huy ở một bên giải thích, ” chìa khóa mở bí cảnh kia.”
Bí cảnh? Hoa Miên Thần trợn to hai mắt, theo trí nhớ mơ hồ của mình, hình như trong tiểu thuyết có nói đến bí cảnh, hơn nữa nếu là bỉ cảnh thì nhất định có các loại kho báu! trong tiểu thuyết nha đầu Khanh Nguyệt vô tình đi vào một cái bí cảnh nhỏ, tìm được quả nung thể kỳ, cùng nhiều loại thảo dược chữa thương.
Chìa khóa bí cảnh quý giá dụ hoặc người như vậy, Hạ gia sao lại không giữ lại dùng? mà muốn tặng cho mình? Hoa Miên Thần khó hiểu ngẩng đầu nhỏ nhìn Hạ Xương Huy.
Hạ Xương Huy giơ tay lên, rồi lại hạ xuống. Hắn ho hai tiếng, nhìn ánh mắt Hoa Miên Thần tiếp tục giải thích: “chìa khóa bí cảnh này rất quý giá, dù sao ta cũng biết từ lâu rồi, chìa khía này đối với Hạ gia chúng ta là vô dụng, nhưng cũng là chía khía trân quý nhưng ta tùy tiện lại mang cho nữ nhi. Còn có…..” Hạ Xương Huy cầm bản đồ trên bàn nói tiếp, “bản đồ này khi ta còn nhỏ đã thấy qua một lần, sau đó không biết vì sao mất tích, thì ra là bị Đổng gia trộm đi. Ngươi xem trên bản đồ này đi, ở trên còn có hoang mạc sương mù nguy hiểm hơn cả rừng Ám Thương, Tuy có ghi rõ khu vực bí cảnh, nhưng cũng chỉ khái quát, bí cảnh thực sự ở đâu? thì phải tự đi tìm. Hơn nữa, cha ta nói cho ta biết, cho dù chúng ta biết được vị trí cụ thể của bí cảnh, thì cũng không còn mạng để vào bí cảnh. Trước không nói lối vào bí cảnh, thì đã có ma thú cao giai đếm không hết, chỉ với hoang mạc sương mù này, thì đã không biết có bao nhiêu tiểu đội ở đây bị mất phương hướng, chạy không thoát được.”
Cũng vì vậy, Hạ Xương Huy mới thản nhiên bỏ xuống bí cảnh này, không cho các thành viên khác trong gia tộc liều mạng đi thăm dò nó, điều này đáng để Hoa Miên Thần bội phục. Dù sao, bí cảnh cũng có mê hoặc rất lớn, ngươi xem đi a, Đổng gia còn mê đến nổi trộm bản đồ không muốn buông, giờ còn muốn có được chìa khóa bí cảnh.
“Kỳ thực, nếu không phải nữ nhi muốn đem chìa khóa tặng cho ngươi, ta cũng sẽ đem chìa khóa cho hai tỷ đệ này mang về Đổng gia, sau đó để từng đệ tử trong gia tộc bọn họ ngã xuống, mỗi lượt người đến đều sẽ mất tích trong bí cảnh.” Hạ Xương Huy giễu cợt nhìn hai tỷ đệ bị đóng băng trên tường mê man, “thực lực không đủ mạnh, mà dám vào bí cảnh, Đổng Hãn Văn đúng la không muốn sống nữa rồi.”
“Phải, ta cũng nghĩ vậy, cho dù gia tộc đứng nhất Kim Hổ thành thì cũng không thể một mình đi vào bí cảnh này được. Trừ phi các gia tộc liên thủ, nhưng mà như vậy thì sẽ có nhiều người hơn hy sinh vì nó. Chúng ta không muốn vì bí cảnh này, lại khiến mọi người hy sinh nhiều hơn, dù sao cũng không thể biết được chính xác vị trí của bí cảnh này chỉ có thể chết vô nghĩa, không bằng đến biên cảnh phía nam giết ma thú. Cũng may sự tồn tại của bí cảnh chỉ có Hạ gia và Đổng gia chúng ta biết, ta thấy thảy vì cầm củ khoai nóng này, không bằng tặng cho tiểu gia hỏa ngươi, ta nghĩ, nếu chủ nhân ngươi có thể nuôi được tiểu ma thú mạnh mẽ như ngươi, thì với thực lực hai người tìm được bí cảnh kia chắc sẽ không khó a. Nhưng mà các ngươi phải chuẩn bị thật chú đáo cẩn thận rồi hãy đi a!”
Xuy, mấy năm sau tiểu nha đầu Khanh Nguyệt còn làm được, hiện tại a…. đương nhiên là một mình mình đi thám hiểm trước rồi a! Hoa Miên Thần không khách khí đem hòn đá kéo xuống bộ lông của mình, sau đó liền cất vào trong không gian của mình. Nàng không cự tuyệt quà của Hạ Nghênh Lâm, mà cũng không muốn cự tuyệt. Có thể, trong bí cảnh nàng tìm được cách tiến giai và hóa hình người cũng nên.
“…. chìa khóa đâu rồi?” Hạ Xương Huy mở to hai mắt, nửa ngày khó hiểu.
“Ha ha, phụ thân người đừng nhìn nữa, tiểu gia hỏa có túi thú nhỏ trên mình a ~”
“Hèn chi….” Hạ Xương Huy cầm bản đồ trên bàn cuộn lại, đưa cho Hoa Miên Thần, “bản đồ này có thể cất vào cái túi nhỏ của ngươi không?”
“…” cái này thu vào không gian nhất định sẽ tạo ra nghi ngờ a!! Hoa Miên Thần trừng mắt nhìn bản đồ, vẫn không nhúc nhích.
“Phụ thân! như vậy sao được? tiểu gia hảo vẫn còn nhỏ, cái túi của nó bao lớn a? chút nữa ta cho vào cái túi lớn giúp tiểu gia hỏa, đem nó cột lên cổ cho tiểu gia hỏa…. ah, cái cổ tiểu gia hỏa đâu a?!”
Ngươi nói cái gì a? thật vô lễ mà! lão nương đương nhiên là có cổ rồi! Hoa Miên Thần cố gắng rướn đầu nhỏ lên, để Hạ Nghênh Lâm nhìn cái cổ hòa cùng thân thể làm một của mình.
“…” Hạ Nghênh Lâm nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần hồi lâu, không tìm được cái cổ, liền nghiêng đầu, nói sang chuyện khác. “phụ thân, hai tỷ đệ này xử lý thế nào?”
“Hừ, phái người mang bọn họ về Đổng gia đi. Bọn họ hãm hại chúng ta như vậy, chúng ta còn phải chứa họ nữa sao? à, phái y sư đến xem bọn họ sao rồi?”
“Dạ vâng.”