Chương 88
Nhóm Hoa Miên Thần đứng ở cửa ra rừng Huyết Hoang, chờ một ngày, ngày thứ hai liền có đội ngũ xuất hiện.
Đội đầu tiên đi tới có nhiều người nhất, khi bọn họ nhìn thấy 5 người Hạ Nghênh Lâm bình an vô sự, thở dài một hơi đồng thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Không ngờ, 5 người thực lực không cao, nhưng lại ra khỏi rừng Huyết Hoang sớm hơn bọn họ.
Vị nam tử râu quai nón dẫn đầu cảm thán nói với Bùi Chấn Sơn: “Chấn Sơn, các ngươi đúng là thâm tàng bất lộ a, thấy bộ dạng các ngươi như vậy chắc là hôm qua đã ra rồi a?”
“Hắc hắc, đâu có, đâu có….” Bùi Chấn Sơn gãi đầu, hắn không dám kể công, “chúng ta may mắn gặp được Miên Thần và tiểu bánh bao thịt…. phải rồi, giới thiệu với các ngươi một chút, vị này chính là Hoa Miên Thần, chiến sĩ có thực lực rất mạnh, nàng ôm chính là tiểu bánh bao thịt nhìn vô cùng soái khí a, đây là ma thú của nàng, thực lực cũng không tầm thương! các nàng cùng chúng ta đến hỗ trợ biên cương phía nam!”
Tiểu bánh bao thịt còn cúi đầu trong ngực Hoa Miên Thần, liền phối hợp ngẩng đầu cười cười với mọi người. Khi bánh bao thịt nghe thấy Bùi Chấn Sơn khen mình, liền đắc ý ngẩng đầu.
Bề ngoài Hoa Miên Thần tinh xảo khiến mọi người kinh diễm một phen, đồng thời cũng có một số người nghi ngờ thực lực cường đại của nàng. Còn có tiểu đoàn tử soái khí trong ngực nàng… đúng là soái khí a! ngoại hình vô cùng khả ái hấp dẫn ánh mắt, nhưng phối cùng cái khăn hoa hòe này, soái khí cái quỷ a!
Tổ hợp thần kỳ như vậy, nhìn thế nào cũng giống được bên kia bảo hộ hơn a!
“Hắc…. đại huynh đệ ngươi thật biết nói đùa!” râu quai nón nhìn Hoa Miên Thần, liền dời mắt quay đầu cho Bùi Chấn Sơn một quyền.
Bùi Chấn Sơn đáp lại hắn một quyền, lại ghé vào tai hắn nhỏ giọng: “đại đoàn trưởng, ta không nói đùa! thực sự a, ngươi đừng xem thường Miên Thần, nếu làm nàng tức giận, đừng nói là nàng, chỉ cần tiểu ma thú cũng đủ cho ngươi xem rồi!”
Thấy Bùi Chấn Sơn nói nghiêm túc, râu quai nón nửa tin nửa không nhìn Hoa Miên Thần và tiểu bánh bao thịt, sau đó phất tay với mấy người sau lưng nói: “… chúng ta hoan nghênh thành viên mới gia nhập nào…” nói xong, hắn quay đầu nhìn Hoa Miên Thần gật đầu, nghiêm túc nói: “mặc kệ thế nào, rất cảm tạ các ngươi chịu ở lại, mạo hiểm tính mạng đến hỗ trợ biên cương phía nam.”
Khi âm thanh râu quai nón vang lên, đằng sau hắn là một tràng vỗ tay.
Hạ Nghênh Lâm nhỏ giọng giới thiệu bên tai Hoa Miên Thần: “hắn chính là người tổ chức dẫn đầu người dân trong Kim Hổ thành hỗ trợ đưa chúng ta đến biên cương phía năm, đoàn trường ‘Liệt Phong Đoàn’ Dương Hồng Dật.”
Hoa Miên Thần mỉm cười, đứng dậy nói với Dương Hồng Dật và mọi người: “nào có, nào có, hiện tại thú triều nguy cấp, Dương đoàn trưởng có thể tổ chúc được cho mọi người đến biên cương phía nam hỗ trợ, cái này mới khiến ta vô cùng kính nể. Đồng thời, ta cũng vì mình đến biên cương phía nam góp chút sức hỗ trợ mà tự hào a!”
“Được!”
Tiếng vô tay của mọi người càng thêm nồng nhiệt, trong đám người không ít tiếng huýt sáo khen ngợi. Một vị mỹ nhân nhìn có vể mềm yếu, nhưng lại tham gia đội ngũ giúp đỡ biên cương phía nam, cái này đúng là khiến mọi người bội phục.
“… Hoa cô nương cũng giống như nhóm Bùi Chấn Sơn, là nhóm tiếp tế sao?”
Đột nhiên, trong đội có một câu hỏi, không phải ý xấu, chỉ đơn giản là hiếu kỳ.
“Không, ta không phải nhón tiếp tế.” Hoa Miên Thần lắc đầu, ôm tiểu bánh bao thịt đáp lại: “ta muốn tham gia vào chiến tuyến, cùng đuổi giết ma thú.”
Chỉ một thoáng, không ít người hít khí, hiển nhiên mọi người không để trong lòng lời Bùi Chấn Sơn nói Hoa Miên Thần và tiểu bánh bao thịt có thực lực rất mạnh.
“Hoa cô nương, ra chiến tuyến rất là nguy hiểm!”
“Đúng vậy, lúc đó mọi người chỉ biết chiến đấu, khó mà chiếu cố được ngươi!”
“Còn có tiểu ma thú của ngươi, nó còn nhỏ, nhanh như vậy đã cho nó ra chiến trường….”
Nhiều lời thiện ý liên tiếp nhắc nhở, mọi người không nỡ nhìn một cô nương xinh đẹp cùng tiểu ma thú đáng yêu như vậy ra chiến trường.
“Bánh bao thịt….”
Nháy mắt, giữa không trung đột nhiên hiện lên băng châm chằng chịt lóe hàn quang, khiến mọi người phải im lặng.
“Ta cảm thấy…..” Hoa Miên Thần vung tay lên, băng châm toàn bộ rơi xuống đất, chồng thành một gò, “ta và bánh bao thịt ở trên chiến trường, hoàn toàn không cần người khác lo ~ ”
Lúc này không còn ai nghi ngờ nữa, Hoa Miên Thần không khoe thực lực, nhưng chỉ bằng chút chiêu thức của tiểu ma thú, cũng đủ khiến mọi người sợ hãi. Có thể thu phục được ma thú thực lực mạnh như vậy, thực lực thực sự của Hoa Miên Thần chắc chắn không yếu. Mặc dù bề ngoài của nàng và ma thú mang tính lừa dối giống nhau.
Dương Hồng Dật trừng mắt nhìn Cảnh Phi đắc ý thiêu mi với hắn, đối với Hoa Miên Thần cười áy náy, sau đó an bài cho mọi người bắt đầu nghỉ ngơi.
Vùng đất vốn trống trải lại mọc lên thêm nhiều cái lều mới đóng xuống, đến tối lửa trại bùng lên, khiến mảnh đất yên tĩnh này lại náo nhiệt không ít. Qua một đêm, bọn họ lần nữa nghên đón các đồng đội tản mác.
Dương Hồng Dật là đoàn trưởng, mồi lần có đồng đội quay về, đều nghiêm túc kiểm kê nhân số. Tối đó, hắn kiểm kê số người lần cuối xong, sau đó thở dài nói với mọi người: “trưa mai ăn xong, chúng ta xuất phát.”
Mọi người trầm mặc không nói, bầu không khí có chút lạ. Cả một đại đội, nhưng còn thiếu 20 người không về. Mọi người đều im lặng cầu nguyện trong lòng, hy vọng mọi người có thể bình an đến biên cương phía nam.
20 người tụt lại phía sau, đến gần trưa ngày thứ hai cũng chậm rãi đến.
Dương Hồng Dật nhìn đại đội không thiếu người, cũng yên lòng.
“Sao các ngươi lại đến trễ như vậy? có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?”
“Có chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà may mắn không có gì nguy hiểm nữa.” người dẫn đầu đoàn người quay về, vừa thở hổn hển vừa giải thích với Dương Hồng Dật: “chúng ta bị một đám ma thú sáu giai đuổi chạy sai hướng, cũng may thoát được bọn chúng, nhưng khi đến đầm lầy chúng lại đuổi theo tiếp, may là có một đội triệu hoán sư ra tay cứu chúng ta.”
“Triệu hoán sư?” trong lòng Dương Hồng Dật vui vẻ, “không phải là….”
“Ân, nếu ta đoán không sai, thì là triệu hoán sư ở trại huấn luyện Long Châu thành. Tính thời gian, thì bọn họ cũng đang đến biên cương phía nam. Đúng là trùng hợp a! không ngờ chúng ta lại gặp được, nhờ có đại đoàn trưởng ngươi quyết định giờ xuất phát sớm a.”
“Vậy bọn họ đâu rồi?” Dương Hồng Dật nhìn phía sau tiểu đội, không thấy ai khác.
“Ah, bọn họ còn đang đi săn ma thú trong rừng Huyết Hoang, chắc là dùng bữa trưa. Ta nghĩ chắc đến trưa bọn họ sẽ đến, không biết bọn họ có đóng trại nghỉ đêm ở đây không….”
“Nếu bọn họ có đóng lại, thì một ngày sau chúng ta sẽ xuất phát!” Dương Hồng Dật quyết định, nếu có thể đi cùng đội ngũ Long Châu thành đến biên cương phía nam, dọc đường đi có bọn họ đảm bảo an toàn sẽ tốt hơn. Dù sao, càng gần biên cương phía nam thì càng nguy hiểm.
Đối với quyết định của Dương Hồng Dật mọi người không có ý kiến. Khi mọi người đã bớt mệt mỏi, sau đó lại vây quanh hỏi Dương Hồng Dật: “đội trưởng, có phải đội viên chúng ta chưa đến đủ? còn thiếu nhiều người sao…..”
“Ah, bọn họ a…..” Dương Hồng Dật khoát tay, ý bảo mọi người quay vào trại nghỉ ngơi, “cũng trưa rồi a, các đội viên kia tự đi săn ma thú và hái rau dại rồi, để làm bữa trưa cho chúng ta. Ngươi yên tâm, lần này chúng ta đi biên cương phía nam, mọi người đều đầy đủ không thiếu ai cả.”
Dương Hồng Dật nói khiến mọi người thả lỏng không ít, bọn họ cũng không hy vọng những đồng đội đi cùng mình trên đường có ai bị bỏ lại phía sau mãi mãi….
“Thì ra là đi săn a? vừa rồi chúng ta đi đường nhưng không gặp a!”
“Rừng Huyết Hoang rộng như vậy, sao dễ gặp được a!” Dương Hồng Dật không khách khí nói cho hắn một quyền, sau đó vỗ tay bắt chuyện với mọi người: “phải rồi, phải rồi, chúng ta cũng không nên nhàn rỗi quá. Nhóm lửa lên đi, nấu nước lên. Xem thời gian, chắc bọn họ cũng sắp vê rồi.”
Lúc này, Hoa Miên Thần chủ động yêu cầu đi tìm nguyên liệu nấu ăn lại bị lạc đội.
Thì ra, nhóm Hạ Nghênh Lâm nghe những thành viên khác trong đội nói, đi về phía trước vùng đất bằng này sẽ có một đoạn đường dẫn đến một cái hồ lớn. Trong hồ có nhiều ca ma thú, vị ngon thích hợp nấu canh. Mọi người ăn thịt ma thú bốn chân nhiều rồi, nghe bọn họ nói xong liền muốn đổi khẩu vị, cho nên bàn bạc một hồi liền tới hồ nước lớn.
Nhưng khi đến gần hồ, Hoa Miên Thần thấy bên cạnh có một lùm cây bên trong, có vài loại giống cây ớt, cây tiêu, nghĩ đến gia vị trong không gian của mình sắp hết, định hái một ít để dành, cho nên liền đi vào trong rừng. Nhưng lại không biết khu rừng này xảy ra chuyện gì, ngoại trừ ớt và tiêu ra, còn có vài thứ khác có thể làm gia vị, như là cây hồi, hồ tiêu, hành, gừng, tỏi các thứ a. Đống thực vật này nếu ở thế giới trước của nàng sẽ không sống trong cùng một khu như vậy được!
Hoa Miên Thần cứ vậy hái a hái, rời hồ càng lúc càng xa, vô tình đi sâu vào trong rừng.
Tiểu bánh bao thịt bị Hoa Miên Thần để lại, đang hung tợn công kích ma thú trong hồ. Vì từng bị cá ma thú trong bí cảnh cắn trụi lông đầu, nên nó vô cùng căm hận đám cá ma thú! sau khi nó phát tiết xong, vài chục con cá ma thú hình thể lớn, theo thói quen muốn tìm Hoa Miên Thần tranh công, lúc này mới phát hiện không thấy Hoa Miên Thần!
Nhóm Hạ Nghênh Lâm vác xong đống xác ma thú trong hồ lên, bọn họ nghe tiểu bánh bao thịt lo lắng kêu lớn, kỳ quái nhìn xung quanh một vòng, hai mắt nhìn nhau, Hoa Miên Thần đi đâu rồi?
Hoa Miên Thần bỏ lại đội, còn đang kích động điên cuồng hái gia vị trong rừng.
Khi nàng nhìn thấy một cây nghệ khô, vui vẻ kiểm tra an toàn xung quanh, liền vọt đến. Cây nghệ a! nguyên liệu chính làm cà rì! đào lấy rễ cây nghệ, nàng có đủ gia vị làm cà ri rồi a. Nghĩ lại đã lâu chưa ăn cơm cà ri rồi, nàng vội bước nhanh hơn.
Đúng lúc này, không biết từ đâu xông ra một con ma thú sáu giai, há to miệng như chậu máu nhào về phía Hoa Miên Thần.
Mặc dù trong lòng Hoa Miên Thần đang để ý đến cà ri, nhưng thân thể theo bản năng chiến đấu nhanh chóng phản ứng. Lộn ngược một cái ra sau, tránh được miệng thú khổng lồ, sau đó tay trái vung lên, một cái băng trùy to dài xuyên vào cái miệng rộng của ma thú.
Ma thú kêu thảm một tiếng rồi nằm xuống.
Khi thân hình khổng lồ của ma thú ngã xuống, lúc này Hoa Miên Thần mới nhìn thấy, đứng sau lưng cách nó không xa, có một vị nữ tử tay cầm trọng kiếm, đang lăng lăng nhìn mình.