Chương 84
“Đến đây, Hoa cô nương a, ngươi nếm thử khối thịt nướng này đi, trước kia bánh bao thịt thích ăn thịt nướng của đội chúng ta nhất đó a.”
“Đúng vậy, đúng vậy! còn uống một chén canh xương hầm lớn nữa a, Hoa cô nương, ngươi gầy như vậy nên bồi bổ thân thể a!”
Đối mặt với Hoa Miên Thần đột nhiên xuất hiện, Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư ban đầu còn có chút e ngại, chỉ dám đùa với bánh bao thịt, sau đó thỉnh thoảng lại trộm nhìn Hoa Miên Thần đang cười nhìn mình chơi với bánh bao thịt. Dù sao, cô nương xinh đẹp như trong tranh bước ra, thực sự khiến người ta có cảm giác xa cách a. Bất quá, đến giờ ăn tối, Hoa Miên Thần đến giúp xử lý ma thú, nhìn Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư cười nói vui vẻ, liền kéo lại khoảng cách giữa các nàng.
Mỹ nhân xinh đẹp tính cách lại đáng yêu như vậy, cũng khiến cho Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư là nữ cũng phải tranh nhau phục vụ cho nàng.
“… gọi Miên Thần là được rồi.” Hoa Miên Thần có chút ngại nhích người hơi xa một chút, “cảm tạ, ta tự làm được.” Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư đối với bánh bao thịt nhiệt tình nàng còn hiểu được, nhưng đối với mình đã biến hình người còn nhiệt tình như vậy…. không lẽ hai em gái này là cáo già?
Ba cái nam nhân của tiểu đội bị đuổi qua một bên, vẻ mặt ai oán. Đáng ghét, làm thiếu nữ thật tốt, dính dính nhau cũng không cần lo lắng, ba người lão đại bọn họ đến cả một cái nữ nhân cũng không ai ngồi cạnh, đến cả cơ hội nói chuyện với thiếu nữ người ta cũng không có!
Nhưng mà, chủ nhân tiểu bánh bao thịt thật đẹp a! nhìn ánh lửa ấm áp vây quanh gò má tinh xảo của Hoa Miên Thần, ba vị hán tử lần nữa đỏ mặt. Bất quá, bọn họ vừa thưởng thức vẻ đẹp của Hoa Miên Thần vừa suy nghĩ trong lòng, vì sao chủ nhân của bánh bao thịt thực lực cường đại như vậy lại là một tiểu mỹ nhân mảnh khảnh a?
Tựa như nghe được câu hỏi trong lòng ba vị hán tử, Đồng Thư trực tiếp hỏi thay bọn họ.
“Miên Thần, ngươi là triệu hoán sư giống chúng ta sao? có thể trở thành chủ nhân tiểu bánh bao thịt, chắc ngươi mạnh lắm a? còn có triệu hoán thú của ngươi, có thể hỏi thăm là mấy cấp rồi không?”
Ta nói ta là một con triệu hoán thú, ngươi tin không? Hoa Miên Thần im lặng nhếch mép một cái, không cam lòng nói: “không phải, ta không phải là triệu hoán sư. Ta nghĩ, ta được tính là một chiến sĩ a!” hết cách rồi, ở thế giới này không có nghề pháp sư, nói triệu hoán sư thì mình lại có mỗi ma thú bánh bao thịt, muốn nó giả làm triệu hoán thú thì không được, khác triệu hoán thú rất rõ ràng, bánh bao thịt biết hấp thụ ma hạch, nhưng cũng biết ăn thịt, quan trọng là nó không thể bị mình thu vào không gian triệu hoán thú được. Cho nên, cứ miễn cưỡng gọi là chiến dĩ ứng phó thôi a! ngược lại mình cũng từng làm lính rồi a.
Chiến sĩ? Bùi Chấn Sơn và Phạm Dũng hoài nghi nhìn Hoa Miên Thần từ trên xuống một lần, tay chân mềm mại, hoàn toàn không có cảm giác khí tức của chiến sĩ, quan trọng là không có kiếm hoặc vũ khí nào khác! một cô nương xinh đẹp như vậy là chiến sĩ giống bọn họ được sao?
“Là chiến sĩ!”
Hoa Miên Thần khẳng định gật đầu với mọi người, sau đó lấy ra hai cái chủy thủ cất dưới hai chân của mình, nháy mắt liền xông ra ngoài.
Ngay sau đó, có tiếng ma thú kêu lên. Khi mọi người vừa phản ứng lại, Hoa Miên Thần đang lau máu trên chủy thủ quay về. Con ma thú sáu gia định đánh lén bọn họ nằm dưới đất, chỉ vài cái đã không còn khí tức.
Thật là lợi hại! tiếng vỗ tay bộp bộp đồng loạt vang lên, Phạm Dũng mắt lóe lên nhìn Hoa Miên Thần, trong mắt đầy sùng bái: “chiến sĩ dùng chủy thủ, đây là lần đầu ta nhìn thấy, bất quá thực lực của Hoa Miên Thần ngươi rất mạnh a! ma thú sáu giai, chỉ hai cái chủy thủ đã có thể giải quyết xong.”
Hoa Miên Thần đem chủy thủ đã lau sạch cất dưới bắp chân, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí với mọi người. Chỉ có Hoa Miên Thần mới biết, nụ cười này có bao nhiêu xấu hổ. Thật ra, chỉ dựa vào hai cái chủy thủ, nàng thực sự không thể một chiêu giết được ma thú sáu giai này. Hết cách, nàng đành dùng chủy thủ cắt đứt yết hầu của ma thú, sau đó vòng ra sau ma thú thêm một cái băng châm nhỏ, vì không muốn để lại vết thương khác trên xác ma thú, nàng khống chế băng châm dài này, cho nó vào cúc hoa của ma thú…..
“Vậy thì được rồi a, bữa tối của chúng ta lại có thêm đồ ăn rồi ~ ”
Phạm Dũng và Bùi Chấn Sơn mang xác ma thú bị bạo cúc đến, Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư cũng xử lý.
“Ah?” Đồng Thư đang lột da ma thú đột nhiên kêu lên.
“Sao vậy?”
“Dưới mông con ma thú này đột nhiên bị chảy máu a!”
“Ý…. ghê quá a! chắc nó bị táo bón a?!”
“Chắc là con ma thú này chưa từng ăn chay bao giờ! thấy chưa, chiến sĩ các ngươi sau này cũng không nên ăn mỗi thịt thôi a, phải ăn thêm chút rau dại và trái cây rừng nữa a.”
Hoa Miên Thần nghiêm mặt nghe bọn họ bàn luận vấn đề táo bón và đi ị ra máu hồi lâu.
Đến khi bọn hạ lột da phân khúc ma thú ra, đem thịt cho vào nồi rau trộn, Hoa Miên Thần liền hỗ trợ dời đi trọng tâm câu chuyện.
“Phải rồi, sao các ngươi lại ở trong rừng này?” cái tiểu đội này thật không yên phận a, lần trước không biết trời cao đất dày xông vào rừng Ám Thương, cũng may mình xuất hiện đúng lúc, nếu không thì hậu quả khó lường a!
“Vì chúng ta muốn đến biên cảnh phía nam a! Miên Thần ngươi không biết a? rừng Huyết Hoang này là con đường phải đi thông qua để đến biên giới phía nam a! cho dù là Kim Hổ thành chúng ta hay là Long Châu thành bên kia, đều phải phải qua cánh rừng này thì mới đến được biên giới phía nam.”
Thì ra chỗ này đi thông đến biên giới phía nam a? thì ra mình bị truyền đến nơi này, đúng là…. hơn một năm rồi, cũng không biết xú nha đầu Khanh Nguyệt có giống như trong văn, đến biên giới phía nam cùng chống thú triều. Phi phi phi, nàng đi hay không thì liên quan gì đến ta?
Hoa Miên Thần lắc đầu, tiếp tục hỏi nhóm người Hạ Nghênh Lâm: “thú triều sắp đến rồi, bất quá Kim Hổ thành cách biên cảnh phía nam một cái Long Châu thành nữa, không phải Long Châu thành đã phái triệu hoán sư và chiến sĩ đến biên giới phía nam trợ giúp rồi sap? các ngươi định đến xem náo nhiệt cái gì?”
“Thú triều sao không liên quan đến Kim Hổ thành chúng ta được? mỗi lần thú triều Kim Hổ thành chúng ta đều phái rất nhiều triệu hoán sư và chiến sĩ đến giúp đỡ a!” Phạm Dũng nghe Hoa Miên Thần hỏi có chút không vui: “mỗi năm thú triều một lần, đối với Long Châu thành không ngừng, đối với Kim Hổ thành chúng ta cũng thực sự quan trọng! nếu Long Châu thành bị thú triều công hãm thì Kim Hổ thành chúng ta cũng phải chịu nạn chung. Huống hồ, Long Châu thành cũng là thành thân cận với thành chúng ta, chúng ta cũng không thể mở mắt nhìn bọn họ chịu thiệt hại được.”
“Xin lỗi…..” Hoa Miên Thần cũng ý thức được lời nói của mình không đúng, liền chân thành nói xin lỗi với Phạm Dũng, “ta không nên nói Kim Hổ thành các ngươi như vậy…..”
“Không sao, không sao, không sao, không sao đâu, ngươi không biết hỏi vậy cũng là bình thường.” Phạm Dũng nhìn mắt Hoa Miên Thần liền đỏ mặt gãi đầu.
“… chỉ có 5 người các ngươi đến trợ giúp biên cảnh phía nam thôi sao?” Hoa Miên Thần vẫn cảm thấy mấy người này có chút nông nổi. Cánh rừng này, số lượng ma thú cao giai so với rừng Ám Thương còn nhiều hơn, với thực lực của 5 người chỉ có thể làm đồ ăn dâng tận miệng cho ma thú a.
“Không có…. không có! 5 người chúng ta cũng không đủ gan đi trợ giúp biên giới phía nam a!” Hạ Nghênh Lâm đỏ mặt vội vàng giải thích, “chúng ta theo một tiểu đội khác từ Kim Hổ thành đến biên giới phía nam.”
“Đúng vậy! lần trước chúng ta từ rừng Ám Thương về cũng bị giáo huấn rồi, nào dám làm bậy đâu? chi viên cho biên giới phía nam chưa đến lượt tiểu đội chúng ta a, nhưng mà ca ca Phạm Dũng ở biên giới phía nam cũng hơn nửa năm rồi không viết thư gửi về nhà, Phạm Dũng lo lắng, liền đi theo nhóm hỗ trợ tự phát trong thành đến biên giới phía nam, muốn đến xem kết quả thế nào?”
“Phải, là ta thực sự không yên lòng đại ca ta, mẫu thân ta ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại, ta mới tùy hứng tìm các bằng hữu, kết quả mọi người không chút do dự cùng theo ta…..” Phạm Dũng nói, viền mắt không tự chủ đỏ lên, không biết là vì lo lắng cho ca ca của mình, hay là vì tình bằng hữu mà cảm động.
“Phạm Dũng, ngươi cũng đừng trương mặt quá như vậy! chúng ta cũng không phải vì người mà đến biên giới phía nam a!” thấy khóe mắt Phạm Dùng hồng hồng, Đồng Thư chọc ghẹo nói: “đúng lúc chúng ta cũng muốn giúp sức cho lần thú triều này, còn về phương diện khác, chúng ta cũng đã khổ luyện lâu như vậy rồi, nên kiểm tra xem thực lực của bản thân hiện tại a ~ ”
“Phải đó, phải đó!” Hạ Nghênh Lâm tiếp lời Đồng Thư: “đáng tiếc, nỗ lực lâu như vậy rồi, thực lực cũng không tiến bộ thêm…. chúng ta vốn theo đội ngũ, dọc đường cũng không có nguy hiểm nhiều, nhưng ngày thứ hai chúng ta vừa vào rừng Huyết Hoang này thì bị một đám ma thú sáu giai đột kích. 5 người chúng ta theo thường lệ chạy chung với nhau, không ngờ lại lạc mất đội ngũ….”
“….” mấy đứa nhỏ xui xẻo này, gặp chuyện là khiến bọn họ bị tách ra a! Hoa Miên Thần trong lòng thở dài một hơi, trong lòng cũng đã quyết hộ tống bọn họ ra khỏi rừng Huyết Hoang này.
“Phải rồi, nếu Miên Thần ngươi không biết đường qua rừng Huyết Hoang thông đến biên giới phía nam, vậy sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?”
Nhóm Hạ Nghênh Lâm vừa kể chuyện của bọn họ xong thì đột nhiên quay qua hỏi Hoa Miên Thần.
“…” lão nương ta cũng không có muốn xuất hiện trong cái rừng nát này a! Hoa Miên Thần ôm lấy tiểu bánh bao thịt ngồi bên cạnh ăn không ngừng, xoa xoa cái khăn đội đầu của nó, vừa cười vừa nói: “bởi vì…… tiểu gia hỏa không yên phận này hay chạy loạn khắp nơi. Lần trước nó chạy vào rừng Ám Thương cũng vậy, hại ta tìm hồi lâu. Lần này cũng vậy, ta vừa tới Long Châu thành làm chút chuyện, nó đã chạy đến rừng Huyết Hoang này rồi.”
“Ngao?” tiểu bánh bao thịt vô tội nghiêng đầu, trong miệng còn ngậm một cục thịt lớn.
“Thì ra là vậy a!” Hạ Nghênh Lâm hiểu rõ gật đầu, thảo nào lần trước ở trong rừng Ám Thương không gặp được Hoa Miên Thần, quả nhiên là lạc mất tiểu bánh bao thịt. Sau đó, nàng lại ngượng ngùng nhìn Hoa Miên Thần ấp úng hỏi: “Miên Thần, hiện tại ngươi đã tìm được tiểu bánh bao thịt rồi, ngươi có định rời khỏi rừng Huyết Hoang không?”
Hoa Miên Thần buồn cười nhìn Hạ Nghênh Lâm nói: “không mang các ngươi an toàn ra khỏi rừng rậm này, ta sao có thể bỏ lại các ngươi đi được chứ? tốt xấu các ngươi cũng đã chiếu cố tiểu bánh bao thịt thay ta lâu như vậy rồi a?” tốt xấu gì coi như trả lại những ngày các ngươi làm đầu bếp cho ta trong rừng Ám Thương a.
5 người nghe xong Hoa Miên Thần nói, vui vẻ nhìn nhau, sau đó đồng loạt nói cảm ơn Hoa Miên Thần.
Đêm đó, Hoa Miên Thần đề nghị gác đêm, những người khác lại từ chối, không thể làm gì khác là thay phiên nhau ngủ. Có thể vì có Hoa Miên Thần là “chiến sĩ” thực lực cường đại canh chừng, bọn họ ngủ cũng phá lệ yên tâm hơn.
Biên giới phía nam a, sao lại truyền tống đến đây a?
Hoa Miên Thần ngồi cạnh đống lửa, ôm tiểu bánh bao thịt trong lòng đã ngủ say, ngước nhìn bầu trời đêm, hai mắt xa xăm lại nhớ lúc còn ở trong bí cảnh.
Nếu khi đó, nàng chọn những truyền tống trận khác, thì sẽ bị truyền đến đâu a?