Chương 91
Lời Ta Định Nam khiến ba người Bích Vũ An tỉnh ra. Phải rồi! bọn họ chỉ nghe qua ma thú biến dị, nhưng triệu hoán thú và ma thú cơ bản cũng giống nhau, huống hồ tiểu Miên Miên rời xa Khanh Nguyệt đã lâu rồi, dưới tình huống không có chủ nhân, thì tiềm lực bạo phát, đúng lúc nguy cấp có khả năng xảy ra biến dị.
“Đúng vậy! cô nương, xin hỏi hiện tại tiểu Miên Miên mấy giai rồi?”
“Là bánh bao thịt, 10 giai rồi.” giọng Hoa Miên Thần bình thản, tựa như nói tiểu bánh bao thịt là một giai.
“Mười….. mười giai?”
Nháy mắt Bích Vũ An các nàng tưởng mình đang nghe nhầm, triệu hoán thú mười giai, ở đại lục này, căn bản không có được mấy con a!? triệu hoán thú của chủ thành Long Châu thành cũng chỉ được bảy giai, vừa rồi triệu hoán thú của chủ thành vật vã lắm mới bò lên được tám giai.
“Cô nương…. có phải ngươi nói nhầm không?”
Hoa Miên Thần nhìn Bích Vũ An bọn họ không có kiến thức, không muốn cười cũng không muốn trả lời. Hừ, mười giai tính là gì, lão nương tới mười một giai lận a!
“Ta thấy không sai, bánh bao thịt thực sự mười giai.” Khanh Nguyệt giải thích giúp Hoa Miên Thần, “ta thấy vừa rồi nó mới công kích ta, nháy mắt phóng xuất ra uy áp của ma pháp, chỉ có tài nghệ của cao giai mới có.”
Kỳ thực, vừa rồi khi tiểu bánh bao thịt công kích Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt cũng để ý đến, nàng có thể tránh được đòn công kích này. Bất quá nàng còn tham luyến nhiệt độ trong lòng bàn tay kia, nên còn chần chờ. Lưỡng lự liền bị Hoa Miên Thần kéo qua một bên.
Thật tốt, ta không tự mình tránh né, trong lòng Khanh Nguyệt lén vui vẻ ah.
Tựa như thấy được tâm tư của Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần bỏ tay Khanh Nguyệt xuống, còn tặng cho nàng hai cái liếc xéo.
Còn ba người Bích Vũ An nghe Khanh Nguyệt giải thích xong, biết nàng sẽ không nói đùa chuyện n ày, nhất thời trong lòng phức tạp không thôi. Trước đây, tiểu Miên Miên bị đưa đi, đẳng cấp còn thấp hơn triệu hoán thú của các nàng, nhưng hiện tại đã vượt qua triệu hoán thú của các nàng nhiều như vậy, nếu các nàng để triệu hoán thú rời khỏi mình một năm hoặc nửa năm….. chắc triệu hoán thú của các nàng sẽ không gặp may như là tiểu Miên Miên. Dùng sao Tống tuần tra từng nói, vận khí cũng là một phần của thực lực.
Không sai, hiện tại các nàng dám chắc tiểu bánh bao thịt là tiểu Miên Miên, trước kia ở trong trại huấn luyện tiểu Miên Miên luôn có vận khí tốt nhất các nàng đều biết rõ.
“Khanh Nguyệt! ngươi xem, quả thật là tiểu Miên Miên! vì gặp nguy hiểm nên tiểu Miên Miên mất ký ức, vì gặp nguy hiểm nên tiểu Miên Miên tiến giai biến dị, hiện tại mọi thứ đều rõ ràng rồi a!”
Tiểu Miên Miên mười giai, lần này nếu cùng nhau đến biên cương phía nam, nhất định là chiến lực cường đại!
Nghe bên tại là lời khuyên bảo, Khanh Nguyệt nhìn các nàng bất đắc dĩ nói: “tiểu Miên Miên là do ta triệu hồi, ta cảm thấy ta không nhận nhầm nó được.”
“Vậy cũng có thể là ngươi và tiểu Miên Miên xa nhau lâu, tiểu Miên Miên trưởng thành, đột nhiên có chút xa lạ, cho nên ngươi cảm thấy nó không phải là tiểu Miên Miên a!” thấy Khanh Nguyệt ngoan cố không nhận, Bích Thiên Thiên có chút nóng nảy.
Khanh Nguyệt lắc đầu, nghiêm túc nói: “không thể nào, mặc kệ cách xa tiểu Miên Miên bao lâu, ta liếc mắt cũng có thể nhận ra!”
“Suỵt…” Hoa Miên Thần khinh thường nở nụ cười, “nói liếc mắt cái gì, vậy ngươi chẳng khác gì giống như liếc mắt cho rằng….” nói vậy Hoa Miên Thần dừng lại. Bánh bao thịt thực sự không phải triệu hoán thú của Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt nói như vậy dường như không xấu a! nàng liếc mắt đã nhân ra…. không lẽ là ta? nghĩ vậy, Hoa Miên Thần cảm thấy đáng sợ.
Khanh Nguyệt thấy biểu tình Hoa Miên Thần bối rối, đột nhiên cười với nàng một cái, cười đến trong lòng Hoa Miên Thần dựng tóc gáy. Nha đầu chết tiệt này muốn làm gì?
“Kỳ thực, nếu muốn chứng minh tiểu bánh bao có phải là tiểu Miên Miên hay không, cách tốt nhất chính là ta dùng không gian triệu hoán thu vào là biết?”
“Phải đó! chúng ta sao lại quên cái này a, Khanh Nguyệt ngươi mau thử xem, có thể thu hồi tiểu Miên Miên vào không gian triệu hoán thú không.” nhóm Bích Vũ An mắt sáng lên, từ đầu nên dùng cách này a, hại các nàng tìm đủ lý do cho tiểu Miên Miên a.
Đệch con mợ nó, nhà đầu chết tiệt kia quả nhiên trong bụng toàn là ý xấu a!
Hoa Miên Thần ôm chặt tiểu bánh bao thịt, vẻ mặt khẩn trương nàng đang nghĩ có nên đánh Khanh Nguyệt bất tỉnh trước khi nàng muốn thu hồi mình không? hay cứ đánh cho bất tỉnh luôn?
Thấy bộ dạng Hoa Miên Thần muốn đánh người, đáy mắt Khanh Nguyệt sáng hơn. Nàng đột nhiên khoát tay nói: “bỏ đi, tiểu Miên Miên rất ghét ta thu hồi nó vào không gian triệu hoán thú, ta không muốn vì tìm được tiểu Miên Miên về lại làm chuyện khiến nàng không vui.”
“Ai nha?”
Hoa Miên Thần đang tính toán nhìn Khanh Nguyệt để hạ thủ, đột nhiên nghe thấy vậy có chút sửng sốt.
“Này này này! Khanh Nguyệt, sao ngươi lại tùy hứng như vậy?” Bích Vũ An cảm giác như mình bị đùa giỡn có chút bất mãn, bất quá sau đó thái đội lại tươi cười: “cũng phải, lúc còn ở trại huấn luyện, tiểu Miên Miên đã ghét ngươi mang nó bỏ vào không gian triệu hoán thú rồi, nếu không thì sẽ liều mang với ngươi.” hiện tại tiểu Miên Miên không những mất trí nhờ mà còn công kích Khanh Nguyệt.
Hiện tại mọi người đều cho rằng tiểu bánh bao thịt là tiểu Miên Miên, Khanh Nguyệt có thu vào không gian để kiểm tra cũng không cần thiết nữa.
Nhìn mặt Khanh Nguyệt nịnh hót cười với mình, trong lòng Hoa Miên Thần có chút phức tạp. Nàng còn nhớ mình không thích bị nhốt trong không gian triệu hoán thú, nhưng mà vậy thì sao chứ? nói thích ta, nói không thể không có ta, vậy sao trước kia không nhìn mình cầu xin, nhất quyết đem mình nhét vào ngực người khác? còn là một kẻ cặn bã như vậy?
Nghĩ đến chuyện phát sinh ở quán rượu, biểu tình Hoa Miên Thần càng thờ ơ. Ánh mắt nàng lướt qua Khanh Nguyệt, nhìn ba người Bích Vũ An sau lưng nàng đang nhiệt tình thảo luận, sau đó lạnh lùng mở miệng nói: “vì sao?”
Đột nhiên Hoa Miên Thần hỏi một câu này, khiến ba người Bích Vũ An cũng ngừng thảo luận, ngược lại kỳ quái nhìn nàng.
“Vì sao? nếu bánh bao thịt là triệu hoán thú của ngươi thì sao?”
“Thì sao? đương nhiên là…..”
Khanh Nguyệt giơ tay lên để Bích Thiên Thiên dừng lại, nàng bình tĩnh nhìn Hoa Miên Thần, trịnh trọng từng chữ từng câu nói: “ta hy vọng, nàng có thể quay về cạnh ta lần nữa.”
“Ah, nực cười. Ngươi hy vọng, ta sẽ mang bánh bao thịt đưa cho ngươi sao?” Hoa Miên Thần vuốt lông tiểu bánh bao thịt, nhìn ánh mắt Khanh Nguyệt đầy châm chọc. “khi đó ngươi nhất quyết đem nó đi tặng người khác, hiện tại không nên mặt dày mà tìm nàng về! thời gian đã qua hơn một năm, cũng đủ để bánh bao thịt quên ngươi rồi! quan trọng hơn là, bánh bao thịt hiện tại không muốn quay về cạnh ngươi!” nói xong Hoa Miên Thần túm bánh bao thịt giơ lên, đối với mặt với Khanh Nguyệt hỏi: “bánh bao thịt, ngươi muốn đi cùng nữ nhân kia hay muốn ở lại cạnh ta?”
“Ngao ngao ngao –” tiểu bánh bao thịt lắc lắc cái đầu nhỏ, sau đó đạp đạp tứ chi ngắn ngủn dùng sức bám lấy cổ tay phải của Hoa Miên Thần.
Không muốn về cạnh ta, quên ta….. từng chữ Hoa Miên Thần nói, đều đâm vào tim Khanh Nguyệt, nàng nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần, viền mắt đỏ lên. Hồi lâu, âm thanh nàng mới run run nói: “ta biết rồi, từ lúc ta mang tiểu Miên Miên đi cho, thì đã chuẩn bị để nàng oán hận ta. Nhưng mà, ta sẽ chờ đến khi tiểu Miên Miên lần nữa nhớ lại ta, tha thứ cho ta quay về bên ta.”
Bộ dạng như si tình này, làm cho ai thấy vậy?
“Vậy ngươi nằm mơ đi!” Hoa Miên Thần mím môi một cái, không thèm nhìn Khanh Nguyệt chấp nhất, dứt khoát xoay người đi.
Khanh Nguyệt chợt đưa tay lên muốn kéo Hoa Miên Thần, nhưng tay đưa đến một nửa thì dừng lại, cuối cùng vô lực rũ xuống.
“Miên Thần, ngươi ở đây sao?”
“Làm chúng ta sợ muốn chết, ta còn tưởng ngươi đi lạc a!”
“Miên Thần sao vậy, sao lại chạy vào rừng?”
“Không có gì, hái chút thực vật gia vị thôi. Xin lỗi, khiến các ngươi lo lắng, chúng ta mau về thôi, đoàn trưởng bọn họ chắc chờ lâu lắm rồi.”
Khanh Nguyệt cứ vậy nhìn phía xa truyền đến tiếng đối thoại, cho đến khi âm thanh biến mất.
“Khanh Nguyệt….”
Bích Vũ An có chút lo lắng nhìn Khanh Nguyệt, thật vất vả tìm được tiểu Miên Miên, không những quên các nàng, còn có chủ nhân mới, cái này khiến Khanh Nguyệt đả kích rất lớn a!
“Khanh Nguyệt, tiểu Miên Miên nó…. ngươi còn muốn đem về sao?”
Khanh Nguyệt ngẩng đầu miễn cưỡng cười khổ nói: “không thu, tiểu Miên Miên sẽ không vui.”
“….”
“Nhưng ta sẽ không bỏ rơi tiểu Miên Miên, tuyệt đối là không!” ngươi còn hận ta, oán ta, thù ta, ta sẽ cố gắng có được sự tha thứ của ngươi, cố gắng để ngươi vui, mặc kệ ngươi muốn ta làm gì! ngoại trừ bỏ ngươi! “phải rồi, các ngươi về trước đi. Mọi chắc đang sốt ruột chờ đó.”
“Vậy ngươi…..”
“Ta còn có chút việc, yên tâm đi, sẽ nhanh đuổi theo các ngươi mà.”
Bích Vũ An đoán Khanh Nguyệt muốn im lặng một mình, cho nên vẫy tay kêu đám người Bích Thiên Thiên đi trước.
Khanh Nguyệt đúng như nàng dự đoán, không lâu sau thì đuổi theo nhóm Bích Vũ An. Mọi người thấy trên tay Khanh Nguyệt xách theo một cái túi, cũng không hỏi là gì.
“Phải rồi, hôm nay chúng ta đóng trại ở trong rừng Huyết Hoang, nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi sao?”
Thấy cách đó không xa có một nhóm người đang tụ tập, Khanh Nguyệt trầm mặc đột nhiên hỏi.
“Ah? đúng vậy.” Tạ Định Nam sửng sốt một chút, bất quá liền đáp, “chúng ta đã đi liên tục lâu như vậy rồi, triệu hoán sư và chiến sĩ ở trong rừng Huyết Hoang cũng không được nghỉ ngơi tốt, cho nên ta và mấy vị giáo quan thương lượng một chút dự định chút nữa ra khỏi rừng Huyết Hoang, tìm chỗ cho mọi người nghỉ ngơi không cần đi vội.”
“Lối ra rừng Huyết Hoang có chỗ thích hợp đóng trại sao?”
“Có a, có a! ngay tại cửa ra rừng Huyết Hoang đi một đoạn là có một vùng đất phẳng, trước kia những đại đội đến biên giới phía nam đều đóng trại ở vùng đất phẳng này, chỗ đó trở thành nơi nghỉ ngơi.”
“Đó là nơi nghỉ ngơi sao? vậy thì….” Khanh Nguyệt nhếch miệng, “chúng ta nên tranh thủ thời gian, báo với các học viên không cần đi săn ma thú và hái rau dại nữa, mau rời khỏi rừng Huyết Hoang tìm chỗ đóng trại, sau đó nghỉ ngơi cho tốt.”
Hoa Miên Thần ngồi trước cái chảo lớn, uống canh cá mỹ vị, bên cạnh còn có thịt nướng thơm, nhưng trong đầu lại nghĩ đến cây nghệ vừa rồi.
“Ai nha — đáng tiếc, nên hái cây nghệ trước rồi đi a.”
“Hả? Miên Thần, ngươi nói cái gì vậy?”
“Không có gì, chúng ta sau khi ăn xong thì tiếp tục lên đường sao?” mình có nên ăn cho xong trước, nhân lúc mọi người chưa xuất phát lại vào trong rừng một chuyến? nhưng chỗ cây nghệ vừa rồi mình không nhớ rõ, sợ là không đủ thời gian tìm a.
“Vẫn chưa a, ta nghe đoàn trưởng nói nếu các triệu hoán sư ở Long Châu thành muốn đóng trại ở đây một đêm thì chúng ta sẽ dời lại trễ một ngày, ngày mai lại theo chân bọn họ cùng đi.”
“Ngươi nói cái gì? triệu hoán sư ở đâu?” Hoa Miên Thần cầm chén canh trên tay run một cái.
“Triệu hoán sư Long Châu thành a! bọn họ không phải cũng đến biên cảnh phía nam sao? chúng ta trùng hợp lại gặp được a….. Miên Thần mau nhìn xem! bọn họ đến kìa!”
Hoa Miên Thần quay đầu lại, thì thấy một đội ngũ nhấp nhô đi tới chỗ các nàng, dẫn đầu chính là Khanh Nguyệt cười rạng rỡ!
“Thật trùng hợp a, các ngươi cũng đóng trại ở đây sao?”
Trùng hợp cái muội ngươi!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
_(:з” ∠)_ canh hai đạt thành