Chương 89
Hoa Miên Thần không ngờ, mình lại gặp lại Khanh Nguyệt. Từ sau khi Khanh Nguyệt tự tay đem mình tặng cho người khác….
Đã hơn 1 năm không gặp, tiểu nha đầu trước kia đã thay đổi rất nhiều, trở nên thành thục ổn trọng hơn, càng thêm… xinh đẹp. Ha ha, xem ra mình không xuất hiện trong cuộc sống của xú nha đầu này, nàng cũng sống rất tốt a!
Hoa Miên Thần thu hồi tay trái của mình, mặt không đổi đi tới trước mặt ma thú, khom lưng lấy chủy thủy dưới chân, chuẩn bị đào ma hạch của ma thú này.
“Ngươi…. chúng ta không phải từng gặp ở đâu rồi chứ?”
Khanh Nguyệt bị Hoa Miên Thần bơ mặt, chần chờ một chút, đem trọng kiếm đeo lên lưng, sau đó chậm rãi đến bên cạnh Hoa Miên Thần, ngồi xuống cẩn thận hỏi.
Hoa Miên Thần cười xì một tiếng, không thèm nhìn Khanh Nguyệt, vội vàng làm việc, một bên thờ ơ nói: “cái cách làm quen của ngươi, quá lạc hậu a!”
“Không phải…. không phải….” Khanh Nguyệt vội xua tay giải thích, “vị… cô nương này, ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc…..” cảm gián quen thuộc, khí chất quen thuộc, còn có… khiến nhịp tim mình đập rất quen thuộc…..
“Thật không? đáng tiếc, ta chưa từng thấy ngươi!” Hoa Miên Thần đào ma hạch xong, nhìn tay dính máu, mắt liếc Khanh Nguyệt bên cạnh, tựa như vô ý làm máu văng về phía nàng.
Khanh Nguyệt không tránh né, tùy ý để trường bào xanh của mình dính máu.
“Giống…. giống như….”
“Giống như cái gì?” Hoa Miên Thần nhíu mày, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Khanh Nguyệt.
“Ngươi…. cảm giác rất giống triệu hoán thú trước kia của ta, nó tên…..”
“Ngươi điên rồi hả!” khóe miệng Hoa Miên Thần cong lên đột nhiên biến mất, nàng cắt lời Khanh Nguyệt nói, lạnh lùng nói: “mở to mắt của ngươi nhìn cho rõ ràng đi! lão nương là người, không phải thú!” cũng không phải triệu hoán thú của ngươi!
Khanh Nguyệt nhìn vào ánh mắt Hoa Miên Thần, thẳng vào đáy mắt của nàng, thấy được hận ý sâu đậm.
“Ngươi đang tức giận? vì sao?” Khanh Nguyệt đứng dậy, không tự chủ tiến đến gần Hoa Miên Thần một bước.
Giận cái đầu ngươi! Hoa Miên Thần lườm một cái, liền lùi lại mấy bước, kéo khoảng cách với Khanh Nguyệt. Khí tức quen thuộc khiến mình hiện tại vô cùng khó chịu! nàng im lặng liếc cây nghệ, nghĩ thầm bây giờ lùi lại hay hái cây nghệ kia.
Thực sự rất giống! đến cả biểu tình tức giận đều giống như như đúc!
Khanh Nguyệt tham lam nhìn chăm chú Hoa Miên Thần trước mắt, cảm giác mình xem mãi cũng không đủ, “ngươi….”
“Khanh Nguyệt — Khanh Nguyệt –”
“Khanh Nguyệt — ngươi đang ở đâu?”
Khanh Nguyệt định nói gì đó với Hoa Miên Thần, đột nhiên có tiếng kêu sau lưng cắt lời nàng. Nàng áy náy cười cười với Hoa Miên Thần, quay đầu hô lớn: “ta ở đây.”
Không lâu sau, có tiếng bước chân truyền đến, Hoa Miên Thần nhìn ba người Bích Vũ An, Bích Thiên Thiên và Tào Văn quen thuộc xuất hiện trước mặt. Khoan đã…. con ngươi Hoa Miên Thần đột nhiên co lại, một nhóm nữ nhân còn thêm một cái tháo hán tử!
“Khanh Nguyệt, ngươi không sao chứ? thú hoa thạch ngươi đuổi theo…. ah? chết rồi sao? không hổ là Khanh Nguyệt a.”
‘Tháo hán tử’ thâm tình nhìn Khanh Nguyệt, trong miệng ngứa ngáy tán dương.
Hoa Miên Thần nhếch mép một cái, liếc mắt tức giận nói với ‘tháo hán tử’: “vị đại thúc này, ngại quá, ma thú này là ta giết!”
“Khanh Nguyệt, nàng là?”
Đột nhiên có giọng nữ vang lên, khiến Bích Vũ An lúc này mới chú ý đến phía sau Khanh Nguyệt còn có một vị nữ tử đang đứng, dung mạo, khí chất, tư thái này hoàn toàn không thua đệ nhất mỹ nhân Khanh Nguyệt trong trại huấn luyện của bọn họ a! Khanh Nguyệt đứng cùng tiểu mỹ nhân này, thực sự là cảnh đẹp nhất a! nhưng mà…. tiểu mỹ nhân nhìn có vẻ hung dữ.
Khanh Nguyệt nhìn Bích Vũ An lắc đầu nói: “ta vừa đuổi theo thú hoa hạch, đụng phải vị cô nương ở chỗ này. Thú hoa hạch, đúng là cô nương này giết.”
“Oa, không nhìn ra a!” Bích Thiên Thiên sợ hãi nhìn Hoa Miên Thần một phen, hiếu kỳ hỏi: “cô nương, ngươi cũng là triệu hoán sư sao?”
“Không phải, là chiến sĩ.”
“Chiến sĩ? không phải giống Khanh Nguyệt chúng ta sao? lẽ nào nữ chiến sĩ đều xinh đẹp như vậy?” Bích Thiên Thiên nhìn Hoa Miên Thần, rồi lại nhìn Khanh Nguyệt, so sánh một chút lại phát hiện vấn đề, “không đúng a, cô nương, vũ khí của ngươi đâu?” nàng từng gặp nhiều chiến sĩ rồi, họ thường mang theo kiếm hoặc đao, còn có búa, những trên người nữ chiến sĩ này, hình như không có vũ khí gì a?
“Ta dùng chủy thủ.” Hoa Miên Thần chỉ chi chủy thủ cột dưới chân mình, biểu tình nàng đần có chút mất kiên nhẫn, im lặng nhìn lướt qua mấy cây nghệ, Hoa Miên Thần quyết định bỏ lại. Nàng không muốn ở lại đây tốn thời gian, ánh mắt xú nha đầu Khanh Nguyệt nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy tê da đâu!
“Chủy thủ? rất lợi hại a!” Bích Thiên Thiên cũng không tưởng tượng được, đối với mặt với ma thú khổng lồ làm sao dùng chủy thủ đánh, nàng đánh giá khuôn mặt Hoa Miên Thần lần nữa, đột nhiên nói: “không biết vì sao, ta nhìn cô nương ngươi rất quen mắt….”
Biểu tình Hoa Miên Thần ngưng trọng, mợ nó, lẽ nàng biến thành người rồi vẫn không thoát được thời kỳ hình thường cục bông nhỏ?
“Là giống tiểu Miên Miên đúng không? Khanh Nguyệt dường như tìm được người đồng cảm, kích động hỏi Bích Thiên Thiên.
“Tiểu Miên Miên?” Bích Thiên Thiên nghi ngờ nhìn Khanh Nguyệt, “Khanh Nguyệt, ngươi tìm tiểu Miên Miên sinh ảo giác rồi hả? sao lại cảm thấy con người giống tiểu Miên Miên được? ta chỉ cảm thấy vị cô nương này có dáng vẻ giống một vị biểu tỷ của ta thôi! nhưng mà biểu tỷ ta không xinh đẹp bằng cô nương trước mắt này.”
“Ah! nghe ngươi nói như vậy, hiện tại ta cũng hiểu được, Thiên Thiên ngươi nói là tiểu nhân tỷ a?”
Hoa Miên Thần không hứng thú với biểu tỷ của Bích Thiên Thiên, hiện tại nàng chỉ để ý đến ‘tìm tiểu Miên Miên’ trong miệng Bích Thiên Thiên. Xú nha đầu Khanh Nguyệt này đang tìm mình? mang mình đi cho rồi còn tìm mình về? hừ! cần gì chứ!
Nàng cười như không cười, liếc Khanh Nguyệt hỏi: “tiểu Miên Miên là ai? vì sao ngươi lại tìm nàng?”
“Ta….”
Nhắc đến tiểu Miên Miên, cái này khiến Khanh Nguyệt luôn đau lòng. Nàng trừng mắt nhìn, cười khổ: “tiểu Miên Miên chính là cái tên trước đó ta nói với ngươi, là triệu hoán thú của ta, ta…. ta sau đó măng tặng người…..”
“Ah!” biểu tình Hoa Miên Thần càng lạnh hơn, “nếu đã tặng người rồi, ngươi còn tìm nàng làm gì?”
“Bởi vì… ta đưa nhầm người, người kia không phải là người tốt. Quan trọng chính là, ta phát hiện ta không thể thiếu tiểu Miên Miên.” không biết vì sao, Khanh Nguyệt lại đem suy nghĩ chân thật nói với người trước mắt, mặc dù nàng nói, các nàng chỉ lần đầu gặp mặt.
“Xì…. cho nên? triệu hoán thú của ngươi bị người kia giết hay là bán rồi?”
“Không có, tiểu Miên Miên rất thông minh, nó bỏ trốn rồi, còn làm người kia bị thương. Mặc dù không biết tiểu Miên Miên đi đâu, nhưng ta nhất định sẽ tìm nó về.”
Giọng nói Khanh Nguyệt kiên định khiến Hoa Miên Thần khó chịu, giọng nàng đầy ác ý nói với Khanh Nguyệt: “ta khuyên ngươi nên bỏ đi! triệu hoán thú không có chủ nhân, sinh tồn trên đời này vô cùng khó khăn? không chừng triệu hoán thú của ngươi bị một đám ma thú xâu xé thành từng mảnh rồi!”
“Này! ngươi nói chuyện thật quá đáng a!!” Bích ThiênThiên không ngờ tiểu mỹ nhân này lại nói lời độc ác như vậy.
“Phải a, cô nương a, ngươi nên giữ chút khẩu đức đi!!” Tạ Định Nam bị Hoa Miên Thần gỏi là đại thúc nửa ngày không nói câu nào, lúc này cũng nhịn không được chí trích Hoa Miên Thần.
“Tiểu Miên Miên không chết!” Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần, mặt không chút tức giận. Nàng ôn nhu nói với Hoa Miên Thần: “khế ước linh hồn của ta và tiểu Miên Miên vẫn còn, cho nên….” nói đến khế ước linh hồn, Khanh Nguyệt theo thói quen muốn dùng linh hồn khế ước cảm ứng, không ngờ khế ước luôn không có phản ứng lúc này được đáp lại!
“Tiểu Miên Miên! ta cảm ứng được tiểu Miên Miên!” Khanh Nguyệt kinh ngạc kêu thành tiếng.
Nhóm người Bích Vũ An không ngờ, cứ nghĩ tìm tiểu Miên Miên sẽ rất cực khổ lại còn lâu, nhưng lại xuất hiện ở đây! Trên đường đến đây, mọi người đều thấy được Khanh Nguyệt kiên trì tìm tiểu Miên Miên, thấy nàng mỗi lần không cảm ứng được tiểu Miên Miên mặt thất vọng, tròng lòng cũng không vui nổi theo. Đến cả Tạ Đinh Nam chưa từng thấy qua tiểu Miên Miên, cũng vô cùng hy vọng Khanh Nguyệt có thể tìm về được triệu hoán thú của mình.
Hiện tại, khế ước linh hồn của Khanh Nguyệt cũng đã cảm nhận được tiểu Miên Miên, cái này đối với mọi người mà nói chính là tin vui lớn!
“Khanh Nguyệt, mau lên! mau gọi tiểu Miên Miên thử xem!?”
Không cần Bích Vũ An nhắc, Khanh Nguyệt đã dùng khế ước linh hồn không ngừng gọi tiểu Miên Miên rồi.
Hoa Miên Thần cảm nhận trong đầu từng tiếng triệu hoán, biểu tình nháy mắt liền khó xem. Nguy rồi, nàng quên mất khế ước linh hồn tra tấn này còn tồn tại. Cũng may khế ước linh hồn chỉ cảm ứng được triệu hoán thú, không thể định vị triệu hoán thú. Hơn nữa, chỉ cần chủ nhân và triệu hoán thú cách xa vài km thì không thể triệu hoán được triệu hoán thú đến. Như là công kích, hoặc là… thu hồi triệu hoán thú vào không gian.
Hoa Miên Thần chỉ hy vọng, trước khi Khanh Nguyệt đem mình thu hồi vào không gian triệu hoán thú phải rời đi chỗ này ngay.
Trương lúc Hoa Miên Thần xoay người, đột nhiên tay nàng bị Khanh Nguyệt kéo lại.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Cho dù Khanh Nguyệt gọi tiểu Miên Miên thế nào nhưng cũng không được đáp lại, đang lúc nàng muốn thử có thể thu hồi tiểu Miên Miên vào không gian, thù thất Hoa Miên Thần hoảng hốt muốn bỏ đi. Lẽ nào…. Khanh Nguyệt giật mình, nàng nhớ khi nãy cách Hoa Miên Thần giết chết ma thú…..
“Buông ra!” Hoa Miên Thần dùng sức lắc lắc cánh tay, nhưng không thể gỡ được tay của Khanh Nguyệt. “ta phải về đội ngũ của mình! hiện tại các đồng đội của ta đang nóng lòng chờ!”
“Ta vừa mới thấy…..” Khanh Nguyệt đột nhiên tiến đến bên tai Hoa Miên Thần nhỏ giọng nói: “ngươi dùng ma pháp công kích thú hoa thạch!”
“…” Hoa Miên Thần không dám tin trừng to hai mắt, quên luôn giãy dụa. Cố gắng tránh khí tức nóng rực của Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần theo bản năng muốn phủ nhận: “ngươi….”
“Ngươi không phải con người, đúng không?” nhìn vành tai gần sát đỏ lên, Khanh Nguyệt nuốt xuống một ngụm nước miếng, khắc chế xung động trong lòng. Cảm giác quen thuộc này, chỉ có tiểu Miên Miên đã từng cho mình.
“Người mù hả?” Hoa Miên Thần nhân lúc Khanh Nguyệt không để ý, nghiêm túc đẩy nàng ra, “ta đương nhiên là người rồi!”
“Vậy ngươi giải thích đi, vì sao lại có băng trùy lúc ngươi tấn công thú hoa thạch?” Khanh Nguyệt dùng âm thanh chỉ có mình và Hoa Miên Thần nghe để hỏi.
“Đó là…. đó là….”
Hoa Miên Thần vội vàng tìm cách, định tìm cái cớ hợp lý. Đúng lúc, nghe thấy tiếng kêu quen thuộc.
“Ngao — ngao ngao ngao — ”
“Đó là đồ chơi phòng thân của ma thú ta nuôi!” Hoa Miên Thần hoảng loạn nháy mắt ổn định lại, nàng nhếch miệng nhìn Khanh Nguyệt nói.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
_(:з” ∠)_ Miên Miên của chúng ta nói lời độc ác rồi, đến cả bản thân cũng rủa ~
Miên Miên: Hừ! ta tự nói mình cũng bị nói!
Khanh Nguyệt: ngươi không phải người.
Miên Miên: ngươi mắng ai đó!
Được rồi, cả hai thành đội, các ngươi muốn đốt cháy a ~ thỏa mãn a!