Chương 79
Hoa Miên Thần mỹ tư tư ăn hết mấy khối thịt nướng cùng mấy dĩa cơm, sau đó quay đầu nhìn cái đường hầm nhỏ tự mình đào đi vào. Hiện tại ngay lối vào đã không nghe thấy âm thanh đào vách đá, nhưng Hoa Miên Thần cũng không muốn quay lại đó nữa. Nói giỡn thôi, lỡ như sơ ý gặp phải ma thú mười giai, có trời mới biết nàng còn mạng để bỏ chạy hay không?
So với nguy hiểm đã biết, Hoa Miên Thần hiện tại muốn thăm dò chỗ chưa biết này hơn. Cho dù phía sau vách đá này có ma thú, thì có thể cũng không đáng sợ bằng ma thú mười giai ở ngoài. Huống hồ, trong cái khe nhỏ này, sao có ma thú cao giai sống được a?
Vì lý do an toàn, Hoa Miên Thần dùng vuốt lại dùng sức đâm một cái lỗ nhỏ trên vách đá, lỗ nhỏ vừa đâm xong thì có tia sáng xuyên vào. Xuyên qua cái lỗ nhỏ, Hoa Miên Thần thấy được phía sau vách đá, là một cái động rộng rãi. Vì quanh động có vật chất làm động phát sáng, cho nên bên trong có thể nói là đủ sáng để nhìn. Ở giữa động có một cái hồ nước lớn đang bốc hơi.
Là ôn tuyền! hai mắt Hoa Miên Thần liền sáng lên, hiện tại toàn thân mình bẩn thỉu, bộ lông dính bết, lông trên mặt thì dính mỡ thịt nướng, lúc này nếu được ngâm suối nước nóng một chút, thì đúng là quá mỹ hảo rồi a!
Nhưng mà, cho dù ôn tuyền có mê hoặc hơn nữa, Hoa Miên Thần cũng không thể vội vàng tông đổ vách đá nhảy vào ôn tuyền được. Nàng cẩn thận nhìn quanh động một cái, ngoại trừ ôn tuyền, bên góc động còn có một ít hoa cỏ không biết tên, vài khối đá rải rác, nhìn thế nào cũng không giống nơi có thể giấu một con ma thú lớn.
Vì vậy, Hoa Miên Thần cũng hoàn toàn yên tâm, cố gắng đào vách đá. Nếu không phải chỗ Hoa Miên Thần chật hẹp thì nàng sẽ phóng vài cái băng trùy phá vách đá. Cứ vậy ra sức đào chừng 10 phút, Hoa Miên Thần đào được một cái lỗ nhỏ đủ cho chính mình chui qua, còn có cả vật nhỏ trốn trong bụi cỏ đều theo. Đáng tiếc Hoa Miên Thần tốc độ quá nhanh không để ý đến. Hoa Miên Thần không đánh nát vách đá là vì muốn chừa lại đường lui cho mình, lỡ như trong động này có ma thú cao giai thực sự, thì mình có thể chạy qua khe hẹp trốn.
Chui qua lỗ nhỏ, Hoa Miên Thần cẩn thận đi dọc theo vách động một vòng, không phát hiện bất thường.
Ah, nếu vậy thì còn chờ gì? tắm ôn tuyền thôi a ~ Hoa Miên Thần vui vẻ bước tiểu chân ngắn chạy đến ôn tuyền. Bất quá, khi gần vọt vào ôn tuyền, Hoa Miên Thần đột nhiên dừng lại. Cả động không có nguy hiểm, nhưng trong ôn tuyền thì sao? đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình buồn cười, Hoa Miên Thần lắc đầu, vươn tiểu trảo ngắn ngủn vào ôn tuyền khuấy một cái, thử độ ấm của nước. Ân, nhiệt độ ấm vừa đủ….
“Grừ –”
Gợn sóng trên mặt nước không ngừng tỏa ra, đang lúc Hoa Miên Thần muốn nhảy vào ôn tuyền, đột nhiên có tiếng gầm từ dưới ôn tuyền truyền ra, sau đó liền có một con ma thú khổng lồ phóng ra.
Đệch con mợ nó! trong ôn tuyền đúng là con mợ nó có ma thú a! Hoa Miên Thần sợ đến lăn về sau vài vòng, thoát được phạm vi công kích của ma thú. Căn cứ vào uy áp của ma thú, đây là một con ma thú mười giai! bất quá cũng may mắn, ma thú này chỉ có thể sống trong ôn tuyền, không thể lên bờ được.
Ma thú trong ôn tuyền nhảy lên rớt xuống hồi lâu, thấy Hoa Miên Thần trốn xa hơn, liền tức giận phun về chỗ nàng vài tia nước. Hoa Miên Thần linh hoạt tránh được công kích, ma thú rơi vào ôn tuyền biến mất. Mặt nước lại phẳng lặng, tựa như chưa hề có ma thú chui ra.
Bây giờ làm gì đây?
Hoa Miên Thần nghiêng đầu nhìn chằm chằm ôn tuyền một hồi lâu, nếu mình muốn tắm ôn tuyền, thì phải giết ma thú trong ôn tuyền, nhưng ma thú không thể lên bờ, mà mình cũng không thể vào ôn tuyền chịu chết được, vậy làm sao lừa ma thú dưới nước bò lên đây? ân…. hay là dùng mỹ thực dụ thử xem? mặc kệ có được hay không, thử trước cái đã!
“Xoạt xoạt –”
Ma thú dưới ôn tuyền lần nữa vọt lên, chỉ lộ ra nửa cái đầu có hai mắt lồi nhìn chằm chằm dĩa thức ăn.
Không được sao? lợi hại a!
Hoa Miên Thần nhìn ma thú, liền ăn đồ ăn của mình. Ma thú này không dễ dụ, xem ra mình phải nấu thịt để dụ lần nữa a. Dùng mỹ thực đầu bếp nấu quá lãng phí! ma thú nhìn Hoa Miên Thần kéo dĩa thức ăn lại ăn sạch sẽ, sau đó lại chui xuống nước.
Hoa Miên Thần thấy ma thú lại chui xuống ôn tuyền, đột nhiên nhớ đến khối thịt bẩn kia của mình. Nàng lấy khăn tay của Khanh Nguyệt lau miệng của mình, lấy khối thịt bẩn trong không gian ra. Thịt nướng tuy bẩn nhưng cũng không ảnh hưởng đến mỹ vị của nó. Ma thú trong ôn tuyền ngửi được mùi thơm lại chui đầu lên lần nữa, Hoa Miên Thần nhìn chằm chằm ma thú, cẩn thận mang thịt nướng đến gần ôn tuyền một đoạn từ trên cao. Kết quả, ma thú không nổi lên trên, chỉ duỗi mình đớp khối thịt kia, nháy mắt chui xuống ôn tuyền.
Con cá ma thú này đúng là con mợ nó láu cá! đúng là cá thành tinh a!!
Hết cách, Hoa Miên Thần đành phải đem một khối thịt hầm làm mồi. Nàng lấy trong không gian ra một cái nồi nấu nước sôi, các loại gia vị, sau đó thuần thục thả băng trùy vào nồi, nhóm lửa, cuối cùng ném vào một khối thịt ma thú trung giai, chờ thịt chín, Hoa Miên Thần bắt đầu nêm gia vị.
Thật thơm a! Hoa Miên Thần híp mắt hít sâu một hơi, khóe mắt nàng để ý phát hiện ma thú lại thò đầu lên.
Đệch, muốn xin ăn đây mà! đũy cá chết tiệt!
Âm thầm liếc mắt, Hoa Miên Thần ngửi mùi thịt, đột nhiên tiếc nuối không muốn mang thịt này làm mồi dụ. Hay là, tìm mấy thứ khác? đang định moi không gian xem, hai tai của Hoa Miên Thần liền giật giật. Không phải ảo giác, dường như nàng nghe thấy có âm thanh rất nhỏ. Ma thú cao giai vẫn còn ở trong ôn tuyền, trong động này có ma thú khác sao?
Hoa Miên Thần cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, thì thấy cách mình một đoạn, có một cái cầu thịt hồng hồng nhỏ nhỏ đang cố gắng bò đến chỗ mình.
Ha ha… quả nhiên là có ma thú khác, nhưng mà hơi nhỏ một chút, so với mình còn nhỏ hơn!
Hoa Miên Thần chậm rãi đến gần cầu thịt, nhìn nó chậm rãi bò đến nồi thịt hầm. Hoa Miên Thần men theo dấu lết trên đất nhìn thấy có bụi cỏ gần đó. Trong bụi cỏ có vài cọng bị gặm nát bên trong, ở cạnh đó cũng có một bụi y chang.
Vật nhỏ trốn ở trong chỗ này, lúc đầu mình cũng không phát hiện ra? ánh mắt Hoa Miên Thần phức tạp nhìn cầu thịt từng chút bò đến nồi thịt hầm đang sôi, không khỏi cảm thán, sinh mạng thật ngoan cường. Vật nhỏ này ở trong sơn động, đã bao lâu rồi? chỉ dựa vào cỏ dại mà có thể kéo dài được sinh mệnh như vậy sao?
Bất quá, nhưng mà….
Hoa Miên Thần vọt đến trước mặt cầu thịt, giơ tiểu chân ngắn khiều nó một cái, cản đường nó tiếp tục đi đến. Đệch, vật nhỏ này thực sự quá nhỏ, chỉ lớn bằng bốn cái móng nhỏ của mình a! Hoa Miên Thần còn cố ý giơ bốn ngón thịt trảo giơ lên trước người cầu thịt so sánh. Nhưng cảm nhận được nhiệt độ thịt trảo truyền đến, tiểu cầu thịt ngừng đi đến, ngược lại hướng vào lòng tiểu trảo ngắn của Hoa Miên Thần cọ cọ.
Đệch! thật ghê quá! giống y như chuột cống! Hoa Miên Thần ghét bỏ ném tiểu thịt cầu đi.
Đúng lúc, không phải mình đang tiếc không muốn đem nồi thịt hầm đi làm mồi đó sao? hay dùng tiểu ma thú giống chuột này làm mồi a!
Kẹp lấy đuôi của tiểu thịt cầu giữa khe đệm thịt, Hoa Miên Thần xách tiểu thịt cầu lên lắc lư, vật nhỏ liền hoảng loạn tứ chi vẫy vẫy. Hoa Miên Thần đánh giá tiểu thịt cầu hồng hồng, phát hiện toàn thân nó cũng không phải hồng hoàn toàn, có nhiều chỗ có màu thâm tím, giống như bị nhiễm lạnh. Cái bụng tiểu thịt cầu chà đến đỏ bừng, da bong như cái kén. Xem ra bình thường hay dùng cái bụng này bò khắp nơi a? nhìn thân thể nhỏ xíu, đến cả xương sườn cũng thấy rõ ràng, đột nhiên Hoa Miên Thần không muốn dùng nó làm mồi nữa.
Kệ đi, gầy như vậy, cho ma thú mười giai cũng không đủ nhét kẽ răng, chắc chắn là không dụ được. Tốt nhất để nuôi cái đã, chờ nuôi mập lên rồi thì lấy làm mồi a! cho dù không làm mồi được, thì cũng có thể làm đồ ăn dự trữ cho mình a ~
Nghĩ vậy, Hoa Miên Thần để tiểu thịt cầu xuống. Tiểu thịt cầu vừa hạ đất, ngoài dự liệu của Hoa Miên Thần, nó không vội vã đi trốn, ngược lại chủ động đến gần mình, dựa vào cái đuôi lông dính bụi của mình cọ cọ, sau đó lăn một vòng, nằm lên cái đuôi của mình.
“….” hay là mang nó vào ôn tuyền cho ma thú ăn đi a!!
Hoa Miên Thần dứt khoát vung đuôi, tiểu thịt cầu lăn qua một bên, sau đó lại kiên nhẫn bò tới chỗ Hoa Miên Thần. Hoa Miên Thần cũng không thèm quan tâm đến tiểu thịt cầu nữa, nàng đến cạnh nồi nước hầm, dùng muỗng gổ khuấy đều trong nồi, lấy một cái chén trong không gian ra. Chén dĩa trong không gian của mình cũng còn nhiều, đều là lấy từ Đổng gia đến, chia cho con chuột nhỏ này một cái cũng không sao/
Múc một chén canh thịt, khi tiểu thịt cầu bò tới, chén canh thịt cũng không còn nóng nữa. Hai tiểu trảo vịn lấy mép chén, tiểu cầu thịt cào cào đưa hai chân nhỏ nhích lên, kết quả rơi luôn vào trong chén.
Bẩn quá a! Hoa Miên Thần càng ghét bỏ hơn.
Cũng may chén không sâu, tiểu cầu thịt đạp nước hai cái liền thò cái đầu nhỏ trong chén canh thịt ra ngoài, sau đó “sụt sụt sụt sụt” hút canh thịt trong chén. Với mắt thường cũng có thể thấy được canh trong chén đang cạn dần, sau đó thì một giọt cũng không còn. Tiểu cầu thịt liếm sạch giọt canh thịt cuối cùng dưới đáy chén, cái bụng nhỏ phồng lên nhìn Hoa Miên Thần “ư ư” hai tiếng, nhìn ý nó… hình như là muốn ăn nữa?
Chỉ với một tiểu cầu thịt như ngươi, còn ăn được như vậy! hoàn cảnh cực khổ trước đó sao lại không khiến ngươi chết đói a?
Hoa Miên Thần liếc mắt, lại múc trong nồi ra một khối thịt lớn, để vào chén của mình, chờ thổi nguội, lại gọi tiểu cầu thịt trong chén đến. Ai nha! không biết con chuột nhỏ này được mấy tháng rồi, đang ăn cỏ chuyển qua ăn thịt không biết có bị đau bụng không a?
Tiểu cầu thịt ở trong chén vừa nhìn thấy thịt, liền vui vẻ kêu “ư ư” hai tiếng, liền ôm thịt gặm. Hoa Miên Thần không thấy được răng của tiểu cầu thịt, nhưng mà nhìn nó gặm vui vẻ như vậy, chắc là không sao, quay đầu lần nữa múc thêm khối thịt khác.
Chờ tiểu cầu thịt ăn no nê, lại từ trong chén bò ra, muốn tới cạnh Hoa Miên Thần cọ cọ lông. Tiểu cầu thịt thân mình bóng mỡ còn dính cát, Hoa Miên Thần ghét bỏ liên tục đuổi nó, xoay người tránh tiểu cầu thịt, lần nữa lấy cái nồi lớn đun nước nóng. Hết cách rồi, ôn tuyền không thể ngâm nước được, mình phải tự nấu nước tắm thôi a!!
“Đừng đến gần ta! coi chừng chút nữa ta ném ngươi vào nồi nấu bây giờ!” Hoa Miên Thần cảnh cáo tiểu cầu thịt một câu, vội vàng thả băng trùy vào nồi, châm lửa dưới đáy nồi.
Tiểu cầu thịt mở to mắt nhìn Hoa Miên Thần một hồi, lần nữa a một cái rồi bò đến gần Hoa Miên Thần. Bất quá, khi nó bò đến cạnh lửa, có thể cảm giác được ấm áp, mà bò cũng đủ mệt, nên nằm xuống, híp đôi mắt nhỏ ngủ gật. Khi tiểu cầu thịt còn đang ngủ say, đột nhiên bị xách lên, ném vào trong nước ấm.
“Ư!”
Nó hoảng hốt đạp nước, phát hiện nước không quá nóng, liền yên tĩnh không giãy dụa, chuyển thành híp mắt thoải mái thả trôi trên mặt nước.
“Chậc, con chuột nhỏ này thật biết hưởng thụ!” Hoa Miên Thần ngâm mình ở một cái nồi khác lớn hơn, liếc nhìn tiểu cầu thịt trong chén, tiếp tục chà xát lông trên người mình.