Lạc Hành lục túi xách, lấy ra một thỏi son, soi gương chậm rãi chỉnh trang. Sắc son rực rỡ, vô cùng phù hợp với chiếc váy đỏ cô đang mặc, vừa bắt mắt vừa kiêu hãnh. Cô gật đầu, khá hài lòng.
11 giờ 50 phút tối.
Âm thanh tổng hợp điện tử chói tai của quán bar đánh trống trên màng nhĩ. Lạc Hành có hẹn, đợi nửa ngày không thấy người đâu, lớp son trên môi cũng vơi đi nhiều vì nhấp rượu. Cô uống khá giỏi, cũng thích đến quán bar thả mình.
Lạc Hành xoa đôi tai hơi nhói lên vì tiếng ồn, đi về phía quầy bar. Trong một góc tối mờ nhưng rất phong cách, nhân viên pha chế trẻ tuổi mặc tây trang đẹp mắt đang rót rượu cho các vị khách trước mặt. Chất lỏng màu nâu nhạt chậm rãi chảy dọc theo ly thuỷ tinh, phản chiếu ánh sáng mờ dưới ánh đèn nhấp nháy. Lạc Hành liếc mắt đã nhận ra đó là món Long Island Tea rất phổ biến.
Cô nhìn một lát, thu tầm mắt lại, tuỳ ý chuyển về phía người khách.
Đột nhiên, con ngươi của cô co rút lại, ngón tay vô thức siết chặt quai túi xách, các đốt ngón tay đột nhiên trắng bệch.
Thình thịch, thình thịch.
Lạc Hành nghe tiếng tim mình đập.
Người phụ nữ đang ngồi ở quầy bar cách đó không xa, trang phục đơn giản, thanh nhã; áo sơ mi tề chỉnh phối với váy dài quá đầu gối; khí chất ôn hoà. Nàng đeo một cặp kính viền đen, khoé mắt có vài nét gấp nhỏ, vừa thanh lịch vừa trí thức.
Còn rất đẹp.
Lạc Hành tinh mắt, tuy đã gần mười năm không gặp, cô vẫn nhận ra đó chính là giáo viên dạy Toán hồi cấp Hai của mình.
Cô Đường.
Là cô Đường đã từng xoa đầu cô, mỉm cười dịu dàng, nói cho cô biết mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Lần cuối gặp nàng là khi cô tốt nghiệp cấp Hai. Lúc đó, cô Đường đặc biệt trang điểm nhẹ nhàng, ký tên lên đồng phục của từng học sinh. Lạc Hành chỉ đứng một bên nhìn nàng. Đợi các học sinh đi hết rồi, cô mới tiến lên, nắm lấy cổ tay nàng, hai mắt sáng rực, lại không nói gì.
Cô cũng không biết tâm trạng của cô Đường khi đó là như thế nào, chỉ nhớ sau khi bị cô kéo, nàng đã khựng lại thật lâu, trong đôi mắt dịu dàng trước kia không có bất kỳ cảm xúc nào. Nàng cũng không lên tiếng. Ở góc hành lang ngoài cửa lớp, hai người nhìn nhau, im lặng đến lạ thường.
Cô luôn cảm thấy cô Đường khi đó có chuyện muốn nói với mình, nhưng cô còn quá nhỏ, không tài nào đoán được nàng im lặng là đang nghĩ gì.
Lạc Hành buông tay ra, cong cong mắt, cười nhìn nàng ngoan ngoãn mà bướng bỉnh. Sau đó, cô dọn cặp sách, rời khỏi trường trung học, không hề quay đầu.
Suy nghĩ quay trở lại, ấn đường của Lạc Hành hơi nhói lên. Kể từ lúc đó, cô học cấp Ba một trường quốc tế, lên đại học càng là tha hương. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, ngày thứ hai sau khi về thành phố Lệ, cô đã chạm mặt cô Đường.
“Xin chào, một ly Black Russian.”
Đầu ngón tay Lạc Hành vuốt ve viền chiếc điện thoại. Những góc tròn nhẵn dầm khảm vào lòng bàn tay cô. Cô kéo chiếc ghế dài ra, ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ. Ở vị trí bạn bè, giữa hai người có khoảng cách nhất định, nhưng nếu là người xa lạ, đôi bên lại quá gần gũi.
Quả nhiên, người phụ nữ bên cạnh đã chú ý tới cô. Theo bản năng, nàng muốn quay đầu nhìn người đến, lại đột nhiên dừng lại, không nhìn thẳng vào Lạc Hành. Người phụ nữ vẫn cúi đầu, tầm mắt dừng trên quầy bar, không rõ tâm tình.
Cô Đường vẫn keo kiệt như vậy.
Lạc Hành nửa tựa đầu, liếc qua nhẹ bẫng. Cô hít vào một hơi; lành lạnh pha hương gỗ, là dư vị của khói thuốc, như giọt mực rơi xuống cốc thuỷ tinh, chậm rãi đong đưa, không ngọt, hơi lạnh.
Ngay cả mùi hương yêu thích cũng giống như 10 năm trước.
Nhân viên pha chế mang lót ly đến, chuẩn bị đặt xuống, Lạc Hành đã vươn thẳng tay đến nhận lấy cocktail. Viên đá hình cầu lay động, chạm vào thành thuỷ tinh nghe leng keng, thanh thuý dễ nghe.
Cô Đường luôn nghiêm khắc giữ mình, Lạc Hành rất rõ điều này, vì trong 3 năm đó, cô là học sinh thân cận với cô Đường nhất. Năm 13 tuổi đó, giữa khung cảnh mặt trời chói chang và côn trùng rả rích, cô ngồi ngay ngắn trong lớp học, giơ tay lên muốn tranh cử vị trí cán bộ môn Toán. Đại diện của môn này không phải một vị trí cán sự quá nổi bật, nhưng khi đó rất náo nhiệt, có đến 4, 5 bạn học nóng lòng muốn thử. Lạc Hành không quan tâm mình có được chọn không, nghiêng đầu đặt tầm mắt lên cây đa ngoài cửa sổ.
Phương nam vào tháng chín, ánh mặt trời vẫn khắc nghiệt. Lạc Hành híp mắt ngồi, mãi đến khi bạn cùng bàn chọc vào cánh tay cô.
Người phụ nữ trên bục giảng buộc tóc cao, ánh mắt ôn hoà, khoé môi phủ một nụ cười thản nhiên. Giọng của nàng cũng như chính nàng – lành lạnh, giống như rừng rậm dưới mưa.
“Em tên gì?”
Lạc Hành nhìn về phía nàng, đứng dậy, đi thẳng lên bục giảng, viết tên của mình lên bảng đen.
“Em là Lạc Hành.”
“Tên rất hay. Vậy em đồng ý làm đại diện môn Toán không?” Người phụ nữ cúi đầu nhìn cô. Cô bé 13 tuổi còn chưa cao lắm, với mãi mới tới vai nàng, giống như một cái cây nhỏ, hơi thiếu sức sống nhưng vẫn đang lớn lên theo nhịp độ của mình.
Lạc Hành gật đầu, với tay lấy đồ lau bảng, lau tên của mình đi, cũng tiện thể lau nội dung các giáo viên khác viết lên từ tiết trước.
Cô giáo nhận lấy phấn viết trên tay cô, cũng viết tên của mình lên. Lạc Hành ngẩng đầu lên nhìn.
Đường Ngôn Chương.
Rất đặc biệt, chữ cũng đẹp, không hề rối loạn, đầy khí phách.
Sau khi định thần lại, Lạc Hành dùng bụng ngón tay xoa lấy viền ly, đoạn nhấp một ngụm.
Người phụ nữ bên cạnh cô cũng nâng ly lên uống một ít. Như cảm nhận được tầm mắt của Lạc Hành, nàng chậm rãi nghiêng người, đón lấy ánh mắt của cô.
Đường Ngôn Chương khó mà miêu tả cảm giác của mình trong thời khắc này.
Lẽ ra phong cách ăn mặc và khí chất của Lạc Hành đã khác 10 năm trước một trời một vực; đêm nay, cô còn đặc biệt trang điểm rực rỡ và khoa trương, nhưng chỉ cần nhìn lần đầu, Đường Ngôn Chương đã nhận ra người trước mặt.
Cô thay đổi rất nhiều.
Môi hé ra của Đường Ngôn Chương đóng lại, lời thăm hỏi nghẹn lại trong họng, không nuốt được cũng không thốt ra được. Tay cầm ly của nàng hơi run rẩy, chất lỏng màu nâu nhạt lay động theo. Chỉ đôi phút sau, nàng quyết định nhắm mắt quay đầu, từ bỏ quyền chủ động.
Lạc Hành lười biếng chống tay, đầu ngón tay gõ nhịp xuống mặt bàn.
“Ava!”
Phía sau hai người truyền đến giọng nữ giòn tan, xen lẫn sự mừng rỡ vì tương hợp sau xa cách. Lạc Hành xoay người, bị một người phụ nữ nhiệt tình ôm chầm lấy.
“Đừng làm ồn. Sao cậu trễ vậy?” Lạc Hành kéo tay cô gái trước mặt ra, quan sát một lượt, hơi bất mãn: “Muộn cả tiếng!”
Cô gái không để bụng, chỉ kéo rượu trên bàn qua uống một hớp. Vừa định nói gì đó, cô ấy lại thấy bên cạnh có ánh mắt như có như không quét tới. Lạc Hành kéo cô gái qua, thì thầm vào tai cô.
Dưới ánh đèn mờ ảo, hai cô gái dính lấy nhau, một cúi đầu, một ngửa đầu, nhìn từ xa như một đôi tình nhân đang hôn say đắm.
Cổ họng Đường Ngôn Chương cuộn lên, nàng dời tầm mắt đi.
Ngón tay nàng trượt vài lần trên điện thoại di động, thanh toán xong thì thả lại vào túi. Nàng chuẩn bị nhân lúc hai cô gái đang trò chuyện vui vẻ mà rời đi. Nàng đẩy ghế cao ra, món cocktail uống dở bị bỏ lại lẻ loi trên quầy. Đủ loại màu sắc từ ánh đèn đảo trước tầm mắt nàng, buộc nàng phải đưa tay lên cản lấy, chân chuẩn bị rẽ qua.
Một giây sau, cổ tay trái của nàng bị người ta giữ lấy.
Lực giữ không lớn, nhưng giãy như thế nào cũng không ra.
Nàng xoay người. Cô bé khi đó chỉ cao tới vai nay đã hơn nàng nửa cái đầu, mặc một chiếc váy đỏ, nắm lấy cổ tay nàng, mỉm cười nhìn nàng.
“Cô Đường.” Lạc Hành khẽ cất lời: “Đã lâu không gặp.”