Chương 5: Nụ hôn ướt át trên sân thượng (H)
Quý Phồn Truất biết là trường có kế hoạch cải tạo lại tòa nhà C ban đầu.
Nhưng khi nàng thực sự đứng trước cửa tòa nhà C, nàng chợt phát hiện ra toàn bộ tòa nhà giảng dạy đã được bao quanh bởi giàn giáo để sửa chữa.
Còn người phụ nữ đứng cạnh giàn giáo, tay lật từng trang tài liệu… Chỉ cần nhìn từ xa thôi cũng khiến người ta có cảm giác quen thuộc đến đáng sợ…
Quý Phồn Truất vô thức dừng lại, đang định tránh xa người này thì nhìn thấy Từ Cảnh Thắng, phó chủ tịch hội sinh viên, đã dọn một chiếc bàn dài và đang bước ra khỏi cửa tòa nhà giảng dạy.
“Bạn học Quý, bạn đến vừa kịp lúc. Nhanh lên… giúp tôi với…” Từ Cảnh Thắng thở hổn hển, hét lên, nhìn dáng vẻ có lẽ rất mệt mỏi.
Quý Phồn Truất nghĩ thầm có lẽ không thể trốn thoát nên vội vàng tiến lên để giúp anh ta. Nhưng trước khi nàng đưa tay chiếm lấy chiếc bàn dài, nàng đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên cạnh: “Bạn học, giúp tôi một việc.”
Quý Phồn Truất không ngừng di chuyển, giả vờ như không nghe thấy giọng nói của người phụ nữ.
Nhưng Từ Cảnh Thắng lại vô cùng hưng phấn, nhanh chóng đặt chiếc bàn dài sang một bên, hưng phấn nói với người cầm tài liệu: “Cô Tịch, nếu cô có cần giúp gì thì cứ nói với em, em sẽ lo hết! Đừng nhìn mà tưởng em không mạnh lắm, nhưng khi làm việc em vẫn rất đáng tin cậy!”
“Là vậy sao?”
Tịch Triệu Sơ nhếch môi đáp lại, thản nhiên đưa tài liệu trong tay ra: “Vậy nhờ cậu hãy chuyển những tư liệu này đến phòng hiệu trưởng.”
“Được!” Từ Cảnh Thắng không hỏi thêm nữa, mỉm cười cầm lấy tài liệu đi về phía giảng đường A. Vừa đi vừa vẫy tay với Quý Phồn Truất : “Bạn học Quý, tôi giao cái bàn này cho cậu! Nếu cậu không nhấc lên được thì nhờ các học sinh khác giúp đỡ, tôi có việc gấp phải rời đi trước…”
Nói xong, Từ Cảnh Thắng biến mất, như có mười con chó chạy đuổi theo.
Quý Phồn Truất: “…”
“Có phải tôi không nên đưa tư liệu cho cậu ta đúng không?” Tịch Triệu Sơ để lộ vẻ mặt sửng sốt, bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng phát âm chuẩn, mang theo một chút gì đó đáng yêu gây nghiện.
Quý Phồn Truất nghe được lời này trong lòng run lên, nàng cảm thấy khoảng cách giữa hai người dường như quá gần, nàng nhanh chóng đi sang bên kia chiếc bàn dài, chiếm lấy vị trí của Từ Cảnh Thắng.
“Phó chủ tịch tuy có chút nóng vội nhưng vẫn rất tốt bụng. Cô… Cô Tịch, cô có thể nhấc chiếc bàn lên giúp em được không?”
“Cô Tịch?” Tịch Triệu Sơ nhíu mày, chỉ cảm thấy chữ “cô” từ trong miệng Quý Phồn Truất thốt ra, ít nhiều mang theo cảm giác cấm kỵ khó nói. Cô vội vàng mở miệng nói: “Bạn học Quý, không thể tuỳ tiện gọi cô như vậy…”
Quý Phồn Truất nghe được ý tứ của cô, vành tai không khỏi hơi đỏ lên, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào, chỉ nói: “Vậy Tịch nữ sĩ à, cô có thể giúp em nhấc cái bàn lên được không?”
“Tịch tiểu thư?” Tịch Triệu Sơ nhướng mày, hỏi lại.
Quý Phồn Truất dừng một chút, cuối cùng đành phải khó nhọc nói ra ba chữ: “Chị Tịch à…”
“Bạn học, bạn có cần giúp đỡ không?”
Cô còn chưa nói xong thì hai cán bộ dự bị của hội sinh viên đã nhanh chóng bước tới, cầm chiếc bàn dài trước mặt Quý Phồn Truất chuẩn bị rời đi.
Quý Phồn Truất mở miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng hai người bạn dường như đang kìm nén sức lực, mỗi người khiêng hai bên chiếc bàn dài trước sau rồi trực tiếp rời đi, không chừa chỗ cho Quý Phồn Truất thể hiện bản thân.
Khi Quý Phồn Truất định thần lại, quay đầu nhìn Tịch Triệu Sơ, nàng chỉ nhìn thấy ánh mắt của đối phương giống như đang cười mà không hẳn là cười.
“Bạn học Quý, em còn muốn giúp không?”
Tịch Triệu Sơ lại hỏi.
Quý Phồn Truất mím môi, đơn giản nói “Được”, sau đó xoay người đi lên lầu.
——————————
Tòa nhà giảng dạy C được xây dựng cách đây ba mươi bảy năm, tường và gạch bây giờ đã cũ đi ở nhiều mức độ khác nhau, cộng thêm lớp thường xuân dày đặc bám trên bề mặt, nhìn từ xa trông giống như một ông già phong trần.
“Không biết trong tương lai toà nhà này sẽ trông ra sao nhỉ?”
Quý Phồn Truất bước lên cầu thang đi lên, đột ngột hỏi.
Tịch Triệu Sơ đi theo nàng, bước lên sàn nhà mà Quý Phồn Truất đã bước từng bước một.
“Phần chính sẽ không thay đổi quá nhiều, nhưng sẽ bổ sung thêm rất nhiều thiết bị truyền thông mới.” Cô nhẹ nhàng nói, chỉ vào phòng học trên tầng hai: “Phần giữa của hai phòng học 201 và 202 sẽ được mở ra, để lại không gian để xây dựng một lớp học nghe nhìn đa phương tiện…”
“Phòng học 203 cần phải thay đổi cách bố trí, nên dán vật liệu cách âm lên đó, có thể dùng làm phòng nhạc…”
“Phòng học 301 đến 305 sẽ được chuyển thành phòng thí nghiệm sau khi được cải tạo hoàn toàn…”
Tịch Triệu Sơ giới thiệu việc cải tạo toàn bộ tòa nhà như thể đang báo cáo về công việc.
Mãi đến tầng cầu thang thứ năm, họ mới phát hiện ra cánh cửa dẫn lên tầng trên cùng đã bị khóa bằng một chiếc khóa sắt lớn.
“Chúng ta nên quay lại thôi.”
Quý Phồn Truất dừng lại, đột nhiên nói.
Nhưng điều đáp lại nàng chính là cảm giác đầu ngón tay bị siết chặt, hơi ấm của người phía sau đang chồm tới ôm lấy nàng.
“Bạn học Quý, em không muốn biết tầng trên cùng sẽ như thế nào sao?”
Một âm thanh trầm thấp vang lên sau tai Quý Phồn Truất.
Cùng lúc đó, nàng nhìn thấy người đứng sau lấy ra một chiếc chìa khóa, thọc vào lỗ của ổ khóa sắt rồi vặn sang bên phải.
Ổ khóa sắt mở ra.
Sau một tiếng “két”, Tịch Triệu Sơ đẩy cửa lên tầng trên cùng, Quý Phồn Truất bị cô bế nửa người vào trong bóng tối do mái hiên phản chiếu.
“Tịch Triệu Sơ…”
Quý Phồn Truất nghe thấy giọng nói của chính mình.
Nhưng chẳng bao lâu, âm thanh đó đã bị nụ hôn nhẹ nhàng tiêu diệt.
Tiếp theo là cần cổ buộc phải quấn chặt vào nhau, đôi môi rượt đuổi, quấn quýt.
“Ô… Tịch…”
Quý Phồn Truất vô thức rên rỉ, thậm chí có vài giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Quá… quá nhiều…
Nàng vẫn luôn mẫn cảm, Tịch Triệu Sơ mới chỉ hôn mà nàng đã…
“Ah–”
Một âm thanh nghèn nghẹn trầm thấp phát ra từ môi Quý Phồn Truất, sau đó vành tai nàng nhanh chóng đỏ bừng, ôm Tịch Triệu Sơ càng chặt hơn.
Trên mặt Tịch Triệu Sơ lộ ra nụ cười, ngón tay bị Quý Phồn Truất siết chặt, ấn vào eo nàng không thể cử động, sau đó co chân, nhẹ nhàng ấn vào chân nàng, thỉnh thoảng trêu chọc nàng. …
Cảm giác ngứa ran khiến cho hô hấp của Quý Phồn Truất trở nên gấp gáp hơn, nhưng Tịch Triệu Sơ lại càng hôn chiếu lệ hơn, chỉ quấn chặt lấy lưỡi của nàng một hồi, khi nàng bị quyến rũ đến mức khó thở, cô liền biến thành một nụ hôn nhẹ khác, cuối cùng cô chỉ hôn nàng một cách ngắn gọn, rồi nhìn cô nàng đôi mắt đen láy, nửa cười như không cười.
“Bạn học Quý đã có chút tiến bộ rồi.”
Giọng nói của Tịch Triệu Sơ tràn ngập niềm vui.
Quý Phồn Truất ngơ ngác một lúc mới dần dần ý thức được những gì Tịch Triệu Sơ vừa nói, nàng vội vàng nói: “Tịch tiểu… Ah…”
Lại một nụ hôn nồng nàn.
Từ đầu lưỡi đến môi, lời nói của Quý Phồn Truấthoàn toàn bị chặn lại…
Cơn thủy triều vốn đã dâng trào lại bị những nụ hôn nồng nàn cuốn trôi một cách mãnh liệt, khiến Quý Phồn Truất chủ động đưa lưỡi cho Tịch Triệu Sơ; thận trọng liếm như đang ăn kem, ngón tay chậm rãi chạm vào môi Tịch Triệu Sơ, để cặp no đủ của Tịch Triệu Sơ chen vào trong lồng ngực của mình, động tình an ủi cách hai tầng áo.
Tịch Triệu Sơ bị phương pháp cọ xát như mèo con của người phụ nữ này đánh thức, nhưng người này vẫn chưa nhận ra, không chỉ tự mình chạm vào cổ cô mà môi của cô còn bị người này cọ xát ngày càng sâu hơn.
Làn sóng tình dục ngày càng mãnh liệt hơn.
Cho đến khi Quý Phồn Truất vô thức kẹp chặt hai chân Tịch Triệu Sơ, Tịch Triệu Sơ thở hổn hển, cong đầu gối, nhẹ nhàng ấn đầu gối vào bụng dưới của Quý Phồn Truất, sau đó ngập ngừng di chuyển xuống, ấn vào nơi chật hẹp nóng nực.
Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng phát ra từ miệng Quý Phồn Truất.
Đồng thời, cơ thể nàng hoàn toàn trở nên mềm nhũn, hóa thành một vũng nước trái cây, chỉ vì Tịch Triệu Sơ ép vào hoa thất nên nàng mới không thể ngã xuống.
Nhưng… cô càng đẩy, nước dưới cơ thể càng nhiều lên, eo nàng không khỏi phối hợp với đầu gối của Tịch Triệu Sơ, từng chút một siết chặt lại, cọ xát…
“Ah~~~ Tịch Triệu Sơ ~”
Như thể đã đạt tới điểm nhạy cảm hơi thụt vào, Quý Phồn Truất siết chặt ngón tay, ép gần nửa cơ thể vào trong vòng tay của Tịch Triệu Sơ, siết chặt môi và răng trên đầu lưỡi của Tịch Triệu Sơ, khiến nó càng nhiệt tình hơn, như muốn nuốt chửng thứ này, thứ có mùi mật ong còn sống.
Tịch Triệu Sơ cảm thấy có chút đau đớn.
Vì vậy cô chỉ hơi nâng cằm lên, đầu lưỡi cọ xát qua lại trên vòm miệng của Quý Phồn Truất, đồng thời ngón tay chậm rãi vuốt ve eo của Quý Phồn Truất…
“Ô~~~”
Cảm giác ngứa ngáy nhẹ càng tăng cường xúc giác của Quý Phồn Truất, nàng cảm giác ngón tay của Tịch Triệu Sơ như có thần thông, khoái cảm như điện giật từ thắt lưng chạy thẳng lên trên, gần như xuyên thấu lưng nàng, không cam lòng tiếp tục đi xuống dưới, cho đến khi nó nhẹ nhàng lướt qua nơi mắc cỡ kia, mới lưu luyến dừng lại ở bắp đùi nàng xoa nắn.
Đôi chân nhạy cảm run rẩy trước động tác này, vô thức trở nên đỏ ửng và mềm mại hơn, thậm chí ngay khoảnh khắc tiếp theo, hai chân vô thức khép trái phải, kẹp chặt những ngón tay vô tội vào giữa…
Đốt ngón tay chìm vào trong đó.
Một tiếng vo ve quyến rũ vô tình thoát ra.
Khi Tịch Triệu Sơ không thể không thực sự đặt ngón tay của mình lên nhị hoa, trêu đùa qua lại, tiếng ngâm nga của Quý Phồn Truất lần lượt biến thành những tiếng rên rỉ dễ chịu.
“A~~ Tịch ~~~”
“À~~~”
“Ô~~~”
Mỗi khi ngón tay của Tịch Triệu Sơ nhẹ nhàng vặn vẹo, cơ thể của Quý Phồn Truất lại vô thức run rẩy, trong miệng không tự chủ mà thoát ra một vài tiếng rên rỉ vô nghĩa.
Đặc biệt là lúc Tịch Triệu Sơ cúi đầu hôn nàng lần nữa, nàng cảm thấy dưới cơ thể mình vặn vẹo dường như càng sâu và nặng hơn trước, cơ thể trở nên yếu ớt, hoàn toàn không thể đẩy ra, chỉ có thể đáp lại Tịch Triệu Sơ.
Dịu dàng như khóc.
Nó giống như một sự cám dỗ làm tim người ta ngừng đập.
Tịch Triệu Sơ không khỏi hôn thật sâu vào môi nàng, ngón tay nhẹ nhàng vặn xoắn nhụy hoa càng lúc càng duỗi ra, sau đó theo sự mềm mại mà ép tất cả lại với nhau.
“Tịch Triệu~~~ A ~~~”
Vành tai Quý Phồn Truất càng đỏ hơn.
Phần dưới cơ thể tựa như bị ngón tay cẩn thận hút vào, mỗi lần chạm lên xuống đều bị một làn sóng khoái cảm đẩy về phía trước một tấc.
Tiếp theo là thứ nước ép tràn ra, vuốt ve những kẽ hở giữa các ngón tay và kéo dài thành từng sợi như một cái chạm nhẹ.
Quý Phồn Truất càng ngày càng xấu hổ và xúc động.
Lúc này Tịch Triệu Sơ lại áp sát vào cổ nàng, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng mút lấy nàng như ngửi thấy mùi con mồi.
Một cảm giác ngứa ngáy ngứa ngáy lập tức lan khắp cổ nàng, niềm vui sướng tột độ theo sau lập tức phá vỡ hoàn toàn những sợi dây trong đầu Quý Phồn Truất…