Chương 93
Nghe Hoa Miên Thần nói xong, Hạ Nghênh Lâm trầm mặc một hồi, sau đó đồng tình nhìn thoáng qua Hoa Miên Thần vuốt ve bánh bao thịt vô cùng thoải mái, tán đồng nói: “nếu là ta, cũng không muốn trả bánh bao thịt lại. Trước không nói Khanh giáo quan làm chủ nhân không đáng, mà Miên Thần ngươi đã nuôi bánh bao thịt lâu như vậy, không nên cứ vậy mà để người ta mang bánh bao thịt đi.” trong lời đồn, triệu hoán thú của Khanh Nguyệt chỉ là một con triệu hoán thú nhỏ thấp giai, nhưng bánh bao thịt lại có thực lực cao giai trở lên. Miên Thần dùng nhiều tâm huyết mới khiến bánh bao thịt tiến đến cao giai, dựa vào cái gì một chủ nhân vô trách nhiệm như Khanh Nguyệt lại được tiện nghi chứ? huống chi, hiện tại bánh bao thịt lại có cảm tình với Miên Thần hơn, nó không muốn về bên cạnh Khanh Nguyệt cũng có thể thấy được.
“Khoan đã, các ngươi nói nhiều như vậy, nhưng ta cảm thấy bánh bao thịt có thể không phải là triệu hoán thú của Khanh giáo quan.” Đồng Thư không biết gì về tin đồn, mờ mịt nghe xong đột nhiên nói: “Khanh giáo quan mất là triệu hoán thú, nhưng bánh bao thịt là ma thú a! đừng quên bánh bao thịt biết ăn thức ăn.”
Nghe Đồng Thư nói vậy, Hạ Nghênh Lâm mới có phản ứng. Phải rồi! triệu hoán thú và ma thú khác nhau rất nhiều, triệu hoán thú phải nhờ chủ nhân cung cấp ma lực và ma hạch, còn ma thú có thể hấp thụ ma hạch và ăn uống bình thường.
“Vậy cũng chưa chắc.” Hoa Miên Thần cười thần bí, lão nương không thể hấp thụ ma hạch, nhưng có thể ăn cơm bình thường! “nhưng cũng có thể có triệu hoán thú không có chủ nhân cung cấp ma lực vì sinh tồn, tiềm lực bạo phát biến dị có thể hấp thụ ma lực của ma hạch và ăn uống để duy trì năng lượng sống a.”
“…” nghe cũng có lý.
“Quên đi, mặc kệ là gì nếu Miên Thần ngươi không thích Khanh giáo quan, sau này chúng ta sẽ không thân cận với nàng nữa.” đối với Hạ Nghênh Lâm mà nói, mặc kệ Khanh Nguyệt mạnh thế nào, là giáo quan triệu hoán sư lợi hại thế nào, thì cũng không quan trọng bằng ân nhân cứu mạng của mình,
“…. vây sau này ta sẽ tránh xa Khanh giáo quan, Miên Thần ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đứng cạnh ngươi.”
Hoa Miên Thần nghĩ đến lúc ăn trưa, Hạ Nghênh Lâm luôn hưng phấn thảo luận chuyện của Khanh Nguyệt với Đồng Thư, muốn đi thỉnh giáo một chút. Nha đầu Khanh Nguyệt kia đúng là biết huấn luyện triệu hoán sư, trong văn Khanh Nguyệt mặc dù không phải là giáo quan, nhưng nàng dùng kỹ thuật chiến đấu trong không gian, sau khi học xong thì truyền thụ lại cho các triệu hoán sư cùng kề vai sát cánh với nàng ở biên cương phía nam, có được hiệu quả vô cùng tốt.
Biết Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư đều có khát vọng truy cầu thực lực cường đại, Hoa Miên Thần khoát tay nói với các nàng: “không sao đâu, đây chỉ là ân oán cá nhân của ta và nàng, nếu các ngươi muốn thỉnh giáo nàng cái gì, thì không cần để ý đến ta, cứ đi đi. Huống hồ có thể được nàng chỉ điểm, quả thực đối với các ngươi có trợ giúp rất lớn.”
“Miên Thần….”
Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư ngây ngốc nhìn Hoa Miên Thần, không biết nàng đang nói cho vui hay là….
“Ta nói thật.” Hoa Miên Thần nghiêm túc nhìn hai người nói, “các ngươi yên tâm, dù các ngươi đi thỉnh giáo nàng thì vẫn là bằng hữu của Hoa Miên Thần ta.”
Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư liếc nhau, đồng thời dùng sức gật đầu.
“Miên Thần, ngươi vĩnh viễn là bằng hữu tốt của chúng ta.”
Đến khi Hoa Miên Thần cùng Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư trò chuyện thỏa mãn xong, oán khí trong lòng cũng tiểu tán, đứng dậy quyết định ra ngoài lều tản bổ một chút. Kết quả, nàng vừa ra khỏi lều, thì thấy bên cạnh lều lại có thêm một cái lều. Không đúng, không phải bên cạnh, chính xác là các lều cách 5 bước với cái lều của nàng.
Hoa Miên Thần không cần nghĩ cũng biết là lều của ai, mặt dày mày dạn làm ra vẻ thân thiết ta đây đúng là khiến người ta chán ghét! nhất thời mọi oán khí vừa tiêu tan lại tăng lên. Đến cả tâm tình tản bộ của Hoa Miên Thần cũng không còn, ‘xoạt’ Hoa Miên Thần lại quay về lều mình lần nữa.
Khi Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư vừa đi ra thấy Khanh Nguyệt từ cái lều khác bước ra, cười khổ lắc đầu, lần nữa theo vào an ủi Hoa Miên Thần.
Còn Khanh Nguyệt chỉ kịp liếc nhìn bóng lưng Hoa Miên Thần. Nhìn cái rèm vô tình đáp xuống, Khanh Nguyệt cúi thấp đầu, buồn bã quay về lều.
Trong lúc đó, ba người Bích Vũ An, Bích Thiên Thiên và Tào Văn đứng cách đó không xa nhìn thấy liền nhỏ giọng thảo luận.
“Các ngươi nói, Khanh Nguyệt đang vì tiểu Miên Miên, nên nghĩ cách lấy lòng chủ nhân hiện tại của tiểu Miên Miên sao?”
“Chắc vậy a, nhưng ta cảm thấy có gì đó sai sai.”
“Rất là sai luôn á!”
Ai cũng biết, nữ chiến sĩ cường đại ở Long Châu thành cũng là giáo quan của trại huấn luyện là một người tốt. Khuôn mặt tỉnh xảo, vóc người xinh đẹp, được nhiều học viên trong trại huấn luyện ái mộ. Đáng tiếc, vị nữ giáo quan này ngoài đối tốt với bằng hữu của mình ra thì đối với những người khác đều bình thường, ai muốn tiếp cận nàng đều cảm thấy khoảng cách khá lớn.
Một đóa hoa cao lãnh không thể chạm vào, hiện tại lại chủ động tiếp cận với một người, lấy lòng một người, cái này đúng là khiến mọi người kinh ngạc.
“Nói thật, Khanh Nguyệt chưa từng cười như vậy với chúng ta!” Bích Thiên Thiên có chút tức giận lầm bầm, “còn có chuyện lúc trựa, ta đều nghe thấy hết. Bình thường Khanh Nguyệt có nướng chút thịt cho chúng ta, nhưng không hề chủ động đi đào cây gì đó cho chúng ta, cũng không còn hiền hậu để chúng ta đánh một thân đầy bùn rồi giải thích cho chúng ta! nếu chúng ta có gan như vậy, nàng nhất định sẽ đánh lại chúng ta! nhất định! thậm chí còn chuẩn bị cho chúng ta bài tập cường độ cao!”
Bích Vũ An và Tào Văn đều tán đồng gật đầu.
Lúc trưa gặp chuyện, khi đó các nàng còn đang bận đi săn cá ma thú đến khi quay về, thì nghe các nữ triệu hoán sư trong đội kể lại chuyện đã xảy ra, đột nhiên cảm thấy khó hiểu.
“Ta cảm thấy, so với lấy lòng chủ nhân hiện tại của tiểu Miên Miên, Khanh Nguyệt sao lại giống như đang theo đuổi người ta vậy? vừa rồi trong rừng cũng vậy, Khanh Nguyệt vừa thấy cô nương kia hai mắt liền sáng lên, đến cả tiểu Miên Miên cũng không để ý!”
Tào Văn nghi hoặc hỏi khiến ba người đều trầm mặc.
“Không thể….. không thể nào….” Bích Vũ An cười khan, giải thích không có sức thuyết phục: “tiểu Miên Miên đối với Khanh Nguyệt có bao nhiêu quan trọng, các ngươi cũng thấy rồi, nên Khanh Nguyệt muốn tiểu Miên Miên về nhà, thì phải cố gắng làm người tốt, cho dù người ta có quá đáng thế nào với nàng, thì cũng phải chịu đựng.”
“Thì ra là vậy!!!”
Đêm đó, Bích Vũ An ba người lần nữa chứng kiến Khanh Nguyệt chăm chỉ nướng thịt cho con gái người ta, đã có chuẩn bị tâm lý rồi lại nhìn thấy Khanh Nguyệt nướng thịt thơm phức, các nam chiến sĩ bị một cô nương qua mặt cũng lộ ra thần tình thống khổ, không có gì là ngoài ý muốn.
Chẳng có gì là ngoài ý muốn cái quỷ gì hết a! cái này thấy thế nào cũng giống như đang theo đuổi người ta a? chỉ cần nói tốt một chút, nhưng bị từ chối thì đau lòng muốn chết a!
Đang lúc 3 người an ủi Khanh Nguyệt, thuận tiện hỏi luôn suy nghĩ của Khanh Nguyệt đối với con gái người ta, đột nhiên đội trưởng bên kia mang theo một bầu rượu đến, nói chút gì đó với mấy giáo quan, sau đó bọn họ đột nhiên nổi lửa trại.
Mọi người còn đang phân tán cũng tụ lại được giáo quan chia thành ba vòng tròn lớn, tiếp tục ăn tối. Trong ba vòng tròn lớn có an bài vài người hoạt náo bên trong.
Ba người Bích Vũ An và Khanh Nguyệt ở cùng một vòng tròn, đối diện chính là chủ nhân hiện tại của tiểu Miên Miên.
Bích Vũ An quay đầu nhìn Khanh Nguyệt, quả nhiên người ta đang nhìn chằm chằm cô nương kia a! còn tiểu Miên Miên bên cạnh cô nương đang liếm mâm thì bị Khanh Nguyệt bỏ quên luôn.
Ba người nhìn nhau, cảm thấy có vài vấn đề không cần hỏi cũng đã biết đáp án.
Thật ra, trong lúc mọ người tập hợp thành vòng tròn, Khanh Nguyệt mặt dày chạy đến cạnh con gái người ta, không ngoài dự liệu bị tống cổ, bên ngoại bào còn dính một mảnh băng.
Khanh Nguyệt a! ngươi còn tiếp tục tham luyến mỹ sắc như vậy, tiểu Miên Miên của ngươi sợ là vĩnh viễn không về được nữa a!
“Được rồi các vị, hành trình tiếp theo đến biên cương phía nam của chúng ta lại có thêm sự hào hứng hơn vì có bằng hữu mới gia nhập, đây là Liệt Phong Đoàn và những người dân tự nguyện khác đến từ Kim Hổ thành đồng lòng nguyện ý trợ giúp các chiến sĩ và triệu hoán sư chúng ta ở biên cương phía nam!”
Đứng trong vòng tròn là giáo quan trại huấn luyện của bọn họ, nói rất nhiều. Dài dòng một hồi, nhưng không có mấy người nghe. Lúc này, mọi người lại nhớ đến Nguyên giáo quan ngắn gọn thẳng thắn hơn, đáng tiếc Nguyên giáo quan muốn ở lại Long Châu thành giúp thành chủ xử lý vài gia tộc làm chuyện mờ ám trong đợt thú triều sắp đến, lần này không thể cùng mọi người đến biên cương phía nam.
“Vì để hành trình tiếp theo mọi người có thể thân thiện hơn, giúp đỡ lẫn nhau, thì mỗi người chúng ta tự giới thiệu một chút được không? ta sẽ bắt đầu trước, tự giới thiệu bản thân. Ta là giáo quan trại huấn luyện Long Châu thành, tên là La Khang, mọi người cứ gọi ta là La giáo quan, ta thích nhất chính là….” kéo theo một đống dài dòng, ngữ điệu La Khanh biến đổi, âm thanh đề cao nói: “mặc dù ta là giáo quan, nhưng ta lại giỏi về ca hát nhất. Theo quy định giới thiệu không thể thiếu thì mỗi vị bằng hữu ở đây sau khi giới thiệu xong thì phải biểu diễn một chút tài nghệ, ta sẽ hát một bài giúp vui cho mọi người!!”
La Khang “gào” một tiếng khiến mọi người đang ăn phải cười đến sặc, sau khi hắn hát xong mọi người cũng không còn muốn ăn nữa. Chỉ có Hoa Miên Thần một mình ăn sạch phần trước mặt. Ăn xong hết chuyện làm, Hoa Miên Thần nhìn sang người tự giới thiệu tiếp theo, đột nhiên cảm thấy người này quen quen, nhìn kỹ lại đây không phải đại thúc đi theo nha đầu Khanh Nguyệt đến cánh rừng đó sao!
“Chào mọi người, ta là Tạ Định Nam, là giáo quan trại huấn luyện Long Châu thành, nhưng ta là chiến sĩ….”
Tạ Định Nam! Hoa Miên Thần nghe cái tên này biểu tình cũng dừng lại, trong nguyên tác có nhiều tên nàng không nhớ hết, nhưng tên nhân vật chính từng xem qua thì vẫn không quên được, ấn tượng rất sâu, đồng thời cười nhạo hồi lâu.
Không sai, Tạ Định Nam chính là nam chính trong tiểu thuyết!
Trong nguyên tác viết Khanh Nguyệt đến biên cương phía nam thì gặp Tạ Định Nam, vì hai người đều là chiến sĩ, nên có tiếng nói chung. Hơn nữa rảnh rỗi Tạ Định Nam lại tìm Khanh Nguyệt đối chiến, hai người càng đi càng gần.
Khanh Nguyệt từ nhỏ đã phải ở Khanh gia không có nhân tình, sau khi quen biết Tạ Định Nam, lần đầu được người khác giúp, cảm giác được người khác quan tâm. Tạ Định Nam cao to nhìn như hán tử không tim không phổi, nhưng đôi lúc lại biết ôn nhu chăm sóc, ở biên cươn phía nam chiếu cố tiểu nha đầu Khanh Nguyệt không ít. Còn tính cách Khanh Nguyệt, chỉ cần người khác đối tốt với nàng, nàng sẽ trả lại gấp bội. Đối với Tạ Định Nam chiếu cố mình khắp nơi, Khanh Nguyệt liền đem kỹ thuật chiến đấu trong không gian truyền cho hắn, thường xuyên trao đổi hai người cứ vậy tốt lên.
Hoa Miên Thần nhìn chằm chằm Tạ Định Nam đang biểu diễn ở giữa, nhìn hắn dùng Qủy Ảnh Bộ và song quyền của Khanh Nguyệt rất nhanh.
Qủa nhiên, coi như mình có xuất hiện thì kịch tình cũng chỉ thay đổi một ít, nhưng chủ yếu cũng không bị ảnh hưởng của mình!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
_(:з” ∠)_
Canh hai…