Chương 87
Có Hoa Miên Thần đi cùng, tốc độ của Hạ Nghênh Lâm đi đường cũng nhanh hơn. Vào ngày thứ tư, khi đến một cái đầm nước lớn trong rừng.
“Nhanh, chúng ta đi vòng qua cái đầm này, đối diện chính là cửa ra khỏi rừng Huyết Hoang. Đại đội chúng ta xuất phất hôm đó cũng đã nói, nếu vào rừng Huyết Hoang có bị lạc nhau trên đường, thì phải tập trung tại lối ra của rừng Huyết Hoang. Cho dù là bao nhiêu người thì ngày mười, toàn bộ xuất phát đến phía nam biên cương.” Bùi Chấn Sơn chỉ vào cái đầm đối diện đằng xa xa là lối ra, biểu tình trên mặt hưng phấn. Hiện tại hắn thấy đội ngủ này vận khí vô cùng tốt, so với người khác còn đụng phải ma thú bảy giai một hai lần. Nếu vận khí không tốt gặp nguy hiểm chưa chắc gặp được Hoa Miên Thần và tiểu bánh bao thịt a?
“Hiện tại là ngày bảy rồi, chúng ta đến kịp rồi ~ hôm nay có thể từ từ đi vòng qua đầm lầy này, dừng lại giữa đường nghỉ ngơi một chút, ngày mai đến gần cửa ra a ~”
Hạ Nghênh Lâm cùng Đồng Thư cũng an tâm. Ban đầu bọn họ tách rời đại đội cũng lo lắng nếu không kịp quay lại tụ họp cùng đại đội, thì đường đi tiếp theo phải làm sao. Chỉ dựa vào thực lực 5 người bọn họ, muốn bình an đến biên cương phía nam, rất khó. Cũng may, tiểu bánh bao thịt ân nhân cứu mạng còn mang theo chủ nhân của nó xuất hiện.
Hoa Miên Thần nhìn đầm lầy một cái, đột nhiên nói: “không cần phiền phức như vậy, bánh bao…”
“Ngao ~”
Tiểu bánh bao thịt nghe Hoa Miên Thần gọi, tiểu chân ngắn đi vài bước đến trước đầm lầy, tiểu chân ngắn vung lên, nháy mắt một cái cầu băng lớn bắc ngang qua đầm lầy. Tiểu bánh bao thịt đã mười giai, làm một cái cầu băng như vậy đối với nói thực sự dễ dàng.
“Ta nghĩ, hôm nay chúng ta sẽ đến cửa ra rừng Huyết Hoang rồi ~” Hoa Miên Thần nhìn bọn họ trợn mắt há mồm cười cười, khom lưng ôm lấy tiểu bánh bao thịt, xoa đầu nhỏ biểu dương nó, sau đó dẫn đầu đi lên cầu băng trước. “đi nhanh lên, nếu không cầu sẽ tan a.”
Mặc dù cầu băng rộng rãi nhưng lại khá trơn, Hoa Miên Thần ôm tiểu bánh bao thịt đầu ngón chân điểm nhẹ, liền bước nhanh lên cầu băng, nháy mắt đã qua bên kia.
Những người khác không đủ gan như Hoa Miên Thần, Phạm Dũng theo sát phía sau Hoa Miên Thần, vừa lên cầu băng đã ngã sấp mặt, cũng may cầu không quá cong, Phạm Dũng bám mặt cầu băng dùng tứ chi gian nan trượt qua bên kia.
Nhìn thấy bộ dạng Phạm Dũng chật vật, lúc đầu Bùi Chấn Sơn và Cảnh Phi còn do dự, nhưng bọn họ cũng không muốn mất mặt trước Hoa Miên Thần.
Nhưng Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư hai thiếu nữ không để ý hình tượng như Bùi Chấn Sơn và Cảnh Phi, các nàng ngồi lên mặt cầu một trước một sau cùng trượt qua bên kia. Thấy Hoa Miên Thần sắp đến cửa ra rừng Huyết Hoang, Bùi Chấn Sơn và Cảnh Phi mới dùng cách của Hạ Nghênh Lâm nhanh chóng qua cầu băng.
“Ah? không có ai? Chấn Sơn, ngươi có nhớ nhầm thời gian không? chắc chắn là ngày mười mọi người cùng tập hợp đến biên cương chứ?”
Khi mọi người rời khỏi rừng Huyết Hoang, Hạ Nghênh Lâm có chút bất ngờ nhìn xung quang không bóng người chỉ có cái cột mốc chỉ đường, kinh ngạc hỏi Bùi Chấn Sơn.
“Ta nhớ rất rõ ràng, thời gian định khi đó là chính là ngày 10.” Bùi Chấn Sơn chuẩn bị gặp đại đội, ai ngờ chỗ này lại không có một bóng người.
“Có khi nào bọn họ đóng trại gần đây không? cũng sắp đến bữa trưa rồi, mọi người đang đi săn bữa trưa?”
“… nhưng chỗ đóng trại ở đâu?”
Cột mốc chỉ đường cách xa cửa ra rừng Huyết Hoang một đoạn, nơi đó là vùng đất bằng, bên trên còn có dấu tích từng sinh hoạt, nơi này đã trở thành điểm đóng quân mỗi khi các nhóm triệu hoán sư và chiến sĩ cùng lên đường ra biên cương chống thú triều.
Hiện tại, ngay vùng đất này không có một bóng người, thậm chí là cái lều hay lửa trại cũng không có. Hoàn toàn không có ai đóng trại đây.
Một hồi trầm mặc qua đi, nhóm người Hạ Nghênh Lâm rốt cuộc hiểu ra, không phải bọn họ đến nhầm ngày, mà do bọn họ đến quá sớm, đại đội vẫn chưa rời khỏi rừng Huyết Hoang.
Phải rồi, vì bên cạnh bọn họ còn có Hoa Miên Thần và tiểu bánh bao thịt hai người thực lực mạnh nhất đi theo mà, bọn họ đi chỉ mất bốn ngày là đến nơi, bọn họ dường như lại quay về thời gian khi còn ở trong rừng Ám Thương, không lo bị ma thú công kích, nhiệm vụ chính của bọn họ là mỗi ngày nấu ăn thật ngon, như vậy đủ rồi. Khác biệt duy nhất chính là, đội ngũ bọn họ lần này có thể chủ nhân tiểu bánh bao thịt, Hoa Miên Thần. Không đúng, có một điều khác nữa là Hoa Miên Thần không giúp bọn họ xử lý hết đám ma thú đột nhập, nếu gặp phải số lượng ma thú trung giai ít, Hoa Miên Thần để bọn họ tự mình nghênh chiến. Nếu toàn bộ ma thú để Hoa Miên Thần và tiểu bánh bao thịt xử lý, bọn họ tin rằng không cần đến bốn ngày thì đã ra khỏi rừng Huyết Hoàng này rồi.
Nhờ phúc Hoa Miên Thần, 3 con triệu hoán thú trong đội cũng lên được 6 giai, hơn nữa thực lực Bùi Chấn Sơn và Phạm Dũng cũng tăng lên nhiều hơn, Bọn họ đối với con đường đến biên cương phía nam chống thú triệu lại có thêm tự tin.
“Đi, vậy các ngươi trước tìm chỗ đóng trại đi! yên tâm, ta sẽ chờ đại đội các người đến rồi đi.” Hoa Miên Thần đối với việc ở lại bồi nhóm người Hạ Nghênh Lâm cũng không sao, ngược lại nàng cũng đang rảnh rỗi, hơn nữa đối với nhóm người Hạ Nghênh Lâm, trong lòng nàng cũng coi họ như là bằng hữu. Là bằng hữu nàng không thể không lo lắng an nguy của bọn họ.
“Miên, Thần, ngươi…..” Hạ Nghênh Lâm nhìn Hoa Miên Thần muốn nói gì đó, nhưng lại ngưng lại.
“Sao vậy? có gì muốn nhờ ta giúp sao? không sao đâu, ngươi cứ nói đi!” nếu Hạ Nghênh Lâm cần mình giúp, nàng sẽ giúp vô điều kiện. Dù sao, ít nhiều cũng do Hạ Nghênh Lâm cho mình bản đồ và chìa khóa, hiện tại mình mới có thể hóa hình người.
“Miên Thần ngươi đã nói như vậy, ta cũng nói thẳng. Ta muốn nói, thân thủ Miên Thần ngươi giỏi như vậy, còn mang theo tiểu bánh bao thịt thực lực cường đại, vì sao không cùng chúng ta đến biên cương phía nam chống thú triều? nếu thú triều lần này có ngươi và tiểu bánh bao thịt tham gia, ta nghĩ biên cương sẽ bớt đi nhiều người hy sinh a!”
“Phải đó, phải đó!” Hạ Nghênh Lâm vừa dứt lời, Đồng Thư cũng đến khuyên nhủ: “thú triều mỗi năm phát sinh một lần, mặc dù Kim Hổ thành chúng ta không bị công kích trực tiếp, nhưng có thể đến biên cương phía nam hỗ trợ các triệu hoán sư và chiến sĩ, phần lớn bọn họ đi rồi cũng không về được. Kim Hổ thành cứ mỗi 5 năm lại có vài gia đình mất đi thân nhân, nhiều gia đình tan nát…..”
Hoa Miên Thần đối với dị thế này không cảm giác, đối với thú triều sắp phát sinh cũng không lo lắng gì. Sống chết của dân chúng Long Châu thành và Kim Hổ thành, gia đình tan nát, đều không liên quan gì đến nàng. Nhưng nếu Hạ Nghênh Lâm đã nói, nàng đương nhiên sẽ đáp ứng. Bất quá trước khi nàng trả lời Hạ Nghênh Lâm, nàng lại cười hỏi 5 người: “các ngươi cũng biết biên cương phía nam nguy hiểm như vậy, không sợ chuyến đi này….”
Hạ Nghênh Lâm ngại ngùng nói với Hoa Miên Thần: “không phải…. thực lực 5 người chúng ta, nếu ra chiến trường chỉ có chịu chết. Điều này chúng ta tự biết, nhưng nếu chúng ta gia nhập nhóm tiếp tế thì….”
“Phải đó. chúng ta có thể nấu cơm giặt y phục cho các chiến sĩ ngoài chiến trường, thỉnh thoảng giết vài con ma thú lạc đàn. Nói chúng có thể làm cho các chiến sĩ và triệu hoán sư yên tâm giết ma thú là được.”
Hoa Miên Thần gật đầu, vừa cười vừa nói: “ân, các ngươi biết thực lực của mình là tốt rồi, ta sẽ cùng các ngươi đến biên cương phía nam a! tốt xấu cũng che chở các ngươi lâu như vậy rồi, thì cũng nên hộ tống các ngươi cho đến khi thú triều kết thúc, nhìn các ngươi về nhà a?”
“Miên Thần…” Hạ Nghênh Lâm không ngờ Hoa Miên Thần dễ dàng đồng ý như vậy, càng thêm vui vẻ và cảm động. “Miên Thần… ta…. ta…..”
Cảm xúc trong lòng là biết ơn nhưng không thể diễn tả ngoài miệng, Hoa Miên Thần không để ý phất tay, “đừng nói cảm tạ gì hết, ngươi…. ngươi khi đó tặng lễ vật cho bánh bao thịt, đáng giá để ta cùng ngươi đến biên cương phía nam.”
“Đại lễ?” Hạ Nghênh Lâm trầm tư một chút, sau đó kinh ngạc trợn to mắt, “Miên Thần, lẽ nào ngươi…..”
“Ân.” Hoa Miên Thần dứt khoát thừa nhận chuyện mình vào bí cảnh, “thu hoạch được một số đồ tốt, phải rồi, chút nữa lấy cho ngươi xem một ít, có cái gì có thể mang đến biên cương phía nam dùng…..”
Không những thành công vào bí cảnh trong hoang mạc sương mù, còn sống đi ra mang theo bảo bối, Hạ Nghênh Lâm cảm thấy may mắn vì mang chìa khóa giao cho đúng người.
Hoa Miên Thần và Hạ Nghênh Lâm nói chuyện mập mờ những người còn lại nghe không hiểu, Đồng Thư cẩn thận hỏi: “Miên Thần, các ngươi nói cái gì vậy? sao ta nghe không hiểu a?”
“Không có gì ~ ” Hoa Miên Thần cười khoát tay, hiện tại bảo bối trong bí cảnh đã bị mình vét sạch, chìa khóa vào bí cảnh cũng mất, Đồng Thư bọn họ có biết cũng không có ích gì, hơn nữa với thực lực của bọn họ, vĩnh viễn cũng không vào được, “Nghênh Lâm vì cảm tạ bánh bao thịt lúc trước tặng ma hạch, nên cho bánh bao thịt một tấm bản đồ kho báu, ta và bánh bao thịt theo bản đồ tìm được nhiều thảo dược hữu dụng. Các ngươi có ai biết thảo dược, chút nữa giúp ra xem một chút cái nào tốt a.”
“Ta! ta từng theo cha học bào chế dược!” Đồng Thư kích động giơ tay, không biết vì sao, trực giác nói với nàng thảo dược Hoa Miên Thần mang ra ngoài nhất định không phải phàm vật.
“Đi, cắm trại xong sẽ cho ngươi xem.” Hoa Miên Thần nhìn Đồng Thư vỗ vỗ cái bao đeo trên lưng mình.
Mọi người tìm một chỗ tốt, không vội vàng đóng trại, mà trước tiên lấy ra một cái nồi bầu, nhóm lửa, chuẩn bị giải quyết bữa trưa của mình trước.
Trong lúc nấu đồ ăn, Hạ Nghênh Lâm ngồi canh Hoa Miên Thần, nhìn tiểu bánh bao thịt trong ngực nàng nói cảm tạ: “tiểu bánh bao thịt, ta thực sự cảm tạ ngươi đã cho ta ma hạch bát giai dó, ít nhiều nhờ ma hạch này, triệu hoán thú của cha ta cũng thành công tiến đến bảy giai, trở thành gia tộc thứ ba trong Kim Hổ thành có triệu hoán thú cao giai.”
Tuy nói Hạ gia là tứ đại gia tộc trong Kim Hổ thành, nhưng vì không có triệu hoán sư có triệu hoán thú cao giai nên địa vị của hắn vẫn thấp hơn hai gia tộc có triệu hoán thú cao giai. Hiện tại triệu hoán thú của Hạ Xương Huy cũng đã tiến đến bảy giai, rốt cuộc cũng có thể nói chuyện với hai gia tộc rồi.
Hoa Miên Thần thực sự không thể chịu nổi Hạ Nghênh Lâm cứ tạ ơn tới tạ ơn lui như vậy, nàng khó chịu nói: “đã bảo không có gì rồi, Nghênh Lâm, ngươi nên biết đại lễ ngươi cho, khiến ta và bánh bao thịt có được rất nhiều rồi! ngươi mà còn khách khí với ta như vậy, tức là không coi ta là bằng hữu, ta sẽ không theo các ngươi đến biên cương phía nam nữa!” cho đi một viên ma hạch bát giai, nhưng các nàng lại thu được nhiều ma hạch thập giai hơn, thậm chí còn có quả lạ và hạt châu giúp nàng hóa hình người, bất quá số bảo bối này đều bị mình và bánh bao thịt hấp thụ.
Thấy Hoa Miên Thần như vậy, Hạ Nghênh Lâm gật đầu, không nói gì thêm. Có thể kết giao với bằng hữu như Hoa Miên Thần thực sự quá tốt!
“Nghênh Lâm, đến giúp chia thịt con ma thú này chút đi…..” Cảnh Phỉ đối diện không nhìn nổi Hạ Nghênh Lâm lười biếng, giơ thanh đao còn dính máu hướng Hạ Nghênh Lâm vẫy vẫy.
“Đến đây, đến đây ~ ” Hạ Nghênh Lâm vội đứng dậy.
“Ta cũng đến phụ a, đao pháp của ta cũng không tệ lắm, chúng ta làm xong sớm còn ăn a.” Hoa Miên Thần thả tiểu bánh bao xuống, vội vàng đi theo.