Chương 94
Một loạt động tác thuần thục được biểu diễn xong, Tạ Định Nam ngại ngùng gãi đầu nói: “được rồi, ta biểu diễn vậy thôi, cảm ơn mọi người….”
“Tốt! vô cùng tốt!”
“Tạ giáo quan thật soái khí!”
Tạ Định Nam biểu diễn tuyệt vời khiến mọi người bị giọng hát của La Khanh đả kích lần nữa sôi trào nhiệt huyết. Dù sao mọi người đều là người sắp ra chiến trường, hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất chính là người có công phu quyền cước.
Khanh Nguyệt thấy Hoa Miên Thần nhìn chằm chằm Tạ Định Nam giữa sân ánh mắt không chuyển, trong lòng hạ quyết tâm chút nữa mình phải biểu diễn có được ánh mắt hút người.
Những lượt biểu diễn sau đó ngoại trừ những tiết mục ca vũ ra, thì mọi người đều biểu diễn kỹ năng chiến đấu của mình, còn không thì dùng kiếm hoặc đao, triệu hoán sư phối hợp cùng triệu hoán thú của mình, phóng ra vài cái ma pháp mà không hại ai.
Biểu diễn đặc sắc khiến mọi người xem không ngừng, chỉ có Hoa Miên Thần vẫn đang còn suy nghĩ đến kết cục của Khanh Nguyệt và nam chính trong nguyên tác. Đó là cuốn tiểu thuyết về nữ cường, vai diễn của nam chính trong nguyên tác rất nhỏ, nhưng cho dù ít thế nào thì người ta cũng là nam chính. Cuối cùng Khanh Nguyệt cũng sẽ trở thành nữ chiến thần, sau đó sống hạnh phúc cùng nam chính a?
“Miên Thần, Miên Thần….”
Hoa Miên Thần còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, sau khi được Hạ Nghênh Lâm bên cạnh nhắc nhở, thì mới để ý đến lượt mình tự giới thiệu.
Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt là hai người có dung mạo xuất chúng nhất trong vòng tròn này, cho nên khi Hoa Miên Thần đứng dậy, thì mọi ánh mắt đều tập trụng về phía nàng, chờ nàng mang đến màn biểu diễn đặc sắc. Bất quá, mỹ nhân trời sinh luôn mang theo một kiểu mị lực hấp dẫn người, cho nên cô nương này chỉ cần tùy tiện vung tay đá chân thôi cũng đủ đẹp rồi! huống chi trong ngực nàng còn ôm một tiểu ma thú đẹp như vậy… cái khăn đội trên đầu tiểu ma thú không đáng nói.
Hoa Miên Thần nhìn ánh mắt nóng rực của mọi người, ôm tiểu bánh bao chậm rãi đi vào giữa, cười với mọi người nói: “ta tên là Hoa Miên Thần, là một chiến sĩ. Ta không có sở trường riêng, trước đó các vị chiến sĩ đều biểu diễn rất đặc sắc rồi, ta cũng không muốn làm mất mặt….”
Nàng vừa nói xong, bên dưới liền có tiếng tiếc hận thở dài.
“Đừng a! Hoa cô nương, ngươi cứ tùy ý đánh vài chiêu thôi!”
“Đúng vậy! sao lại mất mặt chứ? hay là ngươi cứ thẳng thắn như Khang giáo quan hát một bài a!!”
“Hát được đó, Hoa cô nương ngươi hát đi a!”
Hoa Miên Thần nghe mọi người ồn ào, liền khoát tay nói: “không hát được, ta không biết a! còn nhảy múa….” lão nương chỉ biết giết người! bất quá nàng im lặng nhìn Khanh Nguyệt đối diện, trầm ngâm một chút thì tiếp tục nói: “hay là vậy đi, mọi người cũng thích xem biểu diễn, ta sẽ biểu diễn một chút ảo thuật, cho mọi người thư giãn một chút được không?”
Ảo thuật gì? mặc dù mọi người không hiểu, nhưng vẫn vỗ tay hoan hô. Dù sao tiểu mỹ nhân biểu diễn là được rồi.
Hoa Miên Thần một tay ôm tiểu bánh bao, một tay chậm rãi giơ lên làm động tác ‘im lặng’ nhìn Hoa Miên Thần cười chúm chím, mọi người không những dừng lại tiếng huyên náo mà còn thở nhẹ để xem.
Bàn tay trắng nõn tỏa ra hỏa quang ấm áp, khiến mỗi đường nét đều trở nên xinh đẹp đặc biệt. Nháy mắt, lòng bàn tay hướng lên mọi người thấy trên tay Hoa Miên Thần xuất hiện một vật nhỏ trong suốt như ngọc lưu ly, sau đó ‘ngọc lưu ly’ nở hoa, từng cánh hoa hé rộ, không ngừng phát triển, không ngừng lớn lên, đồng thời còn có điểm sáng lóe lên xung quanh. Cuối cùng, nở rộ thành ‘hoa ngọc lưu ly’ trên tay Hoa Miên Thần.
Các nữ triệu hoán sư lúc này liền vang tiếng thán phục, các học viên của Khanh Nguyệt ban trưa còn bất mãn với Hoa Miên Thần hiện tại cũng đã nhịn không được mà động tâm. Chỉ vì màn biểu diễn của Hoa Miên Thần thực sự quá kinh diễm, tâm tư thiếu nữ sao chịu nổi sự lãng mạn này.
Khang giáo quan khóc ngất, trong lòng cũng lén nhớ rõ cái này, thì ra so với tiếng ca thì thiếu nữ lại thích kiểu biểu diễn mang tiếng cười này hơn!
Hai ngón Hoa Miên Thần cầm nhẹ cánh hoa, khóe môi khẽ nhếch mỉm cười mê người, chậm rãi đi về phía Khanh Nguyệt.
Tựa như mọi thứ xung quanh đều biến mất, trong mắt Khanh Nguyệt chỉ còn mỗi hình ảnh Hoa Miên Thần đang đến gần. Hỏa quang đong đưa trước mặt Hoa Miên Thần đẹp đến nỗi, khiến người hít thở không thông, tim Khanh Nguyệt đập nhanh không thể kiềm chế được, tựa như gõ trống từng cái thật mạnh mẽ vào cửa lòng của nàng. Không đúng, cửa lòng nàng đã sớm mở ra vì tiểu mỹ nhân trước mắt này rồi.
“Đóa hoa ày đẹp như vậy, ta thấy rất xứng với cô nương xinh đẹp như ngươi….” Hoa Miên Thần ngừng lại trước mặt Khanh Nguyệt, giọng nói trong trỏe lạnh lùng truyền vào tai Khanh Nguyệt, “ta mang đóa hoa này tặng cho cô nương xinh đẹp, mong rằng nàng cũng có thể giống như hoa tươi, nở rộ đầy ưu mỹ và cao nhã.”
‘Hoa ngọc lưu ly’ phản chiếu trước mặt Khanh Nguyệt đột nhiên vòng qua, bị Hoa Miên Thần đề vào tay của Bích Thiên Thiên. Khi Bích Thiên Thiên tiếp được ‘hoa ngọc lưu ly’ lòng bàn tay bị cái lạnh làm cho run lên.
“Ah? là băng hoa?” băng kế hoa dần tan, trên cánh hoa chậm rãi kết thành giọt nước, làm nổi bật băng hoa càng thêm mỹ lệ, đồng thời cũng khiến người ta tiếc giận. Một chút sẽ không còn, băng hoa khiến mọi người kinh diễm sợ là sẽ hóa thành vũng nước lạnh a?
“Là băng hoa ~” Hoa Miên Thần không nhìn sắc mặt Khanh Nguyệt, mỉm cười đi vòng lại, “mọi người đang tò mò vì sao làm được đúng không? cái này là nhờ tiểu ma thú của ta, nó là ma thú băng hệ a, bánh bao thịt ~”
Khi Hoa Miên Thần nói xong, tiểu bánh bao thịt ngoan ngoãn vung tiểu trảo ngắn lên, nhất thời trên không xuất hiện thật hiều tiểu băng hoa, sau đó rơi xuống tay mỗi người, ngoại trừ Khanh Nguyệt.
“Được !!!”
“Biểu diễn vô cùng đặc sắc!”
“Ah — Hoa cô nương ngươi và tiểu ma thú thực sự rất mê người a!”
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Hoa Miên Thần đắc ý về vị trí cũ của mình. Chút mánh khóe nhỏ này của mình và bánh bao thịt cũng rất đơn giản. Dù sao các nàng một cái mười giai một cái mười một giai đối với việc khống chế ma pháp cũng rất dễ dàng. Bất quá trước giờ ma thú luôn dùng ma pháp công kích, không biết cách thay đổi bề ngoài. Nhưng tiểu bánh bao thịt được mình dạy dỗ, học được cách thay đổi hình thái ma pháp. Trước kia, tiểu bánh bao thịt lần đầu chăm chỉ thay đổi ma pháp đã là một quả cầu mập!”
“Miên Thần, ngươi thật là hợi hại!”
Hoa Miên Thần ngồi xuống, Hạ Nghênh Lâm ngồi cạnh nàng không kịp chờ liền khen ngợi.
“Băng hoa rất đẹp! so với trên tay chúng ta còn đẹp hơn a!” Đồng Thư ở một bên cầm tiểu băng hoa trong tay có chút tiếc nuối nói: “sao lại đưa cho vị cô nương kia a! Miên Thần, ta không ngại nếu ngươi đưa cho ta!”
Hao Miên Thần nắm tiểu trảo của tiểu bánh bao thịt giơ lên nói: “không phải ta lợi hại, mà là bánh bao thịt của chúng ta lợi hại, đúng không?”
“Ngao ~ “bánh bao thịt nãi thanh nãi khí kêu.
“Nếu các ngươi thích, vậy bánh bao thịt chịu khó làm thêm hai cái băng hoa nữa a?”
Vì hiện tại tiểu bánh bao thịt vẫn chưa thể làm được ma pháp tạo hình độ khó cao, Hoa Miên Thần chỉ có thể mượn tiểu thịt trảo của bánh bao thịt, nhanh chóng tự thành hai cái băng hoa, bất quá cũng không có hoa lệ như vừa rồi, cái này khiến Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư cảm thấy băng hoa không giống cái trong tay cô nương cười ngốc kia, dù ngoại hình giống nhau nhưng lại không giống hoàn toàn.
Hạ Miên Thần kết thúc, buổi giới thiệu lại tiếp tục. Bất quá có sự biểu diễn đặc sắc của Hoa Miên Thần và bánh bao thịt, nên các triệu hoán sư và triệu hoán thú tiếp sau đó liền cùng nhau biểu diễn ma pháp. Dù sao, ma pháp hoa lệ như vậy triệu hoán thú của bọn họ cũng không thể làm được.
Bích Thiên Thiên được Hoa Miên Thần đặt hoa lên tay, lúc này không còn muốn xem biểu diễn nữa, nàng si ngốc nhìn băng hoa, lúc thì cười ngu ngốc lúc thì thở dài.
“Ai nha, Hoa cô nương thực sự có mị lực, bây giờ cũng hiểu được vì sao Khanh Nguyệt vừa thấy người ta thì mặc kệ luôn tiểu Miên Miên rồi. Chỉ với chiêu thức nàng dùng băng hoa tặng ta vừa rồi, ta nghĩ ta sắp thích nàng rồi….”
Bích Thiên Thiên còn chưa nói, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ cơ thể xuống thấp, khiến nàng thấy lạnh, so với băng hoa cầm trên tay còn lạnh hơn.
“Cho ta!”
Tiếng Khanh Nguyệt âm trầm vang bên tai Bích Thiên Thiên, Bích Thiên Thiên căng thẳng quay đầu lại, thì thấy Khanh Nguyệt cười như không cười.
“Nhưng mà… nhưng đây là của Hoa cô nương…..”
“Dù sao ngươi cầm một hồi rồi cũng tan, không bằng cho ta đi!” Khanh Nguyệt thấy Bích Thiên Thiên nhìn xung quanh, dường như đang nghĩ gì cách từ chối, sau đó lạnh lùng bỏ thêm một câu: “nếu bây giờ ngươi không cho ta, thì ngày mai ngươi phải lo thức ăn cho các đội viên, còn có đặc huấn cho ngươi!”
“Dựa…. dựa vào cái gì a? thật quá đáng a!!”
“Dựa vào ta là giáo quan của ngươi, vậy được chưa?” Khanh Nguyệt nói, nhếch môi với Bích Thiên Thiên, lộ ra hàm răng trắng.
“Được….. được rồi… cho ngươi thì cho, dù sao chút nữa cũng sẽ tan……” dưới sự áp bách của Khanh Nguyệt, Bích Thiên Thiên cầm băng hoa mỹ lệ đưa cho Khanh Nguyệt, sau đó dựa vào người Tào Văn tìm an ủi. Chờ nàng quay lại thì băng hoa đã không thấy.
“Ai nha? Khanh Nguyệt, băng hoa đâu? ngươi cất nó đâu rồi?”
“Ném vào lửa rồi, dù sao nó cũng sớm tan, không bằng ném nó đi lúc nó đẹp nhất…..”
“Ngươi… ngươi đúng là nữ nhân ác độc!” Bích Thiên Thiên mắt lưng tròng, lần nữa tìm Tào Văn cầu an ủi.
Kỳ thực, sau khi Khanh Nguyệt tiếp băng hoa, giả vờ là ném vào lửa, nhưng băng hoa đã được nàng cho vào không gian riêng. Đây là băng hoa tiểu Miên Miên tự làm, nàng phải bảo quản cả đời thật tốt!
Ai cũng không để ý đến Khanh Nguyệt mờ ám, ngoại trừ Hoa Miên Thần đối diện thỉnh thoảng liếc nàng một cái.
Phi! xú nha đầu này vẫn vô lại như trước kia!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
_(:°з” ∠)_ ngày hôm nay cư nhiên ngày vạn…
Được rồi, mấy ngày kế tiếp tha tác giả a !! QAQ vạn cũng là rất đáng thương!
Vạn: Ta đã làm sai điều gì muốn ngày ta!