Chương 1
“Eh, mấy người không cảm thấy hôm nay thật kỳ quái sao? giống như sắp sập rồi á.”
10h30 sáng thứ hai, tầng 19 tòa nhà Thời Sang, văn phòng làm việc ngay giữa ban ngày không thể không bật đèn, bạn thực tập sinh nhỏ mới làm quen với mọi người xong về chỗ ngồi, khom lưng lấy cái ly thủy tinh trên bàn, rồi thò đầu nhìn xem bầu trời đen thui bên ngoài.
Sáng nay lúc thức dậy đã không nhìn thấy mặt trời, bây giờ đã hơn 11h giờ trưa rồi, nhưng trời vẫn tối om không khác gì nửa đêm, lần đầu tiên nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ như vậy, sẽ không nhịn được mà cảm thán.
Nam đồng nghiệp ngồi bên cạnh nàng ngáp một cái dài, khóe mắt lấp lánh, “đệ đệ, cậu mới đến thành phố S hả? chỉ là đối lưu khí trời thôi mà, mưa xong là hết ấy mà.”
Thực tập sinh vẫn nhìn chằm chằm bầu trời đen một hồi, buồn bã nói: “vậy à, sớm biết lúc ra cửa mang theo cây dù rồi.”
Thừ hai đầu tuần luôn khiến người ta chán nản, nguoif lại thích bắt cá, gần đây công ty còn đang tái thiết, thay đổi nhân sự nhiều, các nàng được đưa vào làm việc nguyên nhân cũng là do Mộc tỷ trong bộ phận từ chức sớm, những người cũ bị điều đi, đám người bên dưới thì tán loạn. Tuy bên trên sắp xếp tổng giám đốc mới đến, nhưng người ta tuổi còn trẻ, địa vị không cao, lại có chút tin đồn, vừa lên nhận chức uy tín cũng giảm đi.
Xử lý xong hợp đồng điện tử liền gửi cho đối phương, Tô Hạnh chống nạnh xoay cổ, phát hiện mọi người lại thì thào trong giờ làm việc.
“Nhưng mà lâu vậy rồi vẫn không thấy giọt mưa nào, cũng kỳ quái quá đi?”
“Ah, bà đừng làm tui sợ nhà, có khi nào liên quan đến tin tức cái thứ kia đang sôi trào không?”
“Ông nói là cục nhô ra kia đó hả? lịch sử lớn nhất, gần trái đất, sao chổi vào tối qua định hủy diệt địa cầu hả? Không có đâu, ông cũng tin cái này sao? ra ngoài đừng nói với mọi người ông là đồng nghiệp của tui nữa.”
“Nhưng mà nghe ông nói, giống như truyền hình online lần nay đưa tin vậy, hôm qua tôi còn ngồi chung với một tên ngốc chat, hắn nói chính phủ đang che đậy sự thật, lần này thực sự là đụng rồi, còn nói mình tìm thuê mấy cái lô cốt, kết quả ra sao chứ? tối hôm qua phóng rắm không có, thậm chí đến cả hình sao chổi trên trời cũng không thấy ha ha ha,”
“…”
Tô Hạnh xoay cổ, cẩn thận nghe bọn họ bàn chuyện sao chổi đâm vào trái đát, liền liếc mắt.
Tuy ngồi chung văn phòng, nhưng bọn họ cũng không lo lắng ngày tận thế, còn nàng gần đây vì Mộc tỷ nghỉ làm, nên không thể nhận nhiều việc hơn, thời gian lướt weibo cũng không có.
Lại có em gái cùng bộ mộn thích nhiều chuyện gia nhập group chat, “mấy người đừng nói dóc nữa, không cảm thấy dị tượng lần này xuất hiện có chút trùng hợp sao?”
“Nếu vậy… cô nói nghe xem?”
“Nếu nhớ không nhầm, vị tổng giám của chúng ta mới nhận chức được có 1 tuần à? điềm đại hung này hình như biểu thị….. con đường thăng chức của nàng sẽ bị xu cà na nha.”
“Phốc ha ha…. Lộ lộ sư phụ sao cô lại nói thế chứ.”
Xung quanh bật cười tủm tỉm, Tô Hạnh híp mắt cũng không nhịn được hé môi một cái.
Vì Mộc tỷ từ chức, nên vị tổng giám này ngầm gây sự khiến cho nhóm nhân viên bất mãn không ít.
Thành phố S là siêu đô thị phất triển nhanh, nhân sự di chuyển nhiều lần, người cùng ngành hầu như trong một năm sẽ thay máu một lần, Mộc tỷ ở trong công ty cẩn thận chờ 5 năm, không chỉ thành thạo tính cách thân thiện ổn định, năng lực nghiệp vụ cũng rất tốt, 5 năm cũng đủ để trở thành bộ phận nòng cốt rồi.
Thời gian trước bộ ngành công ty tổ chức kết cấu lại, tổng giám đốc bộ ngành cũng đang trống ghế, mặc dù trong nội bộ có tranh cử, nhưng mọi người đều biết trong lòng, hiện nay trừ Mộc tỷ của bọn họ ra, thì công ty cũng không còn ai khác có thể đảm nhiệm, công thêm thông tin bên nhân sự gửi qua thì mọi chuyện chắc chắn như đinh đóng cột rồi, vốn mọi người cũng đã đặt xong nhà hàng chuẩn bị ăn mừng thăng chức, nhưng kết quả không ai ngờ được, buổi tiệc này trở thành buổi ăn tối chia tay từ chức của Mộc tỷ.
— 1 tuần sau khi bên nhân sự đưa tin, công ty đột nhiên phát xuống một vị đi du học về gia cảnh tốt, liền ngồi lên vị trí tổng thanh tra, trở thành lãnh đạo trực tiếp của nhóm bọn họ, nghe đồn là mang tiền đề vào tổ, trong nhà có tiền, trong công ty có cổ phần.
Mộc tỷ trong lòng cũng thấy nản, quay đầu liền nói từ chức.
Mọi người nói chuyện âm thanh càng cao hơn, xung quanh chỉ có bộ ngành bọn họ là ồn ào nhất, Tô Hạnh định mở cửa nhắc nhở, lời đến khóe miệng, dưa quang liếc qua bàn làm việc của Mộc tỷ đã trống rỗng, lại nhìn đến phòng làm việc của tổng giám đốc tối om, liền nuốt lời vào trong lại.
Nếu nói Mộc tỷ nghỉ làm, vậy ảnh hưởng nhất chính là Tô Hạnh rồi. Nàng tốt nghiệp đại học đã nhận chức vào công ty làm, từ thực tập đến làm chính thức, đều là một tay Mộc tỷ dìu dắt, mà nàng cũng may mắn khi mới nhận chức liền gặp được một người vừa là thầy vừa là bạn cấp trên. Mộc tỷ luôn mang nàng theo công tác, đi bàn ký kết làm ăn cũng hay mang nàng theo học tập, còn dạy nàng làm sao giao tiếp với bên tài vụ hay làm khó, cấp trên cho nhiều thì không cần báo đáp.
Mộc tỷ trước khi rời công ty còn cười khổ, hiện tại nàng còn nhớ rõ.
5 năm mặc gió, mặc mưa tính ra vẫn thua một người quen, Tô Hạnh tốt nghiệp làm việc không lâu, lần đầu bị cắt chức chỉ thấy thờ ơ và bất công, nàng cảm thấy không cam lòng vì Mộc tỷ, cũng vì chủ cũ mà đối với cấp trên hiện tại có thành kiến rất lớn.
“Khụ khụ!”
Đột nhiên, tiểu Ngô ngồi gần hành lang ho khan hai tiếng, tiếng thì thào liền im mất.
Cách đó không xa, một nhóm người từ trong một căn phòng bên hành lang đi ra, sếp đi đầu, thân ảnh mảnh khảnh được mọi người vây quanh đi vào phòng họp.
Nữ sĩ mặc tây tranh thành thục ưu nhã đứng giữa một đám lão già gây nhiều chú ý, trong đám người đó, Tô Hạnh liếc mắt đã thấy vị tổng giám đốc trẻ – Ôn Như Yểu.
Nhóm người nhanh chóng đi vào phòng họp, khi cửa đóng lại, thì có tiếng người thì thào.
“Không nói chuyện khác, đứng giữa đám lão già cao tuổi, mới thấy Ôn tổng còn trẻ như vậy, nhìn bộ dạng không thua kém gì.”
“Vóc người cũng coi như hiếm hoi, bộ đồ trên người nàng cũng không kém cạnh gì.”
“Đúng thật là bạch phú mỹ, tuần trước dưới công ty tôi nhìn thấy siêu xe của nàng, xe đi chậm rãi đường nét có hồn, vừa nhìn đã biết đời này tôi mua không nổi cái siêu xe đó rồi.”
“Cho nên chúng ta không nên ghét nữ cấp trên như vậy nha, không đúng người ta thật sự dựa vào thực lực đó nha.”
Một nhóm châu đầu bàn tán, ánh mắt thèm thuồng.
Tô Hạnh luôn im lặng cũng không nghe nổi nữa, thiêu mi nói: “giá trị chính nghĩa của các người cũng nên có mức độ thôi, đừng quên quẹt thẻ đi làm vật vã rồi bị đuổi là ai nha?”
Không khí trong công ty tương đối tự do, theo quy định, chỉ cần làm đủ 8 tiếng mỗi ngày, sáng không đi muộn đến 11 giờ quẹt thẻ là được, nhưng mà cái này cũng tạo thành sự lãng phí thời gian buổi sáng, cùng với sự tăng ca kéo dài không đáng.
Ôn Như Yểu từ lúc nhận chức luôn lấy lý do hiệu suất cao, đề nghị cấp trên cho thay đổi giờ quẹt thẻ, thống nhất đổi thành 9 giờ đi làm. Như vậy có thể làm một giấc đã đời, trong đó có cả Tô Hạnh, vì buổi sáng nàng cũng có chuyện cần làm cũng hết một tiếng.
Nàng vừa nói xong, xung quanh oán than bắt đầu.
“Tô lão muội, sao tôi cảm giác cô rất ghét Ôn tổng nha?” gã mập ngồi bên cạnh Tô Hạnh mỗi ngày đều ăn vặt không ngừng, còn có cái tên là hoàng thái tử lên tiếng, hắn vừa vứt bọc bánh quy xong, lại lấy trong ngăn kéo ra một bọc que cay, cười hì hì nói.
Tô Hạnh cũng không dấu giếm: “vậy mà ông cũng nhìn ra?”
“Sao lại thế? không lẽ đố kỵ người ta đẹp hả?”
“…”
Mặt Tô Hạnh giật một cái, tức giận liếc hắn: “tôi có cần phải vậy không?”
Hoàng thái tử ngước lên nhìn khuôn mặt minh diễm này, cảm giác hình như không cần, công ty bọn họ mỹ nữ rất nhiều, Tô Hạnh coi như là vượt trội hơn số đó rồi, nếu không… họp hành chính hàng năm sao lại gọi nàng đến làm MC làm gì, lúc nàng mới đến công ty, có không ít nam đồng nghiệp đến theo đuổi, sau đó thì…. ah, đại mỹ nữ yên lành, đột nhiên phát cáu.
“Không cần, không cần, tôi sai rồi, ăn que cay nha?” hoàng thái tử nói mở bao que cay ra, đưa qua.
Tô Hạnh nhìn bao que cay đầy dầu mỡ, đẩy lại cho hắn: “ông cứ giữ mà ăn đi, tôi đang giảm béo.”
“Cô cần giảm béo chỗ nào?” hoàng thái tử kinh ngạc, ôm bao que cay nói, “cô vừa cao vừa gầy rồi, định giảm béo thành ma cây hả?”
“….”
Mấy lời này trực tiếp chạm đến tự ái của Tô Hạnh, nàng lườm một cái: “câm miệng.”
Tô Hạnh ghét người khác nói đến chiều cao của nàng.
Cha mẹ nàng không cao, tuy lúc nhỏ nàng cũng không có gia đình hoàn chỉnh, nhưng dù sao cũng cho nàng một thân thể khỏe mạnh và gen tốt, Tô Hạnh hài lòng với túi da này của mình, thứ không hoàn mỹ duy nhất chính là cái thân cao hơn so với nữ sinh bình thường này.
Lúc học đại học, không hiểu sao lại cao thêm 1cm, hại Tô Hạnh uất ức một tháng, lúc đó bạn thân thì kêu là muốn vậy mà không được, rảnh rỗi còn treo lủng lẳng trên người nàng làm nũng, đi dạo phố thì phải cam chịu xách đồ cho đám chị em, Tô Hạnh không để bụng việc vác bao, nhưng vấn đề là, mọi người đều là con gái yếu ớt, nàng cũng muốn làm nũng cũng muốn được bảo vệ mà!
Bị chọc đúng chỗ đau nhất, Tô Hạnh đen mặt, hoàng thái tử thấy không ổn liền câm miệng.
Thời gian ồn ào kết thúc, xung quanh chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím.
Thứ hai công việc cần xử lý rất nhiều, bất tri bất giác liền tới giờ cơm trưa, Tô Hạnh gửi xong mấy cái bưu kiện, chuẩn bị đóng dấu văn kiện mới in xong, vừa ngẩng đầu thì thấy Ôn Như Yểu mở cửa phòng họp đi ra ngoài.
Khoảng cách không tính là xa, cánh một hàng vi tính không xa, Tô Hạnh cũng rảnh rỗi không việc ngước nhìn, khuôn mặt tươi cười thấy rõ ràng, Ôn Như Yểu đưa mắt nhìn về phía chỗ làm việc, ánh mắt đúng lúc chạm nhau.
Ôn Như Yểu dù nhìn từ xa, liếc một cái cũng nhận ra là mỹ nữ kinh diễm rồi. Nàng trang điểm không đậm, lúc không cười ánh mắt xa cách, tiểu chuẩn mỹ nhân lạnh lùng, nhưng khuôn mặt tinh xảo có vài phần tài giỏi trong trẻo lạnh lùng và khí chất, biểu tình nàng đạm nhiên, cảm giác khoảng cách lơ đãng cũng không có từ chối người ngoài, ngược lại có sự cao quý bẩm sinh.
Tô Hạnh không né tránh cũng không mâu thuẫn, cho đến khi thấy tên Uông gay mặc sơ mi hồng theo sau Ôn Như Yểu đi tới, đuôi chân mày nàng nhướng lên, quay đầu lấy trong túi ra cây son môi, cầm cái gương nhỏ lên, quang minh chính đại thoa lên môi.
“Cô đang làm gì á?” bên cạnh, hoàng thái từ đáng ghét chen ngang.
Tô Hạnh bực bội, theo thói quen dỗi hắn: “ông không có mắt hả?”
Nàng đương nhiên sẽ không nói mình cố ý dùng cách ngây thơ này để bới móc, ngay trước mặt cấp trên trong giờ làm việc ngồi làm việc riêng.
Hoàng thái tử: “ah, màu hồng này của cô số mấy a?”
Tô Hạnh phiền chết tên thẳng nam này rồi: “là son dưỡng môi được chưa!”
“Son dưỡng môi?” hoàng thái tử bĩu môi: “hôm nay không lạnh không làm, ngồi thoa son dưỡng môi à? Tô lão muội cô có chút ái ái rồi nha.”
Tô Hạnh: “….”
Đây chính là hố lôi thứ hai của Tô Hạnh, nàng ghét nhất bị người khác nói ái ái. Nàng vốn là một cô nương bình thường, nói nàng ái ái là ý gì hcusw?
Một câu thô tục trong miệng đang định phóng ra, màn hình vi tính công ty đột nhiên lóe lên, có người gửi tin nhắn cho nàng.
[ Ôn Như Yểu: vào phòng làm việc của tôi. ]
“…”
Không phải vì thoa chút son mà bị cô ta mời vài nói chuyện thật chứ?