Chương 90
Khi âm thanh Hoa Miên Thần vang lên, một cục bông trắng từ đằng xa vọt đến, bốn chân ngắn ngủn chạy cực nhanh, khó thấy được thân ảnh.
“Ngao ngao ngao –”
Hoa Miên Thần phối hợp ngồi xuống, sau đó cục bông trắng lao vào người Hoa Miên Thần, “thấy chưa, đây chính là tiểu ma thú của ta.”
“Tiểu…. tiểu Miên Miên!”
“Là tiểu Miên Miên! Khanh Nguyệt, chúng ta tìm được tiểu Miên Miên rồi!”
“Thật tốt quá, Khanh Nguyệt a!”
Ba người Bích Vũ An nhìn thấy cục bông nhỏ thân quen, liền kích động lay Khanh Nguyệt, nhưng Khanh Nguyệt nhìn cục bông nhỏ trong ngực Hoa Miên Thần, một chút cảm giác thân quen cũng không có, thậm chí còn cảm thấy có chút chướng mắt khó hiểu!
“Cái này…. hình như không phải tiểu Miên Miên!” Khanh Nguyệt trừng mắt nhìn tiểu bánh bao thịt cọ tới cọ lui trong ngực Hoa Miên Thần, biểu tình có chút lãnh đạm.
“Khanh Nguyệt?” Bích Vũ An không dám tin quay đầu nhìn Khanh Nguyệt, “cục bông nhỏ có chỗ nào không giống tiểu Miên Miên? ngoại trừ hơi lớn một chút, hơi mập một chút, trên đầu có thêm cái khăn quê mùa cục mịch, thì chính là tiểu Miên Miên a!?”
“Phải đó Khanh Nguyệt! ngươi cũng biết tiểu Miên Miên tiến giai rồi thì sẽ mập lên a. Đã hơn một năm qua chúng ta không gặp tiểu Miên Miên rồi, nó cũng đã mập như hiện tại rồi a!”
“Này! ta nói cô nương a, cục bông mập trong ngực ngươi chính là triệu hoán thú của Khanh Nguyệt, đừng tưởng là ngươi cột cái khăn quên mùa lên đầu cho nó thì có thể che giấu được!”
Ba người trái một câu mập, phải một câu quên mùa, tiểu bánh bao thịt đáng thương của chúng ta nghe xong, viền mắt liền đỏ lên, nhìn kỹ có thể thấy được nước mắt trong suốt.
“Ngao ngao ngao ngao ngao….” nó rúc cái đầu nhỏ, ủy khuất nằm trong lòng Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần thấy tiểu bánh bao thịt như vậy, biết nó bị ba người Bích Vũ An đả kích, đau lòng không thôi.
“Ê! các ngươi quá đáng lắm, khi nãy nói ta thì ta bỏ qua cho, còn các ngươi thì sao! mở miệng một tiếng mập, tiểu bánh bao thịt nhà ta chỉ mập giả thôi a!” cho dù bánh bao thịt có mập thật, thì trong mắt ta cũng chỉ là mập giả thôi!
“Nó tên là bánh bao thịt sao? tên thật dễ nghe.” Khanh Nguyệt chậm rãi đi tới canh Hoa Miên Thần đang cảnh giác nhìn nàng, áy náy cười với nàng, nghiêm túc nói: “xin lỗi, bằng hữu của ta không cố ý, tiểu gia hỏa bộ dang thật xinh đẹp, khăn đội đầu cũng rất dễ nhìn!”
“….” bánh bao thịt dễ nghe chỗ nào a?
Bích Vũ An nhìn cục bông nhỏ quen thuộc trong ngực Hoa Miên Thần, lại thấy cục bông nhỏ nhìn Khanh Nguyệt ‘thâm tình’ liền tỉnh ngộ.
“Suỵt, các ngươi quên rồi hả? tiểu Miên Miên là tiểu cô nương a! vừa rồi chúng ta không nên nói nó như vậy, Khanh Nguyệt làm vậy không sai, dù sao nàng hiểu rõ tiểu Miên Miên nhất a!”
Được Bích Vũ An nhắc nhở, Bích Thiên Thiên và Tào Văn cũng có phản ứng.
“Tiểu Miên Miên xin lỗi, ngươi không có mập! ngươi là triệu hoán thú đẹp nhất chúng ta từng thấy! cái khăn trên đầu ngươi cũng rất đẹp ~ ”
Tiểu bánh bao thịt ở trong lòng Hoa Miên Thần tức giận không vui nổi, dùng cái mông tròn vo hướng về mấy người này. Đáng ghét, ngươi ta tên là tiểu bánh bao thịt, không phải là tiểu Miên Miên, người ta là ma thú, không phải triệu hoán thú.
Khanh Nguyệt âm trầm nhìn tiểu bánh bao thịt trong ngực Hoa Miên Thần không ngừng xoay, ôn nhu hỏi Hoa Miên Thần: “cô nương, nói thế nào thì bộ dạng tiểu bánh bao của ngươi có chút giống triệu hoán thú của ta, ta có thể xem một chút không?” cho dù thế nào, trước tiên đem vật nhỏ làm chướng mắt mình ra cái đã.
Nghe thấy Khanh Nguyệt nói vậy, nhóm Bích Vũ An liền lộ ra biểu tình ‘ra vậy’. Đã nói rồi, Khanh Nguyệt sao lại không nhận ra tiểu Miên Miên được chứ?”
Tiểu bánh bao thịt có thể cảm nhận được địch ý trên người Khanh Nguyệt, cùng cảm giác áp bách mơ hồ, hoảng sợ liều mạng chen trong ngực Hoa Miên Thần, rất sợ Hoa Miên Thần mang nó giao cho Khanh Nguyệt.
Hoa Miên Thần cũng muốn để Khanh Nguyệt hiểu lầm tiểu bánh bao thịt là triệu hoán thú của mình, nhưng thấy tiểu bánh bao thịt chống cự Khanh Nguyệt như vậy, trong lòng lại không đành.
“Ngươi…. nếu là triệu hoán thú của ngươi, sao lại sợ ngươi như vậy?”
Không chờ Khanh Nguyệt trả lời, Bích Vũ An vội vàng giải thích giúp Khanh Nguyệt: “tiểu Miên Miên rời Khanh Nguyệt cũng hơn 1 năm rồi, lúc đầu do Khanh Nguyệt ép buộc mang nó tặng người, có thể nó còn oán hận Khanh Nguyệt…. cô nương, ngươi nói đây là ma thú của ngươi, vậy ngươi thu phục nó khi nào?”
“Một năm trước a…..” Hoa Miên Thần thành thật trả lời, “nhặt tiểu bánh bao thịt trong một cái động nhỏ, khi đó toàn thân của nó bị trầy tróc da, có thể thấy rõ từng cái xương sườn,” nàng cố ý kể lại hình dạng tiểu bánh bao thịt khi đó, muốn làm cho Khanh Nguyệt mang cảm giác tội lỗi trong lòng.
Bất quá, vẻ mặt Khanh Nguyệt như cũ không có biểu tình gì, nhưng ba người Bích Vũ An lại nước mắt lưng tròng. Các nàng thực sự không dám tưởng tượng, cục bông tròn mập mạp gầy đi bộ dạng thế nào.
“Hic….. vậy kia là tiểu Miên Miên! đúng là một năm trước Khanh Nguyệt đem tiểu Miên Miên tặng người, sau đó thì nó mất tích.”
“Phải đó! tiểu Miên Miên của chúng ta trước kia rất tròn còn khả ái, không ngờ….. cô nương, ta không nên nặng lời trước đó với ngươi, may là ngươi nhật được tiểu Miên Miên chiếu cố tốt cho nó!”
Chậc chậc chậc! xú nha đầu này máu lạnh thật! Hoa Miên Thần nhìn ba người Bích Vũ An cũng sắp khóc, nhưng Khanh Nguyệt lại không có phản ứng gì, lúc này liền tức giận. Nàng sờ bộ lông mềm của tiểu bánh bao, hừ một tiếng cười lạnh nói: “hiện tại ta có chút hiếu kỳ, rốt cuộc triệu hoán thú của ngươi bị mất hay là của mấy vị bằng hữu kia của ngươi mất a? sao ta thấy các nàng còn quan tâm tiểu bánh bao thịt trong lòng ta còn hơn ngươi a?”
Thấy được tức giận trong mắt Hoa Miên Thần rõ ràng, Khanh Nguyệt đang thờ ơ đột nhiên luống cuống, “không phải…. ta….”
Còn chưa nói xong, ba người Bích Vũ An liền đẩy Khanh Nguyệt qua một bên, hướng Hoa Miên Thần cẩn thận giải thích: “cô nương a, tính tình Khanh Nguyệt chúng ta chính là như vậy, trong nóng ngoài lạnh. Ngươi đừng thấy ngoài mặt nàng lạnh lùng, nhưng trong lòng thực sự đã vội muốn chết a.”
“Phải đó! ngươi xem, vừa rồi nàng còn nói dung mao ngươi giống tiểu Miên Miên cũng nói được, có thể thấy Khanh Nguyệt tìm tiểu Miên Miên đến điên rồi a!”
“Bộ dạng tỉnh táo này của Khanh Nguyệt chỉ là không muốn hù dọa tiểu Miên Miên đã lâu không gặp thôi. Tiểu Miên Miên, ngươi nhìn chúng ta a, còn nhớ chúng ta không? trước kia ngươi không cho người khác ôm, không ngờ…..”
Bích Thiên Thiên còn chưa nói xong, lại có chút hâm mộ nhìn Hoa Miên Thần.
Bất quá, mặc ba người Bích Vũ An giải thích thế nào, Hoa Miên Thần cũng chỉ thấy lạnh thấu tâm. Nàng ôm tiểu bánh bao thịt không muốn nói gì, dứt khoát xoay người muốn rời đi.
“Ai nha, cô nương! tiểu Miên Miên trong ngực ngươi…..”
“Khanh Nguyệt, ngươi mau nói gì đi a! ngươi tìm lâu như vậy…..”
Khanh Nguyệt dưới sự thúc giục của ba người, hít sâu một hơi, dùng tốc độ nhanh nhất giật lấy tiểu bánh bao thịt trong ngực Hoa Miên Thần, Hoa Miên Thần còn không kịp phản ứng, tiểu bánh bao thịt đã bị Khanh Nguyệt xách trên tay. Tiểu bánh bao thịt cũng mơ màng không hiểu gì. Khi tiểu bánh bao thịt nhìn thấy nữ nhân đáng sợ dùng mắt trừng mình, tay thì xách mình thì lông trên người xù lên.
“Ngao ngao ngao, ngao ngao ngao!”
“Này, ngươi làm gì vậy? trả bánh bao thịt cho ta!” Hoa Miên Thần vừa nghe tiểu bánh bao thịt kêu, vội vàng muốn đoạt lại tiểu bánh bao thịt.
Nháy mắt Khanh Nguyệt dùng Vô Ảnh Bộ, chỉ vài bước đã tránh được Hoa Miên Thần nhào đến, đồng thời một tay xách tiểu bánh bao thịt một tay túm lấy tay Hoa Miên Thần thật chặt. Ngón tay lặng lẽ ma sát lòng bàn tay mịn màng, Khanh Nguyệt thành khẩn giải thích với Hoa Miên Thần: “xin lỗi, ta không phải là không quan tâm đến triệu hoán thú của mình, vốn không có ai so với ta càng thích càng yêu tiểu Miên Miên nhiều hơn.”
Ed: từ lúc gặp lại Khanh Nguyệt thả dê ở mọi phân cảnh, dê ở đâu dê chạy lung tung, chạy lung tung chạy lên không trung….
Hoa Miên Thần: bẹp bẹp bẹp….. này thì dê nè, này thì dê nè…. (tiểu chân ngắn cầm vợt đập ruồi vỗ bem bép….)
Khanh Nguyệt: …. tiếp tục thả dê…..
Nếu trước kia Hoa Miên Thần nghe Khanh Nguyệt nói vậy thì nhất định sẽ thẹn thùng tâm hoa nộ phóng, nai con chạy loạn, đáng tiếc Hoa Miên Thần bị Khanh Nguyệt vứt bỏ một hơn một năm không gặp, trong lòng đã sớm nguội lạnh, thậm chí còn muốn đánh người. Sờ muội ngươi á, chứ mà sờ sờ! đừng tưởng ta không biết, ngươi đang dùng ngón tay cọ tới cọ lui trên tay ta!
Khanh Nguyệt giả vờ không phát hiện ánh mắt muốn ăn thịt người của Hoa Miên Thần, tiếp tục nói: “cho nên ta lãnh đạm với bánh bao thịt là vì còn hoài nghi, bánh bao thịt có phải là tiểu Miên Miên thật hay không…..”
“Khanh Nguyệt!”
“Khanh Nguyệt, ngươi nói mò gì vậy?”
Khanh Nguyệt quay đầu lại, nhìn đám người Bích Vũ An lo lắng lắc đầu, nàng đem tiểu bánh bao thịt tới trước mặt mình nói: “ngươi biết ta không?”
Hai mắt tiểu bánh bao thịt to tròn chớp chớp sau đó lắc đầu. Ngươi là ai a? buông ta ra, ta muốn về với chủ nhân a!
Khanh Nguyệt gật đầu, lại đem tiểu bánh bao thịt vòng qua hướng ba người Bích Vũ An tiếp tục hỏi: “các nàng thì sao? ngươi biết không?”
Tiểu bánh bao thịt tiếp tục lắc đầu, móng vuốt nhỏ của nó không an phận lay hai cái, Hoa Miên Thần thấy vậy ánh mắt thay đổi.
“Các ngươi xem, bánh bao thịt căn bản không biết chúng ta. Các ngươi còn nghĩ rằng nó là tiểu Miên Miên sao?”
“Nhưng mà…. nhưng mà…” ba người Bích Vũ An nhìn tiểu bánh bao không khác tiểu Miên Miên khả ái là mấy, trong lòng vẫn tin tưởng cục bông trước mặt là tiểu Miên Miên. Dù sao đây là ngoại hình độc nhất vô nhị, hơn nữa Khanh Nguyệt cũng cảm nhận được khế ước linh hồn, cũng đủ chứng minh cục bông nhỏ trước mắt chính là tiểu Miên Miên! “Khanh Nguyệt, có lẽ tiểu Miên Miên mất trí rồi a?”
“Phải đó, phải đó, tiểu Miên Miên có thể rời xa ngươi lâu rồi, hơn nữa vị cô nương này cũng nói, lúc nàng nhặt được tiểu Miên Miên thì bộ dạng rất thê thảm, có thể là gặp nguy hiểm bị ma thú cao giai tấn công, khó khăn thoát được miệng ma thú, nhưng vì ma thú công kích nên mất ký ức?”
Sức tưởng tượng của mấy người này thật phong phú. Hoa Miên Thần nhếch mép cười một cái, không thì đừng nên leo lên thang, nhưng hai mắt nàng vẫn không rời khỏi tiểu bánh bao thịt không ngừng đạp nước.
“Ah?…..” Khanh Nguyệt còn chưa nói xong, tiểu bánh bao thịt bị nàng xách “vèo” một cái phóng ra băng trùy đánh về phía Khanh Nguyệt.
Khoảng cách bằng trùy rất gần Khanh Nguyệt, nhưng Hoa Miên Thần đã sớm có chuẩn bị, một tay kéo Khanh Nguyệt qua, tránh được công kích của băng trùy, đồng thời tiện tay đoạt lại tiểu bánh bao thịt trong tay Khanh Nguyệt.
“Bánh bao thịt! ta đã nói với ngươi không được đả thương người rồi mà!”
Hoa Miên Thần một tay túm tiểu bánh bao thịt ôm vào ngực, lớn tiếng quát.
“Ngao –” tiểu bánh bao thịt chột dạ cúi đầu nhỏ, không dám nhìn Hoa Miên Thần tức giận.
Khanh Nguyệt cánh tay đang nắm lấy tay mình, tiếu ý trên mặt càng sâu. Sau đó, nàng nói với ba người Bích Vũ An: “nhìn đi, là băng hệ ma pháp. Các ngươi còn nghĩ tiểu bánh bao thịt là tiểu Miên Miên sao?”
Cái này khiến mấy người Bích Vũ An trợn tròn mắt. Xảy ra chuyện gì vậy a? tiểu Miên Miên là hỏa hệ triệu hoán thú a! sao lại… đột nhiên phóng ra băng trùy a?
Ba người nhìn chằm chằm băng trùy rơi xuống đất vỡ làm ba mảnh, muốn nhìn thấu băng trùy có phải là lửa xanh giả trang không?
“Có khi nào…. triệu hoán thú của Khanh Nguyệt ngươi tiến giai biến dị? tuy chỉ nghe nói ma thú có biến dị, nhưng có thể triệu hoán thú cũng sẽ có biến dị a, như là triệu hoán thú tư chất vô cùng tốt a.” Tạ Định Nam luôn im lặng, rốt cuộc mở miệng, phá vỡ thời khắc trầm mặc này.