Chương 83
“Khanh Nguyệt, ngươi thực sự đã quyết định rồi sao, muốn cùng chúng ta đến biên cương phía nam sao?”
Ba người Bích Vũ An đứng trước cửa phòng ngủ của Khanh Nguyệt, nhìn Khanh Nguyệt thu dọn hành lý của mình.
“Ân, ta thực sự lo lắng cho các ngươi, các ngươi là học viên ta vất vả bồi dưỡng, cũng là bằng hữu quan trọng của ta. Nói lời khó nghe thì ta không muốn vì lúc này xa các ngươi, sau này vĩnh viễn không gặp lại được.” Khanh Nguyệt không ngẩng đầu sắp xếp đồ đạc. Kỳ thực còn rất nhiều thứ, nàng đã cất vào không gian của mình rồi, cho nên thu dọn bên ngoài cũng không có nhiều.
“… tiểu Miên Miên thì sao? đã hơn một năm rồi, ngươi vẫn chưa tìm được tiểu Miên Miên, sao không ở lại tiếp tục tìm kiếm? Khanh Nguyệt a, mục đích khi đó ngươi muốn làm giáo quan chính là muốn ở lại trại huấn luyện này tìm tiểu Miên Miên mà?”
Nhắc đến tiểu Miên Miên, Khanh Nguyệt đang dọn đồ hơi ngừng một chút, sau đó lại cẩn thận gói đồ lại.
“Tiểu Miên Miên….. ta có thể khẳng định, nó không ở trong rừng Thanh Nam và rừng Vô Quy….”
Hơn một năm qua, Khanh Nguyệt không ngừng rèn luyện. Tiểu lâu kim sắc trong không gian ba tầng đã mở hết cho nàng. Đây cũng là sự chứng minh thực lực của Khanh Nguyệt đã tăng lên.
Khi Khanh Nguyệt từ cấp tướng chiến sĩ vượt lên cấp vương chiến sĩ thì tầng thứ hai của tiểu lâu kim sắc đã mở cho nàng, những cuốn sách màu lam ghi đủ kỹ năng chiến đấu cùng kỷ xảo mặc nàng xem. Đến khi Khanh Nguyệt trở thành cấp hoàng chiến sĩ thì tầng thứ ba của tiểu lâu kim sắc cũng mở ra, bên trên là những cuốn sách màu tím ghi lại những kỹ năng quý giá tùy ý cho Khanh Nguyệt học hỏi. So với Khanh Nguyệt thì những giáo quan trong trại huấn luyện không có ai thăng cấp nhanh như nàng! bất quá, ngay chính giữa tầng lâu thứ ba trong tiểu lâu kim sắc, có một bục đá cao, bên trên để một cái hộp vàng óng. Cái hộp này Khanh Nguyệt dùng mọi cách cũng không thể mở nó ra được.
Cuối cùng, Khanh Nguyệt không mở hộp nữa, nàng hiểu được, muốn mở được cái hộp này thì thực lực của mình phải tăng lên nữa.
Tăng lên nữa chính là cấp thần chiến sĩ, người thường gọi là chiến thần!
Chiến thần, các chiến sĩ ở đại lục này luôn bị chèn ép nghiêm trọng, rất khó có chiến sĩ có thể trở thành chiến thần. Ở đại lục này, trăm năm trước bọn họ cũng từng nghe có chiến thần xuất hiện, nhưng sau đó lại hy sinh vì thú triều. Trăm năm sau, cũng không có chiến thần nào được sinh ra.
Khanh Nguyệt trở thành cấp hoàng chiến sĩ, thì chăm chỉ tìm trong rừng Thanh Nam và rừng Vô Quy, dùng khế ước linh hồn cũng không thấy phản ứng gì. Không sai, kể cả rừng Vô Quy có ma thú chín giai, Khanh Nguyệt cũng đã đi hết. Khanh Nguyệt luyện Vô Ảnh Bộ đến cực hạn, an toàn ra vào rừng Vô Quy nhiều lần. Nàng thực sự đã thấy ma thú chín giai và ma thú mười giai ở trong rừng Vô Quy!
Vô Ảnh Bộ, là kỹ năng Khanh Nguyệt học được ở trong sắc màu tím trên tầng thứ ba tiểu lâu kim sắc. Để học được Vô Ảnh Bộ thì phải học Mê Ảnh Bộ ở tầng thứ hai trước. Nhưng muốn học được Mê Ảnh Bộ ở tầng thứ hai thì phải học được Qủy Ảnh Bộ ở tầng thứ nhất.
Nhìn quá trình học hà khắc này thì cũng biết, Khanh Nguyệt nắm giữ Vô Ảnh Bộ này mạnh đến cỡ nào, khi phát động nó tốc thuấn di gấp nhiều lần Qủy Ảnh Bộ. Đáng tiếc là, Qủy Ảnh Bộ của Khanh Nguyệt, đám người Tạ Định Nam học thế nào cũng không được, không đúng, đến cả Mê Ảnh Bộ cũng không thể học được!
Có Vô Ảnh Bộ mạnh mẽ như vậy, Khanh Nguyệt chẳng những thuận lợi ra vào rừng Vô Quy nhiều lần, thậm chí trong không gian của nàng còn có 6 viên ma hạch cửu giai và 1 viên ma hạch thập giai nữa.
Nghĩ đến ma hạch trong không gian, Khanh Nguyệt buồn cười lắc đầu, chắc là ma thú chín giai và mười giai truyền thuyết trong rừng Vô Quy bị mình giết hết rồi a. Vì sau đó Khanh Nguyệt vào rừng Vô Quy nhiều lần, nhưng cũng không thấy bóng dáng ma thú chín giai hay mười giai nữa.
“Trời…. Khanh Nguyệt ngươi….. vào rừng Vô Quy rồi?”
Hiện tại Bích Vũ An đã không thể đoán được thực lực thật sự của Khanh Nguyệt nữa. Cũng phải, từ lúc Khanh Nguyệt thăng cấp thành cấp hoàng chiến sĩ, thì cũng đã học xong cách giấu hơi thở của mình, người có thực lực yếu hơn Khanh Nguyệt, thì không thể nào thấy được.
“Ân, đi rồi.”
Đơn giản trả lời 3 chữ, khiến ba người Bích Vũ An không biết nên an ủi Khanh Nguyệt thế nào. Trong 1 năm qua, các nàng cứ nghĩ Khanh Nguyệt chỉ ra vào rừng Thanh Nam thôi, không ngờ….. nhưng mà nếu tiểu Miên Miên không ở rừng Thanh Nam và rừng Vô Quy thì nó sẽ đi đâu a? đại lục này lớn như vậy, Khanh Nguyệt sẽ không tuyệt vọng đó chứ? cho nên mới nguyện ý theo các nàng đến bên cảnh phía nam?
Dường như thấy được suy nghĩ của Bích Vũ An, Khanh Nguyệt nói thêm một câu: “ta vĩnh viễn sẽ không bỏ xuống việc tìm tiểu Miên Miên. Lần này theo các ngươi đến biên giới phía nam, ta sẽ tiếp tục tìm tiểu Miên Miên. Nếu không có tung tích tiểu Miên Miên, lần này chống lại thú triều thành công, ta sẽ đến nơi khác trên lục địa tìm.”
Qủa nhiên, như vậy mới là Khanh Nguyệt các nàng biết a! Ba người Bích Vũ An đứng đối diện cười nhẹ nhõm. Các nàng nói với Khanh Nguyệt: “Nếu vậy, Khanh giáo quan a, sau này cần nhờ ngươi chỉ giáo nhiều hơn rồi ~”
——————————————
“Hộc…. hộc…. không được, ta thực sự chạy hết nổi rồi.”
“Không được a! hộc…. hai con ma thú bảy giai còn đuổi theo chưa bỏ, Đồng Thư, các ngươi đừng dừng lại!”
“Nghênh Lâm, Đổng Thư! các ngươi nhanh lên một chút, ma thú sắp đuổi đến rồi!”
Trong mảnh rừng rậm đại thụ che đầy trời, có một tiểu đội đang bị hai con ma thú bảy giai đuổi theo, cái tiểu đội xui xẻo này từng vào rừng Ám Thương gặp được Hoa Miên Thần hợp thành tiểu đội vi diệu a.
Cánh rừng hoang phiến huyết này là con đường bọn họ phải đi qua để đến biên cảnh. Vốn tưởng rằng qua một năm huấn luyện, thực lực bọn họ cũng tăng lên. Nhưng bọn họ không ngờ đến, lần thứ hai đi mạo hiểm, vẫn như cũ không tốt chút nào. Ma thú bảy giai! còn đến hai con! không biết bọn họ gặp vận gì rồi a?
“Ah –”
Đồng Thư chạy trốn đột nhiên vấp cành khô, ngã xuống đất.
“Đồng Thư!”
“Đồng Thư!”
Các đồng đội đang trốn liền dừng lại, xoay người chạy lại chỗ Đồng Thư.
Đồng Thư cảm nhận rõ ràng mặt đất đang rung động mạnh hơn, hai ma thú bảy giai đang đến gần, vội vàng hét lớn: “các ngươi đi mau đi, đừng đến gần ta! dể ta giữ hai con ma thú lại!” dứt lời, tại chỗ nàng nằm xuất hiện ma pháp trận.
Đồng Thư biết, một khi ngã thì không thể thoát được ma thú bảy giai này, so với chờ chết không bằng kéo dài thời gian giúp đồng đội trốn thoát.
Con nai ba đuôi màu nâu nhạt vừa xuất hiện trước mặt Đồng Thư, đã bị uy áp mạnh mẽ khiến tứ chi khụy xuống đất. Đồng Thư và triệu hoán thú của mình không ngừng run rẩy, khi thấy hai con ma thú cách mình còn vài bước, liền tuyệt vọng nhắm hai mắt lại…..
“Grừ –”
“Grừ –”
Hai tiếng kêu thể thảm vang lên, vật nặng liền ngã xuống đất cái rầm.
“Đồng Thư!”
“Đồng Thư, ngươi không sao chứ?”
Hạ Nghênh Lâm vọt nhanh đến bên cạnh Đồng Thư, cẩn thận đỡ nàng dậy.
“Nghênh Lâm…. không phải nói các ngươi chạy trước sao?”
“Chạy cái gì? chúng ta sao có thể bỏ lại ngươi chạy trước được?” Phạm Dũng ở một bên tức giận nói, “hơn nữa bây giờ cũng không cần chạy, ngươi xem, hai con ma thú bảy giai đều chết hết rồi.”
Phải a! Đồng Thư lúc này mới chú ý đến, cách xa mình vài bước, hai con ma thú chỉ cần giơ vuốt là lấy được mạng mình, lại ngã xuống đất cùng lúc, hơn nữa nhìn bộ dạng nó hình như là chết rồi. Xảy ra chuyện gì a? mình và triệu hoán thú đều an toàn, ngược lại hai con ma thú bảy giai này mạnh hơn lại?
Đồng Thư nghi ngờ nhìn nai ba đuôi, thấy nó run rẩy không tiền đồ đứng dậy, sau đó! chậm rãi đến trước hai cái xác ma thú, đá hai cái cho hả giận. Trên đầu ma thú có cắm hai cái châm băng nhỏ.
“…”
Đúng a, nhìn tình hìn này thì nhất định không phải là triệu hoán thú ngố nhà mình đột nhiên phát uy giết ma thú rồi. Dù sao triệu hoán thú nhà mình cũng là phong hệ a!
“Xin hỏi, là vị tiền bối nào ra tay tương trợ?”
Bùi Chấn Sơn luôn yên tĩnh đột nhiên hô lớn tiếng.
Một hồi âm thanh xột xoạt truyền đến, bọn họ liền thấy hình ảnh cục bông tròn quen thuộc đang chậm rãi “lăn” đến gần bọn họ.
“Là đoàn từ đại gia a!” Pham Dũng cũng ngạc nhiên lên tiếng, “ta nói a! có thể nhanh chóng giải quyết ma thú bảy giai như vậy, khẳng định chỉ có đoàn tử đại gia uy vũ của chúng ta mới làm được thôi a ~ ”
Nhóm người Hạ Nghênh Lâm vừa gặp lại cục bông nhỏ, trong lòng vô cùng kích động, nhất là vào lúc nguy hiểm như vậy, tiểu gia hỏa lại thành thần cứu mạng của bọn họ. Nhưng mà……
Hơn một năm, tiểu gia hỏa trưởng thành, cũng thành hình bầu dục rồi a, còn…. biết hóa trang cho mình nữa a.
“Tiểu gia hỏa….. cái tấm vải xanh hoa hoa trên đội trên đầu ngươi…. thực sự, thực sự….” đẹp a. Hạ Nghênh Lâm thực sự không thể nói lời trái lương tâm được.
“Đúng là đẹp dữ dội a! đã hơn một năm không thấy, đoàn tử đại gia ngài thưởng thức ngày càng tốt hơn rồi a!”
“Phải a, phải a! cái khăn đội đầu như vậy chỉ có đoàn tử đại gia ngài mới đột đẹp được như vậy a!”
Đối với Phạm Dũng và Cảnh Phi hai người không cần mặt mũi, trong lòng bọn họ thần bảo vệ đoàn tử đại gia đáng được khen như vậy!
Cục bông nhỏ nghe hai người khen mình, cái đầu nhỏ giương lên, biểu tình vô cùng đắc ý, dường như nó cũng thấy cái khăn đội đầu của mình vô cũng mỹ lệ khả ái.
“Nó không phải tên là đoàn tử đại gia, cũng không phải là tiểu gia hỏa.” đột nhiên có một giọng nữ trong suốt sạch sẽ truyền đến, ngay sau đó một thiếu nữ xuất hiện dưới cái mũ áo choàng đen, “các ngươi gọi nó là bánh bao thịt thì được rồi.”
“…”
Cái tên cùng cách thưởng thức y phục đặc biệt giống nhau!
“Ngươi…. là tiểu gia hỏa, không đúng, là chủ nhân của tiểu bánh bao thịt sao?” Hạ Nghênh Lâm tò mò đánh giá thiếu nữ này, vì áo choàng che kín, Hạ Nghênh Lâm chỉ có thể thấy được cái cằm tinh xảo của nàng. Nói thật, hình tượng thiếu nữ, so với sự tưởng tượng về chủ nhân cục bông nhỏ của mình hoàn toàn khác biệt rất nhiều.
Trong tưởng tượng của Hạ Nghênh Lâm, chủ nhân của cục bông nhỏ là một chiến sĩ cường tráng, hoặc là một triệu hoán văn nhã nam tính, bọn họ có chung đặc thù chính là rất mạnh! chỉ có thể rất mạnh mới trở thành chủ nhân của “ma thú siêu cao giai”. Nhưng không ngờ đến, chủ nhân của cục bông nhỏ này lại là một thiếu nữ mảnh khảnh.
“Phải! ta là chủ nhân của bánh bao thịt, Hoa Miên Thần.”
Thiếu nữ hạ mũ áo choàng xuống, nhìn 5 người mỉm cười.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Mọi người kinh ngạc chưa? không ngờ chủ nhân cục bông nhỏ mập tròn như heo lại là nữ hài tinh tế (hoa rơi) a!!
Thế nào, tiểu Miên Miên của chúng ta biến hóa rồi a! ngày nào cũng nhắc tiểu Miên Miên hôm nay hóa hình rồi a, các đồng học có thỏa mãn chưa a! ~*////▽////*