Chương 95
Đến khi mọi người trong vòng biểu diễn xong, thì lại đưa mắt nhìn về phía Khanh Nguyệt.
Vừa rồi Hoa Miên Thần cô nương biểu diễn đặc sắc như vậy, Khanh giáo quan dung mạo so với Hoa cô nương không phân cao thấp, nhất định sẽ có màn biểu diễm khiến mọi người yêu thích a.
Dường như cảm giác được sự chờ đợi của mọi người, Khanh Nguyệt chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Hoa Miên Thần. Nàng cứ vậy nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần, hào phòng đi tới giữa, khẽ mỉm cười nói: “ta nghĩ ở đây phần lớn mọi người đều đã biết ta, nhưng ta cũng tự giới thiệu một chút a!!” nói xong nàng nhìn chăm chú Hoa Miên Thần, nghiêm túc mở miệng: “ta tên Khanh Nguyệt, là một chiến sĩ, hiện tại là giáo quan trại huấn luyện Long Châu thành.”
Hoa Miên Thần quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn Khanh Nguyệt còn đang nhìn mình chằm chằm. Cái gì vậy? sao giống như đang giới thiệu với mình vậy?
Khanh Nguyệt đúng là đang giới thiệu với Hoa Miên Thần lần nữa, nàng hy vọng, nhờ lần giới thiệu này Hoa Miên Thần có thể biết đến mình, lần nữa cùng mình bắt đầu.
Đương nhiên, nàng cũng biết, đây chỉ là hy vọng.
Thấy ánh mắt Hoa Miên Thần tránh né mình, Khanh Nguyệt cúi đầu cười khổ, sau đó ngẩng đầu làm như không có gì, tiếp tục nói: “tiếp theo đến ta phải biểu diễn, nhưng các ngươi cũng biết ta chỉ là chiến sĩ bình thường, không biết ma pháp hoa lệ, không biết hát hay nhảy múa. Tuy ta từng là triệu hoán sư, nhưng ta bỏ triệu hoán thú thì ta cũng không còn là triệu hoán sư nữa….”
Hoa Miên Thần nghe Khanh Nguyệt nói vậy, trong lòng căng thẳng, không dám tin nhìn Khanh Nguyệt. Không muốn làm triệu hoán sư, vậy nàng muốn tìm mình về làm cái gì?
Khanh Nguyệt đón ánh mắt Hoa Miên Thần, tiếp tục nói: “nhưng ta sẽ không bỏ cơ hội để triệu hoán thú quay về cạnh ta! không đúng, nếu ta không còn là triệu hoán sư, Miên Miên của ta cũng không còn là triệu hoán thú của ta, ta hy vọng nàng có thể về bên ta, không phải dùng thân phận triệu hoán thú nghe chủ nhân, mà là quan hệ bình đẳng!”
Quan hệ bình đẳng? cùng với triệu hoán thú của mình? Khanh giáo quan bị điên rồi hả? không ít triệu hoán sư trừng lớn hai mắt, bọn họ ở cùng triệu hoán thú của mình lâu rồi, cho đến giờ chỉ dùng thân phận chủ nhân, nếu giờ để bọn họ bình đẳng với triệu hoán thú của mình, nghĩ lại chắc sẽ không thể!
Nhưng Hoa Miên Thần nghe Khanh Nguyệt nói vậy, con ngươi liền co lại, sông quyền không tự chủ nắm chặt. Nhếch miệng cười châm chọc, nhìn Khanh Nguyệt trào phúng.
Quan hệ bình đẳng? cười chết người a! nếu trước kia đối đã với ta bình đẳng, thì sao lại mặc kệ ý muốn của ta mà đem ta tặng cho người khác? nói cho cùng, ngươi cũng chỉ coi ta như đồ vật của ngươi thôi!
Khanh Nguyệt thấy được ánh mắt trào phúng của Hoa Miên Thần, không chút tin tưởng, nàng hé môi muốn chứng minh, nhưng cuối cùng đành im lặng. Chứng minh thế nào? chứng minh thế nào? tiểu Miên Miên cũng không muốn quay về cạnh mình, nàng căn bản không có cơ hội chứng minh. Hơn nữa, là mình thực sự tổn thương tiểu Miên Miên quá sâu.
Toàn bộ cục diện đột nhiên rơi vào trầm mặc, mọi người đều bị lời hoang đường của Khanh Nguyệt làm kinh động, Khanh Nguyệt cũng không biết nên nói gì tiếp.
“Ha….. ha ha ha ha…. Khanh giáo quan, ta hy vọng ngươi thực sự tìm được triệu hoán thú của mình về, đồng thời dùng quan hệ bình đẳng đối đãi với nó, vậy tiếp theo, nên bắt đầu biểu diễn của ngươi a!”
Mặc dù La Khang không tán thành quan điểm bình đẳng của Khanh Nguyệt, nhưng hắn vẫn phải đứng ra cắt lời, lần nữa hâm nóng bầu không khí.
“Là giáo quan mạnh nhất trong trại huấn luyện Long Châu thành, tất cả mọi người đều chờ mong được xem người biểu diễn.”
Biểu diễn cái gì? chính mình ngoại trừ biết chiến đấu, thì làm gì biết biểu diễn? phải rồi, chiến đấu!
Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần, mặt lần nữa nở nụ cười, nhìn mọi người nói: “ta là một chiến sĩ, sở trưởng chính là chiến đấu. Bây giờ ta muốn múa vài chiêu cho mọi người xem, nhưng lại có chút khó với ta. Vì ta không biết đối thủ sẽ ra chiêu gì, cho nên ta có thể mời một vị bằng hữu lên phối hợp cùng ta đối chiến vài chiêu không?”
Khanh Nguyệt vừa dứt lời, không khí lần nữa sôi nổi lên.
“Vậy được! Khanh giáo quan, ngài chọn đại một người, biểu diễn chút kỹ năng chiến đấu cho chúng ta xem a!”
“Ta ta ta! ta nguyện ý làm đối thủ với Khanh giáo quan! có thể đánh vài chiêu với Khanh giáo quan, nhất định là vinh hạnh của ta!”
Tạ Định Nam kích động, thậm chí còn dùng sức giơ cao hai tay vẫy vãy, trong miệng thì thào “chọn ta, chọn ta” hắn đã lâu không đối chiến với Khanh Nguyệt, hiện tại rất là ngứa tay.
Khanh Nguyệt không để ý mấy người thỉnh cầu kia, mắt bình tĩnh nhìn Hoa Miên Thần, cười nói: “nếu như ta là một chiến sĩ, vậy thì nên tìm một chiến sĩ giỏi để so chiêu, tốt nhất là một nữ chiến sĩ giống ta. Hiện tại có một vị nữ chiến sĩ giống ta, không biết… Miên Thần ngươi, có nguyện ý so vài chiêu với ta không?”
Hai nữ chiến sĩ so chiêu, còn là hai người dung mạo tuyệt mỹ, mọi người ai cũng kích động, ngoại trừ Tạ Định Nam có chút thất vọng.
“Được a! nghe nói thực lực Hoa cô nương cũng rất mạnh, đúng lúc Khanh giáo quan có thể so chiêu một chút, xem ai mạnh hơn!”
“Mỹ nhân và mỹ nhân chiến đấu, chúng ta thực sự chờ mong a!”
Đang lúc mọi người mong chờ, Khanh Nguyệt đến trước mặt Hoa Miên Thần đưa tay hỏi: “Miên Thần, cùng ta so vài chiêu được không?”
Hoa Miên Thần nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn đưa ra trước mặt mình, trong mắt xoẹt qua tức giận.
“Xin lỗi, ta biểu diễn xong rồi, hơn nữa ta không muốn đấu với ngươi, ngươi tìm người khác đi! như là, vị Tạ Định Nam giáo quan kia kìa!”
Tạ Định Nam đang nhìn Khanh Nguyệt nghe thấy tên mình, hai mắt liền sáng lên.
“Ta đồng ý, ta đồng ý!”
Nhưng mà mặc kệ Tạ Định Nam kêu to thế nào, Khanh Nguyệt vẫn cố chấp nhìn Hoa Miên Thần, đưa tay không chịu thu hồi.
“Ta cũng rất tò mò, đều là nữ chiến sĩ, Miên Thần thực lực thế nào a? vì sân hẹp, chúng ta không cần dùng vũ khí, không dũng kỹ năng đánh, chỉ cần đối tay không một chút, thế nào?”
Người này không hiểu tiếng người sao? lão nương đã nói không muốn rồi mà còn không dừng? Hoa Miên Thần nhịn không được hất tay Khanh Nguyệt, lại bị nắm chặt lấy.
“Ngươi…. ta đã nói ta không muốn…..”
“Miên Thần nhìn không giống chiến sĩ a? nhìn có vẻ yếu hơn ta, có thể ngươi chiến lực chủ yếu đến từ tiểu ma thú ngươi thuần phục a?”
Yếu muội ngươi! Khanh Nguyệt nói vậy thành công chọc giận Hoa Miên Thần. Nàng biết, Khanh Nguyệt cố ý kích tướng mình, nhưng cũng không muốn để Khanh Nguyệt hoài nghi thân phận chiến sĩ của mình. Nha đầu chết tiệt này, ngươi tưởng lão nương chỉ biết ma pháp, nên không biết đánh nhau sao? lão nương là đội viên hung tàn nhất đội Phi Ưng a.
Trở tay dùng sức túm tay Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần cười khiêu khích: “nếu Khanh giáo quan đã nhìn trúng ta, vậy ta cũng không cần nhịn nữa, không thể để mọi người coi thường! vậy đi, Khanh giáo quan chúng ta sẽ so một trận? theo như ngươi nói, không cần dùng kỹ năng đánh, không dùng vũ khí!”
Khanh Nguyệt tùy ý để Hoa Miên Thần bóp tay mình đến đỏ, đáy mắt hiện tinh quang.
“Vậy thì, đa tạ!”
Khanh Nguyệt kéo Hoa Miên Thần vào giữa sân, sau đó không nỡ buông tay. Hoa Miên Thần chờ Khanh Nguyệt buông tay vội vàng thu hồi tay mình lại.
Mọi người xung quanh phối hợp lùi về sau, kéo vòng tròn lớn hơn, động tĩnh khiến hai vòng tròn còn lại đến xem hai mỹ nhân đứng giữa vòng tròn, mặc kệ có chuyện gì, nhưng vây quanh rất hưng phấn. Rất nhanh, ngoài vòng liền có nhiều người chen xem.
“Mời ~” Khanh Nguyệt lùi về sau vài bước, ý bảo Hoa Miên Thần động thủ trước.
Hoa Miên Thần lạnh lùng trừng Khanh Nguyệt, trong lòng thầm tính toán. Căn cứ theo nguyên tác, xú nha đầu mạnh là do nàng học kỹ năng trong không gian. Nếu bỏ đi kỹ năng đó, thì thể lực nàng không chắc bằng mình. Đừng quên, mình là quân nhân đặc chủng mấy chục năm rồi, kinh nghiệm thực chiến có thể so với xú nha đầu này mạnh hơn nhiều!
Nghĩ vậy, Hoa Miên Thần định tâm lại, sau đó nhìn sơ hở của Khanh Nguyệt công đến.
Khi Khanh Nguyệt tiếp được vài chiêu hiểm, sau đó biểu tình có chút bất ngờ. Thực lực Miên Thần mạnh hơn nàng nghĩ, thân thủ như vậy, hoàn toàn không giống người dùng ma pháp công kích có được. Nàng mỗi lần tấn công, thì đều phải phòng thủ, chính xác đúng chỗ, tựa như chiến sĩ từng đánh nhiều trận hiểm.
Lẽ nào… do mình nhận lầm?
Rất nhanh, Khanh Nguyệt liền phủ nhận hoài nghi của mình, nếu vậy cảm giác quen thuộc đó, không phải ai cũng có! rung động khó quên này, cũng không phải ai cũng cho được!
Trong lúc Khanh Nguyệt chớp mắt xuất thần, liền bị Hoa Miên Thần đánh trúng vai, một kích đau khiến nàng tỉnh hồn.
Hoa Miên Thần nhân lúc tay trái Khanh Nguyệt không nhúc nhích được, tàn nhẫn thêm một quyền. Xú nha đầu này ghê thật, còn dám coi khinh ta! đối chiến với ta mà dám thất thần?
Một quyền này của Hoa Miên Thần bị Khanh Nguyệt cản được, nàng theo quán tính chụp nắm đấm của Hoa Miên Thần đang theo quán tính lao về phía mình, hai người liền dính lấy nhau. Chờ Hoa Miên Thần đổi tay phản kích, Khanh Nguyệt không để ý giơ tay trái lên thì bị đau phải dừng lại.
Mọi người xung quanh nhìn hai mỹ nhân quấn nhau giữa sân, hai thân ảnh mảnh mai dính chặt, đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng nhiệt huyết!
“Trời ơi, trời ơi! Khanh giáo quan và Hoa cô nương mạnh quá a!”
“Các nàng đánh vậy xem mới đã! vừa đắc sắc còn đẹp mắt!”
“Thân thủ như vậy, quả nhiên là sự mạnh mẽ của nữ chiến sĩ a! nam chiến sĩ như bọn ta theo không kịp…..”
Ở đây đều có tiếng cảm thán trong lòng, đột nhiên toát ra một câu bình phẩm không đứng đắn.
“Nhìn mặt các nàng dán sát như vậy, đột nhiên ta muốn tới đẩy một cái….”
“…”
Mọi người còn đang náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm giữa sân. Làm sao đây? nghe xong quỷ hư hỏng kia nói, tư tưởng bọn họ cũng trở nên xấu đi rồi. Cảm giác hai tiểu mỹ nhân ở giữa sân, không giống như đang đánh nhau, ngược lại như là….. ve vãn!
Nhìn mặt họ đỏ bừng, thở dốc mê người, còn có vài tiếng rên thường vang lên….
Mọi người ở đây như lọt vào giấc mơ kỳ quái, đột nhiên có băng trùy từ sau lưng Khanh Nguyệt lao đến, ánh mắt Hoa Miên Thần đối diện Khanh Nguyệt ngưng lại, vội kéo Khanh Nguyệt tránh qua một bên, kết quả Khanh Nguyệt đẩy Hoa Miên Thần một cước, Hoa Miên Thần đứng không vững liền ngã về sau. Còn Khanh Nguyệt trụ được hai tay cũng ngã xuống.
Trong lúc mọi người kích động hô lên, hai người liền ngã lên nhau.