Chương 1
Đầu ngón tay của Mao Cẩm Hi lạnh toát, nhưng trái tim nàng còn lạnh hơn, lạnh đến thấu xương. Nhìn những con số ít ỏi trước mắt, bàn tay đặt trên bàn phím máy rút tiền không kìm được mà khẽ run lên. Nàng không ngờ bản thân cũng có ngày rơi vào tình cảnh này.
Mao Cẩm Hi hơi thất thần, trái tim như bị xé thành từng mảnh vụn. Không biết nàng đã đứng trước cây ATM bao lâu, cho đến khi phía sau có một người đàn ông mất kiên nhẫn lên tiếng, khiến Mao Cẩm Hi lập tức hoàn hồn.
“Không có tiền thì tránh ra đi, đừng chắn đường, đồ nghèo kiết xác.”
Mao Cẩm Hi nghe những lời cay nghiệt đó, cố nén cơn giận, rút thẻ ra rồi quay đầu liếc nhìn gã đàn ông ấy một cái. Quả nhiên, khi nhìn thấy dung mạo của nàng, vẻ mặt khó chịu trên mặt hắn biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Ban đầu là kinh ngạc, sau đó dần dần chuyển thành bộ dạng muốn lấy lòng. Loại thay đổi này, Mao Cẩm Hi đã thấy quen rồi.
Người đàn ông kia còn đang định nói gì đó thì đã bị một câu của Mao Cẩm Hi chặn họng.
“Mặt ngươi bị mây đen che phủ, ấn đường ám đen, sắp tới nhất định gặp tai ương huyết quang. Ta khuyên ngươi nên bớt lời độc ác, tích đức nhiều vào.”
Dứt lời, Mao Cẩm Hi xoay người rời đi, không buồn ngoảnh đầu lại. Sau lưng, gã đàn ông vẫn còn lớn tiếng kêu la, khiến tâm trạng nàng càng thêm tồi tệ.
“Đúng là đẹp đấy, nhưng lại là một con điên! Cái gì mà ấn đường ám đen, thật nực cười! Ta vừa mới đánh bài thắng đậm đấy nhé!”
Gã nói xong, những người xếp hàng phía sau cũng phá lên cười. Tiếng cười vang vọng như từng mũi kim đâm thẳng vào lòng Mao Cẩm Hi, đau đớn vô cùng. Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên nàng đối mặt với những lời chế nhạo như vậy. Nếu là trước đây, Mao Cẩm Hi nhất định sẽ bốc hỏa mà mắng trả. Nhưng giờ đây, nàng chỉ có thể cười nhạt cho qua, tránh để nổi giận mà sinh thêm nếp nhăn.
Mao Cẩm Hi năm nay mới hai mươi hai tuổi, tuổi còn rất trẻ. Thế giới này cũng dần dần không còn tin vào những chuyện thần thần quỷ quỷ, càng ít người tin vào những lời nàng nói. Thế nhưng Mao Cẩm Hi lại là truyền nhân chính tông của Mao thị nhất tộc, là đệ tử kế thừa của đạo trưởng trứ danh Mao Tiểu Phương, một thiên sư thực thụ có thực lực mạnh mẽ. Nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình rơi xuống thảm cảnh như bây giờ.
Trước kia lướt mạng, thấy những câu chuyện cười kiểu “dùng mật khẩu sáu chữ số để bảo vệ số dư hai chữ số”, nàng còn cảm thấy rất buồn cười. Nhưng khi chuyện này thật sự xảy đến với bản thân mình, Mao Cẩm Hi chỉ thấy chua xót đến khó chịu. Tiền thuê nhà tháng này nàng cũng không trả nổi nữa, bà chủ nhà chắc sắp đuổi người rồi.
Mao Cẩm Hi đứng bên lề đường, mở ví ra xem, chỉ còn vài chục tệ tiền mặt. Nàng thở dài một tiếng, nhìn dòng xe cộ tấp nập trước mắt, chợt hiểu ra một đạo lý:
Thế gian này, quỷ không đáng sợ, đáng sợ nhất là không có tiền.
Mao Cẩm Hi lấy điện thoại di động ra, vừa định gọi cho cô bạn thân thì cảm giác được có người đang tới gần phía sau. Nhưng trước khi nàng kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng xé gió lao tới, kế đó là âm thanh vật nặng ngã xuống đất nặng nề.
Mao Cẩm Hi quay đầu lại, thấy người đang nằm sõng soài dưới đất chính là gã đàn ông khi nãy mỉa mai mình. Hắn ngã nhào, cùi chỏ bị trầy xước, máu rỉ ra. Chỉ thấy hắn trừng trừng nhìn về phía trước, Mao Cẩm Hi thuận theo ánh mắt hắn nhìn tới, liền thấy một tên trộm đang cầm ví tiền, luồn lách cực nhanh trong dòng người.
“Cướp! Cướp kìa!”
Gã đàn ông kia lấy lại tinh thần, chật vật bò dậy rồi vội vã đuổi theo. Mao Cẩm Hi lạnh lùng quan sát toàn bộ sự việc, bao nhiêu uất ức trong lòng phút chốc hóa thành một nụ cười lạnh khóe môi. Cuối cùng, nàng cũng chẳng buồn nhìn thêm nữa, thản nhiên bấm gọi cho bạn thân.
“Sa Tử, tới đón ta, trước ngân hàng PB phố Phổ Điền.”
Điện thoại vừa kết nối, Mao Cẩm Hi liền thẳng thắn nói ra yêu cầu, không dài dòng dư thừa. Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó cười hì hì: “Mao tỷ, lại hết tiền rồi à?”
“Ít nói thôi, mau tới đi.”
Mao Cẩm Hi cúp máy luôn, rồi tìm một chiếc ghế dài bên đường ngồi xuống. Nàng ngửa đầu tựa lưng, hồi tưởng lại mấy tháng gần đây ——
Thật ra cũng chẳng có gì để nhắc tới: không có việc, không có thu nhập, tiền tiết kiệm cũng cạn sạch, cuối cùng mới thê thảm như hiện giờ. Từ sau sự cố kia, việc làm ăn của nàng tụt dốc không phanh. Những tháng gần đây gần như chẳng có nổi một đơn hàng, thậm chí có thời gian còn bị bạo lực mạng tập thể… Thôi, nhắc lại cũng chỉ thêm buồn.
Mao Cẩm Hi bất lực dựa vào lưng ghế, ngước nhìn dòng người qua lại, âm thầm đếm từng người đi ngang trước mặt mình. Khi đếm tới người thứ một trăm linh tư, Sa Tử đã đến nơi. Một chiếc BMW màu đen dừng lại bên vệ đường, Mao Cẩm Hi lập tức đứng dậy lên xe. Vừa ngồi ổn định, nàng đã ngửi thấy mùi nước hoa trong xe lại đổi mới.
Mao Cẩm Hi nhăn mũi đầy vẻ chán ghét, chỉ là lần này nàng không buồn lên tiếng chê bai mùi nước hoa rẻ tiền này nữa. Với gu thẩm mỹ của Sa Tử, nàng cũng chẳng muốn phí lời thêm làm gì. Sau khi thắt xong dây an toàn, Sa Tử liền quay đầu hỏi: “Yêu quý của ta, Mao tỷ, giờ muốn đi đâu? Về nhà sao?”
Sa Tử là một nữ nhân dung mạo yêu mị, cả người toát ra hơi thở dụ hoặc, tựa như một pheromone di động. Chỉ có Mao Cẩm Hi – người đã làm bạn với cô nàng bốn năm – mới có thể miễn dịch trước sức quyến rũ trời sinh này. Theo cách nói của Mao Cẩm Hi, tất cả những hành động của Sa Tử đều là làm màu lẳng lơ, tầm thường hết sức.
“Đến quán bar của cô đi, ta muốn uống rượu, tiền rượu nợ trước.”
Mao Cẩm Hi lòng đầy phiền muộn, bản thân sắp phải lang thang đầu đường xó chợ rồi, cũng không biết tạm thời nên đi đâu ở. Nếu thực sự không còn nơi nào để đi, nàng chỉ có thể tới nhà Sa Tử tá túc.
Chỉ là nàng thật sự không thích cách Sa Tử xử lý các mối quan hệ nam nữ — bạn trai bạn gái thay đổi còn nhanh hơn lật sách. Nếu ở nhà Sa Tử, chỉ sợ sẽ phải chứng kiến không ít cảnh tượng khó coi.
“Tiền nợ nỗi gì, ta mời ngươi uống.” Sa Tử cười, tùy tiện phất tay.
Dù sao Sa Tử cũng là phú nhị đại, căn bản chẳng thiếu tiền. Nhưng Mao Cẩm Hi lại không muốn nợ ân tình của ai, đã mở miệng nói sẽ trả tiền rượu thì nhất định sẽ trả. Sa Tử thấy nàng cố chấp như vậy, đành bất đắc dĩ đồng ý.
“Ta nói ngươi ấy, có mỗi cái khuôn mặt xinh đẹp mà không biết tận dụng, tìm ai bao dưỡng còn hơn làm thiên sư gì đó, cứ cố chấp bám lấy cái nghề này. Hơn nữa chuyện trước kia…” Sa Tử còn chưa nói xong, Mao Cẩm Hi đã lạnh giọng cắt lời: “Đừng nhắc đến chuyện đó.”
“Được được, không nhắc, hôm nay ta để ngươi uống cho đã.” Sa Tử thấy nàng phản ứng như vậy, lập tức ngậm miệng, không nhắc tới nữa.
Bởi Sa Tử biết, chuyện kia đã trở thành một cái gai cắm sâu trong lòng Mao Cẩm Hi.
Hai người vừa trò chuyện tán gẫu, rất nhanh đã tới quán bar do Sa Tử mở.
Giờ mới hơn bốn giờ chiều, trong quán người còn khá thưa thớt. Mao Cẩm Hi chọn một chỗ ngồi ở quầy bar, Sa Tử đích thân pha rượu cho nàng, vừa pha vừa trò chuyện, cố gắng xua tan nỗi buồn trong lòng bạn thân.
Mao Cẩm Hi không nói gì, chỉ lặng lẽ uống rượu.
Sa Tử rất hiểu nàng: nếu Mao Cẩm Hi chỉ là buồn bực bình thường, nhất định sẽ lải nhải oán giận cả tiếng đồng hồ. Nhưng một khi nàng im lặng như thế này, thì nghĩa là trong lòng đã thực sự khó chịu tới cực điểm.
Vì vậy, Sa Tử cũng không nhiều lời, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh làm bạn.
“Ta nói này Mao tỷ, ngươi thật sự không định đổi nghề sao?” Sa Tử vừa rót cho nàng một ly whisky khác, lượng rót rất ít, sợ Mao Cẩm Hi uống say lại khó chịu.
Mao Cẩm Hi cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn, rồi lười biếng ngước mắt nhìn Sa Tử, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ: “Ngươi ngốc chắc?”
Sa Tử bất đắc dĩ nhún vai. Nàng biết rất rõ Mao Cẩm Hi cứng đầu và kiên trì tới mức nào. Nhưng vì cuộc sống của Mao Cẩm Hi, nàng vẫn hy vọng nàng ấy có thể tìm một con đường khác dễ dàng hơn.
“Sa Tử… ngươi nói xem… chuyện đó, ta thực sự sai sao?”
Mao Cẩm Hi gục đầu trên quầy bar, đôi mày nhíu chặt, tựa như đang nhớ lại một đoạn ký ức đau lòng không muốn chạm tới. Trong lồng ngực nàng, một ngọn lửa đang bốc cháy, vừa thiêu đốt trái tim, vừa thiêu khô cả linh hồn.
“Sai cái gì chứ? Khi đó tình huống nguy cấp như thế, nếu không nhờ ngươi ra tay, cô gái đó đã sớm mất mạng rồi. Vậy mà bọn họ còn quay ngược lại đổ tội cho ngươi, đúng là…”
“Thôi đi, Sa Tử, đừng nói nữa.”
Mao Cẩm Hi cảm thấy đầu óc nặng trĩu, biết bản thân đã có bảy phần say. Nàng cố gắng giữ vững thân thể, loạng choạng đứng lên rồi nói tiếp: “Ta đi vệ sinh một chút.”
Mao Cẩm Hi bước chân không vững đi về phía nhà vệ sinh. Sa Tử nhìn bóng lưng nàng, thở dài nặng nề… Nàng luôn cảm thấy Mao Cẩm Hi đúng là phí mất một gương mặt tuyệt sắc. Dù không cần dựa dẫm vào ai, chỉ cần bước chân vào giới giải trí là chắc chắn sẽ nổi tiếng. Nhưng người này lại cứng đầu như trâu, nhất quyết chỉ tập trung vào chuyện bắt quỷ trừ tà, thật khiến người ta tiếc nuối.
Mao Cẩm Hi loạng choạng đẩy cửa nhà vệ sinh. Bên trong đã có người — có lẽ là một cô gái rất đẹp, vì trên người nàng ấy toát ra một mùi hương dễ chịu. Chỉ tiếc rằng Mao Cẩm Hi đã say đến mức căn bản không thể nhìn rõ được gương mặt của đối phương. Khi nàng định bước vào buồng vệ sinh, do bước đi lảo đảo, chân trái vấp chân phải khiến cơ thể mất thăng bằng, đổ nhào về phía trước. May mắn thay, nàng rơi vào một vòng tay mát lạnh — là người phụ nữ trong nhà vệ sinh đã đỡ lấy nàng. Chỉ là, tại sao thân nhiệt người này lại lạnh như vậy?
“Ca…mơn…”
Đầu lưỡi Mao Cẩm Hi cứng ngắc. Người kia vốn định buông nàng ra, nhưng trong khoảnh khắc, Mao Cẩm Hi mơ hồ cảm nhận được đối phương đột nhiên ôm chặt lấy mình, khiến trong lòng nàng vang lên hồi chuông cảnh báo. Nàng muốn giãy giụa, muốn nói rằng mình không phải loại người tùy tiện. Nhưng lại có một lực lượng kỳ lạ kéo nàng lại gần đối phương. Bị cồn làm tê liệt thần trí, Mao Cẩm Hi không thể mở miệng cự tuyệt, chỉ cảm thấy mình thực sự điên rồi!
Một cái chạm mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống trán nàng, khiến sự bức bối trong lòng Mao Cẩm Hi lập tức được xoa dịu. Sau đó, nàng cũng không biết vì sao mình lại hôn đối phương, càng không rõ tại sao lại bị dẫn tới khách sạn. Trong căn phòng khách sạn, suốt đêm đó, Mao Cẩm Hi chỉ cảm thấy mình bị bao phủ bởi biển nước và biển lửa — vừa ướt át vừa nóng bỏng, như chìm trong nước, lại như thiêu trong lửa, khiến lý trí hoàn toàn tan biến.
Khi cơn đau xé rách ập đến, Mao Cẩm Hi mới lờ mờ tỉnh táo, cũng nhờ vậy mới nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ kia: rất đẹp, thực sự rất đẹp. Có lẽ do men rượu, nàng cảm thấy đối phương chính là người đẹp nhất mà mình từng gặp trong đời.
Chỉ là đối phương rất ít nói. Suốt cả đêm, Mao Cẩm Hi chỉ nhớ rõ nàng ấy nói một câu, còn lại đều là những tiếng thở dốc và hơi thở giao hòa.
“Thả lỏng đi, đừng quá cứng.”
Câu nói này như một câu thần chú, in sâu vào tâm trí Mao Cẩm Hi suốt cả đêm. Dù đã thiếp đi, nàng vẫn nhớ rất rõ giọng nói, ngữ khí, thậm chí cả tiếng thở dốc của đối phương. Mao Cẩm Hi thậm chí không dám tin rằng mình lại có thể one-night-stand với một người xa lạ, mà còn là một người phụ nữ…
Có lẽ… thật sự là điên rồi. Đúng vậy, nhất định là điên rồi.
**
Sáng hôm sau, khi Mao Cẩm Hi tỉnh lại, nàng phát hiện mình không mảnh vải che thân. Nàng lập tức kéo chặt tấm chăn, cảnh giác nhìn quanh. Không thấy bóng dáng người kia đâu, nhưng lại nghe thấy tiếng động vọng ra từ phòng tắm. Chưa kịp phản ứng, người phụ nữ ấy đã từ phòng tắm bước ra. Nhìn thấy Mao Cẩm Hi tỉnh lại, nàng ta chỉ lười biếng liếc một cái, dáng vẻ cao ngạo như một con mèo thần bí.
Mao Cẩm Hi siết chặt lấy tấm chăn, nhưng sự đau nhức dưới thân không ngừng nhắc nhở nàng về những chuyện xảy ra đêm qua. Điên rồi, nàng nhất định là điên rồi! Trái tim Mao Cẩm Hi đập dồn dập, thậm chí còn có chút tủi thân — nàng không ngờ lần đầu tiên của mình lại giao cho một người xa lạ như vậy!
Người kia ngồi vắt chân trên ghế trang điểm, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần jeans đơn giản. Nàng ấy thực sự rất đẹp, thậm chí Mao Cẩm Hi còn cảm thấy đối phương còn đẹp hơn mình vài phần, tựa như một thần nữ không thể khinh nhờn, mang theo vẻ lạnh lùng khó tiếp cận. Đôi mắt lạnh lùng kia nhìn thẳng vào Mao Cẩm Hi, khiến nàng cảm thấy rất khó chịu — cái người này là sao vậy? Ngủ với người ta xong còn bày ra bộ dạng cao ngạo, thật không hiểu nổi!
“Ta tên là Diêm Du Quân.”
Giọng của Diêm Du Quân cũng lạnh lẽo, trong trẻo. Mao Cẩm Hi khó mà tin nổi — người đêm qua còn thở dốc thì thầm “thả lỏng, đừng quá cứng” lại là nữ thần băng giá trước mặt mình!
“Chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Mở truyện rồi! Mở truyện rồi! Đi ngang qua đừng bỏ lỡ nha!
Diêm Du Quân — “Du Quân” tức “U Quân”, chúa tể cửu u địa ngục.
Mao Mao: Ta là nhân vật đầu tiên dưới ngòi bút của tác giả vừa xuất hiện đã bị cái kia rồi, ta có nên cảm thấy vinh hạnh không? (Nghiến răng)
Mèo Mặn: Nên.
Diêm Du Quân: Biểu hiện tạm ổn, lần sau cố gắng hơn.
Mao Mao: Ta…!
Mèo Mặn: Đừng nói bậy!
Mao Mao: Ta nhịn!
Thật sự rất thích câu chuyện này! A a a a!
Tuy biết mình giống như bà Vương bán dưa tự khen dưa ngọt, nhưng ta thật sự rất yêu câu chuyện này! A a a a! Mong mọi người hãy ủng hộ, thêm vào tủ sách của mình nha!