Chương 9
Nhưng cũng nhanh chóng thành chủ cảm thấy có gì đó không ổn. Các gia tộc chọn ra triệu hoán sư, rõ ràng đều là một đám đi chịu chết, thực lực yếu đến chiến trường phía nam còn khoa chân múa tay với các chiến sĩ, không phục lệnh chỉ huy của quan chỉ huy. Phế vật như vậy, bọn họ cũng không cần trợ giúp.
Nhưng mà, là người đứng đầu một thành cũng không thể là loại người hời hợt này được. Rất nhanh, thành chủ liền công khai biện pháp ứng đối mới, hắn gia tăng trưng thu nhân số triệu hoán sư của các gia tộc, còn ở Long Châu thành này tạo ra nhiều trại huấn luyện triệu hoán sư. Cũng chính là những triệu hoán sư phái đi biên giới phía nam, trước đó những triệu hoán sư này sẽ ở trong trại huấn luyện hai năm, là huấn luyện những phần tàn khốc nhất.
Cứ thế, đối với những triệu hoán sư thể chất yếu ớt hay đỏm dáng thì chỗ này như là địa ngục đáng sợ. Vì nếu đã vào trại huấn luyện này thì đều phải ký giấy sinh tử, cho dù gia tộc nào có con chết trong trại huấn luyện này thì gia tộc đó cũng không được đến trại huấn luyện đòi tra cứu trách nhiệm.
Có vài cái tộc trưởng gia tộc cũng phát hiện ra triệu hoán sư tham gia huấn luyện này đối với họ mà nói như là một thanh gươm hai lưỡi. Mặc dù nguy hiểm tính mạng, nhưng cũng khiến cho họ rèn luyện thêm mạnh hơn. Cho nên không biết bắt đầu từ khi nào, các gia tộc cũng bắt đầu chọn ra tinh anh trong gia tộc ra tham gia trại huấn luyện triệu hoán sư, nếu những đệ tử này thông qua trại huấn luyện triệu hoán sư này, thì đến biên giới chống ma thú đều có thể mang về vinh dự vô thượng cho gia tộc, mà chờ họ chiến đấu quay về còn có một sự giúp đỡ lớn cho gia tộc. Triệu hoán sư trải qua chiến trường cũng không thể so sánh với đám người tôm chân mềm trong gia tộc này!
Đương nhiên, tham gia trại huấn luyện triệu hoán sư của Long Châu thành, cũng không phải chỉ có triệu hoán sư của Long Châu thành, còn có một số ít lân cận thành, cũng phái ra triệu hoán sư từ các tộc nhỏ lập thành nhóm đi vào thành. Dù sao chống thú triều không chỉ còn là chuyện của Long Châu thành, nếu Long Châu thành bị phá, thì những thành thị lân cận như bọn họ cũng không an toàn được. Không thấy là mỗi năm ở biên giới bọn họ đều phái không ít chiến sĩ tinh anh đến thành giúp đó sao?
Khi Hoa Miên Thần nghe thấy được mệnh lệnh của thành chủ, liền cố nhớ lại, trong tiểu thuyết Khanh Nguyệt không có tham gia huấn luyện doanh này. Cũng phải, vốn Khanh Nguyệt đâu có triệu hồi được triệu hoán thú, cho nên nàng không phải triệu hoán sư, dĩ nhiên không thể tham gia trại huấn luyện triệu hoán sư. Nhưng vì mình xuất hiện ngoài ý muốn, nên Khanh Nguyệt cũng trở thành một triệu hoán sư, Hoa Miên Thần biết với tính cách nam phụ cặn bã cha của Khanh Nguyệt, nhất định sẽ chọn Khanh Nguyệt đi tham gia trại huấn luyện này.
Cũng không biết được thay đổi này đối với Khanh Nguyệt là tốt hay xấu, khoan đã nguyên bản trong truyện thì cuối cùng Khanh Nguyệt cũng đến tham gia chống thú triều ở biên giới phía nam a, dùng thân phận chiến sĩ còn vì nguyên nhân gì thì Hoa Miên Thần không nhớ ra.
Khi thông báo đến ngày thứ năm, Khanh Tiếu gọi tất cả triệu hoán sư của Khanh gia vào sân huấn luyện.
Mấy ngày qua, Hoa Miên Thần rốt cuộc cũng không bài xích Khanh Nguyệt vuốt ve nàng, tuy cái bụng nhỏ cùng cái mông nhỏ không được đụng vào, nhưng cũng đủ khiến Khanh Nguyệt vui vẻ. Hôm nay Khanh Nguyệt đang muốn cùng Hoa Miên Thần quấn nhau vui vẻ, kết quả lại bị gọi đến cái sân nàng không thích đến này. Hết cách, Khanh Nguyệt chỉ có thể ôm Hoa Miên Thần không tình nguyện đến đây tập hợp.
Khanh Nguyệt vào sân chậm trở thành tiêu điểm của mọi người, Hoa Miên Thần trong ngực nàng càng khiến cho mấy nữ triệu hoán sư không muốn rời mắt. Mọi người đều biết triệu hoán thú Khanh Nguyệt triệu hồi được là một phế vật, nhưng cũng biết phế vật này so với các con triệu hoán thú là khả ái nhất, dáng dấp nhỏ bé kia thảo nào mỗi ngày Khanh Nguyệt đều ôm trong ngực.
Khanh Tiếu tàn độc trừng mắt nhìn Khanh Nguyệt, hắng giọng một cái, nói sơ mệnh lệnh của thành chủ, cuối cùng bắt đầu đọc danh sách những triệu hoán sư tham gia huấn luyện lần này.
Mỗi khi có người được đọc tên, thì lại có tiếng kêu rên thê thảm, nhất thời trong đám người ngoại trừ Khanh Nguyệt thì trên mặt mỗi người đều mang sợ hãi, sợ mình bị gọi tên.
Huấn luyện doanh này đáng sợ như vậy sao? Khanh Nguyệt thấy kỳ quái, có nữ đệ tử bên cạnh nàng còn trực tiếp khóc luôn. Bất quá, nếu mình cũng được chọn thì tốt rồi, ngược lại nàng đang rầu vì mình không có chỗ để rèn thể lực a. Đang lúc xuất thần, Khanh Nguyệt lại nghe thấy tên của mình.
“Người cuối cùng, Khanh Nguyệt! 20 người trong danh sách vừa đọc chính là toàn bộ triệu hoán sư tham gia trại huấn luyện triệu hoán sư của chúng ta.”
Khanh gia là một trong 6 đại gia tộc của Long Châu thành, nhân số triệu hoán sư phái ra dĩ nhiên phải nhiều hơn các tiểu tộc nhỏ, Hoa Miên Thần chú ý đến danh sách triệu hoán sư lần này của Khanh gia, còn có thêm tên mập Khanh Khôn này. Nhìn tên mập kia khóc đến không thở được, Hoa Miên Thần ngẩng cao đầu nhìn Khanh Tiếu một chút, chỉ thấy bộ dáng hắn cũng có gì, xem ra 20 người bị chọn, tất cả đều là vật chết của Khanh gia rồi.
Xì, ánh mắt tệ như vậy, phế vật làm nũng còn lại của Khanh gia cũng bồi uy phong của Khanh gia không được vài năm.
20 triệu hoán sư được chọn trúng, mỗi người đều được cho một túi tiền, bên trong có 50 miếng kim tệ, đây là thành chủ cho các triệu hoán sư trước khi vào trại huấn luyện, dùng để mua đồ ăn đồ dùng hàng ngày cùng vật phẩm kèm theo. Mà thông thường thì các gia tộc cũng sẽ cho thêm các đệ tử tinh anh trong nhà thêm một phần kim tệ, đề phòng các tình huống khác.
Khanh Nguyệt khẽ thẩy cái túi đoán trọng lượng, không có cảm giác bị ăn bớt tiền, khi nàng mở túi vải ra xem ha ha, bên trong có 50 đồng bạc.
1 miếng kim tệ = 100 đồng bạc = 1.000 miếng tiền đồng, cặn bã nam này dám ăn bớt tiền của Khanh Nguyệt đến cả trăm lần. Hoa Miên Thần nổi giận trừng mắt nhìn Khanh Tiếu, thấy hắn xoay người bỏ đi, vội vàng ném cho hắn một cái băng châm. Trải qua huấn luyện nhiều ngày, Hoa Miên Thần đã có thể khống chế ma pháp thuận buồm xuôi gió, khoảng cách xa như vậy muốn bắn trúng Khanh Tiếu đối với Hoa Miên Thần bất quá chỉ là chuyện đơn giản.
“Ah ~ là ai?” Khanh Tiếu chỉ thấy tê mông, đưa ta sờ chỉ thấy có chút lạnh, dựa vào trực giác đệ nhất của hắn, Khanh Tiếu liền nhìn Khanh Nguyệt hỏi: “Khanh Nguyệt! có phải ngươi làm không?” nhiều người như vậy, chỉ có Khanh Nguyệt là hắn cố ý giảm súc gấp trăm lần, đem kim tệ đổi thành bạc, cho nên nha đầu này trong lòng bất mãn sinh lòng trả thù hắn.
“Ta làm gì a?” Khanh Nguyệt không hiểu hỏi hắn.
Ngươi dám dùng kim đâm mông ta! trước mặt nhiều người như vậy, Khanh Tiếu cũng lo mặt mũi của hắn, ngại không dám nói ra, hơn nữa hiện tại hắn cũng kịp phản ứng. Khanh Nguyệt cách hắn quá xa, căn bản không thể phóng tới mình được, nếu dùng sức phóng qua, trước không nói hắn có thực lực hay không, thì chỉ với con tiểu triệu hoán thú vô dụng trong ngực nàng đang ôm nếu làm động tác quá lớn, thì những người xung quanh nàng sẽ phát hiện a!?
Nghĩ vậy, Khanh Tiếu chỉ có thể xanh mặt “hừ” một tiếng sau đó rời khỏi sân huấn luyện.
Khanh Nguyệt thấy Khanh Tiếu đi khập khiểng, cong miệng cười châm chọc. Sau đó, ôm Hoa Miên Thần quay về phòng. Hiện tại nàng chỉ còn hai ngày để nghỉ ngơi, ngày kia phải theo đám triệu hoán sư cùng đến trại huấn luyện triệu hoán sư rồi. Trước đó, cần phải mua chút đồ dùng hàng ngày mới được a.
“Tiểu Miên Miên đừng lo lắng, nam nhân kia tuy giảm tiền của ta, nhưng ngươi cũng không hấp thụ mấy thứ ma hạch này, chúng ta có thể đem bán đi đổi lấy kim tệ a.” quay về phòng Khanh Nguyệt vuốt ve Hoa Miên Thần còn đang tức giận Khanh Tiếu.
Đây không phải là vì vấn đề tiền bạc mà là thái độ của Khanh Tiếu, thành chủ cho tiền mà dám tham ô, Khanh Tiếu hắn đường đường là gia chủ Khanh gia, lại đi quan tâm đến chút tiền như vậy sao? do hắn có ác tâm với Khanh Nguyệt nên mới cố ý làm như vậy.
Thấy bộ dạng Hoa Miên Thần vẫn còn đang nổi giận, Khanh Nguyệt lại khuyên nhủ: “Tiểu Miên Miên còn chưa đi dạo phố a? đúng lúc buổi chiều ta đưa ngươi ra ngoài mua đồ a, thuận tiện ngươi muốn ăn cái gì thì mua cho ngươi a?”
Đến dị thế này nhiều ngày rồi, Hoa Miên Thần đúng là chỉ có đi quanh Khanh phủ cùng sau núi thôi a, khó mà nói đó nhất định là giả a, huống hồ trên đường còn có nhiều đồ ăn vặt của dị thế này a… Vậy được rồi, miễn cưỡng không giận nưa, nhưng cặn bã nam nhân Khanh Tiếu kia, mình sẽ không tha cho hắn dễ dàng như vậy a.
Buổi trưa vẫn như cũ không có hạ nhân đem bữa trưa đến cho Khanh Nguyệt, Khanh Tiếu vì cái mông quá đau, mà châm băng tan thành nước không để lại hung khí, hắn căn bản không biết là bị thứ gì đâm trúng, càng không biết hung thủ là ai? Sau khi nổi giận liền đổ hết lên cho Khanh Nguyệt. Nha đầu chết tiệt kia giống hệt nương nàng đều thực đáng ghét, ánh mắt thường ngày đều nhìn đến khiến mình hoảng sợ. Nhiều lần mình muốn ngầm tiêu diệt nàng, nhưng lại không thể động thủ trực tiếp với nàng, sợ sẽ lưu lại nhược điểm bị các thúc bá, huynh đệ đang mơ ước có chức gia chủ này bắt được, dù sao Khanh Nguyệt vẫn không được coi trọng làm tam tiểu thư của Khanh gia, đám lão đầu kia cũng tuyệt đối sẽ nắm chặt không buông. Hiện tại cơ hội rốt cuộc cũng đưa đến cửa, chỉ cần nàng bước vào cửa trại huấn luyện, cũng đừng nghĩ có thể sống ra ngoài. Đến lúc đó, hắn chỉ cần thu mua huấn luyện viên trong trại huấn luyện, dồn Khanh Nguyệt vào chỗ chết nhiều lần, cũng không tin là nha đầu chết tiệt kia có thể chịu nổi. Hơn nữa hàng năm trại huấn luyện cũng chết vài cái triệu hoán sư, Khanh Nguyệt có chết cũng không có ai đổ tội lên đầu mình được a.
Vì không có bữa trưa, Khanh Nguyệt buổi trưa liền đem Hoa Miên Thần ra sau núi tìm tiệc nướng ăn. Liên tục ăn đồ nướng nhiều ngày, Hoa Miên Thần có thích ăn thịt cũng sẽ ngán. Cũng may, Khanh Nguyệt ngoại trừ nướng thịt còn biết làm thêm vài món khác tinh xảo không kém, Hoa Miên Thần thuận lợi lấy từ phòng bếp vài thứ gia vị cần thiết, cộng thêm sau núi có nhiều thực vật thiên nhiên, ngoại trừ thịt ma thú đem xào, chiên, luộc ra thì khi kết hợp cùng với xương ma thú và nấm dại đem hầm canh thì cũng rất ngon a, còn có đủ loại rau cùng hoa quả trộn vào làm món thịt ma thú thập cẩm a.
Những mỹ vị này, còn ngon hơn đồ ăn ở phòng bếp của Khanh gia, đến cả Khanh Nguyệt cũng có cảm giác trong thời gian này mình tăng cân không ít.
Ăn cơm trưa xong, Khanh Nguyệt cùng Hoa Miên Thần đem ma hạch thu hoạch mấy ngày qua cùng ma hạch lấy được từ Khanh Khôn đem thống kê một lần, rồi cho vào một cái túi lớn. Mang theo ma hạch ôm Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt không quay về Khanh gia, trực tiếp đến con phố lớn nhất Long Châu thành.
Mang theo Hoa Miên Thần đi dạo phố, đúng là biết dụ người chú ý đến, một đoàn nho nhỏ Hoa Miên Thần không giống với bất kỳ triệu hoán thú nào ở thế giới này, bộ dạng thực khả ái khiến người ta nhìn hận không thể ôm vào ngực một cái.
Hoa Miên Thần không biết ma thú ở thế giới này đều có hình thể khổng lồ, hơn nữa đa phần bề ngoài đều xấu xí, cho dù có con nhìn thuận mắt thì cũng không khả ái được như Hoa Miên Thần, nhìn còn uy phong lẫm lẫm soái khí. Đến cả thỏ miệng rộng có bề ngoài lừa người bất quá cũng chỉ là một con thỏ miệng rộng lừa đảo, cũng không bằng 1/10 khả ái của Hoa Miên Thần.
Cho nên Hoa Miên Thần khả ái như vậy xuất hiện trên phố, như là đem một đống bột phấn dẫn thú hâm nóng rồi ném vào đám ma thú. Người đi đường qua lại ánh mắt đều nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần, không ít người chỉ lo xem Hoa Miên Thần, quên mọi thứ quanh mình, sau đó liền đụng nhau tùm lum, đụng sập gian hàng người ta.